Phần 205
“Ta làm sao có thể bỏ ngươi lại chịu chết, chúng ta là bằng hữu.” An Hinh cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đầy sự quật cường, thà chết cũng không muốn bỏ chạy.
“Yên tâm đi, bọn chúng không giết ta, cùng lắm là bắt ta nhập bọn mà thôi.” Thần Xí Nga khuyên.
Phe địch nhân người đông thế mạnh, bản thân trọng thương chưa lành, bằng hữu lại không tinh thông chiến đấu.
Thần Xí Nga đã không nghĩ ra biện pháp nào khác ngoài việc cố gắng kéo dài thời gian để An Hinh đào tẩu.
Chỉ cần An Hinh chạy trốn thành công đã là kết quả tốt nhất.
“Quyết định xong chưa? Quy hàng hay chịu chết?” Thiên Tượng Chí Tôn cười gằn hỏi.
“Thả An Hinh an toàn rời đi, Xí Nga Tộc nguyện ý quy hàng.” Thần Xí Nga bất lực lên tiếng.
Nó sớm biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, chủ nhân sau lưng Thiên Tượng Chí Tôn muốn chiếm giữ toàn bộ Đông Vực, Ngân Nga Tuyết Nguyên lại là nơi có vị trí địa lí đặc thù, tuy rằng là một vùng nguy hiểm băng hàn nhưng tương tự cũng ẩn chứa rất nhiều tài nguyên, lại tiếp giáp với Yêu Vực, đám Thiên Tượng Chí Tôn làm sao có thể bỏ qua được?
Thần Xí Nga tưởng rằng với thực lực của bản thân sẽ trụ thêm được một khoảng thời gian nữa, không ngờ sự kiện Tử Linh Thần Sứ diễn ra làm thay đổi mọi tính toán, dẫn đến ngày Xí Nga Tộc lâm nạn đến nhanh hơn.
Nhưng đứng trước yêu cầu của Thần Xí Nga, Thiên Tượng Chí Tôn lại phá lên cười:
“Thả? Thả một Y Sư có bản lĩnh rời đi? Chẳng may sau này nàng ta quay lại tính kế trả thù, bổn tọa lại phải ngày đêm lo lắng?”
“Đúng vậy, chưa kể nàng ta còn là người của Thần Tộc, nếu tùy tiện thả đi… nàng lại gọi viện quân ở Thần Vực đến thì lớn chuyện.” Chân Lôi Lão Tổ tán thành gật đầu.
“Các ngươi lo lắng dư thừa, An Hinh thiện lương, tâm địa như bồ tát, chắc chắn sẽ không làm ra những việc như vậy.” Thần Xí Nga cam kết nói.
Tuy rằng tính cách của nó lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng nó cũng thật tâm xem An Hinh là bằng hữu quan trọng nhất cuộc đời, kiên quyết không thể để nàng xảy ra chuyện.
“Đó chỉ là một phía của ngươi thôi, chẳng có gì đảm bảo cả.” Thiên Tượng Chí Tôn cười gằn:
“Chi bằng giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên làm tin, bổn tọa sẽ thả người.”
“Nằm mơ đi!” Thần Xí Nga biết không thể thương lượng được nữa, rốt cuộc quyết tâm liều mạng.
Chỉ thấy nó nâng lên Băng Trượng, nước của sông băng sau lưng liền ầm ầm dậy sống, vô số hàn khí bóc lên tận trời.
Đây chính là Nguyên Hàn Giang, con sông ẩn chứa lượng Băng Lực tinh khiết và nồng đậm đến cực điểm, một loại tài nguyên quý giá ở Ngân Nga Tuyết Nguyên.
Theo động tác của Thần Xí Nga, nước sông Nguyên Hàn chảy vào cơ thể nó, vô vàn Băng Nguyên Khí tinh thuần được cung cấp.
Trong nháy mắt, tu vi của Thần Xí Nga tăng lên Bát Cảnh Yêu Chí Tôn.
“Không muốn chết thì cút đi!” Thần Xí Nga lạnh giọng uy hiếp.
“Hahaha.” Thiên Tượng Chí Tôn ngửa đầu cười dài, mà một đám Chí Tôn đi cùng với hắn cũng biểu hiện thích thú.
“Chúng ta đã nghiên cứu rất kỹ trước khi đánh đến nơi này, Nguyên Hàn Giang quả thật có khả năng tăng thực lực của Thần Xí Nga… nhưng đó là thời điểm ngươi ở trạng thái toàn thịnh.” Lão Đế Tôn của Thương Thiên Quốc chế nhạo nói:
“Còn ở thời điểm hiện tại, cơ thể trọng thương của ngươi có thể gánh vác nổi di chứng phản phệ sao?”
