Phần 88
“Ngươi muốn đi đâu?” Hải Mạn Sa cảm giác được bờ mông của nam nhân đặt trên lưng mình, cực kỳ căm tức hỏi.
“Không cần hỏi nhiều, làm theo mệnh lệnh.” Lạc Nam nhàn nhạt nói.
Hải Mạn Sa nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì hơn, chỉ đành ngự gió bay lượn theo chỉ đạo của hắn.
Tốc độ của Thủy Long Yêu Thánh Tôn còn nhanh hơn cả du thuyền cao cấp.
Ba ngày phi hành không ngừng nghỉ, Lạc Nam rốt cuộc đến được nơi cần đến.
Nơi này là một vùng biển sâu tĩnh lặng, nhìn phía trên thì sóng yên biển lặng nhưng Lạc Nam và Hải Mạn Sa đều cảm ứng được tận sâu dưới đáy biển đang xảy ra chiến đấu.
Hải Mạn Sa nhận ra quy mô chiến đấu không vượt quá Thánh Vương, trong mắt hiện lên một tia xem thường.
“Lặn xuống…” Lạc Nam nắm lấy sừng rồng của nàng hạ lệnh.
Hải Mạn Sa trừng mắt nhìn hắn, bất quá vẫn lấy tốc độ kinh khủng lao xuống biển.
Lạc Nam giật mình, hắn nhận ra tốc độ dưới nước của nàng còn nhanh hơn trên không trung, không hổ danh là Thủy Long Tộc.
Vạn dặm dưới lòng biển, lực ép của nước ngày càng lớn nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Lại thêm khí thế Long Tộc của Hải Mạn Sa quá mạnh nên không có bất kỳ hải yêu nào dám bén mảng đến gần.
Rất nhanh đập vào mắt hai người là cảnh tượng một vị tuyệt sắc giai nhân đang đại chiến cùng một con Bạch Giao.
Tuyệt sắc giai nhân áo trắng có tu vi Tiểu Thánh Hậu Kỳ, con Bạch Giao lại là Yêu Thánh Tướng Sơ Kỳ.
Nhưng khiến Hải Mạn Sa kinh ngạc chính là lúc này giai nhân Tiểu Thánh lại đang đè Bạch Giao Yêu Thánh Tướng ra đánh, cục diện vô cùng áp đảo.
Chỉ thấy giai nhân áo trắng thân ảnh như hòa vào không gian, lúc ẩn lúc hiện khiến tất cả công kích của Bạch Giao đều đánh trượt mục tiêu gây nên biển gầm từng đợt.
Xung quanh giai nhân áo trắng còn có một tầng Thời Gian Lực tác động khiến tốc độ của nàng vượt xa Thánh Tướng thông thường.
Mỗi lần thành công né đi công kích của Bạch Giao, giai nhân áo trắng lại cực kỳ thành thạo phát động thế công, sau lưng nàng hiện ra hư ảnh một tôn Thần Thú Kim Ô với ngọn lửa hoàng kim vàng rực, cuồn cuộn thiêu đốt lên thân thể Bạch Giao để lại vô số vết bỏng, nước biển sôi lên sùng sục.
“Nữ nhân này rõ ràng là nhân loại vì sao lại sở hữu Kim Ô Thánh Hỏa của Kim Ô Tộc?” Hải Mạn Sa nhíu mày khó hiểu.
Chiến trận kết thúc là khi giai nhân áo trắng bỗng nhiên hóa đôi tay trắng nõn ngọc ngà thành một đôi Long Trảo màu tím đen sắt lẹm, bên trên là hàng trăm đường Long Văn nổi cộm lên vồ thẳng vào đầu Bạch Giao Long trong sự dãy dụa bất lực của nó.
“Lại là Nghịch Long?” Hải Mạn Sa kinh hô thành tiếng, dường như đã hiểu vì sao Lạc Nam yêu cầu mình mang hắn đến nơi này.
Hành động tiếp theo của giai nhân áo trắng càng khiến nàng khẳng định được suy nghĩ của mình là đúng.
Chỉ thấy giai nhân áo trắng nhìn về phía Lạc Nam mỉm cười ôn nhu, thả người về phía hắn gọi: “Baba…”
“Khà khà đại công chúa của ta chiến lực không tệ nha.” Lạc Nam sủng ái xoa xoa gò má nàng.
Vận dụng Thời Không Thánh Thể thuần thục, kết hợp với Kim Ô Thánh Hỏa và Nghịch Long dễ dàng vượt hai đại cảnh giới, Tiểu Thánh giết chết Thánh Tướng, hơn nữa còn là Thần Thú Bạch Giao.
