Phần 120
Lạc Nam đảo mắt một vòng nhưng lại chỉ chào hỏi Lôi Kiêu, hiển nhiên đối với bản thân hắn, bất kỳ nhân vật nào hiện tại ở Thất Thập Tông cũng không thể sánh bằng vị nhạc phụ đại nhân này của mình.
Lôi Kiêu từng rất cưng chiều hắn khi hắn còn nhỏ, từng cải tiến nâng cấp Bá Vũ Điện cho hắn, khi Thất Thập Tông cường thế muốn Lôi Gia từ hôn với Lạc Gia, Lôi Kiêu cũng thẳng thắng đến Lạc Gia giải bày nỗi khổ tâm trong lòng.
Sau tất cả, Lạc Nam vẫn luôn thật tâm xem Lôi Kiêu là trưởng bối của mình, vì vậy chào hỏi hắn đầu tiên.
“Hừ.” Lôi Giai Nghi phồng má hừ một tiếng, nam nhân không thèm để ý đến mình khiến thiếu nữ hờn dỗi, bất quá nghĩ đến hắn nể trọng phụ thân của mình như vậy, lập tức liền chuyền hờn thành vui, âm thầm cảm thấy ngọt ngào.
“Hảo hảo hảo, anh hùng xuất thiếu niên.” Lôi Kiêu kích động đến toàn thân run rẩy, nhịn không được bước đến bên cạnh Lạc Nam vỗ thật mạnh vào vai hắn.
Lúc này Lạc Nam một thân uy vũ vô song, sống lưng thẳng tắp, chân mày như kiếm, khí thế phi phàm, làm sao còn có thể liên tưởng đến thằng nhóc chỉ biết ăn chơi, thường hay ra vào Trân Bảo Các hái hoa bắt bướm như ngày đó?
Lôi Kiêu nhớ đến lời hứa của Lạc Nam khi mình buộc phải đến Lạc Gia từ hôn mà cảm khái trong lòng, đúng là nam tử đỉnh thiên lập địa, lời hứa nặng tựa vạn quân, đã hứa là sẽ làm được.
“Chiến Quốc đại ca trên trời có linh, chắc chắn sẽ tự hào về ngươi.” Lôi Kiêu cười không khép miệng được.
Lúc này ông ta có cảm giác như nhìn thấy hậu bối của mình trưởng thành, trở thành nhân vật có thể một người đảm đương một phía, huống hồ đây còn là hiền tế tương lai, làm sao có thể không hưng phấn?
Lạc Nam tương tự đánh giá Lôi Kiêu, chỉ thấy mặc dù tu vi gia tăng nhưng nhìn qua Lôi Kiêu đã già hơn năm xưa rất nhiều, dáng vẻ nam tử oai hùng cũng có phần thương lão, mái đầu đã xuất hiện vài sợi hoa râm.
Rõ ràng tu vi của Lôi Kiêu tiến bộ so với năm xưa, diện mạo phải trẻ hơn mới đúng…
Điều này chứng minh trong lòng vị trưởng bối này vẫn luôn có nhiều lo nghĩ, tâm trạng chưa từng được thoải mái dẫn đến diện mạo phát sinh biến hóa theo tâm cảnh.
Có lẽ trọng trách đè nặng trên vai của nữ nhi, lại thêm tưởng chừng không thể hoàn thành lời hứa với người nghĩa huynh trên trời mang đến.
Mà lúc này, Lạc Nam mới hướng mắt nhìn về phía mỹ phụ nhân ngồi ở nơi chủ vị.
Chính là Thất Thập Tông Chủ – Phạm Thanh Thuyên, đồng thời cũng là nữ đồ đệ của Thập Khánh Huyên.
Lạc Nam âm thầm tán thưởng tầm mắt của Thập Khánh Huyên rất tốt, Phạm Thanh Thuyên này có lẽ còn kém hơn nàng một chút nhưng cũng một chín một mười, rất có phong phạm nữ cường nhân đứng đầu một phái.
Đón nhận ánh mắt của Lạc Nam, Phạm Thanh Thuyên vẫn luôn hờ hững lạnh lùng từ đầu đến giờ đột ngột cảm giác khó chịu.
