Phần 7
“Giấy chùi đít khốn kiếp, nhớ giữ lại linh trí cho Thiên Địa Kiếm Thủy.”
Lạc Nam bất đắc dĩ quát to một tiếng.
Trơ mắt nhìn thấy trang giấy hoàng kim vẫn tiếp tục thể hiện ra thái độ lưu manh của nó, bất chấp lý lẽ đem toàn bộ bản thể và cả vô vàn kiếm khí của Thiên Địa Kiếm Thủy hút vào, Lạc Nam cũng hết cách.
Mặc dù Thiên Địa Kiếm Thủy muốn khảo nghiệm hắn, nhưng trang giấy hoàng kim mới không thèm bận tâm đến việc này, nó chỉ muốn thu nạp Vĩnh Hằng Thuộc Tính càng nhanh càng tốt mà thôi.
Điều Lạc Nam có thể làm là yêu cầu trang giấy lưu lại linh trí của Thiên Địa Kiếm Thủy như đã từng làm với Hắc Ám Vĩnh Kiếp, đáp ứng nguyện vọng của Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng như toàn bộ Kiếm Đan Sơn Trang mà thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, dù rằng trang giấy có chút kiêu căng bá đạo nhưng nó cũng cứu nguy cho Lạc Nam mấy lần, lại chưa từng làm hại đến hắn nên Lạc Nam đã dần quen với sự tồn tại của nó.
Gặp phải Vĩnh Hằng Thuộc Tính, chẳng cần phí công sức hay thời gian thu phục, cứ để trang giấy hoàng kim ra tay là được.
Chỉ trong vòng một canh giờ, toàn bộ Thiên Địa Kiếm Thủy đã bị trang giấy hút sạch, phạm vi thiên địa vạn dặm trở nên tĩnh lặng, không còn sót lại bất kỳ tia kiếm khí nào cả.
Mà trang giấy hoàng kim cũng giữ đúng lời hứa với Lạc Nam, sau khi trở về đan điền của hắn liền phóng thích âm thanh gào rống mắng chửi đầy phẫn nộ của Thiên Địa Kiếm Thủy như chứng minh vẫn còn giữ lại linh trí của nó.
Sau đó…
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Như từng cơn đại hồng thủy, vô tận Thủy lực lượng tinh khiết như muốn oanh bạo đan điền Lạc Nam, cuồn cuộn tiến vào trong Huyền Thủy Đỉnh để nó hấp thụ, trang giấy hoàng kim cung cấp một nửa sức mạnh cũng như năng lượng từ Thiên Địa Kiếm Thủy.
Tu vi của hắn bắt đầu đề thăng, lần trước sau khi luyện hóa Cửu U Hồ Lô đạt đến Đại Thánh Trung Kỳ, sau nguồn năng lượng dồi dào của Thiên Địa Kiếm Thủy rốt cuộc chạm đến ranh giới Đại Thánh Hậu Kỳ, bất quá vẫn còn thiếu một chút mới chính thức đột phá.
“Càng ngày cần càng nhiều a…” Lạc Nam nhịn không được cảm thán một tiếng.
Thiên Địa Kiếm Thủy mạnh hơn cả Chấp Thiên Đạo Lôi, nhưng phân nửa lực lượng của nó vẫn không đủ khiến hắn đột phá một tiểu cảnh giới ở cấp Đại Thánh.
Bất quá cũng may có chuẩn bị sẵn.
Cảm thấy mình thu phục Thiên Địa Kiếm Thủy quá nhanh, Lạc Nam cũng tạm thời không trở ra bên ngoài.
Ngược lại hắn tìm một nơi có phong cảnh khá đẹp dưới chân núi, khai mở một tòa động phủ, bố trí một chiếc giường.
Ý niệm vừa động, một vị mỹ phụ nhân sở hữu dung nhan thần bí khó tả, bờ môi đen tuyền trơn bóng, mái tóc màu tử lục nổi bậc, đôi mắt đen láy pha lẫn ánh tím yêu dị, cơ thể đẫy đà thành thục mê hoặc lòng người, như một đóa hoa hồng đen ẩn chứa kịch độc.
“Tiểu Nam?”
