Phần 155
Chí Tôn cường thế xâm nhập địa bàn, động tĩnh và thanh thế vô cùng to lớn.
Các vị Chí Tôn này cũng vô cùng cẩn thận, biết Ẩn Châu không phải là một nơi đơn giản, liền triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng bao phủ toàn thân đề phòng vệ.
Cứ tưởng sẽ nhanh chóng đối mặt với sự chống trả quyết liệt đến từ cường giả Ẩn Châu… nhưng đáp lại bọn hắn chỉ là sự tĩnh lặng.
Không gian mênh mông, thiên địa hoang tàn, cảnh vật âm u rét lạnh, lại dường như không có hơi thở của sự sống.
“Ẩn Châu đám rùa rút đầu, mau cút ra đi!”
Một vị Chí Tôn mất kiên nhẫn ngửa đầu quát lớn.
Đáp lại hắn chỉ có thanh âm của chính hắn vang vọng từ xa xa.
“Phá hết.” Chư Chí Tôn nổi giận, lập tức phát động công kích tàn phá hoàn cảnh xung quanh.
Các loại Chí Tôn Pháp Tướng gầm lên phẫn nộ, ra sức hủy diệt.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Nhưng mặc kệ thế công của bọn chúng là cỡ nào dữ dội, hoàn cảnh xung quanh bị tàn phá liền rất nhanh có thể khôi phục nguyên vẹn như chưa từng tổn hại.
“Là ảo trận!”
Các vị Chí Tôn lập tức nhận ra mình đã rơi vào ảo cảnh, muốn hướng về phía sau mãnh liệt rút lui.
Chợt bọn hắn biến sắc phát hiện lối ra đã mất, bốn phương tám hướng xung quanh đều đã là ảo trận hàng lâm, phong thiên tỏa địa.
“Giao cho ta!” Một vị Chí Tôn Chiến Trận Sư có nghiên cứu về Ảo Cảnh đạp không bay lên, hai tay liên tục kết ấn, tầng tầng lớp lớp Trận Văn quét ra, dụng tâm cảm nhận để có thể phá giải ảo cảnh.
Rất nhanh đầu hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên vặn vẹo vì đau đớn, sau đó ôm đầu gào thét như phát điên:
“AAAAA”
Tiếng hét thảm thiết của hắn khiến tất cả rùng mình, một vị đồng bọn lập tức bay lại quan tâm:
“Ngươi làm sao thế?”
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Từ bên trong ảo cảnh, vô số công kích khủng bố mang tính hủy diệt đột ngột hàng lâm, giáng xuống tất cả Chí Tôn đang bị mắc kẹt.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, một đám Chí Tôn muốn phản kháng, lại phát hiện toàn thân của mình đã bị định trụ, Không Gian xung quanh ảo cảnh đã trói chặt toàn thân bọn hắn.
Mà ở trong Ảo Trận, mọi thứ dường như không theo sự khống chế của bọn hắn, ngay cả Chí Tôn Pháp Tướng triệu hoán từ lúc đầu cũng đã biến mất từ bao giờ.
“Không thể…” Cả đám hai mắt muốn lòi ra.
PHỐC!
Máu tươi phun trào, từng đợt Công Kích mang tính hủy diệt giáng xuống, chư vị Chí Tôn thân thể chia năm xẻ bảy.
“Ực…”
Chứng kiến cảnh tượng này từ bên ngoài, không ít cường giả âm thầm may mắn mình không vội vàng xâm nhập Ẩn Châu.
Chỉ trong chưa đầy một nén nhan, đã có hơn chục vị Chí Tôn nôn nóng tử trận.
Tuy rằng những người này đều là Chí Tôn cấp thấp, thuộc hạ dưới trướng của các Chí Tôn cao cấp, bọn hắn muốn nóng lòng thể hiện trước mặt chủ nhân nên mới rơi vào ảo trận.
Nhưng Chí Tôn dù sao cũng là Chí Tôn, là đại nhân vật hàng thật giá thật, một lần nhìn thấy hơn chục vị chết thảm đơn giản như thế, bất kỳ ai cũng cảm giác được bất an trong lòng.
