Phần 41
Lạc Nam thầm nghĩ lần này kiểu gì cũng phải tiêu tốn một ít thủ đoạn bảo mệnh mà đại tẩu và mẫu thân cho mình, dù sao thì một tên Thánh Vương và hàng trăm sát thủ cấp Đại Thánh không phải dễ trêu, có hai tên Thánh Hoàng đang chiến đấu ở gần hiện trường, nếu bại lộ thực lực thì phiền toái.
“Chúng ta đi!”
Nào ngờ tên sát thủ Thánh Vương nắm giữ Không Gian Chi Lực hoàn toàn không có ý định động vào Lạc Nam.
Sau khi mất đi mục tiêu là Tam Thánh Tử và Thánh Tử Phi trong thùng xe, bọn hắn liền nhanh chóng thi triển thân pháp lẫn mình vào trong bóng đêm biến mất dạng.
“Cái này…”
Lạc Nam sững sờ, hoàn toàn không nghĩ đến mình lại trở thành người thừa trong mắt sát thủ.
Thật sự không phải nhắm vào hắn rồi hả?
“Khốn kiếp, các ngươi rốt cuộc là người của ai?” Lão tổng quản thấy đám sát thủ buông tha cho Lạc Nam cũng nổi giận, xem ra mục tiêu của đám người này thật sự là Tam Thánh Tử.
Đáng tiếc tên Thánh Hoàng sát thủ cũng không có ý định giải thích với lão tổng quản, sau một phen giao thủ dây dưa đánh đến gà bay chó chạy, Thánh Hoàng sát thủ tung ra một chưởng kinh thiên đem lão tổng quản đánh lùi, nhân cơ hội đó điên cuồng đào tẩu.
Chỉ thoáng chốc hiện trường chỉ còn lại một đống hoang tàn sụp đổ, lão tổng quản thở hổn hển và Lạc Nam sắc mặt mộng bức.
“Các ngươi giỏi lắm, đem bổn Thiếu Chủ ra làm con mồi để dụ dỗ địch nhân để Tam Thánh Tử và Thánh Phi của hắn an toàn đến Tửu Sơn?” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi nhìn lão tổng quản.
“Ngươi chẳng phải đã an toàn rồi sao? Mục tiêu của kẻ địch không phải ngươi là được rồi!” Lão tổng quản bình thản đáp.
Hắn là nhân vật cấp Thánh Hoàng, ở trong Thánh Cung cũng thuộc nhóm năm vị Tổng Quản có chiến lực mạnh nhất, đương nhiên không cần khách khí nịnh nọt với Lạc Nam.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, cũng lười động não suy nghĩ, trực tiếp câu thông Thiên Cơ Lâu hạ lệnh:
“Dò xét thông tin về đám sát thủ vừa rồi, mục đích thật sự của chúng là gì?”
“KENG, tiêu hao 1000 Điểm Danh Vọng, dò xét thành công!” Thiên Cơ Lâu vang lên thanh âm thông báo, một luồng tin tức liền truyền vào trong não Lạc Nam:
“Càn Nguyên Thái Tử vừa thấy Tam Thánh Phi đã rung động trong lòng, thầm thương trộm nhớ, điên cuồng muốn chiếm hữu nàng nên đã điều động sát thủ cướp đoạt mỹ nhân trên đường đến Tửu Sơn, nào ngờ kế hoạch thất bại vì tập kích nhằm xe ngựa trống rỗng.”
“Móa nó!” Lạc Nam trong lòng mắng một tiếng, thì ra mục tiêu của đám sát thủ thật sự không phải là mình, Càn Quân Thánh Đế rõ ràng không thể ngu xuẩn ám sát lộ liễu như vậy.
Bất quá không ngờ mọi việc lại một lần nữa liên quan đến con hàng Càn Nguyên này.
“Tam Thánh Phi rốt cuộc là nữ nhân như thế nào lại có thể khiến Càn Nguyên điên cuồng như vậy?” Lạc Nam âm thầm cảm thấy hứng thú.
Càn Nguyên là đương kiêm Thái Tử, con trai lớn của Càn Quân Thánh Đế.
