Phần 134
“Chủ nhân, Huyết Kiếm Ngục kéo đến gây sự, đang ở bên ngoài chửi ầm lên.”
Thông qua Truyền Âm Ngọc, Lạc Nam nghe thấy thanh âm căm tức của Hận bẩm báo.
“Huyết Kiếm Ngục gây sự? Bọn hắn gây sự cái gì?” Lạc Nam nhíu mày.
“Bọn hắn cho rằng Thiên Cơ Lâu chúng ta cung cấp thông tin sai lệch, rằng thủ phạm giết chết Huyết Thiên Nhai là ngươi chứ không phải Tu La Giáo.” Hận bất đắc dĩ nói.
Trước đó Huyết Thương Thiên từng bỏ ra một loại tài nguyên cấp Chí Tôn là Huyết Hồn Nhũ để tìm hiểu thủ phạm giết chết Huyết Thiên Nhai đến từ thế lực nào.
Lạc Nam lấy thân phận Thiên Cơ Lâu Chủ khẳng định đó là Tu La Giáo.
Hiện tại đám người bọn hắn lại suy luận thủ phạm là Lạc Nam, cho nên mới tìm đến Thiên Cơ Lâu chất vấn, đứng ở bên ngoài mắng chửi.
Hận đương nhiên biết Lạc Nam và Tu La Giáo chính là một, nhưng đám người Huyết Kiếm Ngục không biết a.
Cũng không phải bọn hắn không liên tưởng đến Lạc Nam là người của Tu La Giáo, nhưng chuyện như vậy quá mức hoang đường, quá mức kinh khủng, có phần không muốn chấp nhận sự thật.
Một tên Thánh Tướng, nếu sau lưng đã có Nam Thiên Môn, Đúc Kiếm Sơn chống lưng… nếu hiện tại lại nhảy ra thêm một Tu La Giáo, nghe qua đã thấy rợn cả người.
Nhưng bọn hắn có nằm mộng cũng chẳng dám tưởng tượng, ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng là Lạc Nam nắm trong tay.
“Đám quỷ này lại định giở trò gì? Lại liên tưởng đến nhiều thứ như vậy?” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
“Thiên Cơ Lâu, dò xét âm mưu quỷ kế của Huyết Kiếm Ngục cho ta.” Hắn hướng trong lòng hạ lệnh.
“KENG, tiêu hao 10 vạn Điểm Danh Vọng.” Thiên Cơ Lâu nhanh chóng đem tin tức tương quan truyền vào đầu Lạc Nam.
Sắc mặt của hắn thoáng cái liền trầm xuống, hai mắt lấp lóe sát cơ khiến Độc Cô Ngạo Tuyết ngồi bên cạnh cũng quan tâm hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
“Vạn Linh Tộc cấu kết đám địch nhân ở Kiếm Châu, dự định thuê Thiên Lệnh Giáo làm thịt ta.” Lạc Nam nhếch miệng.
“Thiên Lệnh Giáo? Như vậy chàng sẽ gặp nguy hiểm.” Độc Cô Ngạo Tuyết đã từ miệng Dạ Thanh Thu biết được mức độ khó chơi của Thiên Lệnh Giáo rồi, đương nhiên không dám xem thường.
“Cứ mặc kệ bọn hắn đoán già đoán non.” Lạc Nam hướng về Truyền Âm Ngọc phân phó:
“Cứ khẳng định thủ phạm là Tu La Giáo, nếu bọn chúng muốn biết rõ nội tình thì phải bỏ ra cái giá trên trời.”
“Còn nếu dám đứng bên ngoài tiếp tục gây rối, Thiên Cơ Lâu sẽ đem tất cả bí mật bẩn tưởi của chúng công khai ra ánh sáng.”
“Tuân lệnh.” Hận tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức làm theo chỉ thị của Lạc Nam.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, Thiên Cơ Lâu đã hoạt động ở Kiếm Châu hơn mười năm, cung cấp vô số tin tức chuẩn xác, địa vị và danh vọng đã sớm thâm nhập nhân tâm, vài lời quấy rối của Huyết Kiếm Ngục cũng không thể lay động.
Hắn chẳng có gì phải lo lắng, ngược lại cũng nhờ Huyết Kiếm Ngục đánh rắn động cỏ mà hắn biết được âm mưu nham hiểm của đám người này.
“Thật thú vị…” Lạc Nam nhếch miệng cười tà.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-12.html
“Thiên Cơ Lâu hồi đáp như thế sao?”
