Phần 121
Đúng theo kế hoạch ban đầu, Lạc Nam được đi ké Lôi Giai Nghi vào Bảo Tàng Động.
Hắn thi triển Vạn Thú Tiên Ma Biến, hóa thành một con chuột bạch nhỏ được nàng mang theo bên người như sủng vật.
Mặc dù đã ngỏ ý muốn thực hiện hôn sự, nhưng dù Thất Thập Tông có đồng ý ngay thì Lạc Nam cũng chưa thể lập tức tiến hành.
Bởi lẽ mẫu thân Ninh Vô Song của hắn còn chưa khôi phục tự do, hôn sự là do hai nhà Lạc Gia và Lôi Gia lập ra, phụ thân tiện nghi đã không còn tại thế, vậy đương nhiên phải có sự tham dự của mẫu thân rồi.
Chờ mẫu thân đột phá Chí Tôn, lấy lại tự do… bản thân mình trở thành Tu La Thánh Tử, loại bỏ được kẻ thù, lại thêm tiểu béo ú kế thừa ngôi vị Thất Thập Tông Chủ… đến lúc đó thiên thời địa lợi nhân hòa, đại hôn cũng không muộn.
Người đích thân hộ tống Lôi Giai Nghi đến Bảo Tàng Động lại là Phạm Thanh Thuyên, nàng liếc xéo con chuột nhỏ Lạc Nam nằm trên vai Lôi Giai Nghi rồi hừ một tiếng, hiển nhiên Vạn Thú Tiên Ma Biến còn chưa thể qua mặt được nàng.
Trong lúc Lạc Nam âm thầm lo lắng Phạm Thanh Thuyên sẽ đem mình ném đi thì nàng lại phất tay, sử dụng một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính kỳ lạ nào đó có khả năng khiến trạng thái biến hóa của hắn càng thêm hoàn hảo, lúc này ngay cả Chí Tôn cao cấp cũng chưa chắc có thể phát hiện con chuột là do người biến thành.
“Nếu không đến thời điểm sinh tử chân chính, không cho phép ngươi xuất thủ, đây là cuộc rèn luyện của Tiểu Nghi.” Phạm Thanh Thuyên lạnh lùng nói.
“Chút chít…” Lạc Nam tuân mệnh hồi đáp, thì ra là muốn hắn bảo hộ Lôi Giai Nghi vào thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, có thể thấy Phạm Thanh Thuyên thật sự ủng ái đồ đệ của mình, tuy rằng vẫn luôn có thái độ nghiêm khắc.
Thấy con chuột nhỏ hồi đáp sư phụ mình, Lôi Giai Nghi cười khúc khích, khoái trá lấy tay vuốt vuốt lên đầu hắn:
“Chuột bạch ngoan, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi.”
Quá trình đến Bảo Tàng Động cũng không có phô trương gì cả, Phạm Thanh Thuyên trực tiếp xé rách không gian, nắm lấy Lôi Giai Nghi bước vào dịch chuyển.
Chỉ sau ba lần xé rách không gian liên tục, hai mỹ nhân và một con chuột đã xuất hiện ở một hơi đặc biệt.
Nhìn về phía trước, chỉ thấy một kết giới khổng lồ như bức tường ánh sáng sặc sỡ đủ loại màu sắc khác nhau chắn ngang thiên địa, dường như đem thế gian ngăn cách ra hai phần.
Rõ ràng đây chính là kết giới của Ẩn Châu trong truyền thuyết, đem Ẩn Châu cô lập với thế giới bên ngoài, nếu có thể đi xuyên qua kết giới kia chính là đặt chân vào lãnh thổ Ẩn Châu.
Điều này cũng chứng minh chỗ Lạc Nam đang chứng kiến là biên giới phía bắc của Tây Châu, nơi tiếp giáp với Ẩn Châu.
