Phần 44
Lạc Nam âm thầm cảm khái, giọng nói của nữ nhân này tuy không ẩn chứa vô tận mị ý nhưng lại có một sự hấp dẫn nào đó vô cùng tự nhiên, khiến linh hồn của người nghe như hắn vô cùng dễ chịu, nhịn không được muốn nghe thấy câu tiếp theo, câu tiếp theo nữa như một bài hát tuyệt phẩm làm ngươi liên tục thưởng thức.
Đưa mắt nhìn về phương hướng phát ra giọng nói, Lạc Nam toàn thân chấn động, hô hấp bất chợt dồn dập, tim đập mãnh liệt, Long Đỉnh bên trong đan điền điên cuồng gầm rống, huyết mạch sục sôi sinh ra cảm giác chiếm hữu mãnh liệt.
Lạc Nam điên cuồng lắc đầu để giữ tỉnh táo, vô thức lảng tránh ánh mắt không dám nhìn thẳng.
Loại cảm giác này đã từ bao lâu rồi hắn chưa được trải qua?
Chính là cái loại cảm giác của một tên thanh niên mới lớn chưa nếm mùi đời khi được chứng kiến đối tượng có khả năng mê hoặc mình thần hồn điên đảo.
Lạc Nam hồi tưởng lại thật xa xôi về trước, về cái thời điểm mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hồ Khinh Vũ, bị Thiên Sinh Mị Cốt của nàng làm cho tâm trí xao động, vừa nhìn một lần là không thể nào quên.
Lúc này đây, hắn lại trải qua loại cảm giác y hệt như thế.
Điều này vô cùng khó tin đối với hắn.
Phải biết rằng thời điểm đó tầm mắt của hắn chưa cao, tâm trí còn chưa thật sự thành thục, tâm cảnh còn muôn vàn lỗ hỏng nên mới bị Thiên Sinh Mị Cốt ảnh hưởng.
Nhưng sau đó nhiều lần gặp gỡ và có được những mỹ nhân tuyệt sắc không kém cạnh như Á Hy Thần, Diễm Nguyệt Kỳ, Tô Nhan, Tần Mộng Ảnh, Hoa Thanh Trúc… và cả những nữ nhân có thể chất quyến rũ trời sinh như Tô Mị.
Lên Tiên Giới, dung mạo của mấy nữ Tuế Nguyệt, Hi Vũ, Âu Dương Thương Lan, Lãnh Nguyệt Tâm, Phượng Nghi, Cửu Huân Dao đủ để áp đảo tất cả…
Nguyên Giới thì gặp được Vân Duyên Công Chúa, Giao Linh Công Chúa, Vũ Lăng Phi… ngay cả mẫu thân Ninh Vô Song, tỷ tỷ Lạc Sương, đại tẩu Ninh Huyền Tâm đều là tuyệt thế giai nhân triệu năm có một.
Nhưng một Lạc Nam đã trải qua vạn kiếp luân hồi, tâm cảnh vững vàng như bàn thạch lại chỉ mang theo tâm tình thưởng thức cái đẹp mà ngắm nhìn các nàng, chưa từng sinh ra loại cảm giác máu huyết sôi sục, ham muốn chiếm hữu như lúc này.
Thậm chí ngay cả huyết mạch Nghịch Long đã sớm kiêu ngạo từ lâu, rất ít nữ nhân có thể khiến nó thèm muốn cũng một lần nữa thức tỉnh.
Trong tầm mắt Lạc Nam lúc này, một nữ nhân từ xa chậm rãi đi tới.
Mỗi bước chân trần trắng nõn như búp hoa tinh tế đáng yêu đạp xuống đều như đạp vào trong tim của tất cả nam nhân toàn thiên hạ.
Toàn thân phủ lấy một lớp váy dài với màu đỏ rực nhiệt liệt nóng bóng và trắng tinh khôi thánh khiết đan xen với nhau một cách hoàn hảo.
Mà cũng chính màu váy dài này như có thể thay thế những mỹ từ để miêu tả về nữ nhân này.
Đó là sự hiện thân hoàn hảo giữa ma quỷ và thiên thần.
Ma quỷ với những đường cong nóng bỏng, yêu mị, chuyên dùng sắc đẹp để mê hoặc nạn nhân, khiến nạn nhân tử vong trong đê mê sung sướng, đến khi chết vẫn nở nụ cười mãn nguyện trên bờ môi.