“Đây rốt cuộc là Ảo Trận gì? Vì sao nhìn qua không hề phát hiện?” Lôi Di Quân ngưng trọng hỏi, phải biết rằng ngay cả Thất Cảnh Chí Tôn ban đầu như nàng cũng nhìn không ra sơ hở.
“Xem ra Ẩn Châu đã có chuẩn bị từ trước, phía sau lớp kết giới là một lớp ảo trận sẵn sàng vây nhốt mọi kẻ tiến vào trong ảo cảnh.” Dạ Thanh Thu nhíu mày nói.
“Không phải là Ảo Trận, mà là một loại chủng tộc.” Lạc Nam vuốt cằm nói.
“Chủng tộc?” Mấy nữ hai mặt nhìn nhau, ngươi vừa nói gì thế?
KENG!
Thiên địa kịch chấn, Đao ngân động thiên, một vị Thất Cảnh Chí Tôn đạp không mà lên.
Nhìn từ xa, phương vị mà hắn đang đứng là ở Nam Vực.
Chân của hắn đạp trên một vầng đại nhật, đầu của hắn là cửu tinh xoay tròn, Đại Đao đen kịch trong tay có Đao Thế kinh hồn luân chuyển.
“Đó là thành chủ của Phục Kiếm Thành, Phục Vân.” Phạm Thanh Thuyên nhận ra thân phận của đối phương.
“Phục Kiếm Thành? Đây không phải thế lực giáp với Nam Thiên Môn sao?” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, thành chủ là một vị Thất Cảnh Chí Tôn, kém hơn Nam Thiên Tố không ít.
“Phục Kiếm Thành còn một vị lão tổ, đó mới là cường giả mạnh nhất.” La Âm Khinh Nhạn cũng có kiến thức nói.
KENG! KENG! KENG! KENG!
Lại liên tục có tiếng đao ngân trùng thiên, sau lưng Phục Vân hiện ra thêm năm vị Trưởng Lão của Phục Kiếm Thành, mỗi người đều nâng đại đao.
“Nhật Tinh Đao Pháp – Loạn Trảm!”
Đại nhật dưới chân bọn hắn mãnh liệt sôi trào Chí Tôn Diễm dữ dội, cửu tinh trên đầu cuồn cuộn giáng xuống Tinh Thần Lực khủng bố.
Liên miên bất tuyệt, từng thanh đại đao bá đạo chém ra, mục tiêu chính là ảo trận.
Trước công kích hùng mạnh của Phục Vân và các vị trưởng lão.
“Hắc hắc hắc hắc…”
Bên trong ảo trận đột ngột phát ra tiếng cười quỷ dị, sau đó đột nhiên bắt đầu phân tách.
Trong ánh mắt không tưởng của đám người, toàn bộ ảo trận khổng lồ thay hình đổi dạng, chúng nó biến thành những sinh vật nhìn giống như người nhưng lại không giống người, bởi vì toàn thân là lít nha lít nhít các loại Trận Văn Huyền Ảo liên kết mà thành, không hề có nhục thể hoàn chỉnh.
“Thật sự là một chủng tộc?” Mấy nữ nhân tròn xoe mắt.
“Đám này gọi là Ảo Tinh Tộc, bản thân mỗi một tên đều có khả năng tạo thành các ảo cảnh cỡ nhỏ, nhưng khi kết hợp lại hóa thành một ảo cảnh khổng lồ, một khi bị chúng nó nhốt vào bên trong, ngay cả Chí Tôn cũng phải bất lực.” Lạc Nam kiên nhẫn giải thích nói:
“Nhưng điểm yếu của chúng là chỉ khắc chế được người đã rơi vào ảo cảnh mà thôi, vậy nên khi gặp phải thế công khủng bố từ bên ngoài chém đến của đám người Phục Vân, chúng nó phải phân tách ra để né tránh.”
“Né xong chúng nó lại liên kết cùng nhau tiếp tục thành ảo cảnh khổng lồ, vậy làm sao phá giải đây?” Dạ Thanh Thu nhíu mày, cảm thấy khá phiền toái.
“Vậy thì chưa chắc…” Lạc Nam nở nụ cười.
PHẦN PHẬT.