“Nếu cường thế xâm nhập kết giới sẽ có hiện tượng gì?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
Phạm Thanh Thuyên không trả lời, bất quá Lôi Giai Nghi kiến thức không tồi, liền ôn nhu đáp:
“Sư phụ từng nói nếu cố chấp xâm nhập kết giới sẽ bị cường giả cao cấp tại Ẩn Châu cảm ứng được, đến lúc đó bị toàn bộ Ẩn Châu xem là địch nhân, tiến hành truy sát.”
“Hừ, một đám đầu óc thần kinh, đúng là có vấn đề.” Lạc Nam bất mãn nói.
Ẩn Châu các ngươi đi ra ngoài lộng hành thì được, lại ngăn cấm người khác tiến vào, có công bằng hay không?
Hắn còn muốn đi tìm tung tích Vĩnh Hằng Sinh Mệnh, là tỷ tỷ của Đoạt Mệnh Tử Vong, đây chính là lời hứa của hắn với Tử Nhi, sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách đi Ẩn Châu một chuyến mà không để cường giả của Ẩn Châu phát giác.
Đúc Kiếm Sơn Chủ – Bách Luyện Khí Tôn là người của Kiếm Châu nhưng đã từng đến Ẩn Châu, đã ông ta có thể đến được, Lạc Nam tin tưởng sẽ có biện pháp.
Phần phật…
Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, lại có thanh âm óng tay áo tung bay.
Theo sau đó, một bóng hình phong hoa tuyệt đại nữ đế hàng lâm mang theo khí tức dữ dội, là người quen của Lạc Nam.
Huyền Lôi Đế Tôn.
“Thanh Thuyên đến trước.” Huyền Lôi Đế Tôn điềm nhiên hướng Phạm Thanh Thuyên chào hỏi.
“Di Quân ngươi cũng không chậm.” Phạm Thanh Thuyên hiếm thấy nhẹ mỉm cười.
“Di Quân? Đây là tên của Huyền Lôi Đế Tôn à?” Lạc Nam âm thầm hiếu kỳ, nói đến mặc dù đã gặp mặt mấy lần, hắn vẫn chưa biết tên của Huyền Lôi Đế Tôn.
Bất quá cũng nhờ giao dịch với nàng mà Huyết Hàn Lệ mới khôi phục, Lạc Nam vẫn luôn có hảo cảm với Huyền Lôi Đế Tôn.
Huyền Lôi Đế Tôn đánh giá tiểu béo ú đứng bên cạnh Phạm Thanh Thuyên nở nụ cười tán dương:
“Lần này biểu hiện không tệ, cũng không uổng công Thanh Thuyên bồi dưỡng ngươi.”
“Đa tạ Huyền Lôi Đế Tôn khích lệ.” Lôi Giai Nghi chắp tay lễ phép.
“Haha.” Phạm Thanh Thuyên nở nụ cười:
“Tiểu Nghi trùng họ với ngươi, nếu không ngươi cũng thu nàng làm đồ đệ?”
“Trùng họ à?” Lạc Nam lại nghe ra thông tin, vậy là Huyền Lôi Đế Tôn họ Lôi, tên là Di Quân, tên đầy đủ của nàng là Lôi Di Quân, cực kỳ khí phách nha.
“Nhận đồ đệ thì phải có quà ra mắt, đừng tưởng ta không biết các ngươi vẫn luôn thèm thuồng Vĩnh Hằng Lôi của ta.” Huyền Lôi Đế Tôn – Lôi Di Quân trêu tức nói:
“Đáng tiếc ta không có hứng thú với việc thu đồ đệ, bằng không cũng sẽ không tự mình sinh nữ nhi.”
Nói xong liếc mắt nhìn sang thiếu nữ đứng bên cạnh mình.
Lạc Nam lúc này mới chú ý đến đi cùng với Lôi Di Quân còn có một người, bất quá trước đó khí tràng của Lôi Di Quân quá lớn làm hắn quên mất sự tồn tại của người ta.
Đây là một thiếu nữ có diện mạo không khác biệt lắm so với Lôi Di Quân, ngũ quan tuyệt mỹ, thần thái ngút ngàn, anh tư bừng bừng, có phong thái không thua kém đấng mày râu.