Còn Tam Thánh Tử là thằng con trai thứ ba, Càn Nguyên và Tam Thánh Tử dù sao cũng là huynh đệ cùng phụ khác mẫu.
Ấy thế mà vì một nữ nhân, Càn Nguyên liền cho sát thủ chặn cướp đệ đệ của mình, thậm chí thủ đoạn quyết liệt của đám sát thủ vừa rồi là không hề do dự muốn giết người đoạt thê.
Chẳng trách sau khi phát hiện không có mục tiêu cần tìm, đám sát thủ liền quyết đoán rời đi, không tiếp tục nhắm vào Lạc Nam, bởi mục tiêu của chúng chỉ là Tam Thánh Phi mà thôi.
Một nữ nhân khiến huynh đệ tương tàn, Lạc Nam chép miệng, không cần nói cũng biết nàng này chính là hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết.
“Đi thôi, lão phu mang ngươi đến Tửu Sơn xem như hoàn thành nhiệm vụ!” Lão tổng quản nhàn nhạt nói, lại đưa tay chụp lấy Lạc Nam.
“Lão cẩu buông ra!” Lạc Nam giận dữ, vừa rồi lão già này định để một “phế vật” như hắn đấu với hàng trăm sát thủ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
“Hừ, không có lão phu hộ tống sợ rằng ngươi chưa kịp đến Tửu Sơn đã biến thành một cổ thi thể…” Lão tổng quản đe dọa:
“Nên nhớ nơi này đã nằm ngoài địa phận Càn Quân Đế Quốc, nếu bị địch nhân cường đại đột kích, không ai có thể cứu ngươi ngoài lão phu.”
“Haha, bổn Thiếu Chủ trên thân có một đống ác chủ bài, còn sợ cái rắm?” Lạc Nam cười nhạt, bất quá vẫn gật gù:
“Tuy nhiên nếu ngươi có lòng hộ tống, bổn thiếu chủ miễn cưỡng tiếp nhận.”
Lão tổng quản lười để ý đến tên công tử bột này, lão chỉ muốn nhanh chóng ném Lạc Nam đến Tửu Sơn sau đó trở về báo cáo tình huống với bệ hạ có sát thủ nhắm vào Tam Thánh Tử.
Hiển nhiên đến hiện giờ lão tổng quản vẫn không biết mục đích của đám người kia phải là Thánh Phi.
“Ngươi gặp qua Tam Thánh Phi chưa?” Lạc Nam bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Lão tổng quản vô thức lắc đầu, đến tận thời điểm Tam Thánh Tử sắp đến Tửu Sơn mới tuyên bố nạp phi, không chỉ riêng hắn mà hầu hết nhân vật trong Thánh Cung đều không biết hình thù của vị phi tử thần bí này.
Lạc Nam thấy không thể từ lão tổng quản đạt được tin tức hữu ích nào, đành phải chấp nhận tiên tốn Điểm Danh Vọng sử dụng Thiên Cơ Lâu thêm một lần nữa:
“Dò xét tất cả thông tin về Tam Thánh Phi của Càn Quân Đế Quốc cho ta!”
“KENG, dò xét thành công… tiêu tốn hai vạn Điểm Danh Vọng!”
Rất nhanh tin tức mà Lạc Nam cần đã có.
“Tam Thánh Phi tên gọi Quân Tư Tình, con lai giữa Sắc Quỷ Tộc và Quang Thần Tộc, bởi vì Quỷ Tộc và Thần Tộc không đội trời chung, nàng trở thành đứa trẻ bị ruồng bỏ, bị bắt mang đấu giá, Càn Quân Thánh Đế là người bỏ ra cái giá trên trời 300 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm mua nàng về từ khi còn nhỏ!”
“Nhờ sở hữu tất cả ưu điểm vượt trội của hai chủng tộc, dung mạo của Quân Tư Tình chính là tuyệt đại phong hoa, cao quý kết hợp cùng yêu dị, bất cứ nam nhân nào gặp phải nàng cũng bị mê đến thần hồn điên đảo, không dám có chút khinh nhờn nào.”