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy thanh âm phần phật tung bay.
Một lão nhân béo mập với cái bụng to chẳng biết từ bao giờ đã đứng giữa hư không.
Lão nhân tóc trắng cuồng loạn, hai mắt đen kịch âm u, cuồn cuộn Ma Lực ở trong tay triệu hoán ra một cái tủi vải như vực sâu không đáy.
“Càn Khôn Ma Nải!”
Lão nhân nghiêm nghị quát to, dùng lực ném túi vải lơ lửng lên không.
Ngay lập tức, túi vải liền cấp tốc biến lớn, đồng thời tuôn ra hấp lực dữ dội như vòi rồng.
“Mau dừng tay!” Đám Ảo Tinh Tộc hoảng hốt nhao nhao la lên.
Còn chưa kịp kết hợp trở lại, từng tôn từng tôn Ảo Tinh Tộc đã như đám côn trùng bị cái túi vải khổng lồ kia hút vào bên trong, toàn bộ thu nạp như đang bắt giữ một đám sâu bọ.
“Lão già đó là ai? Cái túi vải đó rất lợi hại.” Chúng nhân kinh hô.
“Đó là Ma La Lão Tổ, tổ tông của Chí Tôn Ma Tông đến từ Đông Vực, làm việc dưới trướng Thiên Tượng Chí Tôn.” Có người nhận ra thân phận của lão già liền lớn tiếng quát:
“Cũng là một vị Thất Cảnh Chí Tôn hàng thật giá thật.”
“Càn Khôn Ma Nải trong tay ông ta là Thất Phẩm Chí Bảo mạnh nhất của Chí Tôn Ma Tông, tương truyền có thể thu được vạn vật.”
Mà khi Ma La Lão Tổ thành công bắt giữ Ảo Tinh Tộc vào trong Càn Khôn Ma Nải, cảnh vật thật sự ở Ẩn Châu rốt cuộc lộ diện trong mắt đám đông.
Nào là vô tận đại sơn nối liền không dứt, nào là hoang mặc khô cằn không chút sự sống, nào là độc hải sục sôi, nào là sâm lâm huyền bí… đủ mọi loại cảnh sắc đa dạng và phong phú không khác nào các đại châu khác, bất quá mỗi một địa hình lại ẩn chứa cảm giác nguy hiểm khó thể hình dung.
“Bảo Tàng Động đã thuộc về Ẩn Châu, không muốn chết thì cút hết!”
Một thanh âm trầm thấp đột ngột truyền thẳng vào tai của từng người, ong ong chấn động như thị uy, khiến linh hồn toàn trường đều tê dại.
Kẻ này không trực tiếp mở miệng, lại có thể truyền đạt âm thanh vào tiềm thức của tất cả cường giả xung quanh, bao gồm cả những Thất Cảnh, Bát Cảnh Chí Tôn cao cao tại thượng.
Thủ đoạn như thế, chỉ có thể là Cửu Cảnh Chí Tôn cực kỳ khủng bố mới có thể làm được.
Rõ ràng Ẩn Châu đã bày tỏ thái độ, đích thân Cửu Cảnh Chí Tôn tuyên bố Bảo Tàng Động thuộc về Ẩn Châu rồi.
“Khặc khặc khặc, Bảo Tàng Động thuộc về Ẩn Châu sao?” Một tiếng cười quái dị sang sảng vang lên tại Tây Châu.
Bầu trời cấp tốc biến hóa chuyển thành hai màu đen và trắng.
Ở giữa lằn ranh hắc bạch, một tên nam tử da đen, tóc trắng, diện mục âm trầm lặng lẽ xuất hiện:
“Bổn tọa phản đối!”
Thanh âm vừa dứt, hắn nhẹ nâng hai lòng bàn tay.
Ở bên trong đó, hai dòng xoáy nước như đại hồng thủy điên cuồng hình thành.
Một dòng xoáy nước màu đen tượng trương cho Chí Tôn Âm Lực với tính ăn mòn khủng khiếp, một dòng xoáy nước màu trắng tượng trưng cho Chí Tôn Dương Lực với mức độ tàn phá dữ dội.
“Âm Dương Đại Hồng!”