Chỉ bất quá so với Lôi Di Quân thành thục, diễm lệ và uy nghiêm thì thiếu nữ lại có phần non nớt và hiếu chiến hơn, như một vị nữ tướng thay vì giống một vị nữ hoàng.
Nhìn hai nàng đứng cùng một chỗ, giống tỷ muội ruột thịt vậy, thật ra lại là mẫu nữ.
“Lôi Tiên Nhi tham kiến Thất Thập Tông Chủ và Giai Nghi muội muội.” Thiếu nữ lễ độ nhưng không mất phong thái ưu nhã cao quý hành lễ.
Lạc Nam không ngờ đến Huyền Lôi Đế Tôn đã có nữ nhi, hơn nữa còn là nhân vật đại diện cho Đỉnh Lôi Chí Quốc tiến vào Bảo Tàng Động lần này.
Nhìn các nàng trò chuyện, xem ra quan hệ giữa Phạm Thanh Thuyên và Lôi Di Quân rất tốt, chẳng trách hai bà nương này đều cự tuyệt dính liếu đến hắn, tránh hắn như tránh tà, điều này làm Lạc Nam chỉ biết hận đến nghiến răng, các ngươi chơi với nhau nên quyết định cũng giống nhau à?
“Tiên Nhi Công Chúa, hy vọng chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.” Lôi Giai Nghi nở nụ cười thân thiện.
“Đương nhiên rồi.” Lôi Tiên Nhi cũng gật mạnh đầu:
“Một khi đã tiến vào Bảo Tàng Động, mọi chuyện phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.”
Nói xong, ánh mắt liền nhịn không được chú ý đến con chuột được Lôi Giai Nghi mang theo bên mình, tấm tắt nói:
“Thật đáng yêu.”
Nói xong đưa tay xoa xoa đầu Lạc Nam.
Nào ngờ Lôi Giai Nghi phồng má đem hắn nhét vào trong áo, không cho Lôi Tiên Nhi đụng đến.
“Sặc…”
Lạc Nam đột ngột bị nhét vào giữa hai khối to tròn màu mỡ ép dẹp xém chút nghẹt thở.
Phạm Thanh Thuyên chân mày dựng thẳng, Lôi Giai Nghi lè lưỡi đem con chuột kéo ra nắm trong tay giúp Lạc Nam lấy lại hơi thở, sắc mặt mê say.
Lôi Di Quân nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời như có điều suy nghĩ.
Trong bầu không khí quỷ dị, Không Gian bất chợt nứt ra ba cái khe.
Từ bên trong đó lại có sáu người xuất hiện, bọn hắn đại diện cho ba thế lực, lần lượt cũng là một trưởng bối mang theo một tiểu bối.
Lạc Nam âm thầm đánh giá ba đại thế lực này, lần lượt là Cuồng Chiến Điện, Vong Linh Sơn và Ngự Đao Thành.
Đại diện Cuồng Chiến Điện là một nam tử trung niên và một thanh niên khôi ngô tuấn tú, bọn hắn thân khoác chiến giáp hoàng kim sáng rực, chiến ý ngút trời bên trong ánh mắt không chút che giấu, dường như chiến ý chính là niềm kinh hãnh của bọn hắn.
Đại diện Vong Linh Sơn là một lão già khô gầy và một tên thanh niên sắc mặt trắng bệch như bệnh bạch tạng, ngay cả đôi mắt cũng thuần một màu trắng, có thể ngửi thấy hơi thở Linh Hồn mãnh liệt trên cơ thể bọn hắn.
Cuối cùng là đại diện của Ngự Đao Thành là một lão già thể hình khỏe khắn và một thanh niên có làn da đen, vác đại đao trên vai, diện mục bình phàm không có gì nổi bật, dường như tất cả sức hút của người khác đối với hắn đều sẽ bị chuyển lên thanh đại đao trên vai hắn, bản thân hắn giống như trở thành vật làm nền cho cả thanh đao.
