Phần 46
“Kẻ chết chính là ngươi!”
Như phán quyết của một tử thần, có quá nhiều thủ đoạn mà Lạc Nam thi triển để gia tăng thực lực một cách khủng bố, ngay cả các vị Chí Tôn đang có mặt cũng không thể nhìn thấu.
Đâu ai ngờ được để bạo tăng đến mức như vậy, cần phải thông qua Nhân Đạo thuộc về Cấm Kỵ, kết hợp thủ đoạn của các chủng tộc đặc biệt một cách lô hỏa thuần thanh, chấp nhận bỏ ra cái giá, gánh chịu những phản phệ tương ứng.
Nhưng sau tất cả… nhìn thấy ánh mắt vốn cực kỳ cao ngạo đang chuyển sang sợ hãi của Triệu Lăng Tà, Lạc Nam liền cảm thấy mọi thứ thật sự đáng giá.
Lạc Hồng Kiếm chém ra, vô vàn tinh tú trên bầu trời phủ xuống ánh sáng, một thức Tinh Thần Tụ Hội mang theo số lượng Vực khổng lồ nghiền nát tất cả.
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt kinh sợ của toàn trường, bất chấp đã thi triển đến bí pháp Vô Hạn Kiếm Vực của Kiếm Trũng, Kiếm Thế hùng mạnh mà ngay cả một số Thánh Đế cũng không sánh bằng của Triệu Lăng Tà chính thức nổ tung.
Bị nghiền nát triệt để.
PHỐC!
Thể trạng đã cực độ suy yếu sau khi liên tục hiến tế tinh huyết, Kiếm Thế vụn vỡ càng khiến Triệu Lăng Tà như diều đứt dây bay ngược, ở giữa không trung điên cuồng thổ huyết.
“Chết!”
Đạt đến Thánh Vương, tốc độ của Lạc Nam lại một lần nữa đột biến.
Không Gian bị bẻ cong khi dịch chuyển, chỉ chưa đầy hơi thở đã hiện diện trên đỉnh đầu Triệu Lăng Tà dù đối phương vẫn còn đang bị bắn ngược.
Lạc Hồng Kiếm ngân vang, Lạc Nam vẻ mặt hiện lên sự điên cuồng và sát phạt, quyết tuyệt gầm lên:
“Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển!”
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH.
Bỉ Ngạn Hoa nở, Hóa Vũ Bá Thần hoạt động, Bá Lực rít gào, các loại Thế bùng nổ toàn diện.
Một ngàn đường kiếm chính thức hàng lâm, kiếm sau chồng lên kiếm trước, kiếm sau mạnh gấp đôi kiếm trước, uy lực đủ khiến ngay cả Thánh Đế cũng thay đổi sắc mặt.
Đồng tử trong mắt Triệu Lăng Tà mở rộng, chỉ cảm thấy Kiếm Khí màu đỏ rực che phủ bầu trời, phong tỏa vạn phương, cơ thể của bản thân trở nên quá nhỏ bé trước uy thế từ Lạc Hồng Kiếm, sức mạnh như bị rút cạn, không thể nào nhấc kiếm lên được nữa.
Độc Tôn Kiếm Thể sụp đổ, khí thế cao cao tại thượng không còn, Triệu Lăng Tà như phát điên, cảm giác cận kề cái chết chưa bao giờ gần hắn đến như thế.
Lỗ chân lông rỉ máu, Hãm Quân Xa Luân còn chưa kịp giáng xuống, Triệu Lăng Tà đã cảm giác được khí thế của nó khiến xương cốt của mình run lên, khiến da thịt của mình như sắp rạn nứt, khiến tâm cảnh của mình lần đầu tiên trong đời xuất hiện cảm giác thất bại…
Thời gian và không gian như dừng lại ở khoảnh khắc này.
Tất cả đều nín thở ngưng thần, mắt trợn thật to, vị Kiếm Tử của Kiếm Trũng cứ như vậy ngã xuống?
Sắc mặt Triệu Lăng Tà vặn vẹo, đôi mắt oán độc ngút trời, lệ khí trùng thiên, đột ngột ngửa đầu gầm thét:
“Sai rồi, ngươi mới là kẻ đáng phải chết!”
Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, từ trên Pháp Bảo Không Gian đeo trên tay, một luồng lực lượng mang theo uy thế dữ dội bá đạo tiến ra, cuồn cuộn dung nhập vào cơ thể Triệu Lăng Tà.
Chỉ trong nháy mắt đó, khí thế của Triệu Lăng Tà dị biến đến mức hoang đường, còn vượt xa cả Lạc Nam.