Nam tử ngửa đầu thét dài, hai dòng xoáy kết hợp, lập tức hình thành vạn trượng sóng thần hướng vào Ẩn Châu điên cuồng tàn phá.
Những nơi đi qua, thiên băng địa liệt, hoàn cảnh bị hủy hoại gần như không còn sót lại bất cứ thứ gì.
“Đây chính là Âm Dương Chí Tôn, đã từng bại trận dưới tay sư phụ.” Huyết Chiêu Dương ngưng mắt lên tiếng.
“Bát Cảnh Chí Tôn hàng thật giá thật.” Phạm Thanh Thuyên trịnh trọng nói:
“Là một trong các tán tu mạnh nhất, vẫn luôn không rõ tung tích.”
Đối mặt với sự tàn phá của Âm Dương Đại Hồng, chỉ mới vài giây ngắn ngũi, vạn dặm lãnh thổ Ẩn Châu đã hóa thành bình địa.
“Lớn mật!”
Từ nơi xa xôi mờ mịt giữa vô tận thời không, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên:
“Âm Dương Chí Tôn, Ẩn Châu không phải nơi để ngươi giễu võ giương oanh.”
Lòng đất Ẩn Châu bất giác sôi trào như đang đun nấu…
Theo sau đó, vạn dặm đất bằng đột ngột hóa thành đầm lầy với màu xám trắng, mỗi một giọt bên trong đầm lầy đều là do Bát Tầng Chí Tôn Độc Lực ngưng kết mà thành.
“Thôn Độc Bách Lý!”
Đầm lầy kịch độc mãnh liệt trào dâng, hướng về Âm Dương Đại Hồng của Âm Dương Chí Tôn điên cuồng va chạm.
ĐÙNG!
RĂNG RẮC!
Không gian sụp đổ, những nơi hai cổ lực lượng kinh hoàng, hai thế công mang tính hủy diệt đụng nhau đều biến thành chân không trống rỗng, tàn phá tất cả chẳng chừa lại một tia nguyên khí mong manh nào.
Bát Cảnh Chí Tôn giao thủ, vừa ra tay chính là khủng khiếp không thể hình dung như vậy.
“Thì ra là Độc Uyên Lão Tổ.” Âm Dương Chí Tôn híp mắt lại lên tiếng:
“Bảo Tàng Động có liên quan gì đến ngươi không?”
“Hừ, Bảo Tàng Động thuộc về Ẩn Châu, các ngươi đừng mơ chiếm đoạt.” Độc Uyên Lão Tổ từ dưới đầm lầy kịch độc rốt cuộc trồi lên.
Chỉ thấy hình thể của ông ta như một con cóc lớn, lưng khom, da dẻ sẵn sùi, trên thân phủ đầy mụn cóc, từng giọt từng giọt Độc Dịch lơ lửng trôi nổi xung quanh, vừa nhìn đã thấy buồn nôn đến cực điểm.
“Gia hỏa này sao lại xấu như vậy?” Dạ Thanh Thu khinh bỉ thì thầm.
Âm Dương Chí Tôn cất cao giọng nói: “Nể tình ta và Ẩn Châu có ngọn nguồn, chỉ cần giao ra Âm Dương Bát Cảnh Đan, bổn tôn sẽ không xen vào trận chiến lần này.”
“Đệ đệ ngu xuẩn của ta, Âm Dương Nhất Tộc tại Ẩn Châu đã trục xuất ngươi, ngươi không có tư cách ra điều kiện.” Một thanh âm hờ hững buông xuống.
Trước mặt Âm Dương Chí Tôn liền xuất hiện nam tử trung niên có diện mạo giống với Âm Dương Chí Tôn đến bảy, tám phần, trên người cũng đang hừng hực Chí Tôn Âm Lực và Chí Tôn Dương Lực.
“Đại ca!” Âm Dương Chí Tôn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt ngập tràn hận ý nhìn nam tử trung niên đối diện.
Âm Dương Nhất Tộc là một trong những đại tộc mạnh nhất Ẩn Châu, sánh ngang Sinh Tử Nhất Tộc.