Đây là ba đại thế lực có danh tiếng ở trung tâm của Tây Châu, có thể không cường đại bằng Đỉnh Lôi Chí Quốc nhưng cũng thuộc dạng một tám một mười, Đỉnh Lôi Chí Quốc nếu muốn làm thịt bất kỳ thế lực nào trong số bọn hắn cũng phải trả giá rất đắt.
“Hừ!” Ba phương thế lực vừa hiện ra lập tức nhìn nhau hừ lạnh, hiển nhiên quan hệ cũng không quá thân mật.
Mặc cho mấy vị trưởng bối biểu lộ địch ý, ba tên thanh niên tiểu bối lại say mê và sùng bái nhìn chằm chằm Phạm Thanh Thuyên cùng Lôi Di Quân, sức hấp dẫn của các nàng đối với nam tử trẻ tuổi là không cần bàn cãi, hàng vạn nam nhân dù nằm mộng cũng muốn được các nàng chú ý đến mình.
Đáng tiếc đừng nói là hai vị tuyệt đỉnh mỹ phụ, ngay cả Lôi Giai Nghi cùng Lôi Tiên Nhi cũng chẳng nhìn bọn hắn, chỉ lo tập trung nói chuyện với nhau.
“Khụ… người đã đến đông đủ, cũng là thời điểm…” Lão già của Vong Linh Sơn ho khan lên tiếng, thanh âm khàn khàn đục ngầu như lệ quỷ đến từ địa ngục.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thiên địa chấn động, một hang động đen kịch như từ giữa hư không trồi ra hiện diện trước mặt tất cả mọi người.
Ở bên trên hang động còn có bốn chữ “Kiêu Hùng Bảo Tàng” đỏ rực như được khắc bằng máu, dù trải qua vô tận năm tháng vẫn chưa từng phai nhạt.
Nhìn thấy Bảo Tàng Động xuất hiện, ánh mắt các vị Chí Tôn cường giả liền trở nên vô cùng phức tạp.
Có ham muốn cuồng nhiệt nhưng cũng có vô vàn tiếc hận, hiển nhiên với dã tâm của bọn hắn, chẳng ai mong muốn phải mất một thời gian dài chỉ để lấy ít ỏi năm kiện vật phẩm, còn phải tranh giành đấu đá với nhau.
Quan sát được ánh mắt của các vị Chí Tôn, Lạc Nam liền biết Bảo Tàng Động này cực kỳ hấp dẫn, đến mức ngay cả tâm cảnh phẳng lặng và luôn có thái độ lạnh lùng như Phạm Thanh Thuyên và Lôi Di Quân cũng không nén được một tia mong muốn trong đáy mắt dù các nàng đã che giấu rất tốt.
“Một trăm vạn Điểm Danh Vọng có thể sẽ xứng đáng…” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Bất quá hắn cũng không vội, bởi lẽ 100 Điểm Danh Vọng chỉ mới là phương pháp hóa giải lời nguyền mà thôi, dù biết phương pháp thì bản thân mình cũng chưa chắc đủ khả năng để hóa giải.
“Khoan đã…” Trong đầu Lạc Nam lóe lên một tia sáng:
“Chẳng phải ta có hai đại cường nhân kiến thức phi phàm sao? Vì sao không hỏi thử các nàng?”
Nghĩ là làm, Lạc Nam đem ý niệm truyền vào trong Thiên Cơ Lâu:
“Yêu Cơ, Khánh Huyên… cho ta biết phương pháp hóa giải lời nguyền Bảo Tàng Động được không?”
Hai vị nữ cường nhân khoanh chân xếp bằng, nhắm mắt không thèm để ý đến hắn.
“Đừng có giả điếc!” Lạc Nam nghiến răng, tiếp tục truyền ý niệm:
“Nếu ta thu được Bảo Tàng Động, tâm tình tốt lên nói không chừng sẽ để các nàng tự do.”
Hai nữ tiếp tục không tin lời nói ma quỷ của hắn.
“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, hiện tại ta liền vào cởi sạch y phục của các nàng, cho Hàn Lệ trêu chọc các nàng.” Lạc Nam thấy mềm mại không hiệu quả liền chuyển sang uy hiếp.
