Phần 216
Hiển nhiên đối với sự có mặt đầy đủ hầu hết đối thủ sắp tới của mình ở nơi này, Dương Anh cũng không nhịn được cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết rằng theo nàng được biết thì thường ngày đám thế lực của 19 Động Thiên Phúc Địa này biểu hiện cũng không hề hữu hảo với nhau như vậy, thiên tài của bọn hắn càng là thường xuyên phát sinh tranh đấu.
Vậy mà hiện tại bọn hắn như đứng cùng một phe, liên thủ với nhau để loại bỏ nàng, điều này hoàn toàn nằm ngoài khả năng suy đoán của Dương Anh.
Khi đã quyết định lịch luyện ở Tội Nguyền Vực, nàng cũng đã nghĩ đến khả năng sẽ bị đối thủ tìm cách loại bỏ… nhưng với sự tự tin vào khả năng chiến đấu cũng như thủ đoạn giữ mạng, dù bị ba hay bốn tên thiên tài vây công nàng vẫn tự tin có thể thoát hiểm.
Đáng tiếc, có đến 11 tên tập hợp ở đây, con số vượt qua ước tính của nàng rất nhiều.
“Ngươi chưa nghe câu địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu à?” Viêm Oanh tươi cười trêu tức:
“Còn lời gì trăn trối nữa không?”
“Còn!” Dương Anh đạm mạc đáp.
“Lời gì?” Viêm Oanh hứng thú hỏi.
“Kéo được càng đông kẻ chôn cùng thì càng tốt!” Dương Anh lạnh lùng nói.
Thanh âm vừa dứt, toàn thân nàng đột ngột sáng lên, vô số Đường Văn ẩn chứa nồng đậm Nguyên Lực bao phủ trên da thịt, những Đường Văn này phát ra ánh sáng diễm lệ.
Lạc Nam ánh mắt híp lại, đối với Đường Văn này thì hắn đã quá quen thuộc rồi, chính là Nguyên Văn.
Xem ra bà nương Đông Hoa Chí Tôn tuy rằng không đem toàn bộ Thiên Văn Quy Hoa Quyết lưu lại Đông Hoa Cung nhưng vẫn đem tầng thứ nhất khai mở Nguyên Văn truyền lại cho các đệ tử.
Số lượng Nguyên Văn trên cơ thể Dương Anh đạt đến 500 đường, tuy rằng còn chưa thể hội tụ thành cánh hoa Bỉ Ngạn nhưng cũng khiến chiến lực của nàng tăng mạnh vô cùng.
Dương Anh một lần nữa thi triển Ngũ Hợp Du Thân Chùy Pháp, lúc này uy lực của công pháp đại tăng, mỗi một Chùy đập xuống đều mang theo sức mạnh của 500 đường Nguyên Văn chói mắt.
“ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG…”
Không gian chấn động sau mỗi lần vung chùy, thế công ập đến trước mặt Viêm Oanh.
Đồng tử Viêm Oanh co rút lại, ở trạng thái này của Dương Anh thì nàng tuyệt đối không phải đối thủ.
Bất quá cũng may phe cánh của nàng đông hơn rất nhiều, phó tộc trưởng của Nhân Khí Tộc – Nhân Thanh bước ra, khóe môi nở nụ cười lãnh khốc.
Bên trong da thịt hắn đột ngột có hai khẩu pháo hạng nặng trồi ra ở hai bả vai, mỗi một khẩu pháo đều là Cửu Tinh Thánh Bảo, ngưng tụ lực lượng hủy diệt hung hăng oanh tạc về phía Dương Anh.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Nhân Khí Tộc cũng là một loại Thiên Địa Sủng Nhi, bọn hắn chẳng những có thiên phú trời sinh về mặt luyện khí, còn có thể đem vũ khí dung nhập vào cơ thể của mình như những bộ phận cơ thể, giống với Hợp Bảo Chiến Thể từng xuất hiện ở Nhất Thế Vũ Trụ vậy.
Nhưng Nhân Khí Tộc càng lợi hại hơn bởi số lượng tộc nhân của chúng, hơn nữa chúng có khả năng tự luyện chế ra vũ khí mà không cần phụ thuộc vào bất kỳ Luyện Khí Sư nào.
