Phần 197
“Kẻ nào?”
Sắc mặt Thiên Lang Thiếu Chủ đám người lập tức trở nên âm trầm.
Ở tình cảnh như thế này, bất cứ một kẻ nào xuất hiện cũng rất có thể là biến số, không thể xem thường được.
Trái ngược với cảm xúc của Thiên Lang Môn, Quỷ Đỏ và Hắc Trư trong mắt lóe lên tia may mắn, ngay cả Tiểu Đậu Bỉ cũng cố gắng hé mở con mắt bầm dập để xem là ai thắp lên ngọn lửa hy vọng.
Không gian gợn sóng, bên trong cái lồng chim trống rỗng còn sót lại chẳng biết từ bao giờ hiện ra một tên nam tử trẻ tuổi.
“Móa nó, con hàng này còn đẹp trai hơn cả trư gia?” Hắc Trư lập tức nhảy dựng mắng chửi.
Kẻ vừa đến toàn thân bao phủ trong một thân bạch y trắng muốt, ngũ quan cương nghị tuấn lãng dị thường, khí chất uy vũ pha lẫn một chút tà mị tạo cho người khác cảm giác nhìn không thấu, cực kỳ bí ẩn.
“Là ngươi?” Quỷ Đỏ nhịn không được lên tiếng kinh hô.
Nàng vĩnh viễn không thể quên được trận chiến xảy ra ở Cao Xương Bình Nguyên, khi đó nàng đang thí luyện bằng cách chiến đấu với một đám Tội Nguyền Sinh Vật thì có kẻ nhảy ra khiêu chiến.
Cứ tưởng là thể loại vô danh tiểu tốt nào, kết quả đối phương đánh cho nàng phải dùng gần như toàn lực vẫn vô pháp đánh bại.
Chính là tên nam tử trước mặt này.
“Chúng ta lại hữu duyên gặp mặt, Quỷ Đỏ cô nương.” Lạc Nam tủm tỉm cười.
“Ngươi…” Quỷ Đỏ biến sắc sau lớp mặt nạ, không tưởng tượng nổi đối phương lại nhận ra mình là nữ nhân.
Bất quá tuy rằng tràn đầy ngoài ý muốn, nội tâm của Quỷ Đỏ lại buông lỏng một hơi.
Mặc dù chẳng biết lý do con hàng này đột ngột xen vào, nhưng với chiến lực đã từng lãnh giáo từ hắn, chắc chắn có thêm cơ hội tìm thấy đường sống trong chỗ chết.
“Cái gì? Quỷ Đỏ cô nương? Ngươi đùa Trư Gia à?” Hắc Trư lại biểu lộ ra khuôn mặt như nhìn thấy quỷ nhìn xem Lạc Nam.
Bởi lẽ từ đầu đến cuối nó vẫn không biết được giới tính thật của Quỷ Đỏ, nhưng dựa vào biểu hiện cường thế bá đạo của đối phương, suy đoán tám phần mười là nam nhân.
Nào ngờ lần này lại nghe Lạc Nam gọi nàng là cô nương, Hắc Trư làm sao chịu được đả kích?
Mà ngay cả Tiểu Đậu Bỉ cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn nghĩ Quỷ Đỏ là nam nên mới thoải mái rủ nàng thám hiểm di tích nha.
“Không cần nghe hắn nói bậy.” Quỷ Đỏ hận không thể một quyền nện chết Lạc Nam.
Hắc Trư ánh mắt càng thêm cổ quái, lầu bầu lầu bầu nói:
“Tên tiểu tử này là tình nhân của Quỷ Đỏ sao? Ngay cả giới tính của nàng ở Trụ Việt Tông cũng là bí mật, hắn vậy mà lại biết.”
“Câm miệng.” Quỷ Đỏ đầu sắp bóc khói.
“Đủ rồi.” Thiên Lang Thiếu Chủ lạnh lùng quát lên, hắn không có thời gian nghe đám này đấu khẩu, ánh mắt nhìn Lạc Nam như nhìn một người chết, gằn từng chữ đầy uy hiếp:
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Dám xen vào chuyện lần này của Thiên Lang Môn?”