“Càn Quân Thánh Đế mê luyến Quân Tư Tình đến phát cuồng, bí mật giấu nàng trong Thánh Cung, ngày thường chỉ dám từ xa nhìn ngắm, kiên quyết chờ ngày đột phá Chí Tôn tâm cảnh vững vàng mới dám cùng nàng song tu, vì sợ tâm cảnh vững vàng của Thánh Đế sẽ sụp đổ và dục tình nếu chạm vào nàng quá sớm.”
“Lòng sinh ý đồ đạp đổ Lạc Gia cướp đoạt Quốc Vận, Càn Quân Thánh Đế quyết định lập mưu, xuất động Quân Tư Tình thi triển mỹ nhân kế với Lạc Gia Thiếu Chủ tại Tửu Sơn hoang vắng, tin rằng với tư sắc của nàng sẽ khiến kẻ háo sắc, chơi bời lêu lỏng như Lạc Nam lập tức gục ngã.”
“Một khi Lạc Nam không cưỡng được cám dỗ động vào người Quân Tư Tình, Càn Quân Thánh Đế sẽ lập tức kết hắn tội khi quân phạm thượng, mạo phạm Thánh Tử Phi, xem thường Càn Quân hoàng thất, khinh nhờn uy nghiêm một nước, đường đường chính chính xử tử hắn, nếu Lạc Gia dám bao che sẽ trực tiếp động thủ với Lạc Gia.”
“Khi đó Càn Quân Thánh Đế nắm giữ cả tình và lý, không ai không phục, vừa xử được Lạc Gia, vừa bảo trụ uy nghiêm hoàng quyền, Quốc Vận tụ hội trở về Thánh Cung.”
Lạc Nam xem đến đây mà cõi lòng lạnh lẽo, tròng mắt lóe lên hàn mang.
Giỏi cho độc kế của cẩu Thánh Đế.
Mà nếu kế hoạch của Càn Quân Thánh Đế thành công, Lạc Nam thật sự bị Quân Tư Tình quyến rũ, e rằng có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa được sạch tội, Lạc Gia cũng sẽ bị hắn liên lụy.
Với danh tiếng không tốt đẹp sẵn có của hắn, e rằng toàn bộ Đế Quốc sẽ không ai đứng ra thay hắn kêu oan.
Đường đường là người đứng đầu một đại thế lực, vậy mà dùng âm ưu nham hiểm như vậy để nhắm vào tiểu bối như hắn, sau đó lợi dụng hắn để nhổ bỏ luôn cả Lạc Gia.
Thậm chí không tiếc để mỹ nhân khiến mình điên cuồng đứng ra thi triển mỹ nhân kế với một nam nhân khác.
Lão cẩu Càn Quân Thánh Đế tham lam lượng Quốc Vận phong phú của Lạc Gia để đột phá Chí Tôn, mà hắn muốn trở thành Chí Tôn chỉ để thoải mái song tu với Quân Tư Tình.
Suy cho cùng mọi thứ đều xuất phát từ mỹ nhân hồng nhan họa thủy này.
“Con lai giữa Quỷ Tộc và Thần Tộc, chẳng trách có thể khiến cả Càn Quân Thánh Đế cuồng si, Càn Nguyên vừa thấy đã muốn ra tay cướp đoạt chiếm hữu, khiến kẻ nổi tiếng ngu xuẩn như Tam Thánh Tử cũng đòi cưới gấp…” Lạc Nam vuốt cằm nghiền ngẫm, nhíu nhíu mày.
Kế này của Càn Quân thật sự gây chút khó khăn cho hắn.
Đây là dương mưu, Quân Tư Tình lấy danh nghĩa Tam Thánh Phi đến Tửu Sơn để chăm sóc cho Tam Thánh Tử, mà hắn cũng sẽ đến Tửu Sơn, kiểu gì hai bên cũng sẽ đụng mặt, nàng sẽ nhân cơ hội quyến rũ chính mình.
Lạc Nam nếu như rơi vào mỹ nhân kế của nàng, chắc chắn sẽ bị kết tội ngay lập tức.