Bị hắn đột ngột gọi ra ngoài, Liễu Ngọc Thanh mắt đẹp liếc xéo: “Thế nào? Nghe mấy nữ Ngạo Tuyết nói chàng bận tiếp đãi mấy mỹ nữ ở Kiếm Châu, sao lại có thời gian gặp riêng thiếp vậy?”
“Hắc hắc, lão bà của ta cũng biết ghen à?” Lạc Nam kéo lấy nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hít thở vài làn hương thơm ngát trong mái tóc mộng mị.
“Khanh khách, thiếp còn hận không đủ thực lực để mang tất cả mỹ nhân trong thiên hạ kéo lên giường chàng, ngay cả vị sư bá cuồng ngạo kia của chàng cũng không ngoại lệ, sao có thể ghen?” Liễu Ngọc Thanh cười đến run rẩy bầu sữa.
“Đừng nhắc đến sư bá của ta, phá hư phong cảnh.” Lạc Nam bĩu môi, càng ôm chặt vòng eo nuột nà của bảo bối kiều thê.
“Thế rốt cuộc lần này chàng muốn làm gì đây?” Liễu Ngọc Thanh vươn ra đầu lưỡi đinh hương đỏ thắm, liếm nhẹ cánh môi đen tuyền trông cực kỳ quyến rũ, mê hoặc đến chí mạng.
“Thèm nàng còn không được sao?” Lạc Nam hơi thở nóng rực.
“Thèm thì thiếp cho ăn thôi.” Liễu Ngọc Thanh chủ động vòng tay ôm cổ nam nhân, môi thơm nóng bỏng dâng hiến.
Lạc Nam không khách khí, cúi đầu khóa chặt môi nàng, đem thân thể thành thục đè xuống giường nệm.
Từng kiện y phục vô thanh vô tức biến mất, chỉ còn lại hai con người ở trạng thái nguyên thủy nồng nàn cuốn chặt lấy nhau.
Không biết qua bao lâu sau, gió yên biển lặng, Liễu Ngọc Thanh toàn thân mềm nhũn nằm trên thân thể cường tráng của hắn, lồng ngực phập phồng, hai mắt lim dim, môi thở hổn hển oán trách:
“Khốn kiếp, chàng muốn giết người sao? Còn khảm long văn vào của quý?”
“Cảm giác mới lạ chứ?” Lạc Nam đắc ý hỏi.
“Sướng muốn chết.” Liễu Ngọc Thanh cắn lấy đầu ti của hắn một cái, cảm giác được thanh hung khí quái ác còn cứng như thép nằm trong nơi tư mật của mình, nàng mơ mơ màng màng nỉ non:
“Hay chàng gọi Thi Cầm ra thay thiếp hầu hạ, một mình thiếp chịu không nổi.”
“Dì nhỏ đang ở trong Hư Tử Chiến Đài, chờ cơ hội khác vậy.” Lạc Nam nở nụ cười thần bí:
“Ta có thứ này khiến nàng lập tức hết mệt.”
Nói xong, con cóc bị nhốt trong Độc Đỉnh hồi lâu được lấy ra.
Chính là Mang Cổ Cáp Vương lấy được trong bảo khố của Kiếm Tây Thành.
“Đây là… Mang Cổ Cáp Vương, được xưng là vạn cổ kỳ độc.” Liễu Ngọc Thanh mở to cả hai mắt, toàn thân chẳng biết từ bao giờ khôi phục sức sống, trườn người ngồi thẳng lưng lên, hiển nhiên độc tu như nàng không có lý do không nhận ra lai lịch của con cóc.
Động tác của nàng khiến từng tấc da thịt đẫy đà trắng nõn run run trước mặt Lạc Nam, xém chút nữa hắn nhịn không được lại đè xuống hành sự.
Liễu Ngọc Thanh không thèm để ý phản ứng của hắn, lực chú ý của nàng lúc này đã toàn bộ bị Mang Cổ Cáp Vương hấp dẫn, Độc Lực trong cơ thể như đang sục sôi lên, nhịp tim đập thình thịch.
BỐP!
Lạc Nam giận dữ vỗ mông nàng một cái, ra vẻ giận dữ mắng: “Khá lắm, nam nhân của nàng còn không hấp dẫn bằng con cóc?”
“Khanh khách.” Liễu Ngọc Thanh bị hắn chọc cười, thổ khí như lan hỏi:
“Con cóc này có thể khiến tu vi và độc lực của chúng ta mạnh lên nha, chàng tìm thấy nó ở đâu đấy?”
