Phần 90
Lạc Nam toàn thân chấn động, trong lòng thầm giận sư phụ Đông Hoa Chí Tôn là nữ lưu manh chỉ giỏi lừa gạt đồ đệ.
Vì sao nàng bảo Đông Hoa Cung đã sớm lánh đời nhiều năm ở Đông Vực xa xôi, kết quả lão rùa già ở Hải Long Cung đánh hơi được một chút liên quan đến hình xăm Hoa Bỉ Ngạn thì cũng thôi, hắn có thể lý giải rằng lão rùa đó đọc được đâu đó về tiêu chí Bỉ Ngạn Hoa trong cổ tịch.
Nhưng còn Bích Tiêu Nương Nương vậy mà cũng nhận ra Hoa Tàn Thế Vẫn, trong khi nàng đang ở tận Tây Châu, khoảng cách với Đông Hoa Cung ở Đông Vực chẳng biết xa xăm đến mức nào.
Trong nháy mắt khi Bích Tiêu Nương Nương đặt câu hỏi, trong đầu Lạc Nam đã luân chuyển qua vô số ý niệm.
Hắn đặt giả thuyết Bích Tiêu Nương Nương này có thù oán với Đông Hoa Chí Tôn, khai ra sự thật nói không chừng dữ nhiều lành ít.
Tuy nhiên Lạc Nam làm người cũng có điểm mấu chốt, hắn còn chưa sợ chết đến mức không dám nhận sư phụ của mình, nhất là khi Đông Hoa Chí Tôn có ân nghĩa quá lớn đối với hắn.
Lại thêm nàng dù sao cũng đã qua đời rất nhiều năm rồi, Bích Tiêu Nương Nương trước đó rất trượng nghĩa đứng ra chiến đấu với Hải Long Cung để giải cứu nhiều người vô tội, tin chắc không phải loại nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, mang thù lâu đến mức người chết rồi còn không chịu bỏ qua.
Huống hồ muốn nói dối trước mặt một vị Chí Tôn cũng không phải chuyện đơn giản, dù rằng có Ngụy Hồn Hư Trí Pháp để tránh bị Sưu Hồn, nhưng Ngụy Hồn Hư Trí Pháp cũng cần có thời gian để tạo ra một linh hồn giả trước lúc đó.
Trong hắn đã rơi vào tay Bích Tiêu Nương Nương, nếu thi triển Ngụy Hồn Hư Trí Pháp ở tại lúc này chắc chắn sẽ bị nàng phát hiện.
Cân nhắc một phen lợi và hại, Lạc Nam dõng dạc tuyên bố:
“Ta là đệ tử của Đông Hoa Chí Tôn, Hoa Tàn Thế Vẫn chính là do sư phụ dạy ta!”
“Ngươi nói láo!” Giọng điệu của Bích Tiêu Nương Nương kèm theo một tia tức giận:
“Hoa Tàn Thế Vẫn bậc nào hoa mỹ, Đông Hoa là người cả đời truy cầu cái đẹp, làm sao lại thi triển một cách thô lỗ như ngươi?”
Lạc Nam âm thầm xấu hổ, hắn thừa nhận việc dồn nén Hoa Tàn Thế Vẫn vào trong lò luyện đan rồi ném ra thật sự có phần cục súc mất hình tượng, hoàn toàn không phải tác phong của Đông Hoa Chí Tôn.
Bất quá hắn vẫn ra vẻ ủy khuất nói: “Bích Tiêu Nương Nương quá mạnh, nếu ta không dùng thủ đoạn như vậy sao có thể thi triển vũ kỹ trước mặt ngươi?”
Bích Tiêu Nương Nương im lặng một hồi, nàng nhẹ thả lỏng trói buộc của Thủy Ngọc Pháp Tướng trên người hắn, chậm rãi nói:
“Ngươi lại thi triển Hoa Tàn Thế Vẫn cho ta xem, đích thân thi triển!”
Lạc Nam nhún nhún vai, không dám không nghe.
Hắn nghiêm sắc mặt, hai đóa Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trong lòng bàn tay.
“Thiên Văn Quy Hoa Quyết!” Bích Tiêu Nương Nương lại kích động lên tiếng.
Lạc Nam âm thầm buồn bực, vì sao tất cả thủ đoạn giữ nhà của sư phụ mình đều bị người khác thuộc làu như đọc sách vậy hả?
