Phần 227
Trong lúc An Hinh toàn lực hỗ trợ cao tầng Bất Tử Điểu Tộc trị thương, Lạc Nam tranh thủ ra ngoài một chuyến.
Đến tại một đỉnh sơn phong vắng vẻ, Lạc Nam chắp tay đứng thẳng, tóc dài đón gió tung bay.
Chỉ vài phút sau đó, không gian sinh ra dị động, một cái đường hầm hiện ra bên cạnh, Heo đen mang theo Bọ Hung tiến ra.
“Thu hoạch thế nào?” Lạc Nam hỏi.
“Hắc hắc, không tệ chút nào, hợp tác vui vẻ.” Hắc Trư rung đùi đắc ý, lấy ra một túi trữ vật đưa đến.
Lạc Nam thoải mái tiếp nhận.
Lần phối hợp này xem như ăn ý, đám thiên tài có mặt ở Bán Nguyệt Hồ đều là con ông cháu cha, lại ra đường tán gái nên mang theo rất nhiều tài sản.
Kết quả toàn bộ bị Hắc Trư và Bọ Hung lấy hết, dựa theo giao kèo ban đầu đem các nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng đưa cho Lạc Nam, còn tất cả tài nguyên khác bọn hắn sẽ được hưởng.
“Nhiều như vậy à?” Lạc Nam có chút kinh ngạc, bên trong Túi Trữ Vật có đến gần một trăm loại nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng, đẳng cấp từ thấp đến cao đủ loại.
“Đám thiên tài kia đều là những kẻ muốn đột phá Chí Tôn, đương nhiên sẽ chuẩn bị sẵn tài nguyên, vừa vặn tiện nghi chúng ta.” Bọ Hung hài lòng vô cùng.
Mặc dù nó còn bất mãn năm đó từng bị Lạc Nam hớt tay trên ở lần giao lưu hội tại Trân Bảo Lâu, nhưng so với lợi ích hiện tại thu được, chút tài sản năm xưa chỉ là chuyện nhỏ, Bọ Hung cũng không thèm chấp nhặt nữa.
Nhất là khi biết Lạc Nam có quan hệ mật thiết với Hắc Trư, đồng bọn ăn ý với nó.
Lạc Nam đưa mắt nhìn Bọ Hung, một tấm gương hiện ra trong tay, hung hăng chiếu về phía nó.
Gương Dị Chủng.
Hắn đã chờ đợi thời cơ nhận biết lai lịch của con Bọ Hung này lâu rồi.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Lạc Nam biến sắc.
Bởi vì Gương Dị Chủng chỉ lóe lên một lần sáng rực rồi dập tắt, hoàn toàn không hiện ra bất cứ thông tin nào.
Lạc Nam còn tưởng Gương Dị Chủng xuất hiện sai lầm, thử đưa sang bên cạnh chiếu vào Hắc Trư, thông tin về “Thiên Địa Trư” vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng.
Nhưng sau đó hắn chuyển sang chiếu vào Bọ Hung, Gương Dị Chủng lại một lần nữa bị dập tắt.
“Ngươi làm cái gì?” Thấy Lạc Nam lấy gương chiếu liên tục vào người mình, Bọ Hung nhất thời nhảy dựng lên, vô cùng cảnh giác nhìn hắn.
“Ngươi không phải Thiên Địa Dị Chủng, ngươi rốt cuộc là giống loài gì?” Lạc Nam trịnh trọng nhìn Bọ Hung hỏi.
Thiên Cơ Lâu từng không đủ Điểm Danh Vọng để điều tra tin tức Bọ Hung, hiện tại ngay cả Gương Dị Chủng cũng mất đi tác dụng, lai lịch của con Bọ Hung này khiến Lạc Nam không dám có chút xem thường.
“Hừ, lai lịch của Đấng là thứ ngươi có thể hỏi sao?” Bọ Hung kiêu hãnh ưỡn ngực:
“Muốn biết ta là ai, chờ ngươi trở thành Cấm Kỵ rồi tính nhé!”