Nói xong, Lão Đế Tôn đã mang theo trường thương, bạo phát Thương Thế ngập trời với hàng nghìn tầng Thương Vực bên trong, hung hăng trấn xuống Thần Xí Nga.
Thần Xí Nga biến sắc, cắn chặt răng đem Trượng Băng đón đỡ.
ẦM!
Quả nhiên tất cả chỉ là hư trương thanh thế, ngay khi Thần Xí Nga cố gắng điều động lực lượng đã phun ra một ngụm máu, Trượng Băng bị trường thương chấn bay, cơ thể suy nhược bay ngược trở về.
PHỐC!
Thần Xí Nga cả người run rẩy vì đau đớn, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông trắng muốt tinh khiết.
“Không thể!” An Hinh lo lắng thương thế vừa mới tiến triển của Thần Xí Nga trở nặng, cố gắng dùng Y Thần Lực hỗ trợ trị thương.
“Cút!” Chân Lôi Lão Tổ hừ một tiếng, Hắc Lôi vô tình oanh tạc, đem thân thể nhỏ bé của An Hinh chấn bay ra hàng trăm mét.
Thiên Tượng Chí Tôn cao cao tại thượng hạ xuống trước mặt Thần Xí Nga, ánh mắt đầy ngạo nghễ tuyên bố:
“Thần phục hoặc chết, ngươi có một giây để quyết định!”
Chỉ là vừa mới dứt lời, trong lòng Thiên Tượng Chí Tôn dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Từ dưới cái bóng to lớn của Thần Xí Nga phản chiếu trên dòng sông băng, một tên Vong Linh như quỷ mị bỗng nhiên trồi lên, hung hăng tung ra một chưởng vào giữa lồng ngực Thiên Tượng Chí Tôn.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Thiên Tượng Chí Tôn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lồng ngực như sụp đổ, cơ thể như diều đứt dây bay ngược trở về.
Vong Linh không truy đuổi Thiên Tượng Chí Tôn, ngược lại nâng đỡ cơ thể Thần Xí Nga lùi về phía sau để giữ khoảnh cách an toàn.
“Chạy đi đâu?”
Chân Lôi Lão Tổ không cho phép điều này xảy ra, cơ thể hóa thành một luồng Hắc Lôi điên cuồng truy sát.
PHẦN PHẬT…
Áo choàng tung bay, một thân ảnh khoác áo choàng đen kịch che kín từ đầu đến chân bỗng nhiên xuất hiện, cánh tay khô gầy sau lớp áo choàng hung hăng đấm ra một quyền.
OÀNH!
Một quyền khủng bố, trực tiếp đem Hắc Lôi đánh về nguyên hình, hiện ra Chân Lôi Lão Tổ vô cùng chật vật, khóe miệng rỉ máu.
“Ngươi là kẻ nào?” Chân Lôi Lão Tổ ngưng trọng nhìn người đối diện, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Hắn không cảm giác được khí tức người sống từ kẻ này, cũng không cảm giác được lực lượng sau lớp áo choàng của đối phương.
Vừa rồi va chạm, đơn thuần vì nhục thân của đối phương quá mạnh, mạnh đến mức một quyền đấm bay mình.
“Chẳng lẽ là Thể Chí Tôn cao cấp?” Chân Lôi Lão Tổ âm thầm suy đoán.
Kẻ bên trong áo choàng chính là một trong số các Ma Cương Vệ trung thành, từng là Đại Trưởng Lão của Sinh Tử Nhất Tộc, Bát Cảnh Chí Tôn hàng thật giá thật.
Tuy rằng đã bị luyện thành cương thi, chiến lực không thể sánh bằng thời còn sống… nhưng muốn ngăn chặn Thất Cảnh Chí Tôn như Chân Lôi Lão Tổ lại quá dễ dàng.
“Để ta giúp ngươi!” Lão Đế Tôn thấy cảnh này cũng xách trường thương lao đến, muốn viện trợ Chân Lôi Lão Tổ.
Bất quá mọi thứ không đơn giản như lão suy nghĩ, bởi vì đã có hai thân ảnh khoác áo choàng đen cực kỳ bí ẩn từ trên trời rơi xuống, ngăn chặn ở trước mặt rồi.
