Phần 51
“Dạ Linh Tộc?”
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Càn Nguyên thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi.
Dạ Linh Tộc chính là tâm bệnh của phụ hoàng hắn a, chủng tộc này xét về thực lực tổng thể thì không mạnh bằng Càn Quân Đế Quốc, nhưng lại là một đám chuyên gia tiềm hành trong bóng đêm, ngụy trang, gián điệp vô cùng lão luyện.
Đã từng có không ít lần tộc nhân Dạ Linh Tộc bằng phương pháp nào đó giả dạng thành đại thần trong triều, bí mật bòn rút rất nhiều tài nguyên của cải sau đó chuồn đi, một số trường hợp bị phát hiện thì lập tức bằng vào thủ đoạn cực đoan tự sát khiến Càn Quân Đế Quốc không thể làm gì.
Đánh vào Vĩnh Dạ Thung Lũng càng không được, bởi vì nơi này là sào huyệt và sân nhà của Dạ Linh Tộc, chiến đấu ở nơi đó khác nào tự dâng mạng đến cửa.
Càn Quân Đế Quốc ở ngoài ánh sáng một cách công khai, Dạ Linh Tộc lại ẩn trong bóng tối bí mật nhìn chằm chằm, kẻ ở ngoài sáng luôn luôn chịu thua thiệt.
Vì thế mà rất nhiều năm qua, Càn Quân Thánh Đế vẫn luôn đề phòng Dạ Linh Tộc vô cùng cẩn thận nhưng lại không thể tận diệt.
Lúc này Dạ Linh Tộc đã tìm đến tận cửa, không cần nói cũng biết dữ nhiều lành ít rồi.
Tuy nhiên dù trong lòng hoảng hốt và phẫn nộ vì tổn thất hàng trăm thuộc hạ tử sĩ trung thành, Càn Nguyên vẫn cố gắng ra vẻ trấn định:
“Giỏi cho Dạ Linh Tộc, các ngươi dám tập kích Tửu Sơn, không sợ phe cánh của Bổn Thái Tử và Tửu Tiên Tán Nhân liên thủ quét sạch các ngươi?”
Đáng tiếc trước lời nói của Càn Nguyên, các tộc nhân Dạ Linh Tộc ẩn mình trong bóng tối không thèm nói lời nào, chỉ dùng hành động thay cho lời nói.
Năm cổ khí tức Thánh Hoàng bạo phát mãnh liệt, trong bóng đêm mờ mịt có năm lưỡi liềm sắt lẹm như Lưỡi Hái Tử Thần thò ra, cùng lúc hướng về cổ của ba người Càn Liệt gặt xuống.
“Đừng nằm mơ!” Càn Nguyên gầm lên một tiếng, Vạn Sơn Thuẫn được hắn ném ra.
ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ Tửu Sơn run rẩy kịch liệt, Vạn Sơn Thuẫn cấp tốc phóng đại, bên trên mặt thuẫn có điêu khắc hư ảnh hàng vạn ngọn núi sừng sững giữa thiên địa mênh mông, ngăn cản trời đất như có thể đón đỡ tất cả.
KENG KENG KENG…
Năm thanh lưỡi hái gặt vào Vạn Sơn Thuẫn vang lên thanh âm như kim loại va chạm nặng nề đinh tai nhứt óc nhưng không thể tiến thêm dù chỉ một chút.
Hiển nhiên Vạn Sơn Thuẫn đúng là Pháp Bảo có thể ngăn cản Thánh Đế Trung Kỳ tấn công, cực kỳ chất lượng.
Nhưng mà Dạ Linh Tộc một khi quyết định động thủ cũng đã đoán trước được điều này.
Chỉ thấy Đại Trưởng Lão của bọn hắn hiện thân, áo choàng đen kịch tung bay, cung kính niệm:
“Kính nhờ xuất thủ!”
KENG!
Hắn vừa dứt lời giữa trời đất liền vang lên tiếng Đao ngân dữ dội.
Tiếng đao này vừa ngân lên, bầu trời xuất hiện vết rách chia làm hai nửa, một thanh Đao màu đen kịch từ trong vết rách u ám đó hàng lâm, chỉ thấy lưỡi đao sắt lẹm sáng hơn cả ngôi sao, hình dáng như khuyết nguyệt cong vút, ẩn chứa khí tức tử vong nồng đậm.
Mà khi thanh đao này vừa ra, Vạn Sơn Thuẫn liền run lên mãnh liệt vì sợ hãi, đây là cảm giác kiêng kỵ khi gặp phải vũ khí có đẳng cấp cao hơn chính mình.
“Đó là Thánh Khí trấn tộc của Dạ Linh Tộc mang tên Hắc Nguyệt Đao!” Một vị Thánh Hoàng sau lưng Càn Liệt trầm giọng nói.
XOẸT!
Hắn vừa dứt lời, Hắc Nguyệt Đao không cần người điều khiển vẫn lạnh lùng trảm xuống một nhà.
