Phần 55
Lạc Nam căm tức nhìn Dạ Linh Tộc Trưởng, từ trước đến giờ chỉ có hắn bắt cóc người khác đòi tiền chuộc, nào đến lượt bị người khác làm như vậy?
“Thế nào? Không phục à?” Dạ Linh Tộc Trưởng nâng bàn tay lên thành hình nắm đấm uy hiếp:
“Kẻ mạnh làm vua, hiện tại bổn tọa chính là kẻ mạnh, ngươi không phục đến đánh ta đi?”
Lạc Nam âm thầm cân nhắc một phen, trong đầu mô phỏng cảnh tượng chính mình dùng tất cả thủ đoạn, liên thủ với chúng nữ bên trong đan điền đánh lại Dạ Linh Tộc Trưởng.
Kết quả vẫn là thất bại ê chề, Thánh Đế Cấp Cường Giả thật sự là quá mạnh.
Ngay cả Dò Thám Tương Lai cũng chẳng thể nhìn thấy tốc độ xuất thủ của nàng, còn đánh cái rắm a.
Chưa kể nàng không phải đơn thương độc mã, sau lưng nàng còn có cả một Dạ Linh Tộc hùng mạnh, dù hắn có kéo theo Lạc Gia tham chiến cũng chưa chắc có được phần thắng.
Nghĩ đến đây Lạc Nam ảo nảo gật đầu:
“Được rồi, không biết tỷ muốn cái giá nào để ta và Tư Tình chuộc thân?”
“Rất đơn giản…” Dạ Linh Tộc Trưởng cười quỷ dị: “Mỗi người có giá một loại vật phẩm cấp Chí Tôn, bất kể là thứ gì cũng được, tài nguyên, công pháp, vũ kỹ, thân pháp, bí thuật…”
“Sao ngươi không đi ăn cướp?” Lạc Nam còn chưa mở miệng thì Quân Tư Tình đã trợn tròn đôi mắt hạnh hung hăng trừng Dạ Linh Tộc Trưởng.
Lạc Nam cũng gật đầu tán thành: “Tỷ tỷ xem đồ vật cấp Chí Tôn là rau cải trắng sao?”
“Cấp Chí Tôn đương nhiên cực kỳ quý giá, nhưng chính vì thế mới xứng đáng với thân phận của hai người các ngươi!” Dạ Linh Tộc Trưởng thản nhiên nhún vai:
“Một người là con lai của Sắc Quỷ và Quang Thần, có dung mạo đủ khiến cả Chí Tôn cấp cường giả cũng phải động lòng, chỉ cần mang ra bán cho những tên Chí Tôn chuyên luyện công pháp song tu kiểu gì cũng thu được cái giá trên trời!”
“Một kẻ chuyên giả heo ăn thịt hổ, thiên tài mang danh phế vật, sở hữu Không Gian Linh Căn và được công chúa của Binh Nhân Tộc nhận làm chủ nhân…”
Dạ Linh Tộc Trưởng nói đến đây liền chép miệng: “Nói thật ta còn thấy rằng cái giá mình đưa ra vẫn chưa đủ…”
“Được rồi, được rồi đừng nói nữa!” Lạc Nam liên tục lắc đầu, thật sự sợ nàng tăng thêm giá, vội vàng nói:
“Cứ quyết định theo giá mà tỷ tỷ mong muốn, bất quá phải kèm theo điều kiện!”
“Điều kiện gì?” Dạ Linh Tộc Trưởng hứng thú hỏi.
“Thứ nhất tỷ không được tiết lộ những bí mật của ta, đặc biệt là chuyện ta không phải phế vật cho bất kỳ ai.” Lạc Nam đưa ra đề nghị:
“Thứ hai là Dạ Linh Tộc phải đảm bảo hành tung của ta và Tư Tình không bại lộ, cứ tuyên bố với bên ngoài chúng ta mất tích trong lúc bị Dạ Linh Tộc truy sát là được.”
“Chuyện nhỏ thôi…” Dạ Linh Tộc Trưởng cười nhạt: “Nhưng như đã nói bổn tọa làm ăn cực kỳ sòng phẳng, ngươi cũng phải đáp ứng lại điều kiện của ta!”
“Điều kiện gì?” Lạc Nam nhíu mày.
