Phần 108
Hai kiện Chí Bảo mà Thổ Cuồng Hào không hề do dự ném ra lần lượt là một tòa Kim Tự Tháp khổng lồ và một viên Thổ Châu ẩn chứa lực lượng táo bạo.
Trong đó viên Thổ Châu là Nhất Phẩm Chí Bảo còn Kim Tự Tháp lại là Tứ Phẩm Chí Bảo, mỗi vật phẩm đều có giá trị vô cùng.
Nhưng thân là một cường giả có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, Thổ Cuồng Hào thừa hiểu rằng nếu không chấp nhận trả giá và đánh đổi nhằm phá tan Tiểu Vũ Kết Giới, ngày hôm nay tất cả bọn hắn đều phải chết ở nơi này.
So với tính mạng, Chí Bảo quý giá đến đâu cũng là vô nghĩa.
ĐÙNG! ĐÙNG!
Không ai ngờ đến Thổ Cuồng Hào lại quyết đoán đến mức như vậy, hai kiện Chí Bảo đã âm thầm kích nổ từ lâu, lúc này vừa được ném ra đã bạo liệt điên cuồng.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Phô thiên cái địa, hai vụ nổ khủng bố tàn phá khắp nơi trong chiến trường.
Sắc mặt chúng cường giả nhao nhao đại biến, bọn họ hiện tại đều là Thánh Đế tối đỉnh mà thôi, nếu dính phải Chí Bảo tự bạo, không chết thì cũng hấp hối.
Vì vậy khi Kim Tự Tháp và Thổ Châu vừa nổ tung, tất cả đã nhao nhao tán loạn, người thì trốn vào Chí Bảo của bản thân, người thì thi triển Bí Thuật hoặc các thủ đoạn cường đại phòng ngự.
RĂNG RẮC.
Bất chấp được Bất Hủ Kinh Văn gia cố, Tiểu Vũ Kết Giới đụng phải hai kiện Chí Bảo tự bạo cũng có phần gánh vác không nổi, bên trên xuất hiện vô số vết nứt lan tràn.
“Hảo!”
Thấy cảnh tượng này, Lưu Thái đang chiến với Đàm Tùng cũng ngửa đầu thét dài, lấy ra một khối Ngọc Bội kích nổ.
Ngọc Bội này trước đó là Lưu Gia tộc trưởng cho hắn, bên trong chứa đựng một tòa đại trận cấp Chí Tôn có tác dụng Phong Tỏa Không Gian nhằm vây giết Mê Linh Sâm Lâm, bất quá lúc này Lưu Thái lại dùng nó như một quả bom.
BÙM!
Đại trận cấp Chí Tôn nổ tung lại càng không thể xem thường, vô vàn Trận Văn bạo tạc ra bốn phương tám hướng.
PHỐC!
Lạc Nam phun ra một ngụm máu tươi vì nhận phản phệ, sắc mặt khó coi đến cực điểm, Tiểu Vũ Kết Giới của hắn đã thật sự bị phá hủy trước các vụ nổ điên cuồng.
Mà ngay cả Tàn Hoa Trận và Vạn Hoa Trận cũng vô cùng tán loạn, Tiểu Vũ Kết Giới sau khi bị phá nát thì hai tòa đại trận này cũng đã gánh vác không ít uy lực, nếu không ngờ Đông Hoa Cung và Đông Hoa Sơn Trang vẫn hoạt động toàn lực ở bên ngoài, sợ rằng đã sớm bị hủy diệt.
Trong nháy mắt, tu vi của các vị Chí Tôn khôi phục như cũ.
“Tiểu súc sinh đi chết!” Thổ Cuồng Hào chỉ chờ đợi giây phút này, thực lực Ngũ Cảnh Chí Tôn không chút giữ lại, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Nháy mắt hiện ra trên đỉnh đầu Lạc Nam, một Kim Tự Đại Ấn dồn nén tất cả uy lực trấn thẳng mà xuống.
“Ngu xuẩn!” Lạc Nam dùng ánh mắt nhìn Thổ Cuồng Hào như nhìn một người chết:
“Thế cờ luôn nghiêng về phía ta, làm sao ngươi có thể xoay ngược?”
Ý niệm vừa động, Tiểu Vũ Kết Giới đã ngay lập tức được hắn triển khai.
