Phần 126
Bên ngoài Bảo Tàng Động…
Mặt trời chói chang, ánh nắng nhàn nhạt phủ xuống hai thân ảnh mỹ phụ tuyệt sắc phong hoa đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên hai tảng đá.
Chỉ thấy Phạm Thanh Thuyên cùng Lôi Di Quân ngồi song song với nhau, ngũ quan tuyệt mỹ điềm tĩnh, hòa cùng thiên nhiên tạo thành một bức tranh song mỹ đẹp hết phần thiên hạ.
Tuy rằng biểu hiện bình tĩnh lạnh lùng, nội tâm của các nàng đã cảm giác được hơi thở của sự bất thường…
Đi hay ở?
Nếu lúc này các nàng lựa chọn rời đi, vẫn còn kịp lúc… nhưng hai nha đầu bên trong Bảo Tàng Động còn chưa ra chắc chắn sẽ rơi vào tay địch nhân.
Vậy thì chỉ có thể là ở.
Nghĩ đến đây, cả hai đã chậm rãi đứng lên, hai đôi mắt sắc sảo thâm thuý nhìn lên thiên không, cũng chẳng có chút tin tức nào được truyền về Thất Thập Tông hay Đỉnh Lôi Chí Quốc.
Bởi cục diện tại đây nếu như các nàng không chống đỡ nổi, vậy thì thế lực sau lưng cũng không thể trợ giúp.
Suy nghĩ lướt qua trong thoáng chốc.
PHẦN PHẬT…
Hàng loạt thanh âm óng tay áo tung bay, từng thân ảnh mang theo khí tức kinh thiên động địa phủ xuống.
Chẳng biết từ bao giờ, ngoài ba vị cường giả đại diện cho Cuồng Chiến Điện, Vong Linh Sơn và Ngự Đao Thành lại có thêm bốn thân ảnh lặng lẽ rơi xuống.
Một nam tử trung niên mà nếu Lạc Nam có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra thân phận của đối phương, Vạn Linh Tộc Trưởng – Vạn Ứng Thiên.
Một vị đế vương thân khoác lục sắc trường bào, hai mắt trong suốt như có không gian đang chuyển động, bờ môi màu tím, làn da hư nhược như bị trúng độc, thân phận của hắn cũng rất bất phàm, chính là bệ hạ của Hư Độc Chí Quốc – Hư Độc Chí Tôn – Hư Âm Sinh.
Một ông lão lưng còng đầu trọc, râu bạc vươn dài, cơ thể khô gầy như que củi, trên tay cầm một thanh trượng có hình đầu lâu được đúc thành từ xương cốt, là nhân vật mà không ít lão quái vật của Tây Châu nghe tin đã sợ mất mật, được mệnh danh là đệ nhất tán tu Tây Châu sau thời đại Kiêu Hùng Bang, Thực Thi Tán Nhân.
Cuối cùng là một mỹ phụ mặc cung trang màu đen rộng thùng thình, tóc dài màu đen, hai mắt màu đen thăm thẳm, móng tay màu đen, bờ môi màu đen, dung nhan tuyệt mỹ với ngũ quan sắc sảo nhưng lại mang đến cảm giác âm u lạnh lẽo cho người đối diện, ngoài làn da trắng ngần như tuyết, mọi thứ còn lại của nàng đều mang một màu đen sâu thẳm, đây cũng là một trong những nữ cường giả hàng đầu Tây Châu có thể cùng Thất Thập Tông Chủ và Huyền Lôi Đế Tôn sánh vai với thân phận ngục chủ của La Sát Ngục – La Sát Chí Tôn – La Âm Khinh Nhạn.
Bốn đại cường giả hàng lâm, cộng thêm ba nhân vật trước đó lần lượt là điện chủ Cuồng Chiến Điện – Cuồng Hoành Long, Vong Linh Sơn Chủ – Vong Linh Lão Tổ và Ngự Đao Thành Chủ – Đao Lang Minh.
Thất đại Chí Tôn đứng đầu đối mặt với Phạm Thanh Thuyên cùng Thập Khánh Huyên.
“Nhiều năm như vậy, xem ra sức hấp dẫn của Bảo Tàng Động khiến các ngươi nhịn không nổi nữa.” Phạm Thanh Thuyên điềm nhiên lên tiếng.