Lạc Nam nhìn hắn nhếch mép: “Lão tử mặc kệ ngươi là Thiên Lang Môn hay Địa Cẩu Môn, cuộc chơi này rất thú vị, ta muốn tham dự.”
“Ngươi…” Một đám Thiên Lang Môn xém chút thổ huyết, ở đâu ra tên tiểu tử không biết trời cao đất dày?
“Hắc hắc, thằng này được, Trư Gia tán thưởng ngươi.” Hắc Trư khoái chí nhìn Lạc Nam, chẳng biết vì sao có ấn tượng rất tốt với con hàng này.
Lạc Nam nhìn bọn hắn, trong lòng âm thầm cảm thán, lại chứng kiến thảm trạng của Tiểu Đậu Bỉ, một cổ phẫn nộ pha lẫn sát cơ lưu chuyển trong đáy mắt của hắn.
CHIẾU CHIẾU…
Mà lúc này, hai tia sáng rốt cuộc chiếu rọi xuống hai cái lồng.
Một lồng là của Hắc Trư, một lồng khác là của tên thanh niên còn lại bên phía Thiên Lang Môn.
“Phù, đối thủ này Trư gia có thể thoải mái ứng phó đấy.” Hắc Trư thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không đụng phải hai lão già Chí Tôn và Thiên Lang Thiếu Chủ, nó vẫn tự tin mình sẽ đánh được tên thiên tài trẻ tuổi bên phía đối thủ.
“Con heo kia, có thứ này cho ngươi.” Lạc Nam cười xấu xa, ném sang lồng chim của Hắc Trư một thứ.
Hắc Trư vô thức vung móng heo tiếp nhận, sau khi chứng kiến xém chút vứt bỏ tại chỗ, lồi cả hai mắt:
“Trư gia phong lưu tiêu sái, ngươi lại cho ta thứ xấu xí ghê tởm này?”
“Nhận chủ nó đi, tuy rằng xấu xí nhưng sẽ có tác dụng, dù sao chúng ta đang ngồi cùng thuyền đấy.” Lạc Nam hừ một tiếng.
Không sai, thứ mà hắn cho Hắc Trư chính là Tiểu Cường Pho Tượng hình con gián, gia tăng thủ đoạn của Hắc Trư trong trận chiến này.
Hắc Trư tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng nghĩ lại mạng của Lạc Nam đang dính chặt với mình, nếu con hàng này không muốn tự sát sẽ không có ý đồ xấu.
Nghĩ đến đây, nó đem một giọt máu nhỏ lên Tiểu Cường Pho Tượng, từng luồng thông tin chạy vào đầu, mặt heo ngày càng trở nên quỷ dị, ánh mắt nóng bỏng xem lấy Lạc Nam.
KẼO KẸT…
Hai cái cửa lồng chim rốt cuộc mở ra.
Hắc Trư lúc lắc cái mông đê tiện bước ra.
Ở phía đối diện, tên thanh niên của Thiên Lang Môn cũng đã sớm đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy đối thủ của mình, hắn đã cao cao tại thượng:
“Trong cuộc đời của Lang Dương ta, việc sỉ nhục nhất chính là phải giao đấu với một con heo.”
Hắc Trư sắc mặt khinh bỉ mắng: “Trong cuộc đời của Trư Hùng Tuấn ta, việc đáng xấu hổ nhất là phải đứng cùng sàn với huynh đệ Liệt Dương các ngươi, con mẹ nó… chuyện này mà truyền ra ngoài thì đám Thánh Nữ, Thần Nữ hâm mộ trư gia sẽ phải khóc hết nước mắt.”
“Ngươi…” Lang Dương căm tức nghiến răng nghiến lợi: “Mặt heo mà dám xưng Trư Hùng Tuấn?”
“Chính là anh hùng tuấn tú, hiểu chưa?” Hắc Trư đắc ý nói, nó cảm giác cái tên mình vừa bịa ra cực kỳ nam nhân.
Lạc Nam âm thầm lắc đầu, dù rằng đã là nhân vật cấp bậc Yêu Thánh Hoàng, tính cách của con heo này vẫn không thay đổi a.
“Đừng tiếp tục nói nhảm.” Thiên Lang Thiếu Chủ mất kiên nhẫn, tức giận nói:
“Mau đánh đi!”