Bên trong không gian, các vị Chí Tôn vừa nghe xong Huyết Thương Thiên bẩm báo, cần xác nhận lại.
“Không sai, người phụ trách của Thiên Cơ Lâu vẫn kiên quyết khẳng định thủ phạm là Tu La Giáo, nếu muốn biết rõ chi tiết thì phải trả cái giá 10 loại tài nguyên đúc Chí Tôn Pháp Tướng.” Huyết Thương Thiên bất đắc dĩ đáp.
“10 Loại? Thiên Cơ Lâu khốn kiếp sao không đi ăn cướp?” Triệu Lăng Hạo mắng chửi.
Các vị Chí Tôn khác cũng là khóe mắt co giật, Thiên Cơ Lâu này thật biết giở thói công phu sư tử ngoạm.
“Nếu thông tin mà Thiên Cơ Lâu cung cấp là sự thật, mặc dù không muốn thừa nhận… nhưng tám phần mười Lạc Nam và Tu La Giáo có liên quan với nhau.” Kiếm Huyền Hưng trầm giọng nói, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Các vị sợ cái gì?” Vạn Ứng Thiên cười nhạt:
“Dù Lạc Nam có thêm mười cái Chí Tôn Thế Lực chống lưng thì đã sao? Hiện tại chúng ta đâu có đích thân đối phó hắn, nhiệm vụ đó đã giao cho Thiên Lệnh Giáo mà?”
“Theo ta được biết Thiên Lệnh Giáo và Tu La Giáo còn có không ít ân oán, nếu biết Lạc Nam thậm chí có quan hệ với Tu La Giáo, e rằng các sát thủ của Thiên Lệnh Giáo còn hứng thú làm thịt hắn hơn.”
“Đây là chuyện tốt, chúng ta chỉ cần cắn răng móc hầu bao, sau đó ở bên cạnh xem kịch hay, nhìn Lạc Nam bị truy sát như chó nhà có tang là được…”
Chư vị Chí Tôn ánh mắt lóe lên, quả thật đúng như lời của Vạn Ứng Thiên.
Chỉ cần Thiên Lệnh Giáo chấp nhận ám sát Lạc Nam, vậy thì Tu La Giáo cũng sẽ do Thiên Lệnh Giáo ứng phó, bọn hắn đâu cần quan tâm?
Nghĩ đến đây, chư vị Chí Tôn rốt cuộc hạ quyết tâm:
“Tốt lắm, cứ làm theo ý Ứng Thiên huynh, chúng ta sẽ trở về chuẩn bị, toàn lực hậu thuẫn cho ngươi một cái giá lớn đủ để thuyết phục Thiên Lệnh Giáo hành động!”
Vạn Ứng Thiên ngửa đầu cười dài:
“Hahahaha, đại công cáo thành vậy.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-12.html
“Sắp bị Thiên Lệnh Giáo nhắm vào, sao lại thấy chàng dửng dưng vậy hả?” Độc Cô Ngạo Tuyết bất đắc dĩ nhìn Lạc Nam.
“Đánh không lại thì bỏ chạy, sợ cái gì chứ?” Lạc Nam mỉm cười.
Độc Cô Ngạo Tuyết ngẫm nghĩ lại cũng đúng, hiện tại hắn có Lệnh Bài Truyền Tống trực tiếp trở về Thanh Long Thánh Địa và cả Lệnh Bài Truyền Tống trực tiếp trở về Đúc Kiếm Sơn, trừ khi thực lực chênh lệch đến mức khiến Lạc Nam ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, bằng không muốn giết hắn cũng không hề dễ dàng.
“Đám người này dùng âm mưu quỷ kế nhắm vào ta, cấu kết với thế lực sát thủ của Nam Vực hãm hại Đại Hộ Pháp Nam Thiên Môn tại Kiếm Châu.” Lạc Nam nhấp một ngụm rượu:
“Chờ thời cơ thích hợp, một lần cho bọn chúng thân bại danh liệt, một mẻ hốt gọn.”
Từ bên ngoài Ý Nam Biệt Viện, một vị Chấp Sự chắp tay cao giọng bẩm báo:
“Bẩm Cửu Trưởng Lão, bên ngoài có người cầu kiến.”
“Cầu kiến ta?” Lạc Nam nghi hoặc hỏi: “Là ai vậy?”
“Bẩm Cửu Trưởng Lão, là Kiếm Si và Luyện Tường.” Chấp sự thành thật nói.