Nàng cảm giác ánh mắt của Lạc Nam cực kỳ không phù hợp, giống như là ánh mắt của một người ở vị thế cao hơn đang đánh giá kẻ bên dưới, điều này làm Phạm Thanh Thuyên lòng sinh bất mãn.
Tiểu tử thúi này miệng chưa dứt sữa cũng dám dùng ánh nhìn như vậy đối với ta?
Các vị trưởng lão còn chưa lên tiếng, Phạm Thanh Thuyên đã lạnh lùng mở miệng:
“Đông Hoa Cung Chủ đến Thất Thập Tông có gì chỉ giáo?”
“Cái gì?”
Lời vừa nói ra, một đám Thất Thập Tông Trưởng Lão nhất thời trợn tròn mắt, cái miệng vô thức há hốc.
Tông chủ vừa gọi Lạc Nam là cái gì thế? Bọn họ không nghe lầm?
Đông Hoa Cung Chủ?
“Cái này… hình như vị Đông Hoa Cung Chủ gần đây tiếng tăm lừng lẫy, đại náo Vạn Độc Lâm, đại chiến các Chí Tôn ở bên ngoài Ẩn Thế Gia Tộc cũng có tên Lạc Nam thì phải.” Đại Trưởng Lão hít sâu một hơi, ngưng trọng nhìn chăm chú thân ảnh nam nhân kia.
“Sẽ không phải chứ?” Các vị trưởng lão nghe vậy đồng loạt đứng lên.
Nói thật, bọn hắn vẫn luôn cho rằng Lôi Gia và Lạc Gia từ hôn với nhau, vì vậy sự tồn tại của một tiểu thiếu gia nhỏ bé như Lạc Nam từ lâu đã sớm phai mờ trong ký ức, chẳng ai nhớ đến sự tồn tại của hắn, thậm chí quên mất Thiếu Chí Tôn có một cuộc hôn sự.
Gần đây danh tiếng Đông Hoa Cung Chủ như sấm bên tai, cái tên Lạc Nam vang danh khắp chốn, bất quá Thất Thập Tông cũng đâu cho rằng nhân vật đó có liên can gì đến mình.
Bây giờ vị hôn phu của Thiếu Chí Tôn tìm đến, lại trùng tên với vị Đông Hoa Cung Chủ thanh danh lẫy lừng kia, sẽ không phải là trùng hợp chứ?
“Cái này… chuyện gì đang xảy ra?” Lôi Kiêu mơ mơ màng màng nhìn sang nữ nhi, hình như hiền tế của ông ta có liên quan đến một đại nhân vật?
Lôi Giai Nghi thấy phụ thân nhìn chỉ biết nhún nhún vai, vài chục năm qua nàng chỉ tập trung tu luyện để càng mạnh càng tốt, đâu có thời gian nghe ngóng chuyện bên ngoài?
Nhưng nàng từng được hắn chia sẻ ký ức, biết hắn là đồ đệ của Đông Hoa Chí Tôn, vậy Đông Hoa Cung Chủ là hắn đúng rồi, không thể sai được.
Trước câu nói của Phạm Thanh Thuyên, Lạc Nam chậc chậc lưỡi, trong đầu vô thức nhớ lại ngày hai người đã từng đối thoại bên trong Kiếm Mộ.
Khi đó Phạm Thanh Thuyên mượn cơ thể của Lôi Giai Nghi hiện thân, dùng Chí Tôn uy áp hạ mã uy với hắn, còn khiêu khích hắn phải đủ tư cách mới được Thất Thập Tông đồng ý gả mỹ kiều thê.
Hiện tại Lạc Nam ôn hòa nở nụ cười: “Thất Thập Tông Chủ, không biết tại hạ đã đủ tư cách cưới vợ chưa?”
Rõ ràng Phạm Thanh Thuyên đã nắm được tình báo của hắn, hiểu biết về hắn hơn các trưởng lão của Thất Thập Tông, cho nên Lạc Nam cũng không dong dài, trực tiếp đi vào chính sự.
Với thân phận hiện nay của hắn, đừng nói là cưới Thiếu Chí Tôn, cho dù hỏi cưới cả Phạm Thanh Thuyên cũng được.