Chỉ là lần này phạm vi của Tiểu Vũ Kết Giới nhỏ hơn rất nhiều vì phải thi triển đột xuất chứ không có thời gian chuẩn bị, bất quá dù là như thế thì Thổ Cuồng Hào cũng là không thể tin gào thét:
“Ngươi còn có thể thi triển?”
Hắn đã cảm giác được tu vi của mình một lần nữa tuột dốc không phanh xuống Thánh Đế rồi, điều này làm hắn vô cùng khó tin, loại thủ đoạn nghịch thiên như thế chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều, vì sao tiểu tử này có thể thi triển liên tục?
“Làm sao không thể?” Lạc Nam cười lạnh.
Nếu là trước đây, hắn quả thật chỉ có thể thi triển Tiểu Vũ Kết Giới một lần trong lúc chiến đấu, phải mất thời gian hồi phục và tích lũy để thi triển lần tiếp theo.
Nhưng hiện tại tu vi của hắn gia tăng toàn phương diện, Tiểu Vũ Kết Giới phạm vi nhỏ muốn bật lúc nào thì bật lúc đó.
Hiện tại đường kính hoạt động của Tiểu Vũ Kết Giới là mười mét xung quanh Lạc Nam, vừa đủ bao trùm Thổ Cuồng Hào mới lao đến.
Thổ Cuồng Hào trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm tột cùng, chuyển công thành thủ, cố gắng lùi lại.
Đáng tiếc Lạc Nam làm sao có thể bỏ qua con cá dâng lên tậng miệng?
Trong khoảnh khắc, hắn nâng lên bàn tay.
Bên trong đan điền, Tử Vong Lực và Thời Gian Lực cuồn cuộn như hồng điên cuồng dung hợp, xuất hiện ở trên lòng bàn tay của Lạc Nam tạo thành một dòng chảy đầy huyền bí.
“Thiên Thu Trường Hà Chưởng!”
Lạc Nam ánh mắt lẫm liệt, lần đầu tiên thi triển Vũ Kỹ mạnh nhất mà mình vừa triệu hoán được không lâu, một tay tập trung chưởng ra.
Vù…
Theo nhất chưởng của hắn, Tử Vong Lực và Thời Gian Lực phá không lao vọt ra uốn lượn giữa thế gian như trường hà cuồn cuộn, mỗi một dòng chảy ẩn chứa vật đổi sao dời, năm tháng thoi đưa, tuế nguyệt vô tận.
Trong nháy mắt, thân ảnh đang lùi lại của Thổ Cuồng Hào đã bị cuốn vào.
“Chuyện gì xảy ra?” Thổ Cuồng Hào nhíu chặt chân mày, hắn không cảm giác được bất cứ đau đớn nào.
Chỉ là ở phút giây sau đó, hắn hãi hùng phát hiện sợi tóc trên vai của mình chuyển thành màu trắng già nua, làn da cực kỳ khỏe khoắn trở nên nhăn nhúm, cơ thể cường tráng lực lưỡng biến thành khô gầy, sống lưng thẳng tắp trở nên gò xuống.
Tuổi thọ của hắn đang điên cuồng trôi đi…
Mà không chỉ đánh mất tuổi thọ đơn giản như vậy, Thổ Cuồng Hào có cảm giác ngay cả tinh thần, linh hồn của mình cũng vừa trải qua vô tận năm tháng cô đơn hiu quạnh, không còn tha thiết với sự sống, tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết đi cho xong.
“Lão phu… lão phu sống có ý nghĩa gì? Lão phu muốn đi chết…” Thổ Cuồng Hào thì thào, đôi mắt đục ngầu sắp nhắm lại.
Toàn trường âm thầm rùng mình, các vị Chí Tôn đứng ở bên ngoài chứng kiến thân thể Thổ Cuồng Hào bị dòng chảy tử vong và thời gian cuốn vào, mọi thứ đang già đi với tốc độ chóng mặt, mà không chỉ cơ thể già… ngay cả tinh thần và ý chí của hắn cũng giống như những lão nhân gần đất xa trời, muốn nhắm mắt xuôi tay.
“Vũ Kỹ gì thế này?” Ngay cả Bồ Ma Thụ cũng không rét mà rung nhìn lấy Lạc Nam.
Phải biết rằng Thổ Cuồng Hào tuổi tác trẻ hơn lão ta rất nhiều, ngay cả Thổ Cuồng Hào cũng thê thảm như vậy khi bị trúng vũ kỹ, đổi lại là lão già như ông ta chẳng phải trực tiếp xuống mồ à?