“Thứ nhất các ngươi không được tiết lộ thân phận nằm vùng của bổn tọa, cứ xem như Tửu Tiên vẫn là Tửu Tiên.” Nàng nhếch môi nói.
“Đồng ý!” Chuyện này không quá khó khăn với Lạc Nam.
“Điều kiện thứ hai, nói cho bổn tọa biết vì sao ngươi có được thành tựu như hiện giờ?” Dạ Linh Tộc Trưởng ánh mắt híp lại:
“Những thủ đoạn mà ngươi sử dụng lúc chiến đấu không thuộc về truyền thừa của Lạc Gia, ngay cả công chúa Binh Nhân Tộc cũng thế, từ đâu ngươi có được những thứ đó?”
Nghe nàng hỏi như vậy, ngay cả Quân Tư Tình cũng tò mò đến cực điểm nhìn sang Lạc Nam.
Lạc Nam ra vẻ chần chờ không chịu nói.
“Hừ, nếu không tiết lộ thì bổn tọa cũng chẳng có nghĩa vụ đáp ứng điều kiện của ngươi!” Dạ Linh Tộc Trưởng uy hiếp.
“Nói thì nói!” Lạc Nam hít sâu một hơi, sắc mặt cực kỳ trịnh trọng: “Nhưng hai người phải hứa không được tiết lộ với ai!”
“Được!” Bởi vì hiếu kỳ, Dạ Linh Tộc Trưởng và Quân Tư Tình cũng lập tức đồng ý.
Lạc Nam ra vẻ lén lút nhìn xung quanh, kéo Quân Tư Tình và Dạ Linh Tộc Trưởng đến thật gần, ba người chụm đầu lại.
Ở khoảng cách này hắn ngửi được cả hương thơm nồng nàn quyến rũ từ môi đỏ của hai nữ, âm thầm đắc ý vì chiếm được tiện nghi, thần thần bí bí nói:
“Thật ra ta vốn là thiên phú kém cõi, nhưng nhờ lọt vào mắt xanh của một vị tiền bối, được hắn thu làm đồ đệ… tất cả những thành tựu của ta đều do hắn bồi dưỡng mà có.”
“Quả nhiên có cao nhân giúp đỡ!” Quân Tư Tình mắt đẹp lóe sáng.
“Người đó là ai?” Dạ Linh Tộc Trưởng hứng thú bừng bừng hỏi.
Lạc Nam thể hiện vẻ mặt sùng bái, kính ngưỡng gằn từng chữ một: “Thiên Cơ Lâu Chủ!”
“Phốc!” Kim Nhi đang xem kịch vui xém chút phun một ngụm.
Con hàng tự kỷ này muốn tự mình làm đệ tử của mình? Tự mình làm sư phụ của mình luôn à?
Hết mượn danh nghĩa của nàng, hiện tại còn mượn danh nghĩa của thân phận ảo do chính hắn tạo ra.
“Thiên Cơ Lâu Chủ? Thật sự là hắn?” Quân Tư Tình và Dạ Linh Tộc Trưởng hít sâu một hơi.
“Đương nhiên rồi, sư phụ tinh thông vạn vật trong thiên hạ, việc giúp ta có được thiên phú vượt trội dễ như trở bàn tay!” Lạc Nam tiếp tục vẽ:
“Hầu hết thủ đoạn chiến đấu của ta đều được sư phụ chỉ dạy, ngay cả công chúa Binh Nhân Tộc cũng là hắn ban thưởng lễ vật nhập môn!”
“Bổn tọa cũng đã nghe đến đại danh của Thiên Cơ Lâu, bất quá ngươi có tài đức gì được Thiên Cơ Lâu Chủ xem trọng?” Dạ Linh Tộc Trưởng hoài nghi nhìn hắn.
“Cái gọi là hữu duyên…” Lạc Nam nhếch miệng: “Ta là người đầu tiên tin tưởng Thiên Cơ Lâu, lại thêm sư phụ khen ngợi ta tuổi trẻ phong lưu, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở rất giống với lão nhân gia ông ta khi còn trẻ, vì vậy quyết định thu ta làm đệ tử.”
“Im miệng!” Hai nữ đồng thanh gắt giọng, không thể nghe thêm tên này tự sướng được nữa.