Đao khí hình trăng lưỡi liềm màu đen bay với tốc độ không ai theo kịp.
RĂNG RẮC…
Thanh âm vỡ nát vang lên, Vạn Sơn Thuẫn vừa kiên cố không ai bì nổi tách thành hai mảnh trong ánh mắt hãi hùng của Càn Liệt.
Nhưng đao khí vẫn chưa hề dừng lại, nó tiếp tục một đường chẻ thẳng xuống đầu Càn Nguyên.
“Bảo vệ Thái Tử!” Ba vị Thánh Hoàng trung thành gầm lên một tiếng.
Càn Liệt rút Kiếm bên hông, Kiếm Thế và Chiến Thế dâng lên đỉnh điểm, dùng tất cả khả năng của mình tung ra một kiếm.
Hai vị Thánh Hoàng khác cũng không hề chậm hơn, Thánh Hoàng Ám Lực cuồn cuộn dung hợp vào nhau ngưng kết thành một lỗ đen khổng lồ có thể nuốt chửng vạn vật, ý đồ thôn phệ Đao Khí.
Tình cảnh này như chọc giận Hắc Nguyệt Đao, nó điên cuồng rung động, hấp thụ lực lượng từ ánh trăng đêm, màu sắc càng thêm đen tuyền thần bí.
Lạc Nam giật mình, từ trên Hắc Nguyệt Đao hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Thanh Đao này cũng là một kiện Binh Nhân Tộc, không ngờ Dạ Linh Tộc có Thánh Khí Trấn Tộc là Binh Nhân Tộc.
Hơn nữa đẳng cấp của Hắc Nguyệt Đao Binh Nhân Tộc này đã sánh ngang Thánh Đế, nó có thể tự động chiến đấu, tự động thi triển Đao Pháp.
“Khuyết Nguyệt Đao Mang!”
Quả nhiên đúng như suy đoán của Lạc Nam, Hắc Nguyệt Đao chính diện trảm xuống một vầng trăng khuyết khổng lồ.
ĐÙNG!
Tửu Sơn bị chẻ thành hai ngọn núi, ở giữa vết chém là một khe nứt như đâm sâu vào lòng đất.
PHỐC!
Ba ngụm máu tươi cuồng phún, Càn Liệt và hai vị Thánh Hoàng khí tức ảm đạm, trước mặt và ngực xuất hiện những vết sẹo xuyên qua da thịt, lộ ra xương cốt bên trong.
Ở miệng vết thương, đao khí của Hắc Nguyệt Đao đang ăn mòn tất cả lực lượng trong cơ thể bọn chúng.
Cả ba áy náy nhìn Càn Nguyên, ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
“Dạ Linh Tộc… Dạ Linh Tộc, truyền ngôn không giả, nơi các ngươi đi qua không còn cành cây ngọn cỏ!” Càn Nguyên nhìn lấy cảnh này mà thất thần.
Bất quá Càn Nguyên cũng không sợ hãi, ngược lại điềm tĩnh nói:
“Bổn Thái Tử biết các ngươi cần nhất là tài nguyên, vì vậy các ngươi sẽ không giết ta, ngược lại ta còn có giá trị lợi dụng.”
“Vậy nên đừng làm đau bổn Thái Tử, ta xin đầu hàng!”
“Không hổ danh là Thái Tử của Càn Quân Đế Quốc, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Dạ Linh Tộc Đại Trưởng Lão trầm giọng nói:
“Yên tâm đi, nếu lão cẩu Càn Quân Thánh Đế chịu chi đậm một chút, ngươi rất nhanh sẽ được nguyên vẹn trả về Thánh Cung tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý.”
Một đám Dạ Linh Tộc tiến đến bắt giữ Càn Nguyên và ba tên Thánh Hoàng, ngay cả Tam Thánh Tử mập mạp vẫn còn hôn mê ở phía xa cũng không thoát khỏi.
Như nghĩ đến điều gì, Dạ Linh Đại Trưởng Lão đột nhiên biến sắc:
“Không xong, vẫn còn mục tiêu là nữ nhân tên Quân Tư Tình.”
Thần thức Thánh Hoàng điên cuồng quét ra bao phủ trăm vạn dặm, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đang điên cuồng len lỏi qua không gian đào thoát.
Đó là một con Long Mã cực kỳ thần tuấn có thể xuyên qua không gian, trên lưng chở theo đôi nam nữ.
Nhìn tốc độ hành tẩu của nó, Đại Trưởng Lão liền biết ở tại hiện trường chỉ có mình là người duy nhất đủ khả năng đuổi kịp.
“Các ngươi áp tải Càn Nguyên và thuộc hạ của hắn trở về, để bổn trưởng lão đích thân hành động!” Dạ Linh Đại Trưởng Lão vừa nói dứt câu, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.
VÈO!
Hắc Nguyệt Đao cũng cấp tốc bay theo phía sau hắn.