Bất quá dù là như thế, Dương Anh vẫn kiên cường tiến đến, Song Chùy bá đạo nện nát trọng pháo của Nhân Thanh, thân ảnh bay vọt lên bầu trời, nhắm ngay đỉnh đầu Viêm Oanh đập xuống.
Hiển nhiên Viêm Oanh thành công chọc nên sát cơ của nàng.
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh khác vọng lên, Hình Ứng thả người phóng lên giữa không trung, Cước Thế và Quyền Thế đồng loạt bạo phát, chân tay liên tục đấm đá, quyền đấm cước đá tung ra không ngừng nghiền nát tất cả.
RỐNG… GÀO… HỐNG…
Lúc này quyền kình của hắn ngưng tụ thành một bầy hùng sư, cước lực thì dung hợp thành một bầy ác lang, liên miên bất tuyệt tập kích.
Song chùy trong tay Dương Anh đập nện tiêu diệt đám thú liên tục, thân thể liên tục lùi ngược trở về, đôi tay run rẩy.
Hiển nhiên chiến đấu từ đầu đến giờ đã có phần quá sức của nàng.
Dương Anh lấy ra một viên Đan Dược cắn nuốt…
“Tam Hồn Tiễn!” Diệp Tàn của Tàn Linh Tông cười gằn, ba mũi tên Linh Hồn đồng loạt bắn ra.
Dương Anh tròng mắt ngưng tụ, nàng không phải là Hồn Tu, nếu trúng phải ba đòn công kích Linh Hồn này chắc chắn phải trọng thương.
Toàn bộ Nguyên Văn dồn lực vào đôi chân, đem tốc độ của nàng đề thăng đến hàng chục lần, thân pháp uyển chuyển né tránh tất cả ba thanh Tam Hồn Tiễn.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ bóng dáng của Mặc Ninh thuộc Sát Ảnh Điện đã biến mất.
Ngay khi Dương Anh vừa chật vật ổn định thân hình sau khi thoát khỏi Tam Hồn Tiễn, Chủy Thủ đã từ trong bóng tối sau lưng nàng xuyên ra, nhắm ngay gáy ngọc của nàng đâm thẳng.
Dương Anh cảm nhận được nguy hiểm, nàng hung hăng vung chùy ra phía sau nghênh đón.
XOẸT.
Chủy Thủ va chạm vào một chùy sinh ra ma sát tóe lửa, quỷ tích đâm bị thay đổi, chỉ cắm vào bả vai của Dương Anh.
PHỐC!
Máu tươi tràn ra, thân ảnh của Mặc Ninh đã chậm rãi tan biến.
“Khụ…” Dương Anh ho khan một tiếng, nàng phát hiện máu của mình lúc này đã là một màu đen, liền khàn khàn mở miệng:
“Trong chủy thủ có độc?”
“Thông minh.” Mặc Ninh nhếch miệng cười tà: “Sát thủ luôn không từ thủ đoạn để tiêu diệt địch nhân!”
“Chấm dứt thôi!” Một đám thiên tài nhún nhún vai.
“BẠO!”
Dương Anh gầm thét.
Pháp Tướng của nàng ngửa đầu gầm rống, sau đó toàn bộ lực lượng phát nổ.
OÀNH!
Khói bụi mịt mù, chiến trường lắc lư, lực phản chấn của Pháp Tướng khi tự bạo được Dương Anh mượn làm thế để đánh văng thân thể nàng lên không trung, muốn thoát khỏi miệng Tội Nguyền Vực, tìm kiếm đường sống trong chỗ chết.
Lúc này toàn thân nàng đã máu me đầm đìa… kịch độc ngày một thẩm thấu làm nàng suy yếu, chỉ còn dục vọng cầu sinh khiến nàng liều lĩnh chạy trốn.
Đáng tiếc, đó chỉ là sự cố gắng cuối cùng của nàng, bởi lẽ địch nhân có nhiều thủ đoạn hơn nàng tưởng.