Nhưng nếu hắn thờ ơ với Quân Tư Tình, vậy chẳng lẽ tất cả biểu hiện háo sắc, hư hỏng trước đây của hắn đều là giả dối, ngươi nổi tiếng ngủ với một đám kỹ nữ, hiện tại con lai giữa Quỷ Tộc và Thần Tộc đặt trước mặt nhưng ngươi không bị mê hoặc là điều vô lý.
Làm như vậy Càn Quân Thánh Đế sẽ càng nghi ngờ, kiêng kỵ hắn hơn, kiểu gì cũng sẽ tìm kế khác đối phó hắn.
Lạc Nam dự định công bố thủ đoạn dơ bẩn của Càn Quân Thánh Đế lên bia đá phía trước Thiên Cơ Lâu cho thế nhân chứng kiến.
Bất quá hắn lắc đầu, âm mưu bị vạch trần quốc vận bị ảnh hưởng, làm như vậy rất dễ khiến Càn Quân Thánh Đế chó cùng giứt chậu liều lĩnh ra tay với Lạc Gia, với sức của Lạc Gia hiện tại còn chưa đủ sức để chống lại.
Vạch mặt với Càn Quân Thánh Đế lúc này không phải điều khôn ngoan.
Lạc Nam bắt đầu động não, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một tia tà mị.
“Cẩu Thánh Đế giỏi lắm, ngươi đã muốn chơi… bổn thiếu chủ sẽ chơi cho ngươi mất cả chì lẫn chày.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/03/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
Lần này rốt cuộc đã không còn bị tập kích, Lạc Nam thuận lợi được lão tổng quản mang đến một ngọn núi lớn nằm ngang giữa thiên địa.
Vì sao nói núi này nằm ngang, bởi vì ngọn núi có hình dạng giống một cái vò rượu cự đại khổng lồ nằm giữa đại địa, ngửa đầu nhìn lên chứng kiến dòng thác ngay trên đỉnh đổ thẳng xuống một cái hồ dưới chân núi như rượu trong vò đang được rót xuống chén vậy, mặt hồ cũng có hình dạng tròn vo của một cái chén.
Khung cảnh khá khôi hài…
Lão tổng quản bước đến bên sườn núi chắp tay cao giọng hô:
“Tửu Tiên Trưởng Lão, lão phu mang theo Lạc Gia Thiếu Chủ đến theo lời bệ hạ…”
Vài hơi thở sau, từ trên núi vọng xuống tiếng nấc cục trầm thấp: “Ức, để tiểu tử đó tự mình lên núi, ngươi có thể trở về…”
“Đa tạ trưởng lão!” Lão tổng quản hiếm thấy biểu lộ kính cẩn gật đầu, nhìn sang Lạc Nam trêu tức nói:
“Núi này nhìn thì không cao nhưng từ chân đến đỉnh cũng mất vạn dặm, lại không có đường mòn, một Ất Tiên như ngươi muốn lên không dễ nha…”
Lạc Nam nhíu nhíu mày, đổi lại ở Tiểu Vũ Trụ thì Ất Tiên cũng không thể phi hành, huống hồ nơi này là Nguyên Giới với trọng lực và sức ép không gian cực lớn.
Ất Tiên ở tại nơi này thật sự không khác gì phàm nhân, làm sao có thể leo lên đỉnh núi ngàn vạn dặm?
Lão tổng quản không vội trở về, ngược lại khoanh tay đứng ở bên cạnh hài hước quan sát Lạc Nam, muốn xem tên tiểu tử này làm sao lên núi.
Lạc Nam cười lạnh một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ lấy ra Bá Vũ Điện đạp nát ngọn núi này thì có phần giống dùng đao mổ trâu giết gà, thật sự không cần thiết lắm.
Vù vù vù vù…
Lắng nghe từng cơn gió mạnh thổi bên tai, y phục bay phần phật, Lạc Nam nhếch mép khinh thường.
Chỉ thấy hắn phất tay lấy ra một kiện áo choàng, ra hiệu cho nó biến thật lớn rồi cắt thành một con diều vải.