“Hừ.” Cả Huyết Yêu Cơ cùng Thập Khánh Huyên nhất thời hừ lạnh, hiếm thấy đồng thanh ăn ý quát lên:
“Đừng mơ tưởng viễn vong, ngươi không thể phá giải được lời nguyền đó.”
“Tại sao?” Lạc Nam bĩu môi, dụ dỗ nói:
“Nếu ta đạt được Bảo Tàng Động, ta sẽ có tài nguyên để nhanh chóng đột phá Chí Tôn, mà ta càng nhanh đột phá thì các nàng sẽ càng nhanh lấy lại tự do.”
“Đơn giản thôi.” Huyết Yêu Cơ vô cảm lên tiếng:
“Kiêu Hùng Bang Chủ và Phó Bang Chủ đã dùng sinh mạng cuối cùng của bọn hắn thiết lập lời nguyền, vậy chỉ cần tìm người có tu vi tương ứng hiến tế tính mạng để hóa giải lời nguyền là được.”
“Kiêu Hùng Bang Chủ và Phó Bang Chủ có tu vi gì?” Lạc Nam ngưng trọng hỏi.
“Cửu Cảnh và Bát Cảnh.” Huyết Yêu Cơ trêu tức nói.
“Ách.” Lạc Nam trong lòng chấn động, tin tức liên quan đến Cửu Cảnh và cả Bát Cảnh Chí Tôn, chẳng trách Thiên Cơ Lâu đòi hỏi đến tận 100 vạn Điểm Danh Vọng.
Mà nhờ vào hắn mặc dày hỏi thăm hai nữ cường nhân nên đã biết được đáp án, không cần vô duyên vô cớ tiêu hao 100 Điểm Danh Vọng cho Thiên Cơ Lâu, quá mức tiện lợi, người có kiến thức quả nhiên chính là tài sản vô giá nha.
Bất quá sau khi biết được phương pháp, Lạc Nam lại cảm thấy tuyệt vọng, tìm cường giả cấp độ cao như thế hiến tế sinh mạng ở đâu ra chứ?
“Cũng không đến mức như vậy.” Thập Khánh Huyên trong trẻo nói thêm:
“Bởi vì thời điểm đó cả Kiêu Hùng Bang Chủ và Phó Bang Chủ đều đã trọng thương, tu vi không còn toàn thịnh nên lời nguyền cũng yếu đi rất nhiều, chỉ cần hiến tế sinh mạng của hai vị Thất Cảnh Chí Tôn là hóa giải được.”
“Hai vị Thất Cảnh Chí Tôn?” Lạc Nam chậc lưỡi, điều này cũng là bất khả thi, chẳng trách nhiều năm tháng như vậy trôi qua mà các đại thế lực ở Tây Châu không ai có thể phá giải lời nguyền ở Bảo Tàng Động.
Thất Cảnh Chí Tôn đều là đại cường giả hàng đầu, ai dám kêu bọn hắn hiến tế sinh mạng để hóa giải lời nguyền? Bị điên sao?
“Xuất phát đi!”
Trong lúc hắn một mình suy nghĩ, các vị Chí Tôn cường giả cũng đã ra lệnh cho hậu bối của mình xuất phát vào Bảo Tàng Động.
“Đi thôi! Có thể thu hoạch được gì, tùy vào cơ duyên của các ngươi…” Phạm Thanh Thuyên nhàn nhạt nói.
Các vật phẩm được Kiêu Hùng Bang giấu trong Bảo Tàng Động đều là tài nguyên quý giá đến ngay cả Chí Tôn cao cấp cũng phải động lòng, cho nên đích thân các cường giả sẽ hộ tống hậu bối của mình sau khi bọn hắn thành công rời động, tránh bị chặn cướp dọc đường.
Đích thân những nhân vật như Phạm Thanh Thuyên và Lôi Di Quân đứng ra, đủ thấy tầm quan trọng.
Lôi Giai Nghi ánh mắt trở nên kiên định, nhỏ giọng thầm thì:
“Tướng công ca ca… hãy xem muội thể hiện!”