Thiên thần cứu rỗi chúng sinh, dùng hào quang thánh khiết của mình chinh phục trái tim vạn vật, khiến tất cả trở thành những tín đồ trung thành, câm tâm tình nguyện thuần phục.
Thật khó tin hai thái cực trái ngược này lại cùng lúc xuất hiện trên một người nữ nhân.
Điều này khác biệt hoàn toàn so với sở hữu nét uy nghiêm như một nữ đế và tính cách quyến rũ mê người như yêu tinh của Âu Dương Thương Lan.
Bởi vì Âu Dương Thương Lan chỉ biểu hiện dựa trên khí chất, vì nàng dù sao cũng là một nữ nhân loại bình thường.
Còn đối với nữ nhân xuất hiện trước mặt Lạc Nam lúc này, nàng đại diện cho tất cả nét đẹp của hai chủng tộc hoàn hảo dung hợp, nàng là con lai hàng thật giá thật, không chỉ khí chất mà ngay cả toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới đều tượng trưng cho hai giống loài đó.
Một mái tóc phân chia rõ rệch hai màu đỏ và trắng búi lên cao để lộ phần gáy ngọc ngà không chút tỳ vết cực kỳ nổi bật.
Viền tai hơi nhọn lên ở phần chóp giống như tai Tinh Linh nhưng lại tròn trịa hơn một chút nhìn rất thích mắt, đôi mắt sắc sảo với viền kẻ đen, bờ mi cong vuốt, lông mày không đậm không nhạt, đồng tử bên trong màu đỏ lại ẩn chứa nét thăm thẳm miên man, dường như chất chứa vô vàn tâm sự.
Nếu nhìn sâu vào đôi mắt đó, ngươi sẽ phát hiện nó cực kỳ thuần khiết như gương sáng chiếu rọi nội tâm ngươi, nhưng thỉnh thoảng cũng chính đôi mắt đó lại hiện lên nét mị hoặc lẳng lỡ hư hỏng làm người lầm đường lạc lối.
Nếu làm nam nhân bình thường chắc chắn sẽ sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, không dám đối mặt nữ nhân sở hữu đôi mắt như vậy.
Nhưng còn với Lạc Nam, hắn hận không thể lập tức lao đến đè ép chủ nhân của đôi mắt đó xuống, hung hăng chiếm hữu thân thể mạn diệu nóng bỏng lã lướt của nàng, dùng sức chinh phục để nàng rên rỉ oằn oại, xem thử đâu mới là bản chất thật sự của con người nàng, là thuần khiết tinh khôi hay lẳng lơ quyến rũ.
Đôi mắt của hắn vô thức đỏ lên, dục niệm sinh sôi.
Quang Minh Đỉnh và Hồn Đỉnh bất chợt rung lên trong đan điền, Thất Thải Huyền Quang và Ôn Hồn Liên giải phóng lực lượng tác động lên linh hồn Lạc Nam.
Hắn giật mình tỉnh táo trở lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, âm thầm hoảng sợ vì vừa rồi xém chút dục vọng đã lấn át lý trí.
Không thể tưởng tượng sẽ có ngày hắn mất bình tĩnh khi nhìn thấy một nữ nhân, xém chút là lao đến cưỡng đoạt, rơi vào cái bẫy mà Càn Quân Thánh Đế đã giăng ra từ trước.
Sức hút của Quân Tư Tình quá mức mãnh liệt, ngay cả Lạc Nam kinh qua vạn kiếp luân hồi, được mỹ nhân tuyệt đỉnh vờn quanh vẫn xém chút bị mê hoặc.
Chẳng trách đám người Tám Thánh Tử, Càn Nguyên Thái Tử vừa thấy nàng đã điên cuồng muốn có được.
Ngay cả Càn Quân Thánh Đế sắp đột phá Chí Tôn cũng chưa dám chạm vào nàng, sợ rằng tâm cảnh của mình sẽ sụp đổ.
Đó là chưa kể nữ nhân này chỉ mới lộ diện đôi mắt, từ giữa mũi trở xuống vẫn ẩn sau lớp khăn lụa mỏng như ẩn như hiện màu đỏ thẳm của đôi môi càng khiến người khác tò mò, hận không thể lập tức lột xuống để quan sát mỹ nhan kia.