Bất quá đối với lời của hắn các nàng đã tin đến bảy tám phần, cao nhân như Thiên Cơ Lâu Chủ thường hành động cực kỳ khó hiểu, nói không chừng một kẻ như Lạc Nam lại hợp khẩu vị của hắn.
Chưa kể có thể khiến một phế vật trở thành nhân vật vượt cấp chiến đấu, lấy tu vi Tiểu Thánh chiến Thánh Vương… e rằng chỉ có người nắm giữ thiên cơ như vị lâu chủ thần bí kia mới đủ khả năng làm được.
“Như vậy tốt rồi, bổn tọa trực tiếp mang ngươi đến Thiên Cơ Lâu đòi tiền chuộc, tin tưởng Thiên Cơ Lâu Chủ sẽ dễ dàng giải quyết được.” Dạ Linh Tộc Trưởng hưng phấn nói.
“Sợ rằng không được…” Lạc Nam lắc đầu:
“Sư phụ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn có đại sự đã rời Thiên Cơ Lâu nhiều tháng qua, ngay cả ta cũng không có biện pháp liên hệ với hắn, hiện tại Thiên Cơ Lâu tạm thời do thị nữ là Vũ Lăng Phi tiếp quản…”
“Hừ, cái này không được cái kia cũng không xong, bao giờ bổn tọa có được thứ mình muốn?” Dạ Linh Tộc Trưởng bất mãn nhìn hắn.
“Như vậy đi…” Lạc Nam nghiền ngẫm một phen rồi lên tiếng:
“Tỷ tỷ tạm thời thả chúng ta, khi nào ta tìm được vật phẩm cấp Chí Tôn sẽ mang đến Vĩnh Dạ Thung Lũng giao nộp.”
“Ngươi cho rằng bổn tọa bị ngu sao? Lỡ ngươi tìm đường chạy trốn mất dạng luôn thì sao?” Dạ Linh Tộc Trưởng ánh mắt lạnh lẽo.
“Thế giờ phải làm sao?” Lạc Nam bất đắc dĩ dang hai tay ra:
“Ta cũng đâu thể ở yên một chỗ mà tìm được vật phẩm cấp Chí Tôn cho tỷ?”
Thật ra đã lâu rồi hắn chưa sử dụng Vòng Quay Danh Vọng, lúc này mở ra nếu vận khí tốt nói không chừng sẽ tìm được vật phẩm cấp Chí Tôn, bất quá dù cho đạt được thì Lạc Nam cũng ưu tiên cho mẫu thân Ninh Vô Song của mình mới được.
Huống hồ nếu hắn lập tức lấy ra tài nguyên cấp Chí Tôn giao nộp, chẳng may nữ nhân này nổi lòng tham muốn nhiều hơn nữa, sợ là hắn phải khóc không ra nước mắt.
Vì vậy Lạc Nam phải tìm cách kéo dài thời gian.
“Bổn tọa hạ quyết định, ngươi bỏ lại Binh Nhân Tộc hoặc Quân Tư Tình làm con tin, khi nào đem được hai vật phẩm cấp Chí Tôn đến thì bổn tọa sẽ trả lại!” Dạ Linh Tộc Trưởng kiên quyết nói.
“Không thể!” Lạc Nam lập tức nhảy dựng.
Hắn còn cần Quân Tư Tình ấp trứng Quỷ Tộc, còn cần Lạc Hồng Kiếm để chiến đấu.
“Ngươi không đủ tư cách ra điều kiện.” Dạ Linh Tộc Trưởng cười lạnh nói.
“Đừng quên sư phụ ta là Thiên Cơ Lâu Chủ thực lực kinh thiên động địa.” Lạc Nam uy hiếp ngược lại nàng:
“Nếu tỷ tỷ dám làm quá phận, lão nhân gia ông ta sẽ để ý đến ngươi…”
“Ngươi dám uy hiếp bổn tọa?” Dạ Linh Tộc Trưởng ánh mắt sắc lạnh.
“Không phải uy hiếp, chỉ là nhắc nhở mà thôi!” Lạc Nam nghiêm mặt nói.
Hai người bốn mắt trừng nhau không ai chịu thua ai.
Dạ Linh Tộc Trưởng hít sâu một hơi đè nén nội tâm giận dữ, xem như nể mặt Thiên Cơ Lâu Chủ, nghiến răng ken két:
“Sau đây là biện pháp cuối cùng, nếu ngươi vẫn không đáp ứng bổn tọa lập tức xóa bỏ mọi giao dịch, đem các ngươi đi bán!”