Viêm Oanh nhếch miệng cười, xuất động Chí Bảo Viêm Ngục Lâu mang theo một đám thiên tài đứng lên, Địa Ngục Hỏa hừng hực bóc cháy dữ dội, phi hành với tốc độ cao, chỉ thoáng chốc đã tiếp cận Dương Anh.
Viêm Oanh bước ra, một chân hung hăng đạp Dương Anh rơi xuống đáy vực, Mặc Ninh cùng Diệp Tàn cười gằn, truy sát lao vọt theo, muốn tiêu diệt triệt để.
“Ta phải chết ở chỗ này, chết trong tay một đám tiểu nhân… thật không cam tâm…”
Ý niệm mơ mơ hồ hồ hiện lên tâm trí nàng.
Bất quá ở khoảnh khắc sắp rơi xuống đáy vực, thân thể của nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng đến lạ, không có va chạm mạnh mẽ khi rơi từ độ cao xuống như nàng tưởng tượng, ngược lại có cảm giác như rơi vào một vòng tay ấm áp, lồng ngực săn chắc nhưng đầy ôn hòa.
“Yên tâm đi, nàng sẽ không chết…” Có thanh âm trầm thấp vang vọng bên tai nàng.
Dương Anh mí mắt run rẩy, cố gắng căng mắt lên nhìn xem rốt cuộc là ai…
Đáng tiếc trọng thương ập đến, nàng đã đến giới hạn, hai mắt suy yếu đóng lại, đành phó thác mọi thứ cho số phận.
Lạc Nam thi triển Tụ Lý Càn Khôn đem Dương Anh thu vào óng tay áo.
Trong khoảnh khắc này nàng gần như bóc hơi giữa thế gian, chẳng còn lưu lại bất kỳ khí tức nào.
“Hả? Ả ta đâu?”
Diệp Tàn cùng Mặc Ninh phát hiện con mồi hư không tiêu thất mà sững sờ.
Bọn hắn vừa mới đuổi xuống đáy vực, Dương Anh vừa rồi còn nằm trong tầm mắt, làm sao đột nhiên sẽ bóc hơi?
“Đoạt!”
“Định!”
Còn chưa kịp phản ứng, hai thanh âm kỳ bí đã vang lên bên tai.
Thủ đoạn cầu viện Chí Tôn cường giả bị cướp mất, cơ thể cứng đờ trong một giây.
Ánh kiếm đỏ hồng lóe lên, hai cột máu phóng lên tận trời, kèm theo đó là hai cái đầu lâu rơi rụng.
“Chuyện gì thế này?” Đám thiên tài cao cao tại thượng đứng trên Viêm Ngục Lâu chứng kiến hai cột máu đỏ thẳm, nhất thời biến sắc mặt.
Lạc Nam thu Nhẫn Trữ Vật của hai con mồi, ở trạng thái tàng hình… hắn muốn làm thịt hết đám thiên tài chó má này.
Chọc vào đệ tử của Đông Hoa Cung chính là chọc vào hắn.
Sát cơ lưu chuyển trong đáy mắt…
“SÚC SINH NÀO GIÁM GIẾT HẬU BỐI CỦA TA?”
Bất quá đúng lúc này không gian bên trên chấn động, hai cái lỗ hổng hiện ra, Chí Tôn uy áp cuồn cuộn giáng lâm mà xuống.
Lạc Nam thay đổi sắc mặt, không ngờ đám Chí Tôn lại cảm ứng được Mặc Ninh và Diệp Tàn chết nhanh như thế.
Cũng không trách được, khoảng cách giữa Trung Đông Động Thiên và Tội Nguyền Vực không quá xa, Chí Tôn thừa sức xé rách không gian đuổi đến.
Ý định làm thịt tất cả thất bại, Lạc Nam lặng yên không muốn tiếng động, thi triển Dịch Chuyển Tức Thời rời đi.
Lạc Nam vừa mới biến mất, hai tên nam tử trung niên đã xuất hiện ngay tại vị trí mà hắn vừa đứng, Chí Tôn chi uy phẫn nộ quét ngang, thần thức phong tỏa bốn phương tám hướng khiến Tội Nguyền Vực run rẩy, bọn hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Nơi này vừa xảy ra dao động không gian, khả năng rất cao là Dịch Không Phù hoặc thứ gì đó đại loại.”
