Phần 136
“Không ổn rồi, xem ra chỉ có sát thủ bên trong top 10 mới có thể hạ sát những nữ nhân này.”
Thiên Lệnh Tứ Trưởng Lão trầm giọng nói ra.
Dựa theo những màn thể hiện áp đảo của chúng nữ, các vị Chí Tôn của Thiên Lệnh Giáo liền đưa ra nhận định.
Sát thủ của Thiên Lệnh Giáo cũng giống như Tu La Sứ Giả vậy, có kẻ mạnh cũng có kẻ yếu.
So với Tu La Sứ Giả xếp hạng theo cống hiến từ Đồng, Ngân, Kim, Huyết… thì sát thủ ở Thiên Lệnh Giáo được xếp theo thứ số thứ tự trên bảng xếp hạng.
Sát thủ xếp hạng càng cao, chiến lực và cả chiến tích đều càng mạnh.
Đặc biệt là những sát thủ xếp hạng trong top 10, bọn hắn đều là nhân vật cường đại chỉ yếu hơn tam đại Thánh Tử của Thiên Lệnh Giáo mà thôi.
Mà khi thấy nữ nhân của Lạc Nam có thể đàn áp tiêu diệt sát thủ hạng 40 ở thế trận một chiều, các vị Thiên Lệnh Giáo trưởng lão nhận định chỉ có sát thủ nằm trong top 10 mới chiến thắng được các nàng.
“Các vị tiền bối, hãy để ta xuất chiến.”
Từ trong hàng ngũ sát thủ, một thân ảnh yểu điệu bước ra, tuy rằng che kín dung mạo nhưng lại lộ ra âm thanh nữ tử.
Nàng chính là sát thủ xếp hạng thứ 7 của Thiên Lệnh Giáo, muội muội của Tam Thánh Tử – La Hiên, danh xưng La Ngọc.
Từ khi đệ đệ La Tuấn chết trong tay Lạc Nam, La Ngọc đã xem Lạc Nam là kẻ thù lớn nhất cuộc đời mình.
Nhưng nàng cũng biết bản thân khó thể là đối thủ của Lạc Nam, liền muốn giết nữ nhân của hắn cho hả giận.
Đây chính là cơ hội tốt nhất.
“Tốt lắm.” Thiên Khuyết phê chuẩn, âm u nói:
“Nếu vẫn còn bại, ngươi tự sát đi!”
La Ngọc ánh mắt lóe lên, lãnh liệt đáp: “Nếu vẫn chiến bại, ta nguyện ý kéo theo địch nhân chôn cùng.”
Thanh âm vừa dứt, một chân bước ra, lập tức xuất hiện giữa chiến trường, lạnh lẽo quát lên:
“Đám tiện nhân của Lạc Nam, các ngươi ai muốn nhận cái chết?”
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, Yên Nhược Tuyết nhỏ giọng nói: “Nữ nhân này xem ra tinh thông Không Gian, chỉ có Không Gian mới chiến được.”
Trong nháy mắt, Tuế Nguyệt, Hi Vũ và Bảo Kiều đều bước ra.
Hiển nhiên các nàng đều muốn chiến trận này, các nàng cũng là những nữ nhân nắm giữ Không Gian Chi Lực.
“Ta vừa đạt được Hư Không Liệt Diễm, đang muốn thử uy lực của nó.” Tuế Nguyệt nói:
“Hai muội nhường cho ta.”
Bảo Kiều tính tình tương đối ôn nhu, đã Tuế Nguyệt đề nghị như vậy, nàng liền gật đầu quay về.
Chỉ có Âu Dương Thương Lan là hiếu chiến thành tính, lãnh ngạo nói: “Không nhường, con ả kia dám chửi chúng ta là tiện nhân, chẳng phải ngầm nói phu quân là tiện phụ? Ta muốn tự tay trừng trị ả.”
Hai nữ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Yên Nhược Tuyết.
Yên Nhược Tuyết âm thầm nhức đầu, sớm biết như thế nàng đã không thèm trở thành bà cả, chuyện gì cũng muốn nàng phân xử.
Hơi chút suy nghĩ, nàng truyền âm nói: “Địch nhân ra tay với ai trước, người đó sẽ ứng chiến.”