Cũng đều là Ma Cương cao cấp, thân phận của chúng nó lần lượt là Nhị Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão của Sinh Tử Nhất Tộc ngày trước.
Trong lúc nhất thời, cả Lão Đế Tôn và Chân Lôi Lão Tổ đều bị những kẻ thần bí khoác áo choàng ngăn cản.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thần Xí Nga đang hấp hối trong mắt hiện lên tia hy vọng.
Kẻ đến là ai? Phúc hay là họa?
An Hinh lại không có tâm trạng suy nghĩ những thứ như thế, nàng đã bay đến bên cạnh Thần Xí Nga, phát động Y Thần Lực trị thương cho nó.
“Các ngươi là ai? Dám dây vào bổn tọa, muốn chết sao?” Thiên Tượng Chí Tôn nộ hống khi có biến cố phát sinh.
Hắn phất tay, ra hiệu sáu vị Chí Tôn còn lại tiến lên viện trợ.
Nào ngờ lại một lần nữa có năm kẻ thần bí khoác áo choàng đen hàng lâm ngăn chặn trước mặt.
Sau một phen giao thủ, sáu vị Chí Tôn nhận ra chiến lực của năm kẻ này không thể sánh bằng Chí Tôn bình thường, động tác lại có phần cứng ngắc, không thể vận dụng Chí Tôn Lực, liền lớn giọng kinh hô:
“Chúng nó là cương thi… hoặc chăng chỉ là Khôi Lỗi!”
“Haha, tưởng gì? Vậy các ngươi mỗi người lấy ba địch năm, ba tên còn lại tấn công Thần Xí Nga cho bổn tọa.” Thiên Tượng Chí Tôn tàn nhẫn nói, vẫn nhất quyết không tha cho Thần Xí Nga.
Nhận lệnh của hắn, nhóm sáu người Chí Tôn tách nhau ra, ba người ngăn chặn năm tên Ma Cương Vệ, ba người còn lại tấn công về phía Thần Xí Nga.
Nhiệt độ không khí đã lạnh nay càng lạnh hơn, từng bông hoa tuyết trắng xóa rơi xuống, hai vị Thiên Nữ như đến từ ảo mộng bước ra, đẹp đến ngạt thở.
Sau lưng các nàng, Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng cùng Phong Lôi Pháp Tướng đã sừng sững hiện diện.
“Vĩnh Băng Ngưng Sát!”
“Phong Lôi Kiếp Chưởng!”
OÀNH OÀNH…
Hai luồng khí thế Ngũ Cảnh Chí Tôn bùng nổ, công kích oanh tạc, trực tiếp đem ba tên Chí Tôn đẩy ngược trở về, thế công hoàn toàn tan rả.
“Khốn kiếp!” Thiên Tượng Chí Tôn thấy cảnh này vừa sợ vừa giận, nghiến răng nghiến lợi:
“Tuyết Mộng Thiên Nữ… hay là Thiên Trưởng Lão của Đông Hoa Cung?”
“Gọi nữ nhân của Lạc Nam thì hay hơn.”
Một thanh âm trêu tức vang lên bên tai Thiên Tượng Chí Tôn, kèm theo đó là sát khí vô biên vô tận:
“Tử Giới – Mở!”
Một thế giới hắc ám đen kịch bao trùm thiên địa, phong tỏa Thiên Tượng Chí Tôn vào bên trong, ngăn cách hắn triệt để với thế giới đầy tuyết ở bên ngoài.
Nơi này chính là Tử Giới thuộc đẳng cấp hoàn toàn khác.
Được dung hợp từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp, Đa Hệ Chi Không và tỏa Thiên Hắc Ám, tất cả đều là Vĩnh Hằng Thuộc Tính.
Hắc Ám Vĩnh Kiếp và tỏa Thiên Hắc Ám với tác dụng cô lập với bên ngoài, Đa Hệ Chi Không với tác dụng liên tục gia tăng sức mạnh của Hắc Ám nhờ vào thuộc tính bên trong nó, càng khiến Hắc Ám Vĩnh Kiếp và tỏa Thiên Hắc Ám trở nên cường đại hơn.
Sau khi nâng cấp thành Vĩnh Hằng Thuộc Tính, mỗi loại thuộc tính đều mang đến công dụng vượt trội hơn quá nhiều lần so với trước đây.
Thiên Tượng Chí Tôn có chút hoảng nhìn ngó xung quanh, sắc mặt trở nên vặn vẹo vô cùng dữ tợn:
“Tiểu súc sinh, lại là ngươi?”