Thánh Hoàng, Thánh Đế, Thánh Đế Viên Mãn, Bán Chí Tôn…
“Làm sao có thể?” Toàn trường như phát rồ gào lên.
“Súc sinh vô liêm sĩ!” Dạ Thanh Thu phẫn nộ ngút trời, Hắc Nguyệt Đao đã mang trong tay, toàn lực lao đến.
“Đó là lực lượng của Kiếm Trũng Chi Chủ!” Mấy vị Chí Tôn hai mặt nhìn nhau, bọn hắn đã nhận ra nguồn sức mạnh của Triệu Lăng Tà là từ đâu mà tới.
Đường đường là Kiếm Tử của Kiếm Trũng, vậy mà gian lận vào giờ phút cuối cùng, mượn lực lượng của phụ thân để giao chiến.
Quá đáng để thất vọng…
Nhưng mặc kệ phản ứng của tất cả, Triệu Lăng Tà vẫn cười như điên dại, trong tâm trí lúc này chỉ còn lại mong muốn tiêu diệt Lạc Nam.
Động Thiên Kiếm quét ngang, Chí Tôn Uy tàn phá, Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển cực kỳ bá đạo lại như một lớp giấy vụn bị nghiền nát, hoàn toàn tan rã…
Sắc mặt Lạc Nam bình tĩnh không chút gợn sóng trước sự biến đổi của Triệu Lăng Tà.
Hắn từng đầu tư năm vạn Điểm Danh Vọng để nắm bắt tất cả thủ đoạn của đối phương, đương nhiên biết nếu bị ép vào đường cùng, Triệu Lăng Tà đâu có ngu gì mà không vận dụng đến bối cảnh để mình dễ dàng giết chết.
Chỉ là hắn không ngờ đến Triệu Lăng Tà không để phân thân của phụ thân hắn ra mặt, mà lại chọn cách mượn nhờ lực lượng để chiến đấu mà thôi.
Bí Tự Trận hiện ra trong đáy mắt, một cái Tiểu Truyền Tống Trận đã vừa kịp hiện ra dưới chân Lạc Nam, đem cơ thể hắn dịch chuyển một đoạn ngắn.
OÀNH!
Vừa lúc Động Thiên Kiếm Khí quét đến, Lạc Nam thành công thoát được một kiếp.
Phốc!
Lúc này hắn cũng đã nhịn không được mà phun ra một ngụm máu, toàn thân suy yếu cực độ, tu vi và số lượng Vực đã trở về trạng thái cũ…
Hiển nhiên sau nhiều lần thi triển các loại bí thuật và thần thông, phản phệ rốt cuộc kéo đến.
Cũng may vừa lúc Dạ Thanh Thu đã đuổi đến ôm hắn vào lòng, không để hắn ngã rạp xuống đất.
Tử Toàn Cơ và Tần Lộng Ngọc cũng vừa lúc đuổi đến, làm ra tư thế phòng thủ trước mặt Lạc Nam, lạnh lùng và khinh bỉ nhìn Triệu Lăng Tà quát lớn:
“Tiểu nhân bỉ ổi, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn của mình, không ngờ lại mượn lực lượng của người hộ đạo để chiến đấu!”
Toàn trường nghe vậy xôn xao, mọi thứ diễn ra quá nhanh nên rất nhiều người còn chưa kịp động não, chẳng ai biết vì sao đột ngột Triệu Lăng Tà lại có được sức mạnh kinh khủng như vậy.
Nghe lời mắng chửi của mấy nữ, bọn hắn rốt cuộc đã hiểu chuyện gì, ánh mắt trở nên quái dị xem lấy Triệu Lăng Tà.
Đường đường là thế hệ thiên tài hàng đầu Kiếm Châu, không ngờ đã bị một Thánh Tướng bức đến mức độ bất chấp tất cả, đạp lên danh dự của một Kiếm Tu như vậy?
“Các ngươi nói gì trẫm không hiểu!” Triệu Lăng Tà lăng lệ cười gằn:
“Các ngươi dám tự tiện xen vào trận đấu, toàn bộ phải chết!”
OÀNH!
Động Thiên Kiếm mãnh liệt ngân vang, chủ nhân lúc này đã có được sức mạnh Bán Chí Tôn, càng phát huy ra được uy lực của nó.
Một thức Không Gian Bạo Động đánh ra, tám trăm tầng Kiếm Vực phô thiên cái địa phủ xuống.