“Tuân lệnh.” Lang Dương nghiêm nghị gật đầu.
HÚ…
Không muốn dây dưa dài dòng để đối thủ kéo dài thời gian như Lang Liệt, Lang Dược trực tiếp thi triển trạng thái Nhân Lang Hợp Nhất.
Theo một tiếng sói tru, bức họa hình chó sói ở giữa y phục của hắn mãnh liệt sáng lên.
HỪNG HỰC…
Hư ảnh một con Hỏa Diễm Lang Đế toàn thân thiêu đốt trong ngọn lửa mặt trời, ánh mắt lăng lệ quyết liệt hiện ra, dung hợp thẳng vào cơ thể Lang Dương.
Hắn nhanh chóng thay hình đổi dạng…
Mà nhân lúc này, Hắc Trư đã lao đến phát động công kích:
“Pháp Thân Tướng Địa.”
Hắc Trư triệu hồi Pháp Tướng là một con Heo Lực Sĩ khổng lồ, toàn thân đầy rẫy cơ bắp, làn da ngăm đen, cái đầu heo hoang dã dữ tợn với cặp nanh như liêm đao sắt lẹm.
“Nhất Quyền Bình Thiên Hạ!” Hắc Trư gào rống.
Pháp Tướng của hắn bạo phát cơ bắp cuồn cuộn, hung hăng nện xuống đầu Lang Dương.
“Khốn kiếp, ta vẫn chưa biến hình xong, ngươi thật hèn hạ.” Lang Dương phẫn nộ quát lớn.
“Biến hình cái rắm.” Hắc Trư cười lạnh: “Trư Hùng Tuấn không rảnh ngồi xem ngươi biến hình.”
“Thật vô liêm sĩ.” Đám người Thiên Lang Môn sắc mặt tối sầm.
Bất quá dù rằng nói thế, tốc độ biến hình của Lang Dương cực nhanh.
Lúc này hắn đã hóa thành trạng thái Nhân Lang, nửa người nửa sói, hình thể khổng lồ lực lưỡng, có hừng hực Thánh Hỏa Đế Lực cháy khắp toàn thân, nhìn qua như một vị thần sói đứng trong mặt trời.
XOẸT.
Lang Dương móc ra một thanh Nhật Lang Đao, lưỡi đao cong như lưỡi liềm, Hỏa Thánh Đế Lực bùng cháy, 500 tầng Đao Vực kích phát, hung hăng trảm diệt:
“Nhật Lang Đao Pháp – Viêm Lang Trảm!”
HÚ…
Hư ảnh một con cự lang cắn nuốt mặt trời hiện ra, hòa cùng đao mang dữ dội chém xuống.
KENG!
Viêm Lang Trảm nóng rực và sắc bén khiến cả không gian cũng bị chém đứt và bóc hơi, va chạm trực diện với Hắc Trư Pháp Tướng.
Nào ngờ khi hai đòn công kích sắp chạm nhau, Hắc Trư bỗng nhiên quát: “Thu!”
Hắc Trư Pháp Tướng vừa rồi còn dũng mãnh không gì tả nổi, bỗng nhiên bị thu hồi trở về, tan biến mất dạng.
Lang Dương không lường trước được chuyện gì đang diễn ra, thế công đã đánh ra không kịp thu liễm, trảm vào không khí, toàn thân mất đà chới với.
Hắc Trư nhân cơ hội đó bay lên đỉnh đầu hắn, móng heo điên cuồng kết tụ, Thánh Hoàng Lực được nó điều động hóa thành vô số Trận Văn và Phù Văn kết hợp.
“Đại Kim Chuông!”
Hắc Trư quát lớn, Trận Văn và Phù Văn hóa thành một cái Chuông khổng lồ vàng óng ánh, trực tiếp trấn xuống Lang Dương, đem hắn nhốt vào bên trong.
“Chưa thấy kẻ nào đê tiện như vậy.” Lang Dương phẫn nộ gào rống, hắn đang muốn thử sức với Pháp Tướng của con heo, nào ngờ đã bị đối phương tính kế.
“Đây gọi là mưu trí của Trư Hùng Tuấn, ột ột…” Hắc Trư hưng phấn cười, lại mãnh liệt ra lệnh:
“Bạo!”