“Mau tìm!”
Trong lúc nhất thời, Tội Nguyền Vực gà bay chó chạy…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-12.html
Vài ngày sau tại Liên Âm Tông.
“Cái yếm của sư thúc quả nhiên lợi hại a…” Lạc Nam âm thầm may mắn.
Nếu không có cái yếm, e rằng vừa rồi hắn không thể thuận lợi diệt sát Mặc Ninh và Diệp Tàn, càng không thể dễ dàng chạy trốn trước mặt Chí Tôn như thế.
Các ngươi đã ỷ đông hiếp yếu, ta liền dựa vào áo yếm dạy các ngươi một bài học.
“Nghe hèn hèn kiểu gì thế nhỉ?” Lạc Nam cười hắc hắc, thôi kệ… hiệu quả là được.
Đến bên dòng suối đối diện khuê phòng của Ngọc Phù Dung, thân ảnh Dương Anh từ trong óng tay áo đã được phóng xuất nằm lên vách đá.
Lúc này nàng đã mê man, cơ thể khỏe khoắn với làn da bánh mật phủ đầy vết thương, chân mày chau lại vì đau đớn, bờ môi tím tái vì trúng độc.
Trạng thái của Dương Anh quả thật rất tệ…
Bất quá đó là đối với người khác, còn đối với Lạc Nam thì quá mức dễ dàng.
Độc Đỉnh ung dung xoay tròn, một tay hắn đặt lên đan điền của Dương Anh, đơn giản đem tất cả độc tố thẩm thấu bên trong người nàng rút ra ngoài.
Đối với Lạc Nam mà nói, độc của tên Mặc Ninh kia chỉ là trẻ con học chơi độc, chẳng có tính khiêu chiến.
Độc tố bị rút ra, nhịp tim của nàng đã dần ổn định, da dẻ cũng bớt nhợt nhạt đi phần nào.
Hắn lại lấy ra Bất Tử Dịch Thủy đổ vào miệng Dương Anh.
Nữ nhân này rất thông minh, tuy rằng toàn thân trọng thương rất nặng nhưng nàng luôn ưu tiên bảo vệ linh hồn, bởi vì hiểu rằng thương thế của linh hồn mới là thứ nghiêm trọng nhất.
Mà không bị thương linh hồn, Bất Tử Dịch Thủy liền dễ dàng phát huy công hiệu.
Không mất quá một canh giờ, lông mi Dương Anh đã động đậy, bờ môi phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, chậm rãi mở mắt ra.
“Tiểu Tượng?!”
Nàng vô thức thốt lên hai tiếng, động ý niệm điều khiển viên ngọc khảm giữa lỗ rốn của mình.
Thân ảnh khổng lồ của Cổ Thạch Tượng hiện ra, lúc này nó đã hấp hối, chỉ còn một tia hơi thở.
Trọng thương Linh Hồn quả nhiên vô cùng nguy hiểm.
Dương Anh hiếm thấy biểu lộ hoảng hốt, nàng trèo lên ôm lấy cơ thể Cổ Thạch Tượng, có bao nhiêu tài nguyên đều lấy ra nhét vào miệng nó nhưng đều vô hiệu.
Cảm nhận được khí tức của người bên cạnh, Dương Anh vội vàng chuyển ánh mắt sang nhìn Lạc Nam.
Còn chưa kịp mở miệng cầu khẩn, hắn đã lấy ra một khối Hồn Thạch Nhũ to lớn nhét vào mồm Cổ Thạch Tượng, đồng thời Ôn Hồn Liên cũng phát động Hồn Lực tinh khiết bao trùm cơ thể nó.
Trong ánh mắt tràn đầy hy vọng của Dương Anh, Cổ Thạch Tượng như được phục sinh, khí tức yếu ớt thối lui thay vào đó là sức sống dồi dào cuồn cuộn trở lại.
RỐNG!
Nó gầm lên một tiếng đầy sảng khoái, thân hình khổng lồ như ngọn núi chậm rãi đứng lên.