“Loạn Xích Tử Đồng!”
“Tàn Phong Trảm!”
“Hắc Nguyệt Đao Mang!”
Ba nữ nhân che chắn trước mặt Lạc Nam, dốc toàn lực đánh ra công kích.
ĐÙNG!
Chỉ là khi va chạm với một thức Không Gian Bạo Động của Triệu Lăng Tà lúc này, các nàng đều bị chấn đến liên tục lùi bước, Tần Lộng Ngọc càng là phun ra một ngụm máu, sức cùng lực kiệt.
“Quá mạnh, thực lực của hắn đã ngang hàng Chí Tôn bình thường, chúng ta khó mà đối phó.” Tử Toàn Cơ thanh âm run rẩy.
Dạ Thanh Thu từ khóe môi cũng tràn ra một vết máu, trong mắt hiện lên vẻ liều mạng và hận ý ngút trời.
Thật là khinh người quá đáng, nàng thề sau khi chấp chưởng quyền hành Tu La Giáo, việc đầu tiên mà nàng làm chính là san bằng Kiếm Trũng.
“Kiến hôi cũng muốn ngăn trẫm giết người!” Triệu Lăng Tà nở nụ cười khinh miệt, Động Thiên Kiếm nâng lên.
OÀNH!
Một hư ảnh thanh kiếm khổng lồ như cột chống trời xuất hiện trên đầu hắn, mang theo Động Thiên Kiếm Khí bá đạo tuyệt luân nện thẳng xuống tam nữ và Lạc Nam đang chật vật sau lưng các nàng.
KENG!
Vô cùng đột ngột, một tiếng kiếm minh vang vọng thương khung, bầu trời hóa thành một biển kiếm khí như đại hồng thủy đàn áp tất cả.
Kiếm Khí như nước, Kiếm Vực như sóng thần, Kiếm Thế như đại hải đang cuồng nộ lướt ngang.
Hư ảnh thanh kiếm khổng lồ trên đỉnh đầu Triệu Lăng Tà bị biển kiếm nhấn chìm, toàn diện tiêu tán vô tung vô ảnh.
“Triệu Lăng Tà, Triệu Lăng Hạo… phụ tử các ngươi thật khiến Kiếm Tu hổ thẹn!”
Theo thanh âm tức giận truyền đến, một vị nam tử trung niên ngự trên kiếm hải hàng lâm, ánh mắt khóa chặt Triệu Lăng Tà.
“Vị này… chính là Kiếm Đan Chí Tôn – Nhàn Phong, trang chủ của Kiếm Đan Sơn Trang?!” Có vài người hộ đạo có kiến thức, lập tức thất thanh hét lên.
Chẳng ai ngờ rằng chỉ là một cuộc giao đấu của hậu bối lại khiến Chí Tôn đích thân ra mặt rồi.
“Khoan đã, vừa rồi Kiếm Đan Chí Tôn có nhắc đến Triệu Lăng Hạo, đó chẳng phải là phụ thân của Triệu Lăng Tà, Kiếm Trũng Chi Chủ sao?” Vô số người trong lòng giật mình, liền đoán được tám phần mười sức mạnh của Triệu Lăng Tà là mượn từ trên thân Triệu Lăng Hạo.
“Phù, cũng may ta nhanh trí, bằng không lão đại nguy rồi…” Nhàn Kiên thở phào một hơi, âm thầm vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
“Thú vị, chuyện ngày càng thú vị…” Một đám Chí Tôn như Đường Liệt Không, Khai Thế Quân, Hồn Sát Chí Tôn âm thầm mỉm cười, hy vọng chứng kiến Kiếm Trũng và Kiếm Đan Sơn Trang đánh lên.
Chỉ có Huyết Thương Thiên và Kiếm Hoàng giận là sắc mặt âm trầm, đánh đến nửa ngày, hung thủ mà bọn hắn muốn tìm vẫn chưa thể tìm thấy?
“Kiếm Đan Chí Tôn, đây là ân oán giữa Lạc Nam và Kiếm Trũng, nào có chuyện liên quan đến ngươi?” Triệu Lăng Tà nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Hắn đã chấp nhận đạp đổ danh dự để giết Lạc Nam, lúc này lại có kẻ ngăn cản, làm sao không phẫn nộ?
Đáng tiếc Nhàn Phong chẳng thèm để tâm đến Triệu Lăng Tà, với sự kiêu ngạo của một Chí Tôn, hắn sẽ lười nói chuyện với một tên hậu bối lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi.