Hai tay của hắn liên tục kết ấn, Bá Lực điên cuồng được điều động, kết hợp với Thiên Văn Quy Hoa Quyết cung cấp sức mạnh.
Rất nhanh, một đóa Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ, yêu dị, mỹ lệ đến cực hạn nở ra phía sau lưng, xinh đẹp yêu diễm không sao tả hết.
Mỗi một cánh hoa ẩn chứa sức mạnh cường đại như có thể hủy diệt thế giới.
Hải Mạn Sa ở bên cạnh nhìn mà rùng mình, cái tên nam nhân này thủ đoạn thật nhiều, trước đó hắn còn chưa thi triển môn Vũ Kỹ cường đại này để đối phó với mình.
“Đích thật là Hoa Tàn Thế Vẫn, đích thật là Thiên Văn Quy Hoa Quyết!” Bích Tiêu Nương Nương thì thào.
Như sợ nàng không tin, Lạc Nam lại thi triển cả Thần Thông – Diệp Tử Hoa Sinh.
Chứng kiến tất cả, Bích Tiêu Nương Nương đã tin tưởng đến tám phần, giọng điệu cũng nhẹ lại:
“Nói đi! Ngươi ở đâu nhận được truyền thừa của nàng? Đem tất cả kể cho ta.”
Lạc Nam đành đem mọi chuyện ở Táng Địa kể lại một lần, thậm chí cả việc Vân Duyên Công Chúa của Trụ Việt Tông là sư muội của mình cũng nói thẳng ra.
Từ đầu đến cuối Bích Tiêu vẫn giấu mặt trong áo choàng, nhưng Lạc Nam cảm giác được Hồn Lực cường đại của nàng đang khóa chặt cơ thể mình, giám sát từng dao động linh hồn của mình xem thử tính chân thật trong lời nói.
Nếu có một câu dối trá, chắc chắn sẽ trả giá đắt.
Cũng may hắn nói tất cả đều là thật, Bích Tiêu Nương Nương nghe xong im lặng hồi lâu, không biết đang suy nghĩ vấn đề gì.
Chẳng biết từ bao giờ Pháp Tướng của nàng đã tan biến, tuy là vậy thì Lạc Nam cũng không dám có chút động tác thừa nào, lẳng lặng chờ đợi.
“Quả nhiên rất phù hợp với tính cách của nàng a…” Cuối cùng Bích Tiêu Nương Nương thở dài một câu mà Lạc Nam không hiểu cho lắm.
Nàng hướng mắt sang nhìn hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có biết tên thật của sư phụ mình là gì không?”
Lạc Nam lắc đầu, bà nương Đông Hoa Chí Tôn cũng không có nói cho hắn biết nha.
“Nàng gọi là Quỳnh Tiêu!” Bích Tiêu Nương Nương chậm rãi lên tiếng.
Lạc Nam sững sờ, lắp ba lắp bắp: “Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu? Các ngươi là người dưng sao?”
“Phốc!” Bích Tiêu Nương Nương xém chút phun ra một ngụm, bàn tay hung hăng cốc lên đầu hắn.
Lạc Nam ủy khuất ôm đầu nói: “Bích với Quỳnh đâu có cùng họ?”
“Chúng ta không phải tỷ muội ruột thịt đương nhiên không cùng họ, chúng ta chỉ là tỷ muội đồng môn.” Bích Tiêu Nương Nương yêu kiều hừ một tiếng.
“Vậy ra Bích Tiêu Nương Nương cũng là tiền bối của Đông Hoa Cung!” Lạc Nam âm thầm kích động.
“Không phải.” Bích Tiêu Nương Nương lại lắc đầu: “Nhị tỷ Quỳnh Tiêu sáng lập Đông Hoa Cung, lấy biệt danh là Đông Hoa Chí Tôn sau khi đã rời khỏi chúng ta.”
“Tiểu tử Lạc Nam, tham kiến sư thúc!” Lạc Nam nghe vậy vội vàng chắp tay hành lễ.
Không nói không biết, hiện tại hắn mới nhận ra phong cách hành sự của bà nương Đông Hoa Chí Tôn và Bích Tiêu Nương Nương thật sự rất giống nhau.
Lần đầu Đông Hoa Chí Tôn gặp hắn, thấy hứng thú với hắn nên cũng bằng mọi giá cũng phải bắt hắn làm đồ đệ.