Lại thêm Thập Khánh Huyên cũng đã cùng hắn lăn trên giường, Lạc Nam rất khó mở miệng xưng Phạm Thanh Thuyên hai chữ “tiền bối” như ngày trước, cho nên mới gọi nàng là Thất Thập Tông Chủ.
Nghe Lạc Nam muốn hỏi cưới mình, Lôi Giai Nghi như con chim nhỏ nhảy dựng lên, gò má đỏ ửng như sắp phát sốt, hai tay đan xen vào nhau, thần thái vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ.
Bất quá lời tiếp theo của Phạm Thanh Thuyên khiến sắc mặt nàng trắng bệch.
“Không thể!” Phạm Thanh Thuyên lạnh lùng từ chối.
“Tại sao?” Lạc Nam nhàn nhạt hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ Thất Thập Tông còn muốn bổn cung phải chứng minh tiềm lực?”
“Không cần, sự yêu nghiệt của ngươi bổn tọa từ lâu đã sớm biết.” Phạm Thanh Thuyên một tay chống cằm, lười biếng tựa lưng trên bảo tọa, cất giọng trong trẻo nói:
“Không thể không nói tốc độ trưởng thành của ngươi khiến bổn tọa cũng phải kinh ngạc, tiềm lực và thiên phú của ngươi thậm chí vượt trên Tiểu Nghi, hoàn toàn xứng đôi với nàng.”
Các vị trưởng lão hít một ngụm lãnh khí, không ngờ tông chủ đánh giá Lạc Nam còn cao hơn cả Thiếu Chí Tôn, điều này chẳng phải nói bọn hắn mới là những kẻ không xứng?
Lạc Nam im lặng chờ đợi Phạm Thanh Thuyên nói tiếp, hắn muốn nghe lý do mà nàng từ chối.
Không để Lạc Nam chờ lâu, Phạm Thanh Thuyên nhếch nhẹ cánh môi tinh mỹ, thanh âm không nhanh không chậm lại hết sức rõ ràng:
“Ngươi là một kẻ chuyên gây tai họa, gây thù chuốc oán khắp nơi.”
“Thiên phú có, chiến lực có, bối cảnh có… nhưng kẻ thù đông đảo, địch nhân hùng mạnh tầng tầng lớp lớp, có thể chết bất cứ lúc nào.”
“Bổn tọa làm sao yên tâm giao đồ đệ của mình cho ngươi? Làm sao an lòng để Thất Thập Tông bị ngươi kéo xuống nước?”
Lạc Nam khóe miệng co quắp, những lời này hắn đã nghe rất quen nha.
Hình như hắn từng nghe Huyền Lôi Đế Tôn nói vài lời tương tự để từ chối kết minh với mình, mà mình cũng nói những lời như thế để từ chối kết minh với Thi Địa.
Âm thầm chột dạ, ngoài mặt Lạc Nam ra vẻ không phục, ngạo nghễ quát lên:
“Con đường cường giả hung hiểm vốn là thứ đi kèm, địch nhân vốn là thứ không thể không có, nếu cứ e sợ mà tránh đi, vậy bao giờ mới quân lâm thiên hạ?”
Phạm Thanh Thuyên hừ lạnh xem thường: “Hung hiểm và địch nhân là bắt buộc phải có nhưng đồng thời cũng phải lượng sức mà đi, co được giãn được, bằng không chính là tự tìm đường chết.”
“Hiện tại Thất Thập Tông còn chưa đủ sức cùng ngươi chơi lớn như vậy, nào là Thiên Lệnh Giáo, toàn bộ Động Thiên Phúc Địa ở Đông Vực, Thiên Tượng Chí Tôn chó săn từ Trung Châu…”
Lạc Nam nghe nàng liệt kê mà chỉ biết vuốt vuốt mũi, còn có một số kẻ thù chưa công khai ra ánh sáng như Thời Không Tộc, Quỷ Tộc, Chân Long Hoàng Tộc…
Với nội tình ba vị Chí Tôn hiện nay của Thất Thập Tông, Phạm Thanh Thuyên không muốn bị hắn kéo vào cùng một chiến tuyến cũng là điều dễ hiểu.
Suy nghĩ của nàng giống với Huyền Lôi Đế Tôn.