“Cũng may cho lão cẩu Càn Quân mua được Quân Tư Tình khi nàng còn nhỏ mới có giá đó, bằng không với dung nhan hiện tại… chưa chắc Nguyên Thạch có thể đong đếm được giá trị bên trong đó.” Lạc Nam ngẫm nghĩ.
“Chứ còn sao nữa?” Kim Nhi bĩu môi:
“Nữ nhân này so với hồ ly tinh còn nguy hiểm hơn, bình thường thừ cao quý tinh khôi như một nữ thần, nhưng thỉnh thoảng lại bộc lộ ra sự lẳng lơ quyến rũ của Sắc Quỷ, đây chẳng khác nào độc dược chí mạng với tất cả nam nhân.”
Dù cực kỳ cao quý, thiên sinh lệ chất như Kim Nhi cũng phải tán thưởng nhan sắc của Quân Tư Tình là đủ hiểu.
Mà lúc này khi Lạc Nam bắt đầu đánh giá Quân Tư Tình thì ở phía đối diện nàng cũng đang đánh giá hắn.
Chỉ thấy Lạc Nam một thân áo vải đơn sơ chân chất, áo nhẹ phanh ngực để lộ lớp cơ bắp cuồn cuộn cân đối khỏe khoắn, da trắng không kém gì nữ nhân, đôi mắt vừa trải qua đủ loại cảm xúc khi nhìn thấy nàng, cái miệng nhếch lên ngậm một cọng cỏ trong vô cùng thoải mái.
Y phục làm nông đơn sơ cũng không thể làm sự tuấn tú tà mị của hắn ảnh hưởng, tu vi Ất Tiên dễ dàng liếc mắt là có thể nhìn thấu.
“Chẳng trách thiên hạ đồn đãi Thiếu Chủ Lạc Gia khôi ngô dị thường nhưng thiên phú phế vật…” Quân Tư Tình thầm nghĩ.
Sau đó nàng hơi nhíu nhẹ chân mày nghi hoặc, chẳng phải truyền ngôn hắn cực kỳ tham hoa háo sắc, tại sao bị nhốt ở nơi này lâu như vậy chưa được gần gũi với bất kỳ nữ nhân nào lại không phát điên khi nhìn thấy nàng?
Quân Tư Tình đã sớm quen với việc bị nam nhân điên cuồng khi chứng kiến, bất kể là Tam Thánh Tử ngu ngốc như một đứa trẻ hay Càn Nguyên Thái Tử dã tâm và mưu kế bừng bừng cũng không ngoại lệ, cực kỳ sỗ sàng khi gặp nàng lần đầu tiên.
“AAAAA”
Đang miên mang suy nghĩ, bên tai truyền đến một tiếng thét kinh thiên động địa khiến Quân Tư Tình choáng váng.
Chỉ thấy Lạc Nam bỗng nhiên cấp tốc lùi lại phía sau kéo dãn khoảng cách với nàng, cánh tay nâng lên run run chỉ vào nàng, ánh mắt không che giấu được sự mê say, miệng lắp ba lắp bắp:
“Nữ thần, thế gian này lại có nữ thần? Ta không tin, điều này thật vô lý…”
Quân Tư Tình nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cứ tưởng mình không đủ sức hút để quyến rũ nam nhân này, thì ra là hắn vừa tỉnh hồn lại, còn xem nàng là nữ thần.
Khóe môi đỏ nhếch lên đầy mị hoặc, xem ra nhiệm vụ của nàng lần này sẽ dễ dàng hoàn thành.
Óng tay nhẹ lay động, Quân Tư Tình hạ mình rơi xuống trong vườn.
“Thái Tử Phi, nàng đến tìm ta phải không?” Tam Thánh Tử vừa nhìn thấy Quân Tư Tình liền chảy nước bọt ròng ròng, hai mắt chỉ còn hình trái tim vội vàng lao đến.
Quân Tư Tình nhẹ nhàng lách người, nhàn nhạt lên tiếng: “Thánh Tử, toàn thân ngươi dơ bẩn hết rồi, đi tắm đi!”
“Đúng vậy, ta phải lập tức đi tắm, không thể để Thánh Phi ghét bỏ, ta phải đi tắm…” Đường đường là Tam Thánh Tử lại ngoan ngoãn như cún, không dám nói một câu phật ý, vội vội vàng vàng chạy đến hồ nước ở xa nhảy xuống.