Nhìn thấy Dương Anh đứng bên cạnh mình, Cổ Thạch Tượng mừng rỡ dùng vòi quấn lấy nàng, nâng nàng ngồi lên lưng nó.
Dương Anh lúc này vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn trở lại, mọi thứ như một giấc mộng.
Cứ tưởng Cổ Thạch Tượng sẽ hy sinh vì cứu mình, mà mình càng là vô dụng chết trong tay địch nhân, mọi hy vọng đã không còn tồn tại, chấp nhận sự tàn khốc của vận mệnh.
Nhưng khi tỉnh lại, thương thế hoàn toàn khôi phục, mà Cổ Thạch Tượng cũng không rời bỏ nàng mà đi…
Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn lấy Lạc Nam đứng ở nơi đó, Dương Anh chân thành gọi một tiếng:
“Ân công!”
“Không cần tạ ơn ta.” Lạc Nam cười cười:
“Ta và ngươi có chút nguồn gốc, cứu ngươi là việc nên làm.”
“Có nguồn gốc?” Dương Anh chớp mắt, đầu não điên cuồng hoạt động vẫn không nhận ra mình cùng người nam nhân trước mặt này có liên hệ gì với nhau.
Nhưng cái cảm giác tại thời điểm sinh tử đó nàng vẫn còn nhớ rất rõ, là hắn tiếp đón nàng rơi xuống, nàng đã nằm gọn trong lòng hắn.
“Thật ra ta đã có mặt tại hiện trường từ lâu, chính đám thiên tài kia đi tìm kiếm ngươi cũng là do ta chỉ điểm.” Lạc Nam mỉm cười:
“Ngươi không khiến ta thất vọng, biểu hiện rất tốt.”
Dương Anh đầu tiên là dựng thẳng chân mày khi nghe nói hắn mang địch nhân đến chỗ mình, nhưng lời kế tiếp khiến nàng thật sự nghi hoặc:
“Là ân công muốn khảo nghiệm ta sao?”
“Có thể nói là như thế.” Lạc Nam thẳng thắng thừa nhận.
Dương Anh sắc mặt nghiêm túc, không nhịn được đặt câu hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Rồi ngươi sẽ biết…” Lạc Nam ra vẻ thần bí cười:
“Tạm thời ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi, ta đã tiện tay làm thịt Mặc Ninh và Diệp Tàn dẫn đến Chí Tôn đang truy lùng ngươi, bên ngoài đang rất nguy hiểm.”
“Không thể.” Dương Anh lắc đầu:
“Ta còn muốn tham gia vòng sau của Tứ Phương Quyết Đấu, trốn mãi không phải là cách!”
“Tham gia để làm gì?” Lạc Nam cười tủm tỉm.
“Đương nhiên là để đoạt danh ngạch đến Trung Châu.” Dương Anh dùng ánh mắt nhìn Lạc Nam như nhìn tên ngốc, chuyện đơn giản như thế ngươi cũng không biết sao?
Lạc Nam vuốt vuốt cằm: “Tham gia cũng tốt, bất quá cứ tạm thời ở đây đến khi nào Tứ Phương Quyết Đấu diễn ra rồi hãy xuất hiện.”
Hắn cũng không thuyết phục Dương Anh từ bỏ, dù sao thì Tứ Phương Quyết Đấu chính là cơ hội tốt để nàng đường đường chính chính trả thù những kẻ đã liên thủ tập kích mình.
Đến lúc đó một đối một, hưu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.
Nhưng dù sao thì cũng nên lánh mặt, đợi đến thời điểm vòng sau của Tứ Phương Quyết Đấu diễn ra, đến lúc đó vạn chúng chú mục, những thế lực kia cũng không dám công khai làm khó dễ nàng.
Dương Anh hiển nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng nàng còn chưa biết mục đích của Lạc Nam vì vậy không dám giao mình ở lại đây với hắn.
Bất quá Lạc Nam cũng không cho nàng cơ hội từ chối, hắn triệu hồi một đám U Hồn Nô Lệ, ra lệnh chúng nó canh giữ Dương Anh, không cho nàng chạy lung tung.
Mà cũng đúng lúc này, bên trong đan điền xảy ra động tĩnh.
Chúng nữ muốn thành Đế.