Lạc Nam đem diều ném lên không trung, quả nhiên cánh diều liền đón gió bay cao.
Đạp chân xuống đất dùng sức nhảy lên nắm lấy đuôi diều, mượn nhờ sức gió bay càng ngày càng cao, chỉ thoáng chốc đã chạm đến đám mây.
“Tiểu tử này…”
Lão tổng quản sững sờ chứng kiến con diều lớn mang theo Lạc Nam đã sắp tiếp cận đỉnh núi, thật không hiểu ở đâu hắn nghĩ ra phương pháp khôn ngoan như vậy.
Nguyên Giới đề cao tu luyện, mọi vấn đề hầu hết đều dùng thủ đoạn liên quan đến tu sĩ để giải quyết, ví dụ phi hành, sử dụng pháp bảo, sử dụng Thiên Địa Dị Vật.
Vậy nên khi lão tổng quản nhìn Lạc Nam lợi dụng sức gió tự nhiên xung quanh Tửu Sơn để bay lên đỉnh cũng nhịn không được sững sờ một chút.
Lạc Nam mặc kệ lão tổng quản nghĩ gì, nắm hai cái đuôi diều kéo lấy đôi cánh của nó điều khiển phương hướng, hạ cánh an toàn trên đỉnh Tửu Sơn.
Chợt toàn thân hắn chấn động, hai mắt trừng lớn.
Chỉ thấy nơi hắn vừa đáp xuống lại là bờ của một con suối trong vắt, trong suối có bóng dáng một thân ảnh trần truồng đang thoải mái ngâm mình, đưa tấm lưng thướt tha trắng ngần không chút tỳ vết về phía hắn, phía dưới làn nước lại là bờ mông căng tròn đầy đặn vểnh cao lên, đôi chân dài miên man không chút tỳ vết.
“Móa, chẳng lẽ mỹ nhân kế đến nhanh như vậy?” Lạc Nam nhịp tim đập thình thịch.
Mà lúc này dường như giai nhân trong suối cũng cảm ứng được, nàng quay mặt nhìn về phía sau.
Không gian tưởng như ngừng động.
Một khuôn mặt trái xoan trắng như trăng rằm, tóc dài đen tuyền thướt tha lã lướt vì ướt nên dính sát vào da thịt, ngũ quan sắc sảo vô luân cực kỳ cao ngạo, môi đỏ không son, mắt hạnh má đào, mũi quỳnh cao thẳng.
Xuống phía dưới một chút là xương quai xanh tinh mỹ tuyệt trần, bầu ngực bạo mãn hiên ngang o ép sát lấy nhau mang đến cảm giác vô cùng chật chội, khe sâu hun hút mê người, trên đỉnh chính là đầu nhũ hoa phấn hồng kiều tiểu như huyết trân châu, nhìn không rời mắt được.
Đương nhiên bằng kinh nghiệm duyệt nữ vô số của Lạc Nam, hắn vẫn đủ định lực để đưa ánh mắt xuống đôi đùi đẹp, nơi có một vùng đen tuyền tam giác nhỏ.
“Đi chết!”
Mỹ nhân rốt cuộc phản ứng, một tay dùng toàn lực chưởng đến Lạc Nam.
Thánh Hoàng chi uy khủng bố khiến hắn rùng mình, tốc độ xuất thủ của nàng quá nhanh đến mức không kịp phản ứng.
Cũng may vòng tay của hắn rung động, lớp màn chắn vô hình hiện ra bảo vệ Lạc Nam.
RĂNG RẮC.
Dù là như vậy thì màn chắn cũng bị nghiền thành mảnh vỡ, Lạc Nam như diều đứt dây bay ngược đụng nát một tảng đá lớn, máu tươi cuồng phún.
Trước khi lâm vào hôn mê bất tỉnh, hắn cố gắng đưa mắt nhìn lại muốn nói tất cả chỉ là hiểu lầm.
Đáng tiếc bóng dáng mỹ nhân đã sớm biến mất như chưa từng tồn tại…