“Là hai người này à…” Lạc Nam hơi cong môi, hắn có ấn tượng với bọn họ.
Kiếm Si là một vị Luyện Khí Sư tán tu, không có thế lực.
Còn Luyện Tường lại là gia chủ của Luyện Khí Thế Gia.
Cả hai có điểm chung đều là Thánh Đế Viên Mãn và Luyện Khí Sư cấp độ tương ứng, khát vọng vấn đỉnh Khí Chí Tôn, đặc biệt là cực kỳ si mê luyện khí chi đạo.
“Xem ra hai người này có hứng thú với luyện khí thuật do chàng sáng tạo ra nên muốn cầu kiến đây mà.” Độc Cô Ngạo Tuyết suy đoán nói.
“Tám phần mười là nguyên nhân này.” Lạc Nam nảy sinh ra ý định mời chào, liền phân phó:
“Nói với bọn hắn đến Thanh Long Thánh Địa chờ ta trở lại.”
“Tuân lệnh Cửu Trưởng Lão!” Chấp sự kính cẩn cáo lui.
Độc Cô Ngạo Tuyết lại rót đầy ly rượu của hắn, khéo léo khọt một miếng Bàn Đào đút cho nam nhân của mình, mong đợi hỏi:
“Chàng nói các tỷ muội sắp trở về, là khi nào?”
“Ta đang chờ các nàng ấy đây…” Lạc Nam thưởng thức Bàn Đào ngon ngọt, ánh mắt cũng là đầy vẻ hưng phấn.
Không biết các nàng đã tiến bộ đến mức nào rồi.
Tôn Thiên Vũ Trụ là một bối cảnh cực kỳ thích hợp với sự phát triển của chúng nữ mà hắn đích thân tuyển chọn, tài nguyên sản sinh phong phú, độ nguy hiểm vừa phải, có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Chưa kể Tôn Thiên Vũ Trụ trong tình cảnh va chạm và xung đột cùng một phiến vũ trụ đồng cấp khác, các nàng cũng có thể khai thác tài nguyên của vũ trụ kia, xem như được lịch luyện một lần cả hai vũ trụ rồi, khác nào lợi ích nhân đôi?
Lạc Nam rất tin tưởng nữ nhân của mình, các nàng sẽ không để hắn phải thất vọng.
Cũng đã hơn mười năm lịch luyện tại Tôn Thiên Vũ Trụ, tuy không thể nào bằng Độc Cô Ngạo Tuyết được hắn đích thân bồi dưỡng, nhưng mỗi người các nàng kém nhất cũng là Thánh Tôn chứ hả?
Phải biết rằng ngay cả Tiểu Tinh, Tiểu Sư và Cùng Kỳ hơn mười năm qua vẫn luôn ở trong Linh Giới Châu hấp thụ tài nguyên Tọa Kỵ Linh Tuyền, toàn tâm toàn ý tu luyện, lại có Thăng Lực Tháp hỗ trợ, tu vi đều đã là Yêu Thánh Hoàng hết rồi.
Tọa Kỵ Linh Tuyền là tài nguyên cấp Chí Tôn thích hợp với tọa kỵ, lại được Dịch Thần Kỳ pha trộn vào nên mang đến hiệu quả kinh người như thế không phải chuyện gì khó hiểu.
Chúng nữ đi lịch luyện tuy không có tài nguyên cấp Chí Tôn giống như mấy tọa kỵ, nhưng thay vào đó sẽ có kinh nghiệm chiến đấu, căn cơ vững chắc và rất nhiều tài nguyên tương ứng thích hợp khác.
“KENG, hoàn thành nhiệm vụ Hóa Giải Mâu Thuẫn, nhận được gói quà tiểu vũ trụ.”
Trong lúc hắn còn suy nghĩ, một thanh âm máy móc bỗng nhiên vang lên bên tai.
Lạc Nam lập tức ngồi thẳng lưng, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.
Hắn vẫn còn nhớ nhiệm vụ mà Hệ Thống giao phó khi chúng nữ tiến vào Tôn Thiên Vũ Trụ chính là dùng thực lực của các nàng hòa giải mâu thuẫn của hai vũ trụ, để bọn hắn ngừng chiến tranh, chấp nhận sinh hoạt hòa bình.
Hiện tại Hệ Thống đã thông báo nhiệm vụ hoàn thành, lại còn công bố phần thưởng, rõ ràng chúng nữ cũng sắp trở về.
