Phần 209
Trong sự đưa tiễn của Hắc Ưng, Lạc Nam và Lý Mãng cùng nhau rời khỏi Yêu Hành Khách Điếm.
Hắn vẫn trong bộ dạng Man Ngưu thô kệch oai vệ, Lý Mãng lại như một nô tài đi theo phía sau.
“Ngươi đi theo làm gì? Ta có thể một mình hành tẩu.” Lạc Nam ngờ vực nhìn Lý Mãng hỏi.
“Hắc hắc…” Lý Mãng có chút ngượng ngùng cười:
“Thuộc hạ cũng muốn tìm bạn lữ a.”
Lạc Nam khóe môi giật giật, bất quá con hàng này cũng là Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, tu vi như vậy thừa sức tìm cho mình một người tình không tệ, cũng không có gì khó hiểu.
“Bản thể của ngươi là gì thế?” Hắn hỏi.
“Bẩm công tử.” Lý Mãng khôn khéo thay đổi cách xưng hô tránh người khác chú ý, thành thật đáp:
“Thuộc hạ là một con Hạc.”
Lạc Nam ánh mắt nhất thời trở nên cổ quái, nhìn kỹ con hàng này từ trên xuống dưới một lần.
Ngoài việc gầy ốm như chân hạc ra, không có bất cứ điểm nào phù hợp với loại chim đậm nét tiên khí kia nha.
Ban đầu nghe tên Lý Mãng, hắn còn tưởng rằng tiểu tử này là một con trăn hoặc mãng xà các loại.
Bất quá hắn cũng không chê bai ngoại hình của người khác làm gì, lập tức thu liễm mọi cảm xúc.
Thấy Lạc Nam chạy có phần cồng kềnh và vất vả, Lý Mãng chủ động nói:
“Thuộc hạ có thể làm tọa kỵ trong công tử.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, thật ra hắn cũng có chút lười dùng hai chân chạy, bất quá bất kể là Tinh Không Long Mã hay Thiên Phạt Điểu Sư đều gắn liền với thân phận của hắn, rất dễ bị người phát hiện.
“Như vậy ổn không?” Lạc Nam hỏi.
“Có thể làm tọa kỵ cho công tử khoảng thời gian này chính là vinh hạnh của ta.” Lý Mãng nghiêm túc vỗ vỗ lồng ngực đáp.
“Được, vậy làm phiền ngươi.” Lạc Nam sảng khoái đồng ý.
LỆ!
Theo một tiếng gáy có chút âm trầm vọng lên, cơ thể nhân loại của Lý Mãng phát ra ánh sáng, sau đó thay hình đổi dạng.
Một con hạc lớn hiện thân giữa bầu trời, sải cánh dài hàng chục mét.
Điều đặc biệt là nó không có bộ lông màu trắng tinh khiết như những loài hạc khác, ngược lại đen kịch từ đầu đến chân, ngay cả bộ lông vũ trên thân cũng thuần một màu đen tuyền bí hiểm.
“Là Ma Hạc…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, cảm giác được Ma Lực cực kỳ nồng đậm từ thân thể Lý Mãng.
“Là Ma Phong Hạc thưa công tử.” Lý Mãng hồi đáp:
“Mời ngài lên!”
“Ta không khách khí.” Lạc Nam giậm chân nhảy lên lưng hạc.
LỆ!
Ma Phong Hạc ngửa đầu gáy một tiếng đầy tự hào, nó đang được chở trên lưng nhân vật đang tung hoành ngang dọc ở các đại châu, quyền lực ngập trời.
Không muốn để Lạc Nam thất vọng, một luồng Ma Phong cuồn cuộn như vòi rồng bao phủ, lấy tốc độ khủng khiếp lao vọt đi giữa bầu trời.
Lạc Nam âm thầm gật gù, tuy rằng không thể nào so sánh với Tinh Không Long Mã hay Thiên Phạt Điểu Sư, nhân tốc độ này ở trong hàng ngũ Thánh Đế cũng là hiếm thấy.
Bất quá trong Tu La Thánh Chiến có quá nhiều quái nhân, Lạc Nam khi đó cũng không quá chú ý đến biểu hiện của Lý Mãng.
Vừa bay lượn, Lý Mãng vừa mở miệng nói chuyện:
“Hồ Bán Nguyệt tọa lạc ở trung tâm Yêu Vực, nơi có rất nhiều chủng tộc Thần Thú và Ma Thú cường đại sinh tồn, đến gần đó phải hạ xuống đi bộ tránh bị bọn hắn xem là hành vi khiêu khích.”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, bất quá khóe miệng sau đó liền cười lên:
“Hiện tại chúng ta cũng đã bị xem là đang khiêu khích!”