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, nếu là trước đây… hắn sẽ xem thường lời này của con bọ.
Nhưng hiện tại sau nhiều lần thất bại khi khám phá lai lịch của nó, Lạc Nam bắt đầu tin tưởng con hàng này thật sự có gì đó liên quan đến Cấm Kỵ.
Chẳng lẽ nó là vật nuôi của Cấm Kỵ? Nhưng vị đại năng nào khẩu vị mặn như thế, đi nuôi ra con bọ chết tiệt này?
Vô cùng đột ngột, Lạc Nam bá đạo hướng đầu Bọ Hung tung ra một quyền.
Bỉ Ngạn Hoa và 400 hành tinh cùng lúc bùng nổ sức mạnh, không chút lưu tình.
“Má nó!” Bọ Hung không ngờ Lạc Nam đột nhiên xuất thủ.
Bình thường theo bản năng nó sẽ sử dụng rắm thối để đối địch, nhưng vì Lạc Nam ra tay quá nhanh làm nó không phản ứng kịp, vì vậy đành nâng càng lên đón đỡ.
ĐÙNG!
Kinh thiên động địa, không gian tiếp xúc lập tức tan vỡ, Hắc Trư bị lực phản chấn bay ngược ra ngoài.
Mà Lạc Nam và Bọ Hung đều liên tục lùi bước giữa không trung.
“Làm sao có thể?” Cả hai đều thốt lên một tiếng kinh dị.
Lạc Nam không ngờ đến thực lực Bọ Hung khủng bố như vậy, còn Bọ Hung cũng chẳng ngờ một càng của mình chỉ đẩy lùi được Lạc Nam mà thôi.
“Ngươi làm sao lại mạnh như thế?” Hai tên vô thức thốt lên một câu hỏi.
“Ta là Đấng, Đấng Toàn Năng có thể không mạnh sao?” Bọ Hung đắc ý lắc mông:
“Ngươi tiếp được một càng của Đấng, đủ tư cách làm nô tài cho ta.”
Lạc Nam âm thầm vuốt cằm, con hàng này quá tà môn, rõ ràng chiến lực nghịch thiên nhưng lại ưa thích sử dụng các loại thủ đoạn vô liêm sỉ để chiến đấu, ẩn giấu quá sâu.
Hắn dám cam đoan, đối với những người đã từng tiếp xúc… ngoại trừ Quỷ Đỏ ra, không ai tiếp được một quyền của mình trong cùng cảnh giới mà hoàn hảo vô hại.
Bọ Hung này chính là kẻ thứ hai.
Nhưng vì sao Hệ Thống không cảnh báo mình tiếp xúc Cấm Kỵ? Chẳng lẽ Bọ Hung này không phải Cấm Kỵ… mà chỉ có liên quan đến Cấm Kỵ mà thôi?
Càng nghĩ càng đau đầu…
“Các ngươi làm gì thế? Sao đột nhiên lại đánh nhau? Ột ột…” Hắc Trư bay trở về, bất mãn nhìn hai con hàng này.
“Heo đen chết tiệt, ngươi không thấy hắn ra tay trước với Đấng sao?” Bọ Hung giận dữ.
“Chỉ thử một chút mà thôi, ngươi đã tự xưng là Đấng… đương nhiên đủ bản lĩnh tiếp một quyền của ta.” Lạc Nam mỉm cười.
Mặc kệ con Bọ này có ý đồ gì, trước mắt nó và mình quả thật có cùng mục tiêu, nên hợp tác vui vẻ.
“Tiểu Lạc, Trư gia biết ngươi có bản lĩnh, muốn nhờ ngươi đem Hầu Ca cứu ra.” Hắc Trư lo lắng nói.
“Cứu cái rắm a.” Lạc Nam bật cười mắng:
“Con hàng đó hiện tại có mỹ hầu nương quan tâm chăm sóc, có Thượng Cổ Hầu Tộc chống lưng… nhận được truyền thừa cổ xưa của Đấu Chiến Thần Hầu, sắp quân lâm Yêu Vực rồi, ngươi lo thân mình trước đi.”