Hiện tại Bích Tiêu Nương Nương cũng giống y hệt, thấy Tiểu Kỳ Nam vừa mắt là muốn bắt đi.
Lại thêm cách nói chuyện của hai nàng cùng một phong cách kiêu ngạo, nào là cường giả vi tôn… ở trước mặt thực lực tuyệt đối kẻ yếu như ngươi không có quyền lựa chọn.
“Hừ, sư phụ của ngươi đã rời khỏi sơn môn, chúng ta không còn là tỷ muội, đừng gọi sư thúc thân mật như vậy!” Bích Tiêu Nương Nương phất óng tay áo.
Lạc Nam lau lau mồ hôi trán, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Không biết vì sao bà nương kia… à nhầm, không biết vì sao sư phụ của ta lại rời khỏi sơn môn?”
“Bởi vì nhan sắc của Quỳnh Tiêu khi lớn lên không thể đẹp bằng đại tỷ, cảm thấy ghen ghét nên bỏ đi!” Bích Tiêu Nương Nương thản nhiên trả lời.
“Phốc!” Đến lượt Lạc Nam thật sự phun ra một ngụm, khóe miệng giật giật chẳng biết nên nói cái gì cho phải.
Nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo chính mình là đệ nhất mỹ nhân Đông Vực của Đông Hoa Chí Tôn ở Lăng Mộ ngày đó, Lạc Nam cảm thấy lý do mà Bích Tiêu Nương Nương vừa nói cũng chẳng có gì quá mức kỳ lạ.
Bất quá khiến hắn tò mò chính là thế gian này thật sự có người đẹp hơn cả Đông Hoa Chí Tôn sao?
Ngay cả Quân Tư Thì thì hắn cũng cho rằng chỉ đẹp ngang Đông Hoa Chí Tôn mà thôi, không thể đẹp hơn được.
Trước đó hình như Bích Tiêu Nương Nương muốn đại tỷ của nàng thu Tiểu Kỳ Nam làm đồ đệ thì phải?
Nhìn thấy vẻ mặt Lạc Nam, Bích Tiêu Nương Nương trêu tức hỏi: “Thế nào? Muốn đổi ý rồi sao?”
“Không hề.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp: “Tuy nói đại tỷ của Bích Tiêu Nương Nương rất có thể là nhân vật thông thiên triệt địa, nhưng ta cũng không muốn xa cách nữ nhi của mình, ở kiếp trước chúng ta đã xa cách đủ lâu rồi…”
Phía sau lớp áo choàng chân mày như liễu của Bích Tiêu nhẹ nhàng chau lại.
Thú thật nàng cũng lười quan tâm đến cảm nhận của Lạc Nam, nhưng cảm xúc của Lạc Kỳ Nam mới là thứ khiến nàng phải để ý.
Bởi vì nàng thật tâm muốn mang Lạc Kỳ Nam về làm đồ đệ của đại tỷ nhà mình, nhưng nếu trong tâm của Lạc Kỳ Nam không muốn, lúc nào cũng rầu rĩ không vui vì nhớ về phụ mẫu, như vậy làm sao có thể toàn tâm toàn ý tu luyện và lĩnh ngộ tâm đắc mà đại tỷ truyền thụ?
Nàng cũng có thể lựa chọn xóa trí nhớ của Lạc Kỳ Nam, nhưng làm vậy tâm cảnh của Lạc Kỳ Nam nhất định sẽ bị ảnh hưởng, căn cơ bị khiếm khuyết.
Vô vàn năm qua đại tỷ và nàng muốn tìm một mầm móng tốt như vậy, khó khăn lắm mới có thể gặp được, làm sao sẽ vì chút chuyện nhỏ mà để ảnh hưởng đến thiên phú của đồ đệ?
Lạc Nam thì lúc này thì đang âm thầm hướng Thiên Cơ Lâu dò xét tất cả thông tin về Bích Tiêu Nương Nương và đại tỷ của nàng.
Đáng tiếc Thiên Cơ Lâu thông báo Điểm Danh Vọng của hắn không đủ.
Điều này khiến Lạc Nam vô cùng kinh dị, phải biết rằng hắn còn gần hai mươi vạn điểm danh vọng đấy.
Rơi vào đường cùng, hắn không dò thông tin về hai người này nữa, mà chỉ muốn Thiên Cơ Lâu xác nhận lời nói từ đầu đến giờ của Bích Tiêu Nương Nương có phải sự thật không.