“Haha, Bảo Tàng Động thử hỏi có ai mà không thèm?” Cuồng Hoành Long ngửa đầu cười dài:
“Một chục vạn năm Kiêu Hùng Bang phát rồ vơ vét Tây Châu, đem gần như bảy phần mười tài nguyên cao cấp dồn vào bên trong đó, sức hấp dẫn không cần bàn cãi.”
“Vậy là các ngươi muốn nhắm vào trẫm và Thanh Thuyên để làm vật hiến tế hóa giải lời nguyền năm đó?” Lôi Di Quân lạnh nhạt hỏi.
“Không sai.” Đao Lang Minh sảng khoái nói: “Vừa vặn các vị đều là Thất Cảnh Chí Tôn, đủ sức hóa giải lời nguyền.”
“Vì sao lại là chúng ta?” Lôi Di Quân tiếp lời.
Ý của nàng là vì sao không nhắm vào hai người khác mà lại nhắm vào hai người các nàng, dù sao thì ở đây chẳng phải chỉ có hai nàng sở hữu tu vi Thất Cảnh.
“Đơn giản, bởi vì chúng ta biết với tính tình của hai vị, các ngươi sẽ không làm ra loại chuyện này.” Hư Âm Sinh nở nụ cười:
“Đã không muốn làm hung thủ, vậy thì làm nạn nhân a, sinh mạng cần để hiến tế chính là bắt buộc rồi.”
Phạm Thanh Thuyên cùng Lôi Di Quân đưa mắt nhìn nhau, váy dài tung bay, thản nhiên nhún vai:
“Cũng lâu rồi chưa được chiến một trận sảng khoái, bảy vị Chí Tôn cao cấp, có thể sẽ đủ để một trận ra trò.”
Thân là nhân vật kiêu hãnh, là nữ cường nhân tâm cao khí ngạo, các nàng không ngần ngại lấy ít đánh đông.
Mà tương tự với đó, bảy vị Chí Tôn hàng đầu kia đương nhiên cũng tự tin vào thực lực của mình, nếu lấy bảy đánh hai mà còn thất bại, bọn hắn còn tu luyện cái rắm a.
Đều là nhân vật có dã tâm, có thực lực, có quyền lực… không ai chịu thua kém ai bên trong suy nghĩ.
“Bọn chúng đã thương lượng với nhau từ trước, xem ra Tiên Nhi không dễ dàng…” Trong mắt Lôi Di Quân hiện ra một tia lo lắng, hiển nhiên nàng đã đoán được kiểu gì ba tên thiên kiêu kia cũng sẽ liên thủ tập kích nữ nhi mình.
Với chiến lực của Lôi Tiên Nhi, một đấu một không cần phải sợ, một đấu hai cũng có thể chạy được… nhưng một đấu ba thì thực sự quá sức.
Hít sâu một hơi, Lôi Di Quân không cho phép bản thân mình phân tâm, bởi vì đối thủ lần này sẽ là những cường giả vang danh đại lục.
“Chiến Long Quyết!” Cuồng Hoành Long trầm thấp gầm lên.
RĂNG RẮC…
Không gian quanh thân sụp đổ, 5000 tầng Chiến Vực hội tụ thành Chiến Long Thế gào thét mà ra, hư ảnh Chiến Long vạn trượng uốn lượn giữa bầu trời, uy thế kinh khủng của Chiến Long Quyết chỉ phát huy đến mức khủng bố khi được cường giả hàng đầu thi triển.
Đao Lang Minh nhẹ nhàng phất tay.
HÚ…
Có tiếng sói tru vang trời, ánh trăng đêm mãnh liệt hiện ra sau lưng hắn, hình thành một lĩnh vực bóng tối xua tan mặt trời.
Theo sau đó, một con hắc lang bước ra từ trong bóng tối, nó có phong thái bề nghễ của một Lang Vương, bộ lông như vương bào tung bay trong gió rét mang đến cảm giác nguy hiểm nồng đậm.
Hắc lang biến thành một thanh đao có chuôi cầm như đuôi sói, lưỡi đao là nanh sói, thân đao là vuốt sói, mũi nhọn lại là đầu sói.