Đó là những tin tức mà Vong Linh Vệ mang về cho hắn sau khi theo chân Tôn Hầu Tử đến địa bàn của Thượng Cổ Hầu Tộc.
“Cái gì? Còn có chuyện tốt như vậy?” Hắc Trư nghe xong ngửa đầu khóc rống lên:
“Ông trời bất công a, Trư Hùng Tuấn ta anh tuấn tiêu sái một đời, vậy mà vận khí tốt đẹp đều bị con khỉ kia lấy sạch.”
Nó cũng rất muốn có một “Heo Tộc” đến bắt cóc mình, có mỹ nhân Heo đem mình bao nuôi, truyền thừa dâng đến tận miệng như Tôn Hầu Tử a.
Tại sao? Tại sao lại là con khỉ kia mà không phải là nó a…
Nó lăn lộn vất vả nhiều đến như vậy, còn không bằng con khỉ “chui chạn” thành công.
“Giảm cân trước đi, ngươi quá xấu… không ai thèm đâu.” Bọ Hung khinh bỉ nói.
Lạc Nam tán thành lời nói này.
Nhìn Tôn Hầu Tử người ta thân thể uy mãnh cao lớn, khoác Kim Đấu Sáo Trang, diện mục lãnh khốc, uy nghiêm lẫm liệt nên mới được mỹ nhân lọt mắt xanh, được Thượng Cổ Hầu Tộc thu nhận.
Nhìn lại con heo ngươi, suốt ngày vác theo cả đống thịt mỡ, mặc quần lót hồng chạy lung tung trộm vặt, không bị cường giả chướng mắt một tay đập chết là may rồi.
“Được rồi, lần này có kèo thơm cho các ngươi.” Lạc Nam lên tiếng.
Nghe đến hai chữ “kèo thơm”, mắt Hắc Trư cùng Bọ Hung đều sáng rực hẳn lên:
“Kèo gì thế?”
“Sắp tới sẽ có một trận đại chiến ở Chân Long Hoàng Tộc, các ngươi nhân cơ hội vét sạch mọi thứ cho ta, đừng chừa lại bất cứ thứ gì.” Lạc Nam cười nói.
“Chân Long Hoàng Tộc?” Hai con hàng hít sâu một hơi, thận trọng hỏi:
“Được không đấy? Vuốt râu rồng không phải dễ đâu nha.”
“Cứ chờ mà xem đi.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Đến lúc đó tài sản trộm được lại công bằng chia đôi, chỉ cần giữ chữ tín với ta… tương lai không thiếu kèo thơm khác cho các ngươi.”
Để lại Hắc Trư và Đấng hai mặt nhìn nhau, thân ảnh Lạc Nam chậm rãi biến mất.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Nửa năm trôi qua…
GÁY… GÁY… GÁY…
HỪNG HỰC… HỪNG HỰC…
Hoả diễm trùng thiên, hàng vạn tiếng gáy vang vọng thương khung, toàn bộ Bất Tử Điểu Tộc xuất động.
Trống trận nổi lên rầm rộ, từ trên đỉnh của Trùng Hoả Liên Sơn, một quần thể màu đỏ khổng lồ lấy tốc độ khủng bố bay ra.
Nhìn từ xa xa, ngươi sẽ vô thức cho rằng đây là một đám mây đỏ to lớn.
Nhưng nếu đến gần, ngươi sẽ hãi hùng phát hiện đó không phải là đám mây, mà là một đội quân tinh nhuệ thiện chiến cho mười vạn Bất Tử Điểu ngưng kết thành.
Mỗi một thành viên bên trong đội quân này đều hóa thân thành nhân loại, tọa kỵ dưới thân của bọn hắn lại do Bất Tử Hoả hiển hóa thành hư ảnh Bất Tử Điểu, tu vi kém nhất cũng là Yêu Thánh Hoàng, ngự hoả vi hành.
Tử Điểu Quân.