Lạc Nam chậm rãi từ bóng tối bước ra, nhìn Thiên Tượng Chí Tôn lạnh nhạt nói:
“Ta vẫn luôn mơ ước một ngày này, không ngờ đến sớm hơn dự kiến của ta, thật cảm tạ ngươi đã xuất hiện ở nơi này.”
Nếu Thiên Tượng Chí Tôn ở khư khư Đông Vực, nơi có rất nhiều Chí Tôn hỗ trợ xung quanh, Lạc Nam có lẽ tạm thời không đụng đến hắn vì chưa dám nắm chắc.
Nhưng ở nơi Ngân Nga Tuyết Nguyên hoang vắng, Thiên Tượng Chí Tôn tự tin chỉ dựa vào tám vị Chí Tôn là đủ làm thịt Xí Nga Tộc, lại không ngờ để mình trùng hợp đụng đến.
Lạc Nam chỉ có thể cảm thán một câu, lão thiên vẫn còn có mắt…
“Ngày gì?” Thiên Tượng Chí Tôn lạnh lùng hỏi.
“Ngày ta giết ngươi!” Lạc Nam gằn từng chữ.
Mặc dù Bích Tiêu Sư Thúc từng nói thù của Đông Hoa thì nên để Đông Hoa tự tay giải quyết.
Nhưng Lạc Nam không nghĩ như thế, thù của sư phụ… đồ đệ như hắn có trách nhiệm thay mặt hành sự.
Kẻ đã từng dùng độc kế mưu hại đoá hoa đẹp nhất Đông Vực, Lạc Nam không thể bỏ qua.
“Hahahaha.” Thiên Tượng Chí Tôn như nghe được trò cười lớn nhất thế gian, từ trong lồng ngực nâng lên một khối Ngọc Bội, hả hê nói:
“Ngươi thấy gì không? Đây là Ngọc Bội mà chủ nhân ban tặng cho ta, nó có thể vô hiệu hóa mọi thủ đoạn áp chế tu vi, bao gồm Tiểu Vũ Kết Giới của ngươi.”
Hiển nhiên vài lần ăn thua thiệt dưới tay Lạc Nam, Thiên Tượng Chí Tôn đã nghiên cứu rất kỹ, biết Lạc Nam dựa vào Tiểu Vũ Kết Giới để chống lại Chí Tôn nên đã sớm chuẩn bị sẵn.
Lạc Nam muốn giết Thiên Tượng Chí Tôn, Thiên Tượng Chí Tôn làm sao không muốn giết hắn?
Tên tiểu súc sinh này nhiều lần phá hư kế hoạch, lại trơn trượt khó giết…
“Cái gọi là Tử Giới do ngươi tạo ra sẽ trở thành mồ chôn của ngươi!” Thiên Tượng Chí Tôn ngạo nghễ và tự tin.
“Ai nói với ngươi ta sẽ sử dụng Tiểu Vũ Kết Giới?” Lạc Nam cười nhạt.
Hắn nhẹ phất tay, Thập Khánh Huyên đã hiện diện bên người.
Mà khi chứng kiến Thập Khánh Huyên, đồng tử trong mắt Thiên Tượng Chí Tôn mãnh liệt co rút lại, thất thanh quát lớn:
“Vĩnh Hằng Chí Tôn? Sao lại là ngươi?”
“Muốn ta giải quyết hắn sao?” Thập Khánh Huyên nhìn Lạc Nam hỏi.
Mặc dù Thiên Tượng Chí Tôn tu vi tiến bộ, đã sắp đột phá Thất Cảnh Chí Tôn… nhưng ở trong mắt của nàng, hắn ta chỉ là một con kiến.
Nghe thấy lời của Thập Khánh Huyên, Thiên Tượng Chí Tôn nội tâm siết chặt, một cảm giác sợ hãi dâng lên đỉnh đầu.
Nếu Thập Khánh Huyên thật sự ra tay, trong hoàn cảnh này… hắn rất ít tỷ lệ sống sót.
Cũng may, Lạc Nam lại là lắc đầu: “Ta chỉ muốn nhờ nàng một việc, đó là chứng kiến trận chiến này, bảo vệ Tử Giới, không để bất kỳ kẻ thứ ba nào xen vào!”
“Ta muốn tự tay báo thù cho sư phụ của mình!”
“Được!” Thập Khánh Huyên ưu nhã gật đầu, chậm rãi bước sang một bên, thú vị xem lấy.