“Ở đâu không quan trọng.” Lạc Nam lắc đầu:
“Quan trọng là hiện tại phu thê chúng ta hợp lực luyện hóa nó.”
“Tốt.” Liễu Ngọc Thanh vui vẻ gật đầu, bất quá lập tức rùng mình:
“Dáng vẻ nó xấu quá, sao thiếp nuốt vào miệng được?”
“Ta cũng không cho nàng nuốt đâu.” Lạc Nam buồn cười.
Hắn lấy ra Đế Độc Đỉnh lại đem Mang Cổ Cáp Vương nhốt vào.
Lúc này Đế Độc Đỉnh liền bắt đầu luyện hóa Mang Cổ Cáp Vương, đem lực lượng thu được từ nó truyền khắp toàn thân và đan điền của Lạc Nam.
Lạc Nam lại đem Liễu Ngọc Thanh đè xuống, thông qua nơi giao hợp của hai người bắt đầu vận chuyển Long Tiên Thánh Đế.
“Ưm…”
Trong tiếng rên rỉ yêu kiều của kiều thê, Độc Lực khủng bố từ Mang Cổ Cáp Vương thông qua Đế Độc Đỉnh luyện hóa liền luân chuyển khắp cơ thể hai người.
Một điều đáng sợ là Độc Lực của Lạc Nam và Liễu Ngọc Thanh ban đầu vốn có màu xanh và đen xen kẻ, nhưng lúc này nó lại có thể thay đổi thành rất nhiều màu sắc khác nhau tùy vào ý muốn của hai người, thậm chí là trở nên trong suốt.
Mang Cổ Cáp Vương có một khả năng đó là ngụy trang bên ngoài môi trường, hòa hợp cùng tự nhiên để đánh lừa kẻ địch và săn mồi, vậy nên khả năng biến đổi màu sắc của Độc Lực cũng được di truyền từ khả năng của nó.
Theo lời Kiếm Vô Uyên từng nói, một vị Thánh Đế chuyên dùng độc vừa chạm tay vào Mang Cổ Cáp Vương đã chết bất đắc kỳ tử, đủ thấy sự khủng bố của nó, Độc Lực của Lạc Nam và Liễu Ngọc Thanh lúc này trở nên cường đại và nguy hiểm khó lường.
Bên cạnh đó, tu vi của đôi nam nữ cũng điên cuồng đề thăng…
Liễu Ngọc Thanh từ Thánh Tướng Trung Kỳ nhảy vọt hai tiểu cảnh giới đạt đến Thánh Tướng Viên Mãn, đủ điều kiện để sau đó chuyển hóa Thánh Tướng Lực thành Thánh Vương Lực nhằm trở thành Thánh Vương.
Lạc Nam dễ dàng tiến vào Đại Thánh Hậu Kỳ, hơn nữa lực lượng vẫn còn đề thăng, mãi đến khi sắp chạm vào ranh giới Đại Thánh Viên Mãn mới chịu dừng lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, kịch độc lấp lóe trong ánh mắt, Liễu Ngọc Thanh thì thào nói:
“Không hổ danh là Vạn Cổ Kỳ Độc, dù tu vi của thiếp còn không cao nhưng Độc Lực lại trở nên nguy hiểm vô cùng, thiếp cảm thấy nếu Thánh Đế trúng phải độc của thiếp cũng không dễ chịu chút nào đâu, thậm chí sẽ tử.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, bất quá để Độc Lực thành công đi vào cơ thể Thánh Đế nói dễ hơn làm, bởi vì tu vi chúng ta còn thấp, không đủ khả năng đánh xuyên qua lớp phòng ngự của cường giả cao cấp như vậy.” Lạc Nam vuốt cằm nói.
Điều này giống như nếu có Thánh Đế bị độc lực của hai người tiến vào thì sẽ cực kỳ thê thảm, nhưng hai người lại không có cách để đường đường chính chính đánh Độc Lực thẩm thấu vào cơ thể Thánh Đế.
Trừ khi nắm bắt được cơ hội sử dụng âm mưu quỷ kế như lén lút hạ độc chẳng hạn…
Trong đan điền Lạc Nam lúc này, Độc Nhi cũng là hưng phấn tột độ bởi vì sức mạnh được tăng trưởng.