Thất Thập Tông đang yên đang lành phát triển từng bước vô cùng chậm mà chắc, chờ đợi Lôi Giai Nghi đột phá Chí Tôn là lại có thêm một vị Chí Tôn hùng mạnh, trở thành tông môn có cả bốn Chí Tôn.
Nhưng nếu hiện tại chấp nhận Lạc Nam và Lôi Giai Nghi thành hôn sẽ lập tức đứng cùng chiến tuyến với hắn, phải đối mặt với kẻ thù đông đảo cường đại bất cứ lúc nào, hơi sơ suất một chút là lâm vào vạn kiếp bất phục.
Phạm Thanh Thuyên thân là người đứng đầu một tông môn, phải cân nhắc lợi ích toàn cục.
Lựa chọn Lạc Nam chính là đánh cược, mà nàng lại không muốn cược.
“Đủ rồi…” Lôi Giai Nghi nức nở lên tiếng:
“Quan hệ giữa ta và hắn không phải là để cân nhắc lợi ích, dù kẻ thù của hắn đông đảo và cường đại đến đâu, ta cũng muốn cùng với hắn đồng sinh cộng tử.”
“Vậy thì chờ ngày ngươi đột phá Chí Tôn, trở thành Thất Thập Tông Chủ… lúc đó ngươi đã có đủ tư cách quyết định vận mệnh của tông môn, bổn tọa cũng sẽ nghe theo lời ngươi.” Phạm Thanh Thuyên không chút tình cảm nói:
“Còn hiện tại phải ngoan ngoãn nghe theo sư phụ an bài, đó là tôn sư trọng đạo.”
“Hứ, ta rồi sẽ thành Chí Tôn!” Lôi Giai Nghi quật cường giậm chân, lau nước mắt quay người chạy ra ngoài, hiển nhiên đã uỷ khuất đến cực hạn.
“Thiếu chí tôn…” Các vị trưởng lão lo lắng gọi theo.
“Mặc kệ nàng.” Phạm Thanh Thuyên phất tay thở dài một tiếng:
“Chờ nàng ngồi lên chiếc ghế này, nàng sẽ hiểu được trách nhiệm và nỗi khổ tâm của ta.”
Các vị trưởng lão của Thất Thập Tông hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Nam: “Tất cả là tại ngươi.”
Lạc Nam nhíu nhíu mày, những chuyện như thế này chẳng có đúng hay sai.
Đứng ở góc độ cá nhân, hắn muốn hoàn thành hôn ước mà phụ thân để lại, từ đó thuận tiện kết minh thêm một Chí Tôn Thế Lực, để quan hệ giữa mình và Thập Khánh Huyên cùng Thất Thập Tông thân càng thêm thân.
Phạm Thanh Thuyên đứng ở vị trí Thất Thập Tông Chủ, không muốn dính liếu gì đến Lạc Nam khi Lôi Giai Nghi vẫn còn chưa trưởng thành, chưa đủ trọng trách để gánh vác mọi thứ và chống lại nhiều kẻ thù hùng mạnh mà Lạc Nam kéo đến.
Lôi Giai Nghi là thiếu nữ đang yêu, chỉ muốn cùng tình lang của mình dắt tay vượt qua tất cả, chưa đủ lý trí cân nhắc lợi ích toàn cục.
“Ngươi có thể đi!” Phạm Thanh Thuyên phất tay trục khách.
“Ta muốn Thất Thập Tông Chủ hiểu rằng bản thân mình đến đây là vì vị hôn thê của ta, hoàn toàn không có ý đồ kéo các ngươi cùng ta chống địch.” Lạc Nam trầm giọng nói.
“Nhưng địch nhân sẽ không nghĩ như thế.” Phạm Thanh Thuyên cười nhạt:
“Bọn hắn chỉ biết rằng Thiếu Chí Tôn của Thất Thập Tông là nữ nhân của ngươi, từ đó nếu đối phó ngươi không được sẽ chuyển sang đối phó luôn cả Thất Thập Tông.”
“Hung hiểm sẽ đi cùng cơ duyên, ta sẽ toàn lực trợ giúp Thất Thập Tông phát triển, ta có thể cung cấp lượng tài nguyên khổng lồ.” Lạc Nam thuyết phục.