“Biện pháp gì?” Lạc Nam hỏi.
Dạ Linh Tộc Trưởng phất tay, một tấm da dê trống rỗng xuất hiện.
Sau đó nàng cắn đầu ngón tay, dùng chính máu đỏ viết lên:
“Lập xuống Thiên Địa Giao Ước, trong vòng mười lăm năm, Lạc Gia Thiếu Chủ Lạc Nam phải cung cấp cho Dạ Linh Tộc Trưởng Dạ Thanh Thu hai vật phẩm đẳng cấp Chí Tôn, giao ước được lập dưới sự làm chứng của Quân Tư Tình, nếu không thể hoàn thành, Lạc Nam và Quân Tư Tình gánh chịu Thiên Đạo Nguyên Giới phản phệ, giáng xuống tử kiếp, thân tử đạo tiêu.”
Làm xong nàng liền đưa giao ước đến trước mặt Lạc Nam, ra hiệu hắn và Quân Tư Tình phải nhỏ máu vào chấp nhận.
Lạc Nam cười nhạt, cũng dùng máu bổ sung vào: “Trong vòng mười lăm năm giao hẹn, Dạ Linh Tộc không thể động vào và gây nguy hiểm đến Lạc Nam và Quân Tư Tình, bằng không giao ước xóa bỏ!”
Lúc này hắn mới nhỏ máu vào giao ước, Quân Tư Tình cũng không chút do dự làm theo.
Thiên Địa Giao Ước được lập xong, Lạc Nam và Quân Tư Tình xem như chính thức tự do.
“AAAAA”
Đang muốn mở miệng nói chuyện, toàn thân Lạc Nam bất chợt run rẩy mãnh liệt, linh hồn đau thấu trời xanh khiến hắn gầm lên như dã thú.
Hắn đổ mồ hôi ròng ròng, cả người vô thức ngã lăn xuống đất giãy giụa, trước mặt xuất hiện vô số ảo giác thảm thiết.
Cảnh tượng từng người thân thiết ngã xuống trong vũng máu, nữ nhân và nữ nhi bị tàn sát không chừa một ai, mẫu thân Ninh Vô Song bất lực đón nhận cái chết…
Lạc Nam như bị nhấn chìm vào địa ngục.
“Ngươi đối với hắn làm cái gì?” Quân Tư Tình phẫn nộ nhìn Dạ Linh Tộc Trưởng, cho rằng nàng vừa hãm hại Lạc Nam, quỳ xuống giúp hắn lau mồ hôi.
“Liên quan gì đến bổn tọa?” Dạ Thanh Thu hừ một tiếng.
Mà lúc này hai nữ cũng chú ý đến trên cơ thể của Lạc Nam có tám điểm sáng đang lóe lên màu sắc đen kịch u ám, chính lực lượng từ tám điểm sáng này khiến hắn phải thống khổ đến như vậy.
“Đây là một loại chú ấn có tác dụng tra tấn linh hồn, là ai thiết lập lên người của hắn?” Dạ Thanh Thu sắc mặt ngưng trọng, môi đỏ mắng:
“Không thể chết, ngươi chết ai trả nợ cho bổn tọa?”
“Nhanh cứu hắn đi!” Quân Tư Tình tràn ngập lo lắng cầu khẩn.
“Đừng…” Lạc Nam bất chợt cắn chặt hàm răng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, sắc mặt vặn vẹo cực kỳ khó khăn bò người ngồi dậy.
Đây chính là Luyện Hồn Nguyện Tử Ấn mà bà lão thần bí ở trong mật thất của Lạc Gia đánh vào cơ thể hắn, hàng năm sẽ xuất hiện tra tấn hắn một lần.
Đây đã là lần thứ hai nó hiện ra, Lạc Nam đang cố gắng dùng ý chí của mình chống lại.
Hắn không tin ngay cả Vạn Kiếp Luân Hồi mình cũng trải qua được, một cái chú ấn này có thể làm nên trò trống gì.
Theo lời bà lão kia, muốn giảm bớt đau đớn chỉ có cách gia tăng cường độ Linh Hồn… nhưng Lạc Nam không thèm làm vậy, hắn muốn dựa vào ý chí và nghị lực thuần túy để ngạnh kháng.