“Thủ đoạn quá mức tà môn!”
Các vị Chí Tôn khác tê dại cả da đầu, cường giả như bọn hắn đều có dã tâm, có hùng tâm và lòng kiêu ngạo… thà chết oanh oanh liệt liệt cũng không muốn rơi vào trạng thái thê thảm sẵn sàng chờ chết như Thổ Cuồng Hào lúc này a.
“Mau cứu Thổ Tông Chủ!”
Vạn Ứng Thiên cắn chặt răng, cũng không phải hắn ta tốt lành gì, mà hắn hiểu rằng nếu ngay cả Ngũ Cảnh Chí Tôn như Thổ Cuồng Hào cũng chết ở đây, vậy thì đám linh hồn này của hắn đừng mong sống sót.
Quyết đoán tự bạo 300 luồng Linh Hồn tạo thành chấn động dữ dội phá tan sự vây nhốt của Bồ Ma Thụ, thân ảnh bay vọt ra.
Tiểu Vũ Kết Giới không thể bao phủ đến hắn nên lúc này Vạn Ứng Thiên đã là một vị Chí Tôn, vội vàng dùng Hồn Lực đem Thổ Cuồng Hào hút ra ngoài.
“Đừng quên còn có chúng ta!”
Cao Viễn cùng Cao Trọng hai vị trưởng lão của Cao Gia từ đầu đến giờ vẫn chưa có cơ hội ra tay, nhìn thấy Vạn Ứng Thiên muốn cứu Thổ Cuồng Hào làm sao cho phép?
Bọn hắn đạp không bay lên xuất hiện trước mặt Vạn Ứng Thiên, thống ngự hai Chí Tôn Pháp Tướng ngăn cản.
“Cút trở về cho lão phu!” Bồ Ma Thụ cười gằn, vô vàn dây nhánh cây đen kịch vươn dài xuyên qua không gian, một lần nữa đem Vạn Ứng Thiên kéo xuống.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Đúng lúc này, Tàn Hoa Trận và Vạn Hoa Trận vang lên âm thanh tàn phá mãnh liệt.
Sắc mặt Lạc Nam ngưng lại đưa mắt nhìn lên trời.
Chỉ thấy một nhóm cường giả chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện ở bên ngoài, đang cố gắng công kích Tàn Hoa Trận và Vạn Hoa Trận vô cùng dữ dội.
Trong đó có một người là Vạn Ứng Thiên, hay nói đúng hơn là bản thể của hắn, còn Vạn Ứng Thiên đang giao chiến với Bồ Ma Thụ chỉ là hàng nghìn Linh Hồn kết hợp lại mà thôi.
Bên trong phạm vi Tây Châu, bản thể của Vạn Ứng Thiên đã cảm giác được các Linh Hồn của mình đến Ẩn Thế Gia Tộc xảy ra chuyện, vì vậy đã gọi viện binh ứng cứu.
Bên ngoài lúc này trừ Vạn Ứng Thiên còn có ba người khác cũng đang bạo phát khí thế Chí Tôn cực kỳ cường đại.
“Lưu Gia Đại Trưởng Lão – Lưu Dịch.” Cao Viễn híp mắt lại nhìn một trong ba thân ảnh.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, Lưu Gia đã muốn chơi với hắn, cử ra trưởng lão đến viện trợ cũng không phải điều gì khó hiểu.
Chỉ khiến hắn bất ngờ là hai kẻ còn lại, trong đó một người là Ma Ha Chí Tôn đến từ Vạn Ma Động Thiên ở Đông Vực, một người còn lại là Đại Trưởng Lão của Vạn Mộc Giáo danh xưng Diệp Mộc Chí Tôn đến từ Nam Vực.
Ma Ha Chí Tôn là chó săn của Thiên Tượng Chí Tôn, Diệp Mộc Chí Tôn lại từng là khách nhân trong hôn lễ của Thổ Hành Thiếu Chủ, sau đó còn đứng ra giúp Thổ Hành Tông chống lại hắn.
Không ngờ Vạn Ứng Thiên đã gọi được mấy người bọn hắn đến chi viện.
Bất quá lúc này khi Diệp Mộc Chí Tôn nhìn xuyên qua các cánh hoa của Tàn Hoa Trận và Vạn Hoa Trận, nhìn thấy trạng thái thê thảm của Thổ Cuồng Hào sắp gần đất xa trời, nhất thời không dám tin gầm lên:
“Thổ Hành Chí Tôn vì đâu ra nông nổi?”