Nàng cũng muốn xem thử sau khi mình hao tốn nhiều tâm huyết như vậy cho hắn, nam nhân này sẽ đạt đến mức độ nào.
“Tên ngu xuẩn…” Thiên Tượng Chí Tôn âm thầm suy nghĩ.
Hắn cảm thấy Lạc Nam quá ngu, rõ ràng có thể mượn tay Thập Khánh Huyên giết mình nhưng lại vì sĩ diện hảo mà muốn tự thân ra tay.
Thật sự nghĩ rằng Thánh Đế tối đỉnh đánh được Lục Cảnh Chí Tôn hay sao?
Ngày hôm nay phải để tiểu tử này hối hận vì khinh cuồng ngu xuẩn.
Nhưng Lạc Nam lại không quan tâm đến cách nhìn của Thiên Tượng Chí Tôn…
Nếu như nhờ Thập Khánh Huyên báo thù, vậy việc Bích Tiêu Sư Thúc từng bỏ qua cho Thiên Tượng Chí Tôn có ý nghĩa gì nữa?
Huống hồ đối với hung thủ hãm hại sư phụ mình, lại phải nhờ vả nữ nhân của mình giết chết… Lạc Nam không làm được.
Dù hắn mở miệng nhờ, sợ rằng Thập Khánh Huyên cũng sẽ xem nhẹ hắn đi một chút.
Ông trời đã cho hắn cơ hội, một trận chiến này hắn phải đánh.
Hắn xem đây là cuộc chiến của sứ mệnh, giúp Đông Hoa hả giận chính là sứ mệnh của hắn.
Vì nàng… hắn có thể chiến toàn thiên hạ, huống hồ một mình Thiên Tượng Chí Tôn?
“Chết đi!”
Thiên Tượng Chí Tôn không muốn cho Lạc Nam bất cứ cơ hội nào.
Toàn thân hóa thành vô số luồng Tinh Thần sáng rực lao vọt đến.
Bên trong những luồng Tinh Thần này, chỉ có duy nhất một luồng là do bản thể Thiên Tượng Chí Tôn hóa thành, những luồng Tinh Thần khác đều là ảo ảnh.
“Để xem ngươi làm sao chống đỡ!” Thiên Tượng Chí Tôn lãnh khốc thầm nghĩ.
Nhưng Lạc Nam lại không hề làm ra động tác chống trả, ngược lại khép hờ đôi mắt, giang rộng hai tay, sẵn sàng nghênh đón công kích.
Chỉ có điều, Quỷ Đạo đã mở ra… cơ thể hắn được cường hóa toàn diện như một vị Quỷ Hoàng chân chính.
Chiếu chiếu chiếu… vô số luồng Tinh Thần ảo ảnh xuyên qua cơ thể hắn mà chẳng để lại giấu vết gì.
ĐÙNG!
Bản thể của Thiên Tượng Chí Tôn thành công tiếp cận, một chưởng hung hăng nện vào đầu Lạc Nam.
Vừa ra tay chính là chí mạng.
Lạc Nam mở mắt, cánh quỷ sau lưng đập mạnh, kết hợp sử dụng Tốc Biến trong khoảnh khắc, né khỏi phần đầu.
“Muộn rồi!” Thiên Tượng Chí Tôn gầm lên, tuy rằng không thể đánh trúng đầu Lạc Nam, vẫn thành công chưởng vào lồng ngực hắn.
PHỐC!
Lạc Nam điên cuồng thổ huyết, toàn thân bay ngược ra ngoài, cơ thể như muốn nát tan.
Nếu là trạng thái bình thường, toàn thân đã bạo liệt, Thiên Tượng Chí Tôn mạnh hơn Liệt Long quá nhiều.
Nhưng nhờ vào thân thể Quỷ Tộc, Lạc Nam vẫn có thể chống đỡ.
Hắn đau đến thấu trời, lại không thể ức chế cảm giác sung sướng và hưng phấn đến mức cuồng dại.
Bởi vì Huyết Chiến Cuồng Quyết đã và đang vận chuyển rồi…
“Khục khục…” Lạc Nam ho ra máu, xiêu vẹo đứng lên.
Đôi mắt tà mị sáng quắc và điên cuồng, từ bên trên cơ thể… khí tức đạt đến Nhị Cảnh Chí Tôn ầm ầm quét ngang.
Chẳng biết vì sao, Thiên Tượng Chí Tôn dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Lạc Nam lau đi vết máu nơi khóe miệng, thì thào lên tiếng:
“Trận chiến chính thức bắt đầu!”