Độc Đỉnh hiện tại có kích thước không thua gì các đỉnh đã sở hữu Vĩnh Hằng Thuộc Tính, xét theo góc nhìn của các Độc Tu, Mang Cổ Cáp Vương được xưng là vạn cổ kỳ độc còn quý hiếm hơn cả Vĩnh Hằng Thuộc Tính.
“Chủ nhân, thiếp cũng muốn hầu hạ chàng nha…”
Nàng động tình hừ nhẹ một tiếng, thân hình đã hiện ra bên ngoài giường nệm.
Chú ý mái tóc sặc sở của Độc Nhi, màu sắc chuyển biến liên tục…
Lạc Nam nhìn mà kinh diễm vô cùng, lại đang vui sướng vì tu vi được đề thăng, liền ôm lấy Độc Nhi đặt nàng nằm cạnh Liễu Ngọc Thanh.
Trong lúc nhất thời, độc nam cùng hai vị độc nữ tận tình hoan ái.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/07/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-12.html
Liễu Ngọc Thanh dù có thêm Độc Nhi liên thủ cũng không phải đối thủ của Lạc Nam ở trên giường, rất nhanh liền như hai vũng bùn nhão chịu thua.
“Thiếp cảm thấy mình nên đúc thêm một loại Thể Chất song tu nào đó mới chịu nổi chàng.” Liễu Ngọc Thanh hai mắt như muốn rỉ nước xem lấy hắn.
“Haha vô ích thôi, ngay cả Tô Mị, Á Hy Thần, Hồ Khinh Vũ, Vân Tu Hoa, Đại Kiều, Tiểu Kiều đều có thể chất song tu cũng đâu phải đối thủ của ta?” Lạc Nam tự hào vỗ vỗ lồng ngực:
“Nếu ta dễ đối phó như vậy, làm sao có thể trở thành nam nhân của các nàng?”
“Nói cũng phải.” Liễu Ngọc Thanh bất đắc dĩ lườm hắn, chủ động đề nghị:
“Chàng làm gì thì làm đi, thiếp muốn bế quan nghiên cứu Độc Hồn Thánh Điển, tu vi vừa gia tăng nên thiếp có thể tu luyện tầng tiếp theo của công pháp này.”
“Không thành vấn đề.” Lạc Nam phất phất tay, Liễu Ngọc Thanh đã trở về Linh Giới Châu.
“Thiếp cũng đầu hàng.” Độc Nhi thỏa mãn hôn lên miệng hắn một ngụm, vui lòng thỏa ý trở về Độc Đỉnh trong ánh mắt chế nhạo của mấy nữ Hỏa Nhi.
Nhìn thấy các nàng, Lạc Nam cũng có chút tiếc nuối vì Huyền Thủy Đỉnh của mình vẫn chưa có nữ khí linh giống như vậy, lần này tưởng chừng Thiên Địa Kiếm Thủy là nhân tuyển tốt thì đã bị trang giấy hoàng kim đoạt mất.
Nếu Thiên Địa Kiếm Thủy là nữ, nói không chừng hắn đã có Thủy Nhi rồi.
“Thôi kệ, cơ hội còn dài…” Lạc Nam nhếch miệng cười tà.
Lấy ra chiếc Nhẫn Trữ Vật mà Nhàn Phong đưa tặng, điều động ý niệm, 50 luồng Hỗn Độn Khí đã mang theo nguồn lực lượng khổng lồ lao ra.
Lạc Nam cũng lười nói nhảm, trực tiếp há miệng nuốt từng loại Hỗn Độn Khí vào trong bụng, vận chuyển Hóa Vũ Bá Thần Thể.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Khai thiên tích địa, toàn bộ vũ trụ trong cơ thể chấn động, mười cái hành tinh hoàn toàn mới ẩn chứa sức mạnh kinh người nhanh chóng được hình thành.
Một lần nữa đạt được con số 80 hành tinh.
Không tính những hành tinh có sẵn mà Lạc Nam thu phục luyện hóa như ở Bách Thú Vũ Trụ, quá trình sáng lập nên các hành tinh bằng Ngũ Hành Hỗn Độn Khí đều sẽ đạt được nguồn năng lượng thế giới chúc phúc không khác nào tự sáng tạo Ngũ Hành Tiểu Thế Giới cả, khi tiếp nhận thế giới chúc phúc, một người có thể đúc nên hai loại Thể Chất.