“Bình thường…” Lạc Kỳ Nam chỉ vào con Bạch Giao đã chết nói: “Hắn tự xưng là đệ tử của Bạch Giao Tộc, muốn bắt ta trở về làm nữ nhân của hắn.”
“Tội đáng chết!” Lạc Nam nghe xong sát cơ đằng đằng, thứ đồ không ra gì cũng muốn nhắm vào nữ nhi của hắn?
Hải Mạn Sa đánh giá Lạc Kỳ Nam, nhìn thấy nàng đẹp như thiên tiên lại có thiên phú siêu quần, chẳng trách con Bạch Giao kia thèm muốn.
Trong lúc Hải Mạn Sa đánh giá Lạc Kỳ Nam, nàng cũng hỏi ngược lại:
“Baba, ngươi lại mang dì về cho ta à?”
“Không, đây là tọa kỵ của ta.” Lạc Nam nhếch miệng: “Xem như sủng vật cũng được.”
Hải Mạn Sa tức muốn nổ phổi, lại nghe Lạc Kỳ Nam dùng giọng điệu cổ quái nói: “Trước đây dì Tiểu Sư cũng là tọa kỵ của ngươi, còn không phải bị ngươi thu vào phòng sao?”
Lạc Nam ho khan một tiếng: “Tiểu Sư là trường hợp khác…”
Không muốn nói thêm về chủ đề này, hắn đánh lạc hướng: “Dì Minh Nguyệt của ngươi sao rồi?”
“Vẫn đang tiếp nhận truyền thừa…” Lạc Kỳ Nam mỉm cười, đưa tay chỉ về một hướng.
Hướng mắt nhìn theo, đó là một hang động đang đóng chặt cửa nằm giữa lòng biển đen kịch.
Lạc Nam gật đầu, căn cứ theo cảm giác từ Đồng Tâm Đồng Ý nên hắn mới tìm đến nơi này, đích thật là Côn Minh Nguyệt đang ở bên trong.
ĐÙNG!
Vừa mới nói xong, động phủ liền nổ tung tạo nên một đợt chấn động lớn.
Từ bên trong khói bụi, một vị mỹ nhân chân dài miên man khiến Hải Mạn Sa nhìn cũng đố kỵ chậm rãi hiện ra.
Mái tóc của nàng xanh như dòng biển, vòng eo nhỏ gọn một vòng tay là ôm trọn, nổi bật là vòng một và vòng ba bạo mãn căng tròn đầy đặn, có cảm giác như cái eo nhỏ không thể nâng đỡ nổi hai bộ vị ngoại cỡ đó.
“Phu quân…” Côn Minh Nguyệt bay đến, cũng không thèm để ý đứng trên lưng Hải Mạn Sa ôm lấy Lạc Nam, ép sát bầu sữa vào lòng hắn.
“Hóa hình rồi, tu vi kém nhất cũng là Thánh Tướng nha…” Lạc Nam cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi đằm thắm của nàng vui vẻ nói.
“Ừm, Thánh Tướng Hậu Kỳ.” Côn Minh Nguyệt tươi cười rạng rỡ, cực kỳ hạnh phúc.
Nàng không ngờ mình may mắn đi trước các tỷ muội nhiều như vậy, trong khi phần lớn các tỷ muội đều chưa đột phá Đại Thánh, nàng đã tìm được cơ duyên đột phá Thánh Tướng rồi, hơn nữa một lần thăng tiến đến Thánh Tướng Hậu Kỳ.
Tất cả là nhờ phu quân, tình cảm trong lòng Côn Minh Nguyệt đại thịnh, nhón chân cắn nhẹ vành tai hắn thủ thỉ: “Thiếp thèm chàng.”
Lạc Nam trong lòng rung động, liền cúi xuống bế Côn Minh Nguyệt, Thất Tinh Nhẫn trong tay lóe lên, hai người liền biến mất.
“Đáng giận, nói không chừng ta lại sắp có thêm muội muội!” Lạc Kỳ Nam giận dữ dậm chân.
Hải Mạn Sa còn là nữ nhân chưa nếm mùi đời, ngơ ngác hỏi: “Bọn hắn đi đâu?”
“Đi tạo em bé!” Lạc Kỳ Nam khoanh tay trước ngực đáp.
Hải Mạn Sa sắc mặt đỏ bừng, thầm mắng vô liêm sĩ.