Quân Tư Tình chậm rãi nhấc chân đến bên cạnh Lạc Nam, hòa cùng làn gió là hương thơm nồng nàn như hàng vạn đóa hoa đang nở rộ, mùi thơm đậm vị xác thịt cực độ gợi tình khiến Lạc Nam phải bí mật phong tỏa khứu giác để không bị lay động.
Nữ nhân này là một vũ khí cực kỳ nguy hiểm.
Mức độ nguy hiểm của nàng không đơn giản chỉ vì có thể quyến rũ hắn, mà sợ rằng khó nam nhân nào trong thiên hạ có thể chống lại nàng.
Thử lấy ví dụ Càn Quân Thánh Đế cam tâm tình nguyện đem Quân Tư Tình đi trao đổi cơ duyên hoặc tài nguyên đột phá Chí Tôn, chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả hàng đầu nguyện ý mang ra trao đổi.
Đến khi đó Càn Quân trở thành Chí Tôn, cái đinh trong mắt hắn như Lạc Gia làm sao có thể tiếp tục tồn tại?
Chẳng qua Càn Quân Thánh Đế từ lâu đã sớm muốn đem Quân Tư Tình chiếm làm của riêng, bất kỳ ai cũng không thể xâm phạm.
Sợ rằng sau khi mỹ nhân kế thực hiện thành công, toàn bộ Lạc Gia bị diệt, ngay cả Tam Thánh Tử vô hại từng có danh nghĩa phu thê với nàng cũng sẽ bí mật bóc hơi khỏi dương thế.
Tên của nàng cũng là do Càn Quân Thánh Đế đặt, Quân Tư Tình… ám chỉ ngay cả bậc Đế Quân cũng phải vì nàng mà tương tư, sầu tình khổ sở.
Chỉ với cái tên cũng đủ hiểu mức độ cuồng nhiệt của Càn Quân Thánh Đế đối với nàng.
“Vừa rồi Thánh Tử có phần lỗ mãng, kính mong Lạc Tiểu Thiếu Chủ lượng thức…” Quân Tư Tình chớp đôi mắt đẹp ỏn ẻn lên tiếng.
Mỗi cái nhăn mày cũng khiến cảnh vật xung quanh thất sắc.
“CÁI GÌ?”
Lạc Nam một lần nữa gầm lên như bị sét đánh, ngơ ngác, thống khổ, tiếc hận, căm hờn.
Đủ loại cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
“Lạc Thiếu Chủ bị sao thế?” Quân Tư Tình không hiểu ra sao trước biểu hiện phong phú này.
“Vừa rồi nữ thần gọi tên mập kia là gì?” Lạc Nam run run hỏi.
“Là gia phu…” Quân Tư Tình thản nhiên nói.
“PHỐC!”
Lạc Nam cắn đầu lưỡi để có máu chảy ra, hắn phun ra một ngụm máu thẳng vào y phục của Quân Tư Tình, không biết vô tình hay cố ý rơi vào đúng ngực nàng.
Quân Tư Tình hoảng hốt, không nghĩ đến chuyện như vậy đột ngột phát sinh nên chẳng kịp né tránh, bầu vú hơi ẩm ướt, đang muốn nổi giận mắng chửi.
“TẠI SAO?” Lạc Nam đau đớn gầm rú như dã thú, một tay siết chặt trái tim trông cực kỳ đau đớn, ngửa đầu lên trời thống khổ tiếc than:
“Tại sao ta không thể gặp nàng sớm hơn, nàng đã là vợ người, hự hự hự…”
Hắn vừa nói vừa thổ huyết, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Quân Tư Tình chỉ biết im lặng, chưa từng thấy con hàng nào biểu hiện khoa trương như vậy.
Bất quá như vậy cũng hợp lý, nàng tự hiểu dung mạo của mình có sức hấp dẫn lớn như thế nào, nam nhân bình thường biết nàng đã mang danh nữ nhân có chồng bị đả kích là điều dễ hiểu.
Huống hồ tiểu tử này chỉ là Ất Tiên, tâm cảnh chắc là vô cùng kém cỏi, thổ huyết là bình thường.