“Đừng nói nhiều, mau hợp lực cùng ta phá tan hai trận này, giải cứu bọn hắn.” Vạn Ứng Thiên gầm lên, hắn đang sốt ruột vì đám Linh Hồn của mình ngày càng suy yếu trước Bồ Ma Thụ.
“Muốn phá trận? Hỏi qua ta chưa?”
Khiến Lạc Nam cảm thấy ngoài ý muốn là Vân Duyên bỗng nhiên từ bên trong Đông Hoa Cung bước ra.
Nàng lấy ra một tấm Phù Chú ném lên không trung.
BÙM!
Phù Chú như pháo hoa nở rộ, vô số Phù Văn trở nên sáng chói rực rỡ như sao đêm, sau đó rơi vào bên trong những cánh hoa mỹ lệ và nguy hiểm của Tàn Hoa Trận cùng Vạn Hoa Trận.
Trong nháy mắt đó, Vạn Hoa Trận và Tàn Hoa Trận phục hồi tất cả tổn hại, thậm chí còn gắn kết hơn và cường đại hơn, có được Phù Văn bao phủ tạo thành màn chắn, càng thêm bất khả xâm phạm.
“Chí Tôn Phù Chú – Thăng Lực Trận Phù?” Vạn Ứng Thiên kiến thức rộng rãi thấy cảnh này thốt lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn Vân Duyên nghiến răng ken két:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Vân Duyên không nói lời nào, trong tay lại lấy ra thêm một tấm Thăng Lực Trận Phù, biểu lộ hờ hững.
“Phốc!” Vạn Ứng Thiên xém chút phun ra một ngụm máu vì bị đả kích tinh thần, làm ơn đi… Chí Tôn Phù Chú chứ đâu phải rau cải trắng, ngươi ở đâu có nhiều như vậy?
“Hahaha.” Lạc Nam ngửa đầu cười như điên:
“Sớm chút quên mất Phó Cung Chủ của chúng ta cũng rất lợi hại.”
Phù Chú của Trụ Việt Mẫu Tôn luyện chế quả thật là chất lượng vô cùng, Vân Duyên cũng không biết có bao nhiêu loại, tốt nhất đừng chọc vào nàng.
Chúng nữ Tuyết Mộng, Lê Sa, Yên Thê nhao nhao nở nụ cười, ném cho Vân Duyên ánh mắt tán thưởng.
Thăng Lực Trận Phù làm Tàn Hoa Trận cùng Vạn Hoa Trận kiên cố dị thường khiến đám cường giả bên ngoài không thể chi viện.
Người ở bên trong cũng ngầm hiểu, lập tức gia tăng thế công để tránh đêm dài lắm mộng.
Lạc Nam một lần nữa đánh ra Thiên Thu Trường Hà Chưởng, rốt cuộc đem Thổ Cuồng Hào biến thành cổ thi thể.
Vũ kỹ mạnh nhất hiện giờ không làm hắn thất vọng, tuy nhờ có sự bất ngờ từ Tiểu Vũ Kết Giới góp công đầu… nhưng cảm giác tự tay tiễn Ngũ Cảnh Chí Tôn lên đường cũng rất không tệ.
Không do dự, hắn lại đoạt lấy Linh Hồn ảm đạm của Thổ Cuồng Hào.
Trong khi đó, Triệu Dũng, Đàm Tùng, Nhàn Phong, Bồ Ma Thụ cũng kích hoạt Bí Pháp gia tăng chiến lực, bắt đầu ỷ vào ưu thế nhân số áp đảo tiến hành tấn công.
Tuyết Mộng, Yên Thê, Cốt Nữ, Lê Sa không giữ lại chút thực lực nào, Chí Tôn Pháp Tướng cao cấp của các nàng đàn áp tất cả, thế không thể đỡ.
Trận chiến của các Chí Tôn có thể nói là kinh thiên động địa, nếu không có Tàn Hoa Trận cùng Vạn Hoa Trận phong tỏa toàn trường, e rằng đã sớm kinh động toàn bộ Tây Châu.
“Hự…”
Lưu Thái rên rỉ vì đau đớn, giáp cốt vây quanh cơ thể đang ngày càng nát bấy trước từng đòn thô bạo nện xuống của Động Thiên Kiếm trong tay Đàm Tùng.