Phạm Thanh Thuyên vẫn lắc đầu: “Chờ Tiểu Nghi kế thừa chiếc ghế này của ta, ngươi lại đến thuyết phục nàng, phát triển thế lực là trách nhiệm của nàng, còn trách nhiệm của ta chính là dạy dỗ và bảo hộ nàng an toàn đột phá Chí Tôn, chỉ vậy mà thôi.”
“Đến lúc đó nếu Tiểu Nghi quyết định kết minh cùng Đông Hoa Cung, từ trên xuống dưới Thất Thập Tông sẽ tuân theo ý nàng, sinh tử không oán không hối.”
“Đã hiểu.” Lạc Nam thở dài một tiếng:
“Ta muốn an ủi nàng, hy vọng tông chủ thành toàn.”
“Đi thôi!” Phạm Thanh Thuyên không phản đối, chỉ để lại một câu uy hiếp trước khi biến mất tại bảo tọa:
“Đừng quên chuyện lần trước…”
Lạc Nam thầm nghiến răng, ý của bà nương này là hắn không được tái máy chân tay, bằng không nàng sẽ mượn thân thể Lôi Giai Nghi xuất hiện làm thịt hắn.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Tiểu viện thanh nhã giữa mặt hồ tỉnh lặng, vây quanh là những đoá hoa thơm ngát xinh đẹp.
Nhưng tất cả những đoá hoa ở đây đều không mỹ lệ bằng thiếu nữ phụng phịu ngồi bên bờ hôi, đôi môi kiều nộn hồng nhuận không ngừng thầm thì:
“Đột phá Chí Tôn mà thôi, ta chắc chắn sẽ làm được.”
“Cái gì mà Lạc Nam ca ca mang đến địch nhân chứ, một đám người xấu mà thôi, có gì phải sợ?”
“Hừ, đợi ta trở thành tông chủ liền thay hắn dẹp hết, đánh hết.”
Một vòng tay rắn chắc bất chợt vòng qua vòng eo nhỏ nhắn nuột nà của nàng, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai:
“Tiểu béo ú, lèm bèm cái gì đó?”
“A…” Lôi Giai Nghi hơi giật mình, ngay sau đó liền nhận ra khí tức quen thuộc, nhất thời liền nhào vào lòng hắn nũng nịu:
“Tướng công ca ca.”
“Còn gọi tướng công ca ca?” Lạc Nam sủng ái nựng lấy gò má mềm mại trắng hồng của nàng.
Kiếp này hắn nữ nhân rất nhiều nhưng vị hôn thê lại chỉ có một mà thôi, về phương diện này thì tiểu béo ú chính là nữ nhân đặc biệt nhất.
“Quen rồi, ta cứ thích gọi như vậy để không trùng với nữ nhân khác của ngươi.” Lôi Giai Nghi phụng phịu ghen tuông nói.
Nghĩ đến mình và hắn xa cách lâu như vậy, ngoài kia hắn có rất nhiều nữ nhân, nàng liền uỷ khuất vô cùng.
Lạc Nam cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại của tiểu hôn thê an ủi.
“Hứ.” Lôi Giai Nghi giận dữ đấm túi bụi vào ngực hắn nhưng lại không tách rời đôi môi, ngược lại còn duỗi ra tiểu lưỡi đỏ đinh hương dâng hiến.
Hưởng thức sự ngọt ngào mềm mại ướt át của tiểu hôn thê, Lạc Nam lại cảm nhận được hai hàng thanh lệ trên gò má của nàng.
Lạc Nam vỗ về nàng an ủi, hai người không nói với nhau tiếng nào, chỉ tĩnh lặng ôm nhau ngắm nhìn mặt hồ, thỉnh thoảng hai bờ môi lại quấn quýt.
Không biết qua bao lâu sau, Lôi Giai Nghi đã chuyển khóc thành cười, thanh xuân phơi phới.
“Tên đáng ghét, lâu như vậy mới đến xem người ta.” Lôi Giai Nghi thủ thỉ nói.
Lạc Nam âm thầm cười khổ, đến sớm hơn khi chưa có thực lực chẳng phải bị Thất Thập Tông làm cho bẻ mặt?
“Được rồi, để bồi tội… ta sẽ bí mật cùng nàng vào Bảo Tàng Động.” Lạc Nam vỗ vỗ ngực nói:
“Xem như làm hộ hoa sứ giả.”