Ngược lại, ánh mắt Nhàn Phong khóa chặt chiếc vòng tay của Triệu Lăng Tà, hờ hững nói:
“Triệu Lăng Hạo, ngươi còn không hiện thân?”
Không gian rung động, từ trong không gian pháp bảo xuất hiện một tên nam tử trung niên mày kiếm mắt sáng, thần thái phi dương, diện mục giống Triệu Lăng Tà đến bảy phần.
“Thì ra chỉ là phân thân?” Nhàn Phong ánh mắt híp lại.
Với kiến thức của một Chí Tôn, vừa nhìn hắn đã biết kẻ trước mặt chỉ là một phân thân của Triệu Lăng Hạo.
“Nhàn Phong, từ bao giờ Kiếm Đan Sơn Trang các ngươi dám vuốt râu hùm?” Triệu Lăng Hạo hờ hững nói:
“Ngươi còn chưa đủ mạnh để khiến bản thể của ta ra mặt, chỉ là phân thân cũng đủ đánh bại ngươi!”
“Phải thử mới biết!” Nhàn Phong cười gằn, hoàn toàn không chút e ngại nào.
“Haha, ngươi vì một tên hậu bối muốn gây nên lưỡng tông khai chiến?” Triệu Lăng Hạo giận quá hóa cười.
“Còn ngươi lại từ bỏ thân phận ra tay với một hậu bối?” Nhàn Phong khinh bỉ nói:
“Kiếm Trũng các ngươi một đời lại kém một đời, thật làm mất mặt tổ tiên!”
Năm vị Chí Tôn đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ đến Nhàn Phong lại dám ngang nhiên chống đối Triệu Lăng Hạo, phải biết rằng nội tình của Kiếm Trũng vượt xa Kiếm Đan Sơn Trang.
Xem ra Nhàn Phong bất chấp tất cả cũng muốn bảo hộ Lạc Nam…
“Muốn chết!” Triệu Lăng Hạo phẫn nộ hừ lạnh, bắt lấy Động Thiên Kiếm từ phía Triệu Lăng Hạo, Chí Tôn Lực ầm ầm dồn nén, Động Thiên Kiếm Thế hình thành, nện thẳng xuống đầu Nhàn Phong.
“Mau chuồn!” Nhìn thấy Chí Tôn khai chiến, một đám người hộ đạo vội vàng mang theo các thiên tài nhà mình rút thật xa.
Bọn hắn có thể xem Lạc Nam và Triệu Lăng Tà chiến đấu, nhưng quy mô đại chiến cấp độ Chí Tôn, ở gần có thể bị dư ba nghiền chết bất cứ lúc nào.
Đối mặt với công kích của Triệu Lăng Hạo, trong mắt Nhàn Phong hiện lên một vẻ tự tin.
Mãi đến khi thế công của Triệu Lăng Hạo phủ xuống, hắn mới cất tiếng cười dài:
“Ra đi – Trùng Dương Kiếm!”
KENG!
Kiếm minh chấn động càn khôn, một cổ Kiếm Khí bàn bạc như hải dương vô tận xông thẳng vân tiêu.
Chẳng biết từ bao giờ, trong tay Nhàn Phong hiện lên một thanh kiếm xanh thẳm như màu biển, thân kiếm vững vàng chắc chắn, bên trên có khảm những luồng Kiếm Khí đang dao động uyển chuyển như dòng nước, sau đó xông ra bắn thẳng lên thiên không.
Kiếm vừa xuất hiện, một cổ uy áp táo bạo quét ngang khiến tất cả các thanh kiếm đang có mặt lần nữa phải run sợ.
Nhàn Phong chấp chưởng Trùng Dương Kiếm, một thức Càn Khôn Kiếm Hải hiên ngang lẫm liệt chém ra.
RĂNG RẮC…
Động Thiên Kiếm Thế của Triệu Lăng Hạo vỡ nát, Càn Khôn Kiếm Hải nhấn chìm toàn thân hắn.
“Khốn kiếp!” Triệu Lăng Hạo gầm thét, điều động Chí Tôn Thân Pháp thoát khỏi phạm vi Càn Khôn Kiếm Hải, máu tươi đầm đìa khiến người ngoài nhìn mà giật mình.
“Binh Nhân Tộc?” Triệu Lăng Hạo hai mắt long lên nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Nhàn Phong, đay nghiến từng chữ:
“Từ bao giờ Kiếm Đan Sơn Trang các ngươi sở hữu Binh Nhân Tộc?”