Yêu Binh Tộc – Hắc Lang Vương Đao.
Đao Lang Minh nắm Hắc Lang Vương Đao trong tay, liền tan biến vào đêm đen, tùy thời phát động công kích.
Vong Linh Lão Tổ mãnh liệt động ý niệm…
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Từ trên cơ thể khô gầy của lão, 36 sợi Hồn Xích dữ tợn bắn ra.
Những sợi Hồn Xích này đều đang trói buộc một vị Vong Hồn Chí Tôn khủng bố, 36 sợi Hồn Xích chính là tương ứng 36 vị Vong Hồn Chí Tôn, chúng nó sẽ cung cấp sức mạnh và Hồn Lực không ngừng cho Vong Linh Lão Tổ.
Vong Linh Sơn là thế lực chuyên điều khiển vong hồn để chiến đấu và tu luyện, mà không thể nghi ngờ Vong Linh Lão Tổ chính là nhân vật mạnh nhất bên trong đó.
Như không muốn thua kém Vong Linh Lão Tổ về mặt linh hồn, Vạn Ứng Thiên cất tiếng cười dài:
“3000 Linh Hồn!”
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Cơ thể liên tục vang lên tiếng nổ tung, 3000 linh hồn chí tôn bạo phát sức mạnh, đem chiến lực của Vạn Ứng Thiên gia tăng dữ dội.
Đã nịnh bợ không được Thất Thập Tông, hắn chuyển sang liên thủ vây giết.
Vạn Ứng Thiên đồng ý tham gia kế hoạch lần này vì tên súc sinh Lạc Nam đã khiến hắn tổn thất quá nhiều, cần có nguồn tài nguyên khổng lồ chia chát bên trong Bảo Tàng Động để có thể khôi phục và thậm chí là mạnh lên.
Hư Độc Chí Tôn – Hư Âm Sinh cũng tự biết chiến lực của bản thân yếu nhất trong nhóm người, sở trường của hắn là dùng độc, mà một khi độc được sử dụng hiệu quả sẽ có thể vượt cấp tiêu diệt địch nhân, cho nên hắn mới đủ tư cách xen vào trận chiến này.
Nghĩ đến đây, Hư Âm Sinh chủ động lùi về phía sau, trong tay xuất hiện một vị Hư Không Độc Châu, tùy thời chờ đợi thời cơ để đánh lén.
Trái ngược với Hư Âm Sinh, Thực Thi Tán Nhân và La Sát Chí Tôn – La Âm Khinh Nhạn lại chủ động tiến về phía trước.
Bọn họ đều là Thất Cảnh Chí Tôn, đấu một với một cũng chưa từng e ngại Phạm Thanh Thuyên hay Lôi Di Quân, lòng tự tin cực thịnh.
Trong đó Thực Thi Tán Nhân lòng dạ cực kỳ độc ác, sau khi đánh bại đối thủ thường có sở thích phanh thây và ăn thi thể của đối phương nên có biệt danh “thực thi”.
Lúc này trong tay ông tay lấy ra một thanh dao rỉ sét nhìn như dao mổ heo, vác lên bả vai.
ONG ONG…
Dao mổ heo vừa hiện, 6000 tầng Sát Vực theo đó rít gào, dung hợp vào thân dao, lập tức khiến nó từ một thanh dao rỉ sét trở nên nguy hiểm chưa từng có.
Ở phía bên cạnh, La Âm Khinh Nhạn từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ là mái tóc dài màu đen của nàng đã trở nên loạn vũ, sau đó cấp tốc vươn dài, trở nên cứng cáp và dẻo dai chưa từng có, mỗi một sợi tóc không thua kém bất kỳ một thanh Chí Bảo nào.
Kế hoạch rõ ràng, Cuồng Hoành Long, La Âm Khinh Nhạn và Thực Thi Tán Nhân đánh trực diện.
Vạn Ứng Thiên, Vong Linh Lão Tổ sẽ nhắm vào linh hồn.
Đao Lang Minh, Hư Âm Sinh chờ thời cơ đánh lén.
Mắt thấy trận hình địch nhân đã bày ra trận hình, Phạm Thanh Thuyên cùng Lôi Di Quân lại là đạp chân bước ra một bước:
“Lên, gặp đâu đánh đấy!”