Rất nhanh, trước mặt Lạc Nam và Độc Cô Ngạo Tuyết liền xuất hiện một cánh cửa không gian rộng lớn.
Từ bên trong đó, hàng loạt mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ, mỗi người mỗi vẻ, khuynh quốc khuynh thành như bách hoa cùng nở oanh oanh yến yến bước ra.
Lạc Nam cùng Độc Cô Ngạo Tuyết đứng lên nghênh đón.
Từng đôi mắt đẹp lập tức khóa chặt lấy Lạc Nam, bên trong là vô tận nhu tình, cuồn cuộn như nước.
Bà cả Yên Nhược Tuyết đi đầu, bên cạnh có Liễu Ngọc Thanh, Hi Vũ, Diễm Nguyệt Kỳ, Tuế Nguyệt, Cửu Huân Dao, Âu Dương Thương Lan, Võ Tam Nương, Phiêu Tử Hàm, Phượng Nghi…
Phía sau chính là Mộc Tử Âm, Tần Mộng Ảnh, Tô Nhan, Thường Nga, Lăng Ba, Phượng Cửu Huyền, Phượng Tịch Y, Á Hy Thần, Diễm Hồng Liên, Hoa Ngọc Phượng, Ái Tâm, Cơ Nhã, Cơ Băng, Tô Mị, Liễu Tú Quyên, Kiều Tố Tố, Thục Phi, Mộng Chi Tiên, Ỷ Vân, Vân Tu Hoa, Đạm Đài Uyển, Hoàng Y Thiền, Thủy Nương Khanh, Tử Yên, Vương Y Vận, Long Khuynh Thành, Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh… vân vân.
Mấy chục vị thê tử, mấy chục vị mỹ nhân làm điên đảo lòng người, Lạc Nam tâm hồn run lên, cảm giác nhớ mong vẫn luôn áp chế trong suốt thời gian qua bạo tẩu.
Hắn mãi mê nhìn ngắm các nàng, các nàng cũng chỉ biết nhìn hắn.
Ngày thường bận rộn nên không có nhiều nghĩ ngợi, lúc này khi ở đối diện với nhau, sự tưởng niệm lặng lẽ tích tụ thật khó mà ức chế.
Một vài người hơi yếu lòng, viền mắt ửng đỏ.
Lúc này trong mắt Lạc Nam chỉ có các mỹ kiều thê, nào còn quan tâm thanh âm máy móc vang lên không ngừng của Hệ Thống bên trong đầu đang điên cuồng khấu trừ Điểm Danh Vọng của hắn như thác lũ.
Hắn phát hiện mặc dù thời gian xa các nàng, bên cạnh hắn cũng có mỹ nhân bồi bạn, nhưng tình cảm của hắn đối với các nàng chưa từng phai nhạt, trái lại như mỹ tửu ngâm ủ, càng lâu càng nồng nàn.
“Khanh khách, chúng ta trở về!”
Đình Manh Manh vẫn luôn nhanh nhạy, như một con mèo nhỏ lao vào lòng Lạc Nam.
Hắn giang tay ôm lấy nàng, sủng ái cưng nựng gò má nàng.
Nào ngờ Đình Manh Manh bỗng nhiên hóa thiếu nữ, bờ môi hồng nhuận ngọt ngào như kẹo hung hăng hôn lấy môi hắn.
Lạc Nam có chút bất ngờ, nhưng sau đó lại chuyển thành nhu tình, không đẩy nàng ra như những lần trước, ngược lại mân mê lấy môi nàng, đầu lưỡi quấn quýt lưỡi nàng, cho nàng một nụ hôn nồng cháy.
Đình Manh Manh gò má ửng đỏ, thiếu nữ nhớ nhung người trong lòng khiến nàng si mê.
Nhưng nàng biết vẫn còn nhiều tỷ muội khác chờ đợi, liền chủ động đẩy hắn ra, nháy mắt cười lém lỉnh:
“Kẹo trong miệng ngươi thật ngọt!”
“Kẹo của nàng cũng vậy.” Lạc Nam véo véo mũi nàng: “Xú nha đầu của ta!”
“Phu quân, bọn thiếp trở về.” Yên Nhược Tuyết lúc này mới tiến lên một bước, nở một nụ cười ôn nhu như nước:
“Không để chàng thất vọng, các tỷ muội đều có tiến bộ.”