Đám người Huyết Thương Thiên, Kiếm Hoàng giận cũng giật mình vô cùng, chẳng trách Nhàn Phong dám chống lại Triệu Lăng Hạo, thì ra là ỷ vào kiện Binh Nhân Tộc trong tay.
Trùng Dương Kiếm, Binh Nhân Tộc đạt đến Cửu Tinh Thánh Cấp.
Nhưng dù chưa đạt đến mức Chí Bảo, nhưng Binh Nhân Tộc ở trong tay một vị Chí Tôn lại phát huy sức mạnh vượt xa ở trong tay một Đại Thánh như Lạc Nam.
Có được Trùng Dương Kiếm, đừng nói chỉ là phân thân của Triệu Lăng Hạo, ngay cả bản thể Triệu Lăng Hạo hàng lâm, Nhàn Phong vẫn dám đánh một trận sòng phẳng.
Kiếm Tu chiến lực đa phần dựa vào kiếm trong tay, nhưng Binh Nhân Tộc lại luôn có thể khiến Kiếm của đối phương sinh ra e ngại.
Đó chính là ưu thế của người sở hữu Binh Nhân Tộc.
“Từ đâu ta có Binh Nhân Tộc không liên can đến ngươi.” Nhàn Phong hừ lạnh một tiếng:
“Ta chỉ muốn tất cả hiểu rằng, động vào Lạc tiểu hữu chính là khiêu khích Kiếm Đan Sơn Trang, ngay cả Kiếm Trũng cũng không được.”
XOẸT!
Đúng lúc này, Dạ Thanh Thu đột ngột biến mất dạng.
Sát cơ như hóa thành thực chất, nàng hóa thân thành một luồng bóng tối, điên cuồng lao đến nơi Triệu Lăng Tà đang trọng thương.
Hiển nhiên muốn nhân cơ hội làm thịt Triệu Lăng Tà, kẻ tiểu nhân dám khiến tên nam nhân kia bị thương nặng như vậy.
“Tiện nhân, ngươi dám?” Triệu Lăng Hạo gầm lên một tiếng.
“Có gì không dám?” Nhàn Phong đạp không mà lên, ngăn cản lấy Triệu Lăng Hạo.
“Nhàn Phong, xem ra Kiếm Trũng nhân từ quá lâu khiến chuột cũng dám vuốt râu hùm.” Triệu Lăng Hạo lạnh lùng nói:
“Một kiện Binh Nhân Tộc không đủ để khiến nội tình hai thế lực rút ngắn lại.”
Lời nói vừa dứt, từ trong tay hắn hiện ra một khối Lệnh Bài truyền tống, hung hăng kích hoạt.
Lời nói vừa dứt, từ trong tay hắn hiện ra một khối Lệnh Bài truyền tống, hung hăng kích hoạt, nở nụ cười điên cuồng:
“Kiếm Đan Sơn Trang sẽ trả giá đắt khi trêu vào Kiếm Trũng!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Truyền Tống Trận lập thành, từ bên trong đó, từng cổ Chí Tôn uy áp như ẩn như hiện khủng bố tràn ra.
Toàn trường sắc mặt kịch biến, Triệu Lăng Hạo muốn điều động bản thể của hắn và chư Chí Tôn từ Kiếm Trũng hàng lâm.
Nhàn Phong ánh mắt lấp lóe, truyền âm cho Dạ Thanh Thu: “Ta sẽ dốc sức ngăn cản, ngươi mau bắt cóc Triệu Lăng Tà làm con tin để còn chống lại Kiếm Trũng!”
Hắn biết một mình khó thể chống nổi toàn bộ Chí Tôn của Kiếm Trũng, chỉ còn cách bắt cóc Triệu Lăng Tà để nắm quyền chủ động.
Đinh…
Có thanh âm như giọt nước rơi xuống giữa thiên địa.
Dị biến đột ngột phát sinh vào lúc này…
Bầu trời đen kịch đột nhiên hóa thành một hồ nước trong veo, tất cả người đứng bên dưới như cá dưới đáy hồ, trên hồ có hư ảnh một bà lão già nua đang buông cần thả câu…
Lưỡi câu như xuyên qua thiên địa, rơi vào cái Truyền Tống Trận đang hoạt động.
BÙM!
Truyền Tống Trận nổ tung thành toái phiến trong ánh mắt trợn tròn của đám người.
Từ trên cao quét mắt xuống nhìn Triệu Lăng Hạo, bà lão ung dung hỏi:
“Một mình Kiếm Đan Sơn Trang không đủ, vậy thêm Nam Thiên Môn thì sao?”