ĐÙNG…
Đại Kim Chuông đang nhốt Lang Dương nổ tung dữ dội, lực lượng chấn động khiến Lang Dương thổ huyết, cũng may hắn có thể phách khủng bố nên thương tổn không quá nặng.
“Con heo này là Thiên Địa Dị Chủng tên gọi Thiên Địa Trư, nó có thể tinh thông vạn vật trong thiên hạ, vì vậy ngay cả Phù Văn và Trận Văn cũng điều động được.” Một lão già Chí Tôn của Thiên Lang Môn trầm giọng nhắc nhở.
“Lang Dương ngươi đừng làm bổn thiếu mất kiên nhẫn.” Thiên Lang Thiếu Chủ phẫn nộ quát.
Nghe thấy vậy, Lang Dương hít sâu một hơi, lăng lệ kết ấn:
“Thiên Lang Bí Pháp – Phần Huyết Bạo Ngược!”
RỐNG!
Một tiếng rống lớn dữ dội, hỏa diễm trong cơ thể Lang Dương chủ động thiêu đốt tinh huyết của hắn.
Lúc này toàn bộ cơ thể Lang Dương biến thành một màu đỏ thẳm như dung nhan, hư ảnh một con Thiên Lang thôn phệ mặt trời sừng sững.
Trong nháy mắt, bất kể là sức mạnh, tốc độ đều tăng mạnh, tính cách của Lang Dương trở nên hung tàn khát máu.
Sát Thế bạo phát như hóa thành thực chất.
“Chết!” Thân ảnh Lang Dương như thiên thạch xẹt qua, hung hăng xuất hiện phía trước Hắc Trư, tốc độ kinh khủng chưa từng có.
“Chờ ngươi đã lâu, khẹc khẹc ột ột…” Hắc Trư phá lên cười thô bỉ.
Trong ánh mắt không tưởng của đám người, sau lưng heo của nó mọc ra một đôi cánh.
Là đôi cánh của Tiểu Cường!
Cơ thể béo mập trở nên nhẹ nhõm, Hắc Trư vận dụng uy năng của Tiểu Cường Pho Tượng, đôi cánh gián sau lưng hóa thành tàn ảnh, thoát một cái đã bay khỏi phạm vi công kích của Lang Dương.
“Làm sao con heo có cánh gián?” Lang Dương thấy cảnh này sắp phát rồ rồi.
Hắn càng thiêu đốt máu huyết dữ dội, tốc độ một lần nữa tăng như tên bay, hung hăng lao đến, Nhật Dương Đao nâng lên, sẵn sàng chém con heo đê tiện thành hai mảnh.
Đối mặt với nguy hiểm, Hắc Trư bỗng nhiên vạch ra quần lót, đưa bờ mông đen kịch về phía Lang Dương, sắc mặt xấu xa gầm thét:
“Tiểu Cường Pháo!”
Một viên đạn pháo đen kịch từ khe mông hắn bắn ra, vừa lúc tiếp xúc với Nhật Dương Đao vừa chém tới.
BÙM.
Tiểu Cường Pháo nổ tung, một đám mây hình nấm bao phủ toàn trường, mùi vị hôi thối, buồn nôn và kinh tởm vây kín Lang Dương vào bên trong.
PHỐC!
Lang Dương phun ra một ngụm máu xanh như trúng phải kịch động, cả người co giật, cơ thể khổng lồ uy mãnh ngã xuống đất sùi bọt mép.
Hắn xin thề, cái mùi vị vừa rồi kinh khủng nhất trần đời.
“Móa, ngay cả Trư gia cũng chịu không nổi cái mùi này.” Hắc Trư che kín mũi, âm thầm hướng về phía Lạc Nam nâng lên ngón tay cái.
“Ngươi thành công chọc giận ta…” Lang Dương vẫn chưa bại trận, ý chí mãnh liệt của một con sói không cho phép hắn chịu thua đơn giản như vậy.
Chỉ thấy hắn chủ động cắt xuống máu của mình, ăn vào thịt của mình, dùng máu tanh và thịt sống che lắp đi mùi vị tanh tưởi do Tiểu Cường Pháo mang lại.