Sắc mặt đầy khó coi, Lưu Thái đành phó thác hy vọng vào 50 tên Tử Sĩ tu vi Thánh Đế mà tộc trưởng giao cho mình, lạnh lùng hạ lệnh:
“Toàn bộ các ngươi, vây lấy Lạc Nam tiểu súc sinh mà tự bạo cho ta!”
Lạc Nam không để bọn nó có cơ hội, Hắc Ma Vệ đã như một vị thuộc hạ trung thành hiện ra.
Bằng vào sức mạnh của Thể Chí Tôn, Hắc Ma Vệ như hổ lạc bầy cừu, trắng trợn tàn sát, máu tươi đầm đìa.
50 vị Thánh Đế Tử Sĩ còn không đủ để nó nghiến răng, Lạc Nam chẳng cần hạ lệnh… Hắc Ma Vệ đã hiểu ý lưu lại tất cả Linh Hồn cho hắn cướp đoạt.
Lạc Nam không vội vàng luyện hóa, hắn đem những Linh Hồn đoạt được từ đầu đến giờ phong tồn trong Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, chờ khi trở về cùng với Thủy Triều Tịch song tu, giúp nàng khai mở thêm Linh Hồn thông qua thiên phú của Vạn Linh Tộc.
Lưu gia đại trưởng lão Lưu Dịch sắc mặt âm trầm đến rỉ máu, âm thầm bóp nát một khối Ngọc Bội trong óng tay áo.
“Khốn kiếp… khốn kiếp… khốn kiếp…”
Bản thể Vạn Ứng Thiên rống giận, nhìn sang Ma Ha Chí Tôn gào thét:
“Mau! Mau nhờ Thiên Tượng Chí Tôn gửi đến viện quân, bằng không tất cả đều phải chết!”
Hiển nhiên Vạn Ứng Thiên đã nhận ra phe cánh của Lạc Nam đã vô cùng lớn mạnh, không còn là tên tiểu tử bị một luồng phân thân của mình ép đến đường cùng như ngày xưa nữa rồi.
Đáng tiếc, Ma Ha Chí Tôn lại là lắc đầu, ngưng giọng nói:
“Tiếp quản Đông Vực cũng cần rất nhiều nhân thủ, nếu như cử toàn bộ đến Tây Châu, một đám tán tu cường giả quay về chiếm đoạt lại địa bàn, ai chịu trách nhiệm?”
Nếu như có thể cử nhiều cường giả, ngay từ đầu đã không chỉ có một mình Viêm Kình của Viêm Ngục Tộc đến.
Đừng quên Đông Vực vẫn luôn là khối bánh ngon mà vô số kẻ ngấp nghé, Thiên Tượng Chí Tôn không dám lơ là, tiếp quản cả một phiến đại lục đâu phải chuyện nhỏ?
“Vạn tộc trưởng, lão phu e rằng không thể giúp được gì nữa rồi!” Diệp Mộc Chí Tôn đến từ Nam Vực tận mắt thấy Thổ Cuồng Hào chết thảm, liền cao giọng nói:
“Đông Hoa Cung Chủ, lão phu chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi, cáo từ!”
Nói xong đã xé rách không gian lao vọt đi.
“AAAAA…” Vạn Ứng Thiên ngửa đầu lên trời nộ hống:
“Lão già hèn nhát chết tiệt!”
“Ở đâu ra chó sủa điếc cả tai.” Đột ngột có thanh âm khinh bỉ vang lên.
Vạn Ứng Thiên đang phẫn nộ lại nghe chế nhạo, nhất thời phẫn nộ trừng mắt nhìn qua rống giận:
“Kẻ nào vừa lên tiếng?”
Chỉ thấy nơi chân trời có máu tươi hình thành sóng thần đang lướt đến, nhuộm đỏ cả một vùng trời vô cùng sặc sở và lóa mắt.
Đạp trên con sóng, một vị tuyệt đỉnh mỹ phụ nhân tóc đỏ tung bay, ngũ quan lãnh diễm, thân thể đầy đặn mê người, đường cong lã lướt như họa thế yêu ma, một tay nắm Thực Không Huyết Chùy, một tay là Vạn Kiếm Huyết Ngục xoay tròn chậm rãi.
Ánh mắt của nàng hờ hững quét đến Vạn Ứng Thiên, bá đạo mở miệng:
“Người đập ngươi – Huyết Hàn Lệ!”