Nếu các tộc hay thế lực khác thường huấn luyện nhiều nhánh quân khác nhau, thì Bất Tử Điểu Tộc chỉ có duy nhất một đội quân là Tử Điểu Quân.
Nhưng về số lượng, về sức mạnh, về độ thiện chiến thì Tử Điểu Quân đủ xếp đầu trong những đội quân cường đại nhất ở Yêu Vực.
Bởi khả năng của Bất Tử Hoả quá mức kinh khủng, đây là ngọn lửa có thể vừa thiêu cháy kẻ thù, vừa có thể trị thương và giúp đồng minh hồi phục.
Có thể tưởng tượng ở bên trong chiến đấu quy mô lớn, Bất Tử Hoả sẽ mang đến tác dụng như thế nào khi vừa tiêu diệt địch nhân, vừa trợ giúp đồng bọn trị liệu thương thế không ngừng nghĩ.
Người thống lĩnh Tử Điểu Quân lúc này chính là phó tộc trưởng – Bất Viêm Không.
Chỉ thấy ông ta đạp thiên bay lên, sau lưng hiện ra hư ảnh một tôn Bất Tử Điểu toàn thân trong suốt như thuỷ tinh, mang theo nồng đậm Không Gian Chi Lực.
“Thần Thông – Diễm Không Chi Lộ!”
Bất Viêm Không cất tiếng thét dài, tu vi Bát Cảnh Yêu Chí Tôn bùng nổ, cuồn cuộn Bất Tử Hoả và Không Gian Lực kết hợp đánh về phía trước.
Trong khoảnh khắc, một con đường xuyên thấu không gian đã hiện ra, nối liền đến vị trí của Chân Long Hoàng Tộc.
“CHIẾN!”
Vạn quân thét gào, ầm ầm bay vào Diễm Không Chi Lộ do Phó Tộc Trưởng vừa mới tạo ra, rút ngắn khoảng cách, đánh đến địch nhân không kịp trở tay.
Động tĩnh của Bất Tử Điểu Tộc tạo ra lập tức khiến các đại tộc ở lân cận chấn động.
Đặc biệt là Phượng Hoàng Tộc, Kim Ô Tộc, Thanh Loan Tộc, Khổng Tước Tộc các chủng tộc phi cầm.
“Bất Tử Điểu Tộc xuất quân là muốn làm gì? Bọn hắn đánh ai?”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Yêu Vực vì đó chấn kinh, vô số thông tin tình báo được lan truyền chóng mặt.
Nhưng chưa ai đoán được Bất Tử Điểu Tộc vì sao lại dẫn quân, là ai đắc tội bọn hắn?
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Bất Tử Điểu Tộc chứng minh cho thế nhân hiểu rằng thế nào là phong phạm và khí phách của một đại tộc, vừa ra tay chính là thế như hoả nộ, lôi lệ phong hành, nhanh hơn vũ bão.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Chân Long Hoàng Tộc vẫn luôn án binh bất động từ sau khi bị chủ nhân của Thiên Tượng Chí Tôn đột kích.
Bọn hắn vẫn đang cố gắng khôi phục những tổn thất do Long Hoàng Hậu phản bội gây ra.
Những vị Yêu Thánh Đế tối đỉnh có tiềm lực được dốc tài nguyên trong bảo khố ra thúc đẩy đột phá Chí Tôn nhằm thay thế vị trí của những trưởng lão đã tử trận.
Tất cả Chiến Trận Sư hàng đầu trong tộc đang cố gắng sửa chữa, khôi phục năm tầng Trận Pháp sau khi bị Tử Linh Thần Sứ và chủ nhân của Thiên Tượng Chí Tôn phá nát.
Lúc này đã thành công khôi phục một tầng Trận Pháp rồi, vẫn còn bốn tầng nữa… ước tính khoảng chừng năm đến mười năm.
Tuy rằng tổn thất không nhỏ như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến chiến lực hiện tại của tộc trưởng Long Càn đã trở nên hùng mạnh, lột xác Chí Tôn Pháp Tướng thành công, toàn bộ Chân Long Hoàng Tộc đều vô cùng hưng phấn, làm việc cũng hăng say và hiệu suất hơn rất nhiều.