Nghe nói như vậy, Âu Dương Thương Lan liền cao giọng quát lên:
“Tiểu nữ ngực phẳng, có ngon thì đánh lão nương.”
“Khốn kiếp!” La Ngọc vừa nghe liền như bị đạp phải đuôi, ngực nhỏ chính là khuyết điểm duy nhất trên cơ thể nàng, nghe Âu Dương Thương Lan khiêu khích như vậy, lại thấy bộ ngực của đối phương to hơn mình gấp đôi, đố kỵ đại sinh.
Gần như trong nháy mắt, nàng đã thống ngự hàng nghìn tầng Không Gian chồng chất lấy nhau, hướng về đỉnh đầu Âu Dương Thương Lan đè ép xuống.
“Haha, để cho ta!” Âu Dương Thương Lan hưng phấn lao vọt lên ứng chiến.
Tuế Nguyệt bất đắc dĩ lùi lại, tính cách của nàng ưu nhã cao quý, đối với người ngoài rất lười mở miệng nói chuyện, làm sao giỏi khiêu khích đối thủ như Âu Dương Thương Lan?
Chúng nữ âm thầm cười trộm, hiếm thấy Tuế Nguyệt ăn phải quả đắng như vậy, ngay cả Hi Vũ cũng trêu tức nhìn qua.
Mà lúc này, đối mặt với tầng tầng lớp lớp Không Gian đè ép, từ trong thể nội của Âu Dương Thương Lan bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm động thiên như đến từ tinh không hoàng vũ.
NGAO!
“Tinh Không Long Khải!”
Từng lớp vảy lóng lánh trong suốt, lấp lánh hắc quang đầy ảo diệu và huyền bí bất chợt bao phủ toàn thân của Âu Dương Thương Lan, khiến nàng nhìn qua như một vị nữ thần tướng.
Tầng tầng lớp lớp không gian nghiền ép, khi đụng vào Tinh Không Long Khải đều nát vụn như thuỷ tinh, vô pháp khiến Âu Dương Thương Lan lùi bước dù chỉ một chút.
“Đó là?” Đồng tử trong mắt các vị Chí Tôn co rút lại, ngoài ý muốn thốt lên:
“Vảy rồng? Nhưng là loại rồng nào?”
“Long Ngạo Hư Không!” Âu Dương Thương Lan kiệt ngạo quát lên, hư ảnh Tinh Không Chi Long uốn lượn quanh thân, cơ thể nàng liền biến mất tại chỗ.
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã cường thế hiện ra trước mặt La Ngọc, hai thanh Trường Thương mãnh liệt xuất hiện trong tay.
300 tầng Thương Vực bạo khởi, hung hăng trấn thẳng xuống đầu.
La Ngọc đáy lòng siết chặt, hai tay cấp tốc kết ấn: “Không Gian tỏa!”
XOẸT XOẸT XOẸT.
Như những thanh xiềng xích do Không Gian Chi Lực bắn ra, hung hăng khóa chặt lấy tay chân của Âu Dương Thương Lan, muốn khống chế nàng.
Ánh mắt Âu Dương Thương Lan nhìn La Ngọc như nhìn một đứa ngốc, dùng Không Gian để trói Tinh Không Chi Long? Bị ngu à?
NGAO!
Long ngâm vang dội, Tinh Không Long Lực cường ngạnh hình thành một hư ảnh hình rồng uốn lượn xung quanh, lập tức nghiền nát tất cả xiềng xích do La Ngọc thi triển, Song Thương vẫn hung hăng trấn sát.
Ánh mắt La Ngọc hiện lên mãnh liệt sát cơ, đã như vậy cũng đừng trách ta.
Bên trong lòng bàn tay của La Ngọc, hai con mắt quỷ dị bất chợt mở ra.
Chính là hai cái Hư Không Loạn Lưu đang bá đạo xoay tròn, uy lực cực kỳ dữ dội, chưởng thẳng về phía trước.
ĐÙNG ĐÙNG…
Song Thương của Âu Dương Thương Lan đụng vào hai cái Hư Không Loạn Lưu liền phát ra tiếng nổ tung.
Bầu trời nơi va chạm như sụp đổ, cả Âu Dương Thương Lan và La Ngọc đều bị phản chấn bay ngược trở về.
“Thì ra ngươi có huyết mạch của Tinh Không Chi Long.” La Ngọc kiến thức không tệ, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Âu Dương Thương Lan, tự tin tuyên bố:
“Nhưng ở trước Luyện Không Nhãn Thể của ta, ngay cả những chủng tộc tinh thông không gian nhất cũng phải nổ tung thành cặn bả.”
Nói xong, La Ngọc liền bất chấp ánh mắt quái dị của đám đông, cởi xuống áo choàng trên người, chỉ chừa lại áo yếm và cái tiểu khố che đậy nơi tư mật.
Còn ở những nơi khác trên cơ thể chính là hàng trăm những con mắt lít nha lít nhít đang xoay tròn, mỗi một con mắt này chính là một vòng xoáy Hư Không Loạn Lưu được Luyện Không Nhãn Thể luyện hóa.
La Ngọc động ý niệm, lập tức điều khiển 30 con mắt từ Luyện Không Nhãn Thể bắn ra, hung hăng vây khốn Âu Dương Thương Lan vào bên trong, sẵn sàng tự bạo.
“Nguy hiểm.” Chúng nữ Yên Nhược Tuyết biến sắc, các nàng không nghĩ đến đối phương lại sở hữu Thể Chất kinh khủng như vậy.
“Khà khà, lấy lại danh dự.” Một đám Thiên Lệnh Giáo âm thầm đắc chí, trận này La Ngọc thắng chắc rồi, sát thủ top 7 làm sao có thể tùy tiện bại trận được?
Cảm nhận được nồng nặc nguy cơ đến từ vị trí của La Ngọc, Âu Dương Thương Lan lại ngắm nghía cơ thể nàng, nở nụ cười mỉa:
“Cứ tưởng ngực nhỏ, không ngờ ngươi lại chẳng có cả ngực, mau lột áo yếm ra! Đừng che giấu làm gì, có khác của nam nhân đâu mà?”
“Tiện nhân!” La Ngọc phẫn nộ tột đỉnh ngửa đầu thét dài:
“Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong nháy mắt, toàn bộ Hư Không Loạn Lưu trên người La Ngọc đều được bắn ra, như thiên la địa võng đem Âu Dương Thương Lan vây khốn chặt chẽ vào trung tâm, hiển nhiên đã bị chọc giận đến đỉnh điểm.
“BẠO!”
La Ngọc quyết đoán siết chặt nắm tay.
“Mau thối lui!” Vô số người biến sắc lập tức lùi lại, vụ nổ của hàng trăm Hư Không Loạn Lưu không thể xem thường.
BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM…
Thiên băng địa liệt như hàng trăm quả bom nguyên tử nhấn chìm bốn phía.
Âu Dương Thương Lan dường như chỉ chờ cơ hội này, nàng hít sâu một hơi, đem toàn bộ Tinh Không Long Lực bảo vệ khắp toàn thân, đồng thời trong mắt hiện lên loại văn tự xưa cổ và huyền ảo.
Bí Tự – Lâm!
Nàng cực kỳ thông minh, hiểu rằng Bí Tự – Lâm của mình có thể giúp bản thân trở nên bất khả xâm phạm trong một thời gian ngắn, việc nghênh đón 30 cái Hư Không Loạn Lưu hay 100 cái Hư Không Loạn Lưu phát nổ đều giống y như nhau.
Vậy nên thay vì chỉ đón nhận 30 cái, vì sao không dụ dỗ đối thủ xuất động cả 100 cái?
Đó là lý do nàng khiêu khích và mắng chửi La Ngọc, cố ý làm đối phương phẫn nộ đánh mất suy tính.
Huống hồ La Ngọc cũng đâu ngờ được Âu Dương Thương Lan sở hữu Bí Tự – Lâm?
OÀNH OÀNH OÀNH…
Vụ nổ vẫn còn diễn ra chưa dứt, vạn dặm không gian đã biến thành bình địa.
Toàn trường gắt gao nhìn chằm chằm, chỉ thấy La Ngọc cũng bị chính vụ nổ của mình phản chấn bay ngược như diều đứt dây, điên cuồng thổ huyết.
Nhưng Âu Dương Thương Lan ở ngay trung tâm vụ nổ, lại bị bao trùm tứ phía, sợ rằng đã sớm chết rồi.
NGAO!
Đáng tiếc, tiếng long ngâm quen thuộc lại vang vọng thiên không.
Âu Dương Thương Lan hóa long, một con Tinh Không Chi Long toàn thân đẫm máu cực kỳ thê mỹ, tầng tầng vảy giáp rạn nứt, cơ thể chằn chịt các vết thương từ trong vụ nổ kinh hoàng bay ra.
Dù có Bí Tự – Lâm chống đỡ, nàng vẫn trọng thương không hề nhẹ, bất quá vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu.
Vuốt rồng nắm chặt Song Thương, nhắm thẳng La Ngọc toàn lực phóng đến.
“Làm sao có thể như vậy?” La Ngọc ngơ ngác thẫn thờ nhìn lấy tình cảnh này, muốn né tránh lại phát hiện toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.
Phải biết rằng lần trước khi nàng tự bạo Hư Không Loạn Lưu, ngay cả Lạc Nam cũng lựa chọn chạy trốn.
Vậy mà bằng cách nào, nữ nhân của hắn lại có thể sống sót như vậy?
Không ai trả lời La Ngọc, bởi vì đại đa số người cũng đang có cùng câu hỏi, tại sao Âu Dương Thương Lan còn sống?
Hàng trăm cái Hư Không Loạn Lưu phát nổ ngăn cách toàn bộ thần thức, ngay cả Chí Tôn cũng chẳng thể dò xét tình huống bên trong, đâu biết được Âu Dương Thương Lan kích hoạt Bí Tự – Lâm vào thời điểm mấu chốt.
PHỐC!
Song thương cắm xuyên cơ thể La Ngọc, máu tươi nhuộm đỏ một góc trời.
“La Tuấn, tỷ xuống gặp ngươi…” La Ngọc thì thào, hai mắt nhắm chặt, sinh cơ đứt đoạn.
“HỰ!”
Âu Dương Thương Lan lúc này cũng nỏ mạnh hết đà, trực tiếp rơi tự do giữa không trung.
“GIẾT!”
Ngay lập tức, toàn bộ Sát Thủ của Thiên Lệnh Giáo như phát điên, điên cuồng lao đến Âu Dương Thương Lan phát động công kích.
Thấy tình cảnh này, Bảo Kiều kích hoạt Không Gian Tổ Phù, dịch chuyển tất cả tỷ muội bảo vệ xung quanh Âu Dương Thương Lan.
Yên Nhược Tuyết dẫn đầu đạp không lao ra, phía sau lưng là các tỷ muội đã sẵn sàng gầm thét:
“CHIẾN!”
La Ngọc chết thảm như một ngòi nổ kích lên quả bom dồn nén đã lâu, Thiên Lệnh Giáo đã mất kiên nhẫn để từng người độc đấu rồi chiến bại.
Bọn hắn muốn đồ sát, muốn ỷ vào ưu thế về mặt nhân số mà tiêu diệt Nam Thiên Môn.
Nam Thiên Tố biểu lộ lạnh lùng, kiên quyết lên tiếng:
“Thiên Lệnh Giáo từ ngày hôm nay, xóa tên!”
Các vị Trưởng Lão đã sớm chờ đợi câu nói này, ngửa đầu cười dài, điên cuồng tham chiến.
“Nam Thiên sâu kiến, các ngươi chưa đủ tư cách.” Bát Đại Thiên Lệnh Trưởng Lão chỉ chờ có thế, Sát Thế kinh thiên động địa càn quét tứ phương.
Toàn bộ Kiếm Châu và Nam Vực đều đang ngấm ngầm quan sát trận chiến này, biểu tình trên mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng.
Bọn hắn hiểu rằng…
Đại thế chi chiến, không thể dừng lại…
Kiếm Châu và Nam Vực, đâu sẽ là nơi đánh mất một phương thế lực hùng mạnh?
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Hang động vô danh nơi Tây Châu chi địa.
“Không tệ, không tệ chút nào, khà khà khà…”
Lạc Nam hưng phấn đến nhất trụ kình thiên, tinh thần liền rời khỏi Linh Giới Châu.
Hắn mất đến cả tuần chỉ để kiểm kê tất cả tài sản bên trong Bảo Tàng Động, cảm thấy kích thích không áp chế được.
Chỉ cần có thời gian ngồi tiêu hóa những tài nguyên mà mình có thể sử dụng, các phương diện tu vi chắc chắn sẽ lại đề thăng.
“Hử?”
Lạc Nam bất chợt rùng mình, hắn phát giác cả mấy khối Truyền Âm Ngọc của mình đều đang rung động.
Trước đó vì quá tập trung tinh thần ở trong Linh Giới Châu nên cũng không chú ý đến.
Truyền Âm Ngọc từ Đúc Kiếm Sơn, Truyền Âm Ngọc từ Nam Thiên Môn, Truyền Âm Ngọc từ Kiếm Đan Sơn Trang, cả Truyền Âm Ngọc từ Trân Bảo Lâu.
“Vì sao nhiều người muốn truyền âm cho ta như thế?” Lạc Nam trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Hắn hít sâu một hơi, cùng lúc tiếp nhận toàn bộ thanh âm liên lạc.
“Cửu Trưởng Lão, Nam Thiên Môn cùng Thiên Lệnh Giáo đã chính thức khai chiến!” Tổ Hoả Khí Tôn trầm giọng đáp.
“Đại Hộ Pháp, Thiên Lệnh Giáo đánh đến Nam Thiên Môn chúng ta.” Tần Lộng Ngọc báo tin.
“Lạc Nam tiểu hữu, mau trở về Kiếm Châu!” Nhàn Văn Đạo Sĩ khẩn trương nói.
“Lạc công tử, nếu ngươi đồng ý gia nhập Trân Bảo Lâu trở thành khách khanh, Trân Bảo Lâu sẵn sàng âm thầm viện trợ Nam Thiên Môn đánh trận này.” Trương Tiểu Thư đưa ra điều kiện.
Ngay khoảnh khắc, không khí xung quanh Lạc Nam trở nên lạnh lẽo, sắc mặt của hắn lại tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng.
Nhưng nếu có người thân cận của hắn nhìn thấy biểu hiện này, nhất định sẽ âm thầm rùng mình, đây là biểu hiện khi hắn muốn đồ sát quy mô lớn a.
Lạc Nam xoay người đứng lên, lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc khác âm u nói:
“Vân Duyên sư muội, đánh xong chưa?”
“Vẫn chưa xong, chúng ta đang vây quét người của các thế lực, đặc biệt là Vạn Linh Lão Tổ của Vạn Linh Tộc đã bỏ trốn chưa rõ tung tích, Linh Hồn còn sót lại của Vạn Ứng Thiên cũng chưa tìm thấy.” Vân Duyên truyền âm đáp, giọng điệu gấp gáp.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, hắn hiểu rằng tuy những kẻ cầm đầu đã bị diệt, nhưng muốn đánh các Chí Tôn Thế Lực có gốc rể lâu đời như Hư Độc Chí Quốc, Cuồng Chiến Điện, Ngự Đao Thành, Vong Linh Sơn, Vạn Linh Tộc sẽ không phải chuyện dễ dàng, mất nhiều thời gian là điều dễ hiểu.
“Ta sẽ không xen vào, Đông Hoa Cung tạm thời giao cho muội toàn quyền quyết định.” Lạc Nam nói với Vân Duyên:
“Ta có chút chuyện phải làm!”
Óng tay áo nhẹ phất, Lạc Nam trực tiếp xuất hiện bên trong Thiên Cơ Lâu.
Thập Khánh Huyên và Huyết Yêu Cơ ngồi khoanh chân trên giường đá, giả vờ như không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Lạc Nam nhìn Huyết Yêu Cơ, gằn từng chữ một:
“Ta muốn đem Thiên Lệnh Giáo nhổ tận gốc!”
Thân ảnh Thập Khánh Huyên cùng Huyết Yêu Cơ run rẩy, hai đôi mắt nhịn không được mở to ra.
Ở thời khắc này, các nàng có cảm giác tên nam nhân đứng trước mặt mình như một con quái vật đến từ địa ngục.