Trong cuộc tranh đoạt ngôi vị tộc trưởng của Âm Dương Nhất Tộc, Âm Dương Chí Tôn đã thất bại vào tay đại ca của mình và bị trục xuất khỏi Ẩn Châu, từ đó mới trở thành tán tu của Tây Châu.
Hiện tại đối mặt với đại ca, cũng là kẻ đã từng đánh bại mình, đang đảm nhiệm chức vụ Âm Dương Tộc Trưởng, Âm Dương Chí Tôn nổi lên chiến ý trùng thiên.
Trong lúc nhất thời, hai vị cường giả hàng đầu tinh thông Âm Dương Chi Lực điên cuồng kịch chiến.
“Thấy rồi chứ?” Độc Uyên Lão Tổ đảo mắt nhìn toàn trường một vòng, uy hiếp nói:
“Đây chính là thái độ của Ẩn Châu chúng ta.”
“Ẩn Châu cũng quá bá đạo, vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không rồi.” Thiên Tượng Chí Tôn cất tiếng cười dài, triệu hoán Dị Tượng Pháp Tướng hiện thân.
Khiến Lạc Nam ngoài ý muốn là tu vi của Thiên Tượng Chí Tôn lúc này đã là Lục Cảnh Chí Tôn, rõ ràng sau khi chiếm được Đông Vực với tài nguyên sản vật phong phú, thực lực của Thiên Tượng Chí Tôn cũng có cực lớn tiến bộ.
Bất quá đối mặt với thế công của Thiên Tượng Chí Tôn, Độc Uyên Lão Tổ lại là xem thường hừ lạnh:
“Thân là người của Đông Vực, lại làm chó cho Trung Châu cắn ngược lại Đông Vực, loại tiểu nhân như ngươi không đủ tư cách nói chuyện.”
“Ngươi!” Thiên Tượng Chí Tôn nghe xong phẫn nộ, bị sỉ nhục như vậy trước mặt toàn thiên hạ là điều tối kỵ của hắn.
“Pháp Tướng Thần Thông – Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn!”
Phát động công kích mạnh nhất, hấp thụ và điều động sức mạnh từ mặt trăng, mặt trời, vô vàn ánh sao ngưng kết thành một kiện Đại Ấn, hung hăng giáng xuống đầm lầy của Độc Uyên Lão Tổ.
“Thiên Tượng Chí Tôn, Ẩn Châu không chỉ có một mình Độc Uyên Lão Tổ, Lục Cảnh như ngươi còn chưa xứng để Bát Cảnh như Độc Uyên Lão Tổ ra tay.”
Lại có thanh âm khinh thường đến cực điểm.
Lục Cảnh Chí Tôn Uy Thế bạo phát, có tiếng cười âm u vọng ra:
“Vạn Cốt Già Thiên!”
KẼO KẸT… KẼO KẸT… KẼO KẸT.
Giữa không gian, chẳng biết từ nơi nào lồi ra vô số thanh xương cốt.
Những thanh xương cốt này mỗi một thanh đều là Chí Tôn Cốt, mỗi một thanh đều có các đường văn hùng mạnh khảm nạm bên trên.
Chúng nó biến hóa và kết hợp thành một Đại Cốt Ấn, hung hăng nghênh đón Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn của Thiên Tượng Chí Tôn.
OÀNH!
Dư ba càn quét, tiếng nổ lan tràn, Thiên Tượng Chí Tôn lùi lại hàng chục bước trên không trung, sắc mặt âm trầm đến rỉ máu.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, những thanh Chí Tôn Cốt lại một lần nữa thay hình đổi dạng, biến hóa thành một loại Cốt Tướng khổng lồ, hung hăng lao đến tấn công Dị Tượng Pháp Tướng.
Hiển nhiên nhân vật đang khống chế đám Chí Tôn Cốt cũng là một vị Cốt Tu cực kỳ kinh khủng, vượt qua Ẩn Thế Lưu Gia ở Tây Châu không biết bao nhiêu lần.
Trước tình hình đó, Thiên Tượng Chí Tôn phẫn nộ rít gào:
“Toàn bộ Chí Tôn của Đông Vực xuất thủ cho ta, xem thử Ẩn Châu có bao nhiêu cân lượng!”