Quả nhiên cái giá rẻ hơn nhiều, sau khi trừ đi của Lạc Nam một vạn Điểm Danh Vọng, Thiên Cơ Lâu xác nhận lời của Bích Tiêu đều là sự thật.
Lạc Nam yên tâm hơn không ít, bèn cười hề hề đề nghị:
“Tiểu Kỳ Nam không muốn xa gia đình ta, mà ta cũng muốn tác hợp cho nàng có một sư phụ tốt…”
“Như vậy đi, Bích Tiêu Nương Nương có thể đề nghị với đại tỷ của ngươi đến chỗ của ta chỉ dạy Tiểu Kỳ Nam, thu nàng làm đồ đệ.”
Hắn âm thầm tán thưởng mình quá thông minh.
Chỉ cần làm như thế, bên cạnh hắn chẳng phải sẽ có một đại nhân vật làm bảo kê, khi rảnh rỗi thì hướng dẫn và chỉ điểm cho các thê tử của hắn đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Quá ư hoàn mỹ.
Đáng tiếc ý đồ của hắn đã bị Bích Tiêu Nương Nương nhìn thấu, nàng trêu tức lên tiếng:
“Vậy bổn nương nương có một đề nghị tốt hơn, đó là ta trực tiếp bắt cóc ngươi về chỗ đại tỷ của ta, giam lỏng ngươi ở một bên xem nữ nhi của ngươi tu luyện.”
Lạc Nam âm thầm cười khổ, chỉ có thể lôi sư phụ Đông Hoa Chí Tôn ra tìm mặt mũi:
“Các vị sư thúc sư bá đâu thể làm thế với hậu bối được phải không?”
“Hừ, còn không phải là ngươi muốn tính toán trước?” Bích Tiêu Nương Nương yêu kiều hừ một tiếng:
“Đại tỷ của ta là nhân vật bậc nào? Làm sao chỉ vì một đồ đệ có thiên phú tốt mà hạ mình đến tận nơi chỉ dạy?”
Lạc Nam quyết định tung ra ác chủ bài, cao giọng tự tin nói: “Nếu không phải chỉ một đồ đệ mà là tận hai đồ đệ thì sao?”
“Hai đồ đệ?” Bích Tiêu Nương Nương chưa hiểu lắm ý đồ của hắn.
Lạc Nam vỗ vỗ ngực: “Ta còn một tiểu nữ nhi có thiên phú không kém Tiểu Kỳ Nam nha, tin tưởng các vị sẽ hài lòng.”
Vì lợi ích toàn cục, tên phụ thân xấu xa vô liêm sĩ quyết định mang tiểu công chúa của mình ra bán.
“Làm sao có thể chứ?” Bích Tiêu Nương Nương nhíu mày, không quá tin tưởng.
Sinh ra được một nữ nhi như Tiểu Kỳ Nam đã là mộ phần tổ tiên bóc khói xanh, làm sao sẽ còn nữ nhi không thua kém?
Lạc Nam lười nói nhảm, trực tiếp thả Tiểu Thiên Ý đi ra chào hàng.
Mà vừa chứng kiến Tiểu Thiên Ý, toàn thân Bích Tiêu Nương Nương chấn động, ngay cả giọng nói cũng trở nên khó tin:
“Bách Vận Quy Nguyên Thể? Lai giữa Cửu Đầu Xà và Nghịch Long tạo ra chủng loại biến dị cường đại?”
“Nương Nương đúng là người biết xem hàng…” Lạc Nam cười khà khà, bế lấy Tiểu Thiên Ý lên ở trước mặt nàng xoay vài vòng, véo véo gò má trắng trẻo mập mạp của con gái nhỏ chào hàng giới thiệu:
“Mời vô xem nha, tiểu đồ đệ khả ái đáng yêu, thông minh lanh lợi, thiên phú tuyệt vời, nuôi dưỡng đơn giản, chỉ cần mỗi ngày bao cơm ba bữa, không khóc không quậy, biết tìm ở đâu đây?”
Bích Tiêu Nương Nương không thèm để tâm đến xàm ngôn của hắn, chỉ ôn tồn hỏi Tiểu Thiên Ý:
“Tiểu nha đầu, ngươi nguyện ý theo ta sao?”
Tiểu nha đầu lắc đầu kịch liệt, ôm chặt Lạc Nam bĩu môi nói: “Ta vĩnh viễn không muốn rời baba.”