Lạc Nam kéo lấy bà cả ôm vào, hương thơm quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, dung nhan trang nhã cao quý quen thuộc, ánh mắt chứa chan tình cảm quen thuộc, mọi thứ khiến hắn có thể trầm luân.
Biệt việt của hắn rất lớn, chúng nữ đông đúc đứng thành vòng nhưng không hề chật chội, các tỷ muội đều dịu dàng nhìn Lạc Nam và Yên Nhược Tuyết.
Nếu bà cả không có sự rộng lượng và bao dung, e rằng tỷ muội các nàng cũng không thể đông vui như hiện tại.
Ai cũng hiểu vị trí đặc biệt của Yên Nhược Tuyết ở Lạc Gia, đó là không thể thay thế.
“Thánh Hoàng rồi, thật sự khiến ta kiêu ngạo.” Lạc Nam cúi đầu hôn phớt lên môi nàng.
Hơn mười năm, từ Thánh Vương đột phá Thánh Hoàng, hai đại cảnh giới… trả giá bao nhiêu cũng đều xứng đáng.
“Chỉ có vài tỷ muội là đột phá Thánh Hoàng, những người khác tất cả là Thánh Tôn Viên Mãn.” Yên Nhược Tuyết khéo léo đẩy hắn ra, nhường lại nam nhân cho những người khác.
Nào ngờ Lạc Nam vẫn ôm chặt nàng, thì thầm nói: “Đừng lo lắng, thời gian còn dài… phu quân sẽ bù đắp cho tất cả các nàng, ai cũng không thể thiếu.”
Yên Nhược Tuyết nhoẻn miệng cười, cũng vòng tay ôm chặt phu quân của mình.
Lạc Nam nhìn các thê tử, quả thật chỉ có vài người thành công đột phá Thánh Hoàng mà thôi.
Liễu Ngọc Thanh, Diễm Nguyệt Kỳ, Tuế Nguyệt, Hi Vũ, Âu Dương Thương Lan, Cửu Huân Dao.
Tất cả nữ nhân còn lại đều là Thánh Tôn Viên Mãn.
Nhưng không sao cả, có Thăng Lực Tháp tồn tại, còn sợ gì không thể đột phá Thánh Hoàng?
Không gian rung lên, thân ảnh Lạc Hà và Thủy Triều Tịch cũng chậm rãi bước ra, lúc này Vạn Vũ Môn mới chính thức đóng lại.
Chúng nữ nhu tình nhìn lấy Lạc Nam, mãi đến khi hoàn thành nhiệm vụ ở Tôn Thiên Vũ Trụ, các nàng mới biết hắn vì lo lắng cho mình mà âm thầm cử Lạc Hà và Thủy Triều Tịch hai vị Nữ Thánh Đế đi theo bảo vệ trong bóng tối.
Lạc Nam lúc này mới thả Yên Nhược Tuyết, bước đến nắm chặt tay Lạc Hà cùng Thủy Triều Tịch, thương tiếc nói:
“Hai nàng đã vất vả rồi.”
Hơn mười năm âm thầm bảo vệ những nữ nhân khác, tu vi của Lạc Hà và Thủy Triều Tịch vẫn dừng chân tại chỗ.
Tôn Thiên Vũ Trụ đẳng cấp quá thấp, không phải nơi để Thánh Đế cường giả như các nàng có thể phát triển.
Các nàng đã hy sinh thời gian của mình cho những nữ nhân khác của hắn.
“Có thể nhìn các tỷ muội tiến bộ nhanh chóng như thế, thiếp đã mãn nguyện rồi.” Thủy Triều Tịch vuốt tóc cười.
“Thiếu chủ đừng bận tâm, chỉ hơn mười năm, đối với ta như một cái chóp mắt.” Lạc Hà khẽ siết tay hắn.
Lạc Nam không nói lời nào, ôm hai nàng vào lòng.
Lạc Hà có chút không quen, bất quá vẫn cố gắng thích ứng, nàng cũng thấy nhớ nam nhân này.
“Phu quân, chúng ta đang ở đâu đây? Hoàn cảnh nơi này khá lạ lẫm…” Liễu Ngọc Thanh nhìn Ý Nam Biệt Viện hỏi.
“Mọi chuyện nói thì rất dài.” Lạc Nam cất tiếng cười to, Bá Lực cuồn cuộn tiến ra quấn lấy các vị thê tử trong những tiếng hét vừa giận vừa thẹn của các nàng:
“Vào suối nước nóng, phu thê chúng ta hảo hảo tâm sự.”