“Nam nhân này…” Dạ Thanh Thu bị dáng vẻ của Lạc Nam làm sao kinh ngạc đến hé mở đôi môi.
Nàng nhận ra tra tấn mà chú ấn hắn đang trúng phải cực kỳ khủng khiếp, e rằng Thánh Đế gặp phải cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng hắn lại có thể dùng tâm cảnh và nỗ lực phi thường của bản thân để vượt qua.
“Đây có lẽ là lý do mà Thiên Cơ Lâu Chủ thu nhận hắn…” Dạ Thanh Thu tán thưởng nói.
Quân Tư Tình gật gật đầu, một kẻ phế vật có thể dùng thiên tài địa bảo cao cấp để biến thành thiên tài, nhưng ý chí và nghị lực là thứ mà không có loại tài nguyên nào có thể xây dựng.
Mất đến hai tháng thời gian Lạc Nam mới có thể từ dưới đất đứng lên, tám điểm đen trên cơ thể hắn lặn mất.
“Cảm giác như thế nào?” Giọng điệu của Quân Tư Tình đã thoáng có một chút nể phục.
Hai tháng chống chọi chú ấn cấp cao hành hạ, ngay từ đầu là cực kỳ thống khổ, sau đó dần dần thích ứng cho đến khi hành hạ kết thúc, nàng không thể tưởng tượng nổi vì sao Lạc Nam lại phi thường đến như vậy.
“Tiểu tử ngươi có máu khổ dâm sao? Rõ ràng loại chú ấn này tác động thẳng vào linh hồn của ngươi, nên chỉ cần ngươi bổ sung tài nguyên gia tăng Hồn Lực là sẽ giảm được cơn đau, vì sao phải cường ngạnh chịu đau như vậy?” Dạ Thanh Thu cố ý trêu tức hỏi.
“Mỗi năm nó sẽ hành hạ ta một lần…” Lạc Nam mỉm cười tự tin: “Ta muốn lợi dụng sự tra tấn của nó để rèn luyện tâm cảnh.”
Hai nữ đưa mắt nhìn nhau, bị sự điên cuồng và liều lĩnh của hắn làm cho không biết nên nói gì cho phải.
Bất quá một Tiểu Thánh có được suy nghĩ như vậy, thành tựu ngày sau của nam nhân này e rằng không đơn giản a…
“Đa tạ tỷ tỷ đã chiếu cố trong thời gian qua, thời hạn 15 năm không dài, ta phải lập tức lên đường tìm cách trả nợ cho ngươi rồi!” Lạc Nam nhìn Dạ Thanh Thu lên tiếng.
“Cút đi!” Dạ Thanh Thu ra vẻ ghét bỏ phất tay: “Đừng chết quá sớm trước khi trả nợ được cho bổn tọa!”
Lạc Nam cười haha, triệu hồi Tiểu Tinh xuất hiện.
Hắn nhảy lên lưng Tiểu Tinh đưa mắt nhìn Quân Tư Tình.
Nàng cắn cắn cánh môi, cuối cùng cũng thăm thẳm thở dài ngồi lên phía sau lưng, vòng tay ôm lấy hắn.
“À xém chút quên mất, Hận sẽ không bị tỷ tỷ đánh chết chứ?” Lạc Nam chợt nhớ lại hỏi.
“Ngươi nói tên Thánh Hoàng kia sao? Hắn không có giá trị với ta nên chỉ đánh cho nội thương mà thôi, không trở ngại đến tính mạng, vẫn còn trong rừng đấy.” Dạ Thanh Thu khinh thường nói.
“Vậy thì đa tạ!”
Không Gian Chi Lực kích hoạt bao trùm lấy cả hai người, Lạc Nam phụ giúp Tiểu Tinh triển khai Thời Không Môn.
Nó ngửa đầu rống lên một tiếng kiêu ngạo, mang theo Lạc Nam và Quân Tư Tình lao vọt vào.
Chỉ thoáng chốc liền biến mất…
Nhìn theo lỗ hỏng không gian dần khép lại, Dạ Thanh Thu lặng người hồi lâu, giọng điệu lẩm bẩm chỉ mình nàng nghe được:
“Không hổ là nhi tử của nàng, lão cẩu Càn Quân e rằng không nhảy nhót được bao lâu nữa.”