Bích Tiêu Nương Nương im lặng, thầm nghĩ tên khốn này thật biết cách dụ dỗ tiểu nữ nhi.
“Thế nào đây?” Lạc Nam uy hiếp nói: “Nếu Nương Nương còn không chịu, ta sẽ đem hai nữ nhi bảo bối đến Chí Tôn Thế Lực bái phỏng, tin chắc không ai từ chối đâu.”
Bích Tiêu Nương Nương thật sâu nhìn kỹ Lạc Nam, chợt bàn tay chưởng lên người hắn.
Lạc Nam rùng mình, phát giác ở giữa lồng ngực mình xuất hiện một cái ấn ký hình giọt nước.
“Bổn Nương Nương phải trở về thương lượng với đại tỷ, ấn ký đó sẽ là thứ giúp ta tìm thấy ngươi, đừng tìm cách xóa bỏ vô ích!” Bích Tiêu Nương Nương kiên nhẫn giải thích.
Thật ra với tác phong hành sự của nàng lẽ ra nên bắt cóc Lạc Nam theo trở về luôn rồi.
Nhưng nói gì thì nói, Lạc Nam lại là đồ đệ của Quỳnh Tiêu nhị tỷ, nàng phải cho nhị tỷ vài phần mặt mũi, không thể làm khó dễ hắn được.
“Đa tạ nương nương!” Lạc Nam cảm kích.
Nàng đã không cho hắn gọi sư thúc thì hắn cũng không thèm gọi.
Trước khi rời đi, Bích Tiêu Nương Nương vẫn nhắc nhở một câu: “Hằng La Đại Hải vốn chỉ là nơi ta tạm thời ghé qua nên không làm quá tuyệt với Hải Long Cung, khi ta rời đi bọn hắn sẽ thống nhất vùng biển này, ngươi cẩn thận một chút, đừng để hai nha đầu bị liên lụy.”
Trong ánh mắt kinh sợ của Hải Mạn Sa, thân ảnh Bích Tiêu Nương Nương hòa vào làn nước biến mất dạng.
Lạc Nam âm thầm gật gù, xem ra Hải Long Cung thật sự sắp thống nhất Hằng La Đại Hải rồi.
Bích Tiêu Nương Nương là người duy nhất có khả năng ngăn chặn thì lại không thuộc về vùng biển này.
Trước đó nàng đứng ra chống lại hai tên Chí Tôn là để tạo cơ hội cho mọi người trốn thoát mà thôi, vận mệnh sau đó của bọn họ nàng cũng không có thời gian quản đến nữa.
“Baba, ngươi vừa bán đứng con gái đúng không?” Tiểu Thiên Ý cực kỳ nhạy cảm và thông minh, nước mắt lưng tròng nhìn lấy hắn.
Lạc Nam cúi đầu cắn một cái lên gò má bánh bao của nàng đầy sủng ái: “Baba đang tìm bảo kê cho ngươi và tỷ tỷ hiểu chưa?”
“Ai mà thèm, có baba bảo kê là đủ rồi.” Tiểu Thiên Ý rất biết cách làm nũng.
Lạc Nam khoái chí cười haha, tìm trong Nhẫn Trữ Vật cướp được của Hải Mạn Sa lấy một đống trân phẩm có thể ăn đưa tặng, Tiểu Thiên Ý liền vui sướng cười tít mắt, không còn giận hắn.
Bởi vì Hải Mạn Sa bị bắt, đồng nghĩa tất cả tài sản trong buổi đấu giá của Hải Long Cung đang nằm trong tay Lạc Nam.
Cũng không trách cường giả Hải Long Cung được, thực lực của Bích Tiêu Nương Nương vốn đã vượt khỏi kế hoạch của bọn hắn rồi.
Nhưng việc một Tiểu Thánh như Lạc Nam có thể bắt cóc thiên tài Thánh Tôn như Hải Mạn Sa khi mà trên người của nàng được trang bị công kích cấp Chí Tôn bảo hộ lại càng hoang đường hơn.
E rằng toàn bộ Tây Châu cũng không dám tin tưởng chuyện như vậy sẽ diễn ra.
“Được rồi!” Lạc Nam lại leo lên lưng Thủy Long, nhếch miệng hạ lệnh:
“Tìm nơi hoang vắng, kiểm tra chiến lợi phẩm nào!”