HỪNG HỰC.
Vô cùng đột ngột, không gian trên bầu trời bỗng nhiên hừng hực bùng cháy.
“Chuyện gì xảy ra?” Không ít Long Quân đang tuần tra liền ngơ ngác, chẳng hiểu tại sao bầu trời đang yên đang lành lại bùng cháy.
Bất quá bọn hắn vẫn vô cùng chuyên nghiệp, lập tức thông báo cho thống lĩnh của mình.
Đáng tiếc… mọi thứ đã quá muộn rồi.
Vết cháy chỉ sau vài hơi thở ngắn ngũi đã bùng nổ dữ dội, lập tức hình thành một thông đạo không gian thiêu đốt không ngừng.
“CHẾT!”
Từ bên trong đó, tiếng gầm thét, tiếng trống trận, sát khí vang vọng thương khung, phô thiên cái địa.
Nháy mắt đó, hư ảnh một tôn Bất Tử Điểu với đôi cánh hàng vạn trượng, hình thể khổng lồ mang theo Quân Thế, Chiến Thế và Sát Thế khủng bố bắn phá mà ra, hung hăng nhắm thẳng vào lãnh địa Chân Long Hoàng Tộc.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Một tầng Đại Trận vừa mới tu sửa lập tức sụp đổ.
PHỐC!
Tất cả Chiến Trận Sư nhận phản phệ cực nặng, thổ huyết bay ngược.
“Không xong! Địch nhân tập kích rồi!”
Một đám lính tuần tra hãi hùng khiếp vía thất thanh hô lớn.
NGAO!
Long ngâm vang dội, Long Khung Vẫn dẫn đầu xé không mà ra, tu vi Bát Cảnh Chí Tôn quét ngang bốn phương tám hướng, ngửa đầu nộ hống:
“Chuyện gì xảy ra? Kẻ nào dám vuốt râu rồng?”
Đối mặt với lời chất vấn của hắn, từ trong thông đạo bùng cháy, tầng tầng lớp lớp Tử Điểu Quân hàng lâm.
Dẫn đầu chính là tộc trưởng Bất Viêm Hoành, hai bên trái phải là Bất Viêm Tung và Bất Viêm Không.
Mà ở xung quanh, còn tập hợp đầy đủ Cửu Đại Trưởng Lão, không thiếu một vị nào, thanh thế cực kỳ khủng bố.
Bất Tử Điểu Tộc có một điểm lợi hại, đó là bọn họ có thể sử dụng Bất Diệt Sơn làm trung tâm, thống ngự 98 ngọn núi lửa khác hình thành một toà Diệt Hoả Trận phong tỏa toàn bộ địa bàn, nội bất xuất ngoại bất nhập, không cần sợ lúc mình đi đánh tộc khác sẽ bị kẻ gian tiến vào đột kích.
Vậy nên lúc này khi tiến đánh Chân Long Hoàng Tộc, Bất Tử Điểu Tộc đã vận dụng toàn bộ lực lượng, ngay cả Bất Viêm Tung nhiều năm không lộ diện cũng vì phẫn nộ mà xuất chiến.
“Bất Tử Điểu Tộc? Làm sao có thể?”
Mà khi chứng kiến đội hình này, ngay cả Long Khung Vẫn luôn không xem thiên hạ ra gì cũng phải lùi lại vài bước.
Nội tình của Bất Tử Điểu Tộc không hề thua kém Chân Long Hoàng Tộc, nhất là khi bên mình nguyên khí còn đang tổn thất.
Cũng may, hai vị Chân Long tu vi Cửu Cảnh Chí Tôn đã hoành không mà đến trợ uy, khiến Long Khung Vẫn thở ra một hơi, áp lực vô hình tiêu tán.
Một người chính là Long Tộc Đại Trưởng Lão đương nhiệm – Long Kiệt, một người khác là Thượng Cổ Chân Long vẫn luôn bế quan, lