Phần 151
Lạc Nam làm theo kế hoạch như đã tính toán với Lôi Di Quân và Phạm Thanh Thuyên, hắn chẳng cần bận tâm đến việc kết giới ở Ẩn Châu nữa, ngược lại lên đường đi lấy hai chiếc Rương Đặc Biệt.
Nếu tính cả Rương Đặc Biệt trong bồn tắm của Thi Mộ Tuyền thì có tất cả ba cái, bất quá trước mắt chỉ có hai cái là khả năng sẽ thu được mà thôi.
Bá Vũ Điện đạp băng hư không, hắn lười biếng ngâm mình trong hồ nguyên dịch, âm thầm lẩm bẩm:
“Hy vọng lần này thu được tài nguyên Luyện Thể.”
Thứ luyện thể tốt nhất bên trong Tụ Bảo Tinh là Khổ Ngục Hỏa Sơn đã bị Lạc Nam đổi lấy, hắn cũng từng phục dụng qua thịt Bạo Không Thú, Chí Tôn Độc Tuyền nên cơ thể hiện tại cực kỳ kén chọn, những tài nguyên Luyện Thể bình thường rất khó giúp hắn đột phá.
Trong khi đó cả Hồn Tu và Nguyên Tu đều đã là Thánh Đế, Thể Tu lại chỉ mới Thánh Hoàng, thật sự có chút thua kém.
Vì vậy nên trong hai chiếc Rương Đặc Biệt, Lạc Nam hy vọng sẽ tồn tại tài nguyên luyện thể cao cấp nào đó.
Cảm nhận nhiệt độ không tồi trong hồ nguyên dịch, hắn nhẹ giọng hô:
“Lạc Hà, vào kỳ lưng cho bổn thiếu.”
Lạc Hà đang đứng canh giữ bên ngoài nhất thời cắn chặt cánh môi, nhịp tim đập nhanh đến lợi hại.
Nàng theo bản năng rụt rè muốn rời đi, lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào run giọng nói:
“Vâng thiếu chủ.”
Giai nhân hít sâu, váy trắng như tuyết, đem thanh kiếm đang cầm trên tay đặt sang một bên, lúc này mới chậm rãi bước vào.
Nguyên khí nghi ngút trờ dưới hồ bóc lên mờ mờ ảo ảo, thoáng ẩn thoáng hiện bóng dáng cường tráng của người nam nhân.
Lạc Hà kéo lấy đai lưng, váy trắng rơi xuống, lộ ra ngọc thân thướt tha yểu điệu, yếm trắng nâng đỡ gò bồng đảo tròn trịa đẫy đà, eo thon tinh tế uyển chuyển, chân dài trắng muốt như sương, cái quần tam giác nhỏ cũng là màu trắng, khéo léo che đậy nơi thánh khiết nhất.
Nàng bước chân xuống làn nước, hồ nguyên dịch được ngưng tụ từ chất lượng Nguyên Khí cao cấp và tinh thuần nhất cũng trở nên ảm đạm trước dung nhan của nàng.
“Thiếu chủ, để thiếp thân hầu hạ ngươi.” Lạc Hà giọng nói dịu dàng nhưng cũng khẩn trương, ngọc thủ bắt đầu đặt lên tấm lưng trần của hắn, ánh mắt cũng dần trở nên mê mang.
Đã từ lâu, tấm lưng này luôn hằn sâu trong tâm trí nàng.
Ngày Càn Quân Thánh Đế toàn lực công kích Lạc Gia, nàng độ Đế Kiếp thành Thánh Đế, chính bóng lưng này khi đó chỉ là một Đại Thánh nho nhỏ liền nghịch thiên thay nàng chống đỡ cả một bầu trời.
Từ khoảnh khắc đó, Lạc Hà liền biết nàng có thể vô oán vô hối, lẳng lặng đi theo hắn cả một đời, nguyện làm một thanh kiếm bên cạnh hắn.
Cảm nhận đôi tay nhẳn nhụi của giai nhân ôn nhu kỳ cọ từng khối cơ trên lưng mình, Lạc Nam thoải mái tựa người vào lòng nàng, thanh âm trầm thấp:
“Khi ta còn nằm trong nôi, nàng đã là đệ nhị cường giả của Lạc Gia a.”
“Đúng vậy…” Lạc Hà bờ môi nhẹ cong, mặc dù khi đó vướng bận không ít sự vụ của gia tộc, nàng vẫn thường xuyên lưu ý vị tiểu thiếu chủ hoàn khố được nuông chiều từ bé này.
“Chỉ là không ngờ đến… tiểu thiếu chủ hư hỏng năm đó lại có thành tựu kinh nhân vượt xa tất cả như hiện tại.” Lạc Hà có chút tự hào, có chút xúc động nói.
“Còn một điều nàng không ngờ nữa.” Lạc Nam nói.
“Điều gì?” Lạc Hà mi cong khẽ chớp.
“Đó là tên tiểu thiếu chủ hư hỏng đó sẽ trở thành nam nhân của nàng.” Lạc Nam cười haha, bất chợt quay người ôm lấy nàng ôm chặt.
“Thiếu chủ… ưm…” Lạc Hà chỉ kịp thốt lên hai tiếng trước khi đôi môi mềm mại của nàng bị khóa chặt bởi cái miệng nóng rực như lửa của hắn.
Nàng không phản kháng, cũng không hề muốn phản kháng, vòng tay ôm chặt cổ hắn, chỉ hận không thể hòa tan cùng với hắn.
Cảm nhận chiếc lưỡi quái ác của hắn tiến sâu vào khoang miệng, nàng hé mở môi thơm, lưỡi đỏ đinh hương ướt át dịu dàng cuốn lấy, để hắn nhấm nháp tất cả hương tân ngọc dịch của mình.
Trước bàn tay thô lỗ của hắn, yếm trắng của nàng đã biến mất tự bao giờ, hai khối ngọc thỏ nẩy nẩy lên, hạt anh đào bên trên săn cứng và kiều diễm.
Hắn tách môi nàng, hôn trượt dài qua cằm nàng, cổ nàng, xương quai xanh tinh tế của nàng, rồi tham lam há to miệng ngậm lấy một bên bầu sữa, tham lam mút vào.
“Thiếu chủ thích là được…”
Lạc Hà sủng ái dùng tay vò đầu hắn, ưỡn người để hắn càng dễ gặm cắn da thịt của bản thân, trong đầu hồi tưởng lại năm đó tiểu hài tử thường nằm gọn trong lòng Ninh Vô Song mút sữa.
Trái rồi qua phải, Lạc Nam chỉ cảm thấy trong miệng đầy đặn, dẻo dai và căng đầy nhựa sống, hương thơm thanh nhã của nàng, từng tấc da thịt trắng ngần của nàng đều khiến hắn thật sâu say mê.
Lạc Hà thật sự đúng là hồng nhan tri kỷ của hắn, hai người tiếp xúc cũng nhiều, nàng ở bên cạnh hắn cũng nhiều, lại chưa từng nói lời tán tỉnh đường mật, chỉ biết rằng người này rất quan trọng trong lòng người kia mà thôi.
Mọi thứ giữa hắn và nàng cứ êm đềm như hai dòng nước, cứ chảy và chảy đến khi tiếp xúc và sẵn sàng hòa quyện vào nhau mà không một chút cảm thấy không thích hợp.
Đem nàng bế lên thảm hoa bên hồ, Lạc Nam cúi đầu đem hai chân của nàng tách ra, ánh mắt kinh diễm than thở:
“Nàng đẹp quá…”
Thảm cỏ thơm đen tuyền nhỏ nhắn nằm gọn bên trên không đủ che giấu đôi môi hồng nhỏ kiều nộn ướt át.
Đẹp như hoa, thơm như mật… Lạc Nam cúi đầu hôn xuống.
“Của thiếu chủ cả đấy…” Lạc Hà oằn mình rên rỉ, khi đầu lưỡi của hắn chen chút vào hành lang chật chội, nàng run rẩy dữ dội, xuyên thủy trào dâng, nội tâm trống rỗng.
Như chỉ chờ có thế, Lạc Nam đặt tiểu huynh đệ đã sớm bạo động của mình vào giữa rãnh trơn, bằng vào kinh nghiệm từng bước xâm phạm.
Lạc Hà tính cách trong trẻo điềm tĩnh, nàng cũng không thể hiện quá nhiều, chỉ chờ mong, hồi hộp và đón nhận tất cả những thứ thuộc về hắn.
Từng chút từng chút một, mãi đến khi gắt gao dính cùng một chỗ, đôi nam nữ cùng lúc nhìn lấy nhau.
Bên dưới máu đào tinh khiết diễm lệ, bên trên là nước mắt ngọt ngào long lanh.
“Nàng là của ta rồi.” Lạc Nam hôn lên mắt nàng, liếm lấy từng giọt lệ trên khuôn mặt đẹp.
“Sủng ái thiếp đi.” Lạc Hà ôm siết lưng hắn, móng tay cắm vào da thịt.
Không cần nàng nói, hắn đã sớm bắt đầu chuyển động.
Nhục côn đều đặn đâm vào rút ra, mỗi một lần đều chậm rãi để cảm nhận rõ ràng sự chật chội, ướt át và trơn tuột của nàng đem lại.
Khi tiếng thở của nàng trở nên đứt quãng, hô hấp dồn dập, cũng là lúc động tác của hắn ngày một nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.
Bạch bạch bạch bạch bạch…
Thanh âm xấu hổ vang lên không dứt, Lạc Hà ánh mắt lim dim, linh hồn phiêu đãng, bờ môi đỏ mộng rên rỉ từng đợt vì khoái cảm như nước thủy triều cứ liên tục, liên tục nhấn chìm lấy nàng.
“Thiếu chủ tuyệt quá… thiếp sướng…”
“A… sâu quá… tiến thẳng vào bên trong…”
“Đừng ngừng lại… thiếp thích…”
Nàng rên rỉ nhưng thanh âm lại không quá lớn, dù là ở thời điểm động tình nhất, nàng vẫn giữ được sự tĩnh lặng vốn có của mình, chỉ ôm hắn, rên rỉ bên tai hắn, không hề biểu hiện ra sự cuồng dã hay bừng bừng của một ngọn lửa đang thiêu đốt, ngược lại giống một tảng băng đang được hắn hòa tan.
Đổi lại là Yên Thê hay Võ Tam Nương, đã sớm đem Lạc Nam đè xuống và cưỡi lên trên rồi.
Nhưng cá tính của mỗi người mỗi khác, Lạc Nam ưa thích Lạc Hà như vậy, hôn kín miệng nàng, khiến thanh âm rên rỉ của nàng đổi thành tiếng ú ớ trong cổ họng.
“Hức… chết… thiếp… sướng… rồi…”
Khi bên trong của nàng co bóp dữ dội, âm tinh như đại hồng thủy trào dâng, nàng lên đỉnh lần đầu tiên trong đời…
Hắn vẫn không dừng lại động tác, ngược lại xoay chuyển tư thế, để Lạc Hà nửa quỳ nửa nằm, kiều đồn vểnh cao, ở phía sau tiếp tục mạnh mẽ chiếm hữu.
Hắn khiến nàng liên tục nhận lấy trùng kích, liên miên không dứt, khoái cảm lên cao từng đợt rồi lại từng đợt không thể hạ xuống.
Cũng không biết qua bao lâu sau, Lạc Hà không còn nhớ rõ mình đã cùng hắn làm bao nhiêu tư thế, cũng không biết mình đã lơ lửng trên mây bao nhiêu lần.
“Lắp đầy nàng…”
Lạc Nam trầm thấp gầm lên một tiếng, tràn ngập thỏa mãn tiến vào nơi sâu nhất bên trong Lạc Hà, tinh quang phun trào đánh dấu chủ quyền cực kỳ bá đạo.
Khoảnh khắc này, Lạc Hà vĩnh viễn không thể nào quên được, từng dòng sinh mệnh nóng hổi lắp kín mọi ngõ ngách của nàng, nam nhân mãn nguyện và sủng ái nhìn ngắm nàng, khác hẳn hoàn toàn những lần trước chỉ có một mình nàng lên đỉnh.
Nằm trong lòng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, được đôi tay của hắn vuốt ve yêu chiều khắp thân thể, Lạc Hà chậm rãi nhắm mắt lại, bờ môi cong lên tuyệt mỹ:
“Thiếp có thể chết vì chàng, thiếu chủ.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
“Chúc mừng…”
Thấy Lạc Nam nắm tay Lạc Hà tiến ra, Ninh Huyền Tâm thản nhiên lên tiếng, ngồi trên lan can Bá Vũ Điện đón gió như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần.
Lạc Nam cười hề hề nhảy lên ôm lấy nàng: “Hay chúng ta cũng vào tắm một chút?”
“Đứng đắn một chút.” Ninh Huyền Tâm mắt hạnh trừng hắn, bất quá cũng không đem hắn đẩy ra, chỉ chuyển vấn đề đến chuyện chính sự:
“Vì sao không ở lại Đỉnh Lôi Chí Quốc chờ hành động, lại chạy đi đâu đây?”
“Có chút đồ cần lấy, các nàng chỉ cần bồi tiếp bên cạnh ta là được.” Lạc Nam hăng hái nở nụ cười.
Bá Vũ Điện hành tẩu đến một vùng phế tích hoang tàn, khắp nơi đều có thể nghe thấy thanh âm oán hồn đang gào thét, cực kỳ thê lương và thảm thiết.
Nơi này chính là địa bàn ngày trước của Vạn Linh Tộc.
Lần trước một Rương Đặc Biệt xuất hiện ở Bảo Tàng Động, một Rương Đặc Biệt xuất hiện ở thế lực thù địch, chính là Vạn Linh Tộc.
Nào ngờ Lạc Nam còn chưa kịp đến lấy, Vạn Linh Tộc đã chủ động nhắm vào Phạm Thanh Thuyên cùng Lôi Di Quân ở Bảo Tàng Động dẫn đến kết cục huỷ diệt.
Đối với Vạn Linh Tộc có khả năng sống sót cực kỳ quỷ dị, dù chỉ còn lại một luồng Linh Hồn trong số hàng vạn Linh Hồn lẫn trốn thành công, bọn hắn vẫn có cơ hội trở mình… cho nên khi tiêu diệt Vạn Linh Tộc, các vị nữ cường nhân đều vô cùng cẩn thận, thà diệt lầm còn hơn bỏ sót, gần như lật úp toàn bộ lãnh thổ của Vạn Linh Tộc lên không trung, nên mới tạo thành hiện trường hoang tàn đến cực điểm như thế này.
Lạc Nam đảo thần thức một vòng không phát hiện tung tích Rương Đặc Biệt.
“Chẳng lẽ nó bị chôn vùi dưới phế tích rồi?” Hắn âm thầm suy nghĩ.
Động lấy ý niệm ra hiệu cho đám Hắc Kim Cương Thiên Long một lần nữa tàn phá.
Chúng nó không để Lạc Nam phải thất vọng, thô bạo đem phế tích của Vạn Linh Tộc một lần nữa lật tung lên, đào sâu hàng vạn mét tạo thành các thung lũng khổng lồ.
Rốt cuộc trong đống đất đá hỗn loạn, Lạc Nam chứng kiến một chiếc rương màu hoàng kim đang bị vùi lấp.
Rương Đặc Biệt màu Hoàng Kim, tuy rằng không sánh bằng chiếc Rương Kim Cương trong Bảo Tàng Động nhưng cũng là cực kỳ bất phàm rồi.
Không hề do dự mở ra tại chỗ, ánh mắt Lạc Nam trở nên lấp lóe.
Một kiện đồ vật xuất hiện trong tay hắn.
“Nó là cái gì?” Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà cũng hiếu kỳ quan sát.
Thứ này có hình dạng như một trái bầu màu trắng, toàn thân trong suốt, bên trong dường như chứa đựng rất nhiều Hồn Lực đang dồn nén.
“Đồ chơi này gọi là Bom Khoái Cảm.” Lạc Nam khóe miệng giật giật, hàng của Rương Đặc Biệt quả nhiên luôn luôn là đặc biệt.
“Bom Khoái Cảm? Chưa từng nghe qua.” Lạc Hà cùng Ninh Huyền Tâm đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng không hiểu nó có tác dụng gì, bất quá có vẻ không phải đồ vật tốt lành.
“Haha, chúng ta đi.” Lạc Nam hài hước cười đem Bom Khoái Cảm thu hồi.
Bá Vũ Điện một lần nữa hoành không mà đi.