Một khi Lạc Nam mong muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp vài chục vị thê tử của mình tiếp nhận thế giới chúc phúc của các hành tinh, từ đó đúc nên thể chất thứ hai, lại một lần nữa gia tăng sức mạnh.
Chỉ bất quá hiện tại không có Thể Chất nào thích hợp với các nàng, lại thêm các nàng vẫn còn chưa khai thác hết tiềm năng của từng loại Thể Chất mà mỗi người đang sở hữu nên Lạc Nam cũng không vội vàng, tạm thời vẫn giữ lại năng lượng thế giới chúc phúc trong các hành tinh của mình.
Chờ hắn tích lũy đầy đủ, đủ điều kiện và khả năng để mỗi vị thê tử đều sở hữu hai loại Thể Chất, các nàng và hắn sẽ chính thức trở thành một cổ thế lực hùng mạnh bá đạo quét ngang Nguyên Giới.
Đây là một trong số những dã tâm của Lạc Nam mà hắn vẫn luôn âm thầm ấp ủ.
Vừa tăng cường sức mạnh của Hóa Vũ Bá Thần Thể, vừa tạo điều kiện để thê tử của mình đúc thể chất thứ hai, ngu gì không sưu tầm Ngũ Hành Hỗn Độn Khí đây?
Đó cũng là lý do vì sao hắn rất cảm kích Kiếm Đan Sơn Trang đã cung cấp điều kiện đúc nên 10 hành tinh, do đó không tiếc tiêu tốn 10 vạn Điểm Danh Vọng dùng Thiên Cơ Lâu dò xét tin tức di tích để bọn hắn khai thác, xem như có qua có lại.
“Cũng nên rời khỏi…”
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, dọn dẹp sạch sẽ động phủ, dùng Thổ Thánh Lực san lắp nó, lúc này mới hiên ngang rời đi.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/07/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-12.html
“Ồ…”
Chứng kiến Lạc Nam xuất hiện, trong mắt mấy nữ cùng nhau lóe lên dị sắc.
Mặc dù biết với bản lĩnh của nam nhân này, thu phục Vĩnh Hằng Thủy chắc hẳn không quá khó, nhưng trạng thái của Lạc Nam giờ đây khiến các nàng cảm nhận được sự khác thường.
Hắn vẫn luôn thu liễm khí tức, nhưng trực giác của Thánh Đế và nữ nhân vẫn luôn bén nhạy vô cùng.
Mấy người Dạ Thanh Thu, Tử Toàn Cơ và Thủy Triều Tịch đều có thể khẳng định lúc này Lạc Nam nguy hiểm hơn ít nhất một bậc so với trạng thái trước đó.
Thực lực một người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ nhờ vào một loại Vĩnh Hằng Thủy sao?
Các nàng đương nhiên không biết cảm giác nguy hiểm mà hắn mang lại không chỉ đến từ Thiên Địa Kiếm Thủy.
Thấy các nàng tò mò nhìn chăm chú, Lạc Nam cũng chẳng có ý định giải thích, nam nhân hấp dẫn là nhờ bí mật, hắn đánh trống lãng hỏi:
“Nhàn Văn Đạo Sĩ đâu?”
“Đi tìm Binh Nhân Tộc rồi.” Thủy Triều Tịch mở miệng nói:
“Hắn dặn chúng ta cứ tự nhiên, thích thì tiếp tục ở lại làm khách cũng được.”
Lạc Nam khóe miệng giật giật, Kiếm Đan Sơn Trang xem ra cũng rất nóng lòng thu phục Binh Nhân Tộc đây, hy vọng bọn hắn thành công.
Mà lúc này, một khối truyền âm ngọc của Dạ Thanh Thu hơi rung động, có tình báo quan trọng truyền đến.
Nàng tiếp nhận lắng nghe, chân mày hơi cau lại: “Vạn Linh Tộc cũng muốn xen vào?”
Trong khoảnh khắc ba chữ Vạn Linh Tộc được xướng lên, Tử Toàn Cơ phát hiện ánh mắt ôn hòa của Lạc Nam trở nên lạnh lẽo như sắp có người chết…