Nghĩ đến đây nàng cũng tạm quên đi sự ướt át nơi bầu ngực, cố ý truyền âm hơi thẹn thùng:
“Thật ra người ta vẫn chưa đọng phòng, chỉ mới là phu thê trên danh nghĩa mà thôi…”
“Vì sao chưa động phòng? Chẳng lẽ chim của tên mập kia chưa mọc lông, cứng không nổi?” Lạc Nam mừng khấp khởi hứng thú hỏi.
“Phi!” Quân Tư Tình trong lòng gắt một tiếng, tên khốn kiếp này quả nhiên là tên phá gia chi tử lăn lộn trong phấn son tục tằng, lời thô lỗ như vậy cũng nói ra khỏi miệng được.
Bất quá vì muốn đẩy nhanh kế hoạch, nàng vẫn là chậm rãi nói: “Bệ hạ căn dặn Thánh Tử phải đặt tu luyện lên hàng đầu, bao giờ chưa thành Thánh Hoàng thì chưa thể chính thức động phòng…”
Lạc Nam âm thầm chép miệng, với tư chất của con hàng kia e rằng Thánh Tướng tu cũng không đến, làm sao đạt nổi Thánh Hoàng? Càn Quân Thánh Đế đúng là lão cha tốt a.
“Thần nữ… à không, Thánh Phi nói chuyện này với ta để làm gì?” Hắn liếm liếm mép mong đợi hỏi.
Quân Tư Tình ra vẻ sầu não thở dài, bí mật truyền âm nói: “Bệ hạ ban lệnh cho cuộc hôn nhân này, thiếp thân liễu yếu đào tơ không dám cãi mệnh, nhưng như thiếu chủ đã thấy, Tam Thánh Tử tâm hồn như một đứa trẻ ngây thơ, ta thật không nhẫn tâm vấy bẩn hắn…”
Nàng nói lời này với ánh mắt thương xót, phối hợp dung mạo quả thật như một vị nữ thần có tấm lòng vị tha.
Lạc Nam cũng cực độ phối hợp nói: “Đúng vậy, thật đáng tiếc cho Thánh Phi…”
Quân Tư Tình thấy hắn đối với mình nói gì cũng thuận theo, trong lòng cười nhạt, bỗng nhiên ném cho hắn một ánh mắt lã lướt chết người.
Lạc Nam nước bọt như muốn chảy ra.
“So với Tam Thánh Tử, thiếu chủ anh tuấn hơn người, hào hoa phong nhã, Tư Tình vừa thấy đã sinh ra thiện cảm…” Quân Tư Tình cắn nhẹ cánh môi nỉ non, vẫn là truyền âm bằng giọng mị ý.
Hai mắt Lạc Nam như hiện ra hình trái tim, vô thức đưa tay duỗi về phía nàng.
Quân Tư Tình trong lòng càng thêm khinh thường, kế hoạch lần này thật sự là quá dễ, một khi hắn vừa ôm lấy nàng, tất cả hình ảnh vừa rồi đã được nàng ghi lại, như vậy nàng sẽ sử dụng Thánh Đế nhất kích của Càn Quân cho kết liễu hắn ngay lập tức.
Đến khi đó công bố Lưu Ảnh Ngọc, toàn bộ thiên hạ sẽ chỉ trích hành vi của Lạc Nam, tất cả lời của nàng nói với hắn đều là truyền âm, Lưu Ảnh Ngọc không thể lưu lại được.
Chẳng ai sẽ cho rằng nàng quyến rũ hắn, ngược lại giống như hai người đang trò chuyện và hắn đột ngột muốn sàm sỡ nàng, khiến nàng quá mức hoảng hốt mà ra tay ngộ sát mà thôi.
Mắt thấy tay của Lạc Nam cách mình ngày càng gần, trong mắt Quân Tử Tình dần hiện sát cơ.
BẸP.
Chợt Quân Tử Tình cảm giác được bầu sữa trước ngực của mình bị hung hăng vồ đến một cái, chưa kịp định thần, Lạc Nam đã dùng sức đẩy mạnh vào ngực của nàng, đem toàn thân nàng cách hắn ra thật xa.
Hắn điên cuồng lắc đầu, trên mặt phối hợp thống khổ và mê luyến đan xen, chân thành la lớn:
“Không được, Thánh Phi quá mức cao quý, ta không dám mạo phạm, không thể làm vấy bẩn nàng!”
Bầu ngực vẫn còn tê dại, Quân Tử Tình sắc mặt mộng bức.