“Làm tốt lắm, không hổ là cận vệ của bổn thiếu.” Thiên Lang Thiếu Chủ thấy cảnh này tán thưởng nói.
Càng bị thương, Lang Dương càng trở nên điên cuồng.
Hỏa diễm từ cơ thể hắn nổ ra lan tràn khắp đấu trường, sẵn sàng thiêu đốt Tiểu Cường Pháo do con heo mang đến.
Vứt cả Nhật Lang Đao sang một bên, lúc này Lang Dương muốn tự tay xé nát, nghiền nát từng khối thịt của con mồi để rửa sạch oán hận trong lòng.
Hắn như lưu tinh xẹt ngang không gian.
Hắc Trư biến sắc vỗ cánh gián chạy trốn.
Nhưng lúc này Lang Dương đã ở trạng thái cuồng bạo, bất chấp tất cả thiêu đốt tinh huyết đẩy tốc độ vượt xa cả Thánh Đế Trung Kỳ.
Trong nháy mắt, hắn đã túm được cổ Hắc Trư, sau đó từ giữa không trung, hung hăng lao xuống ấn cơ thể Hắc Trư vào mặt đất.
ĐÙNG!
Đại địa chấn động, một cái lỗ hình heo mập đen kịch in dấu, Hắc Trư bị ấn xuống phun cả máu tươi.
Chưa dừng lại ở đó, Lang Dương như con quái vật nắm cổ hắn từ lòng đất kéo lên, sau đó như quăng quật một bao cát hung tàn đập nện, xem cơ thể Hắc Trư như giẻ rách điên cuồng đập xuống đấu trường.
ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG…
Mỗi một lần đập nện là Hắc Trư choáng váng cả đầu óc, lục phủ ngũ tạng như rối loạn tùng phèo.
Lang Dương cười dữ tợn, cố gắng tra tấn con mồi cho hả cơn phẫn nộ trong lòng.
Quỷ Đỏ siết chặt nắm tay, không đành lòng nhìn thẳng Hắc Trư bị nện đến chết.
Tình cảnh này khiến cả đám Thiên Lang Môn cười lên hưng phấn, bọn hắn tính cách hung tàn táo bạo, rất thích giẫm đạp con mồi đến chết như cách Lang Dương đang làm.
Lạc Nam nở nụ cười thần bí trên khóe môi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú.
Trong làn khói bụi mịt mù sau những lần Hắc Trư bị đập xuống đất, không một ai phát hiện rằng cơ thể của nó sinh ra tính đàn hồi cực mạnh như một cái lò xo, mỗi khi cơ thể va chạm với lực đạo mạnh mẽ, cơ thể nó sẽ dồn nén vào để giảm thiểu sát thương phải nhận vào.
Vậy nên nhìn thì Hắc Trư đang bị tra tấn cực kỳ thê thảm, thực chất tính sát thương hầu như chẳng có bao nhiêu, ngoài choáng váng đầu óc, toàn thân lẫn lộn thì xương cốt đều còn nguyên vẹn.
“Khà khà, Pho Tượng Tiểu Cường này thật lợi hại, đây chính là con gián đánh không chết.” Hắc Trư cũng bắt đầu nhận ra trạng thái hiện nay của mình.
Nó giả vờ trọng thương, thậm chí cắn đầu lưỡi để phun máu.
Nhân lúc Lang Dương chủ quan và hành hạ thể xác mập mạp của mình, một khỏa siêu cấp Tiểu Cường Pháo đã chậm rãi ngưng tụ.
“Chết đi!” Lang Dương hành hạ chán chường, định tung ra một đòn kết liễu.
Nhưng ngay lúc này, toàn thân heo mập lại trơn trượt đến mức quỷ dị né tránh công kích của hắn, thuận theo trèo lên đầu Lang Dương, khe mông hoạt động.
BŨM.
Siêu cấp Tiểu Cường Pháo bắn ra toàn lực, tràn thẳng vào mũi và miệng Lang Dương, xâm nhập thể nội, oanh phá Linh Hồn…
HỰ.
Lang Dương chỉ kịp rú lên một tiếng quái dị, toàn thân co giật liên hồi như bị kích điện trước khi ngã xuống.
Địa ngục cũng không kinh khủng như lúc này…