GÁY!
Một tiếng đại bằng trường khiếu thiên không, ở phía sau lưng có một đạo kim quang đang lấy tốc độ như tia chớp lao vọt đến.
“Dám bay trên bầu trời của Kim Ưng Tộc, các ngươi chán sống rồi!”
Đó là một con Đại Bằng có lông vũ vàng óng, sở hữu Kim Thuộc Tính cường đại, tu vi Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ.
“Kim Ưng Tộc, một trong các tộc phụ thuộc Kim Xí Đại Bằng Tộc.” Lý Mãng ngưng trọng nói.
“Ngươi cứ an tâm mà bay, chuyện còn lại giao cho ta.” Lạc Nam thoải mái nói.
Lý Mãng còn chưa kịp hiểu ra sao, thân ảnh của con Kim Ưng liền bị một bóng đen thần bí lao vọt lên tóm đầu.
Còn chưa kịp mở miệng gáy thêm câu nào, nó liền mất đi tung tích như chưa từng tồn tại.
Lý Mãng trong lòng hãi hùng, hắn đã không cảm giác được bất cứ khí tức sự sống nào nữa rồi.
Một con Kim Ưng tu vi Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, cũng thuộc hàng nổi bật tại Yêu Vực liền biến mất vô thanh vô tức như thế?
“Kẻ nào đụng đến nhi tử của bổn tôn?”
Lại có tiếng gáy phẫn nộ vang lên, một con Kim Ưng khác to lớn hơn gấp hàng chục lần như lưu tinh lao vọt đến, tu vi Nhất Cảnh Yêu Chí Tôn cuồn cuộn phóng thích, dọa cho hàng nghìn yêu thú cấp thấp bên dưới mặt đất run rẩy và sợ hãi.
Bất quá vẫn là kịch bản cũ lặp lại…
Một cái bóng đen như quỷ mị chẳng biết từ nơi nào trồi lên, mặc kệ Kim Ưng này là Chí Tôn hay Thánh Đế, trực tiếp nắm lấy cổ nó ấn xuống.
Sức mạnh áp đảo đến mức Kim Ưng còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào.
Kim Ưng Chí Tôn chỉ kim dãy dụa hai lần giữa không trung, sau đó tiêu tán mất dạng như bóc hơi giữa không khí, kết cục chẳng khác nào nhi tử vừa rồi của hắn.
Lạc Nam khí định thần nhàn ngắm nhìn phong cảnh, mặc cho đám Vong Linh Vệ hoạt động trong bóng râm.
Chỉ có Lý Mãng là toàn thân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lạc Thánh Tử so với Huyết Thánh Nữ càng thêm kinh khủng, càng sâu không lường được a…
Suốt quảng đường bay lượn, Lý Mãng gây nên không ít Yêu Tộc phi hành chú ý.
Bất quá khi bọn nó vừa mới lộ ra địch ý, thế công ngưng tụ còn chưa kịp đánh ra liền đã vô thanh vô tức tiêu thất, không thể làm phiền đến tâm trạng thưởng thức phong cảnh của Lạc Nam.
Một đường hành tẩu, hơn chục Yêu Thánh Đế, bốn vị Yêu Chí Tôn tan biến, trở thành nguyên liệu nấu ăn cho các nàng Chiêu Quân, Đại Kiều, Tiểu Kiều.
Không thể không nói cảnh sắc Yêu Vực tốt hơn nhiều so với Tây Châu hay Kiếm Châu, bởi vì nơi này chưa bị kiến trúc hóa, phần lớn địa hình đều gắn liền với cảnh sắc thiên nhiên, giữ nguyên nét đẹp hoang sơ, nguyên thuỷ…
Mà lúc này Lạc Nam cũng đã loáng thoáng nghe được không ít Yêu Thú nghị luận về Thiên Cơ Lâu vừa xuất hiện ở Yêu Vực.
Đã có một vài Yêu Tộc cường giả đến Thiên Cơ Lâu giao dịch, từ đó đạt được tin tức mình cần, danh tiếng của Thiên Cơ Lâu ngày càng lan rộng.
Kiểm tra Điểm Danh Vọng, Lạc Nam phát hiện đã vơi đi 80 vạn cho các tin tức.
“Phải nhanh chóng bổ sung…”
Ánh mắt lóe lên, tại Hồ Bán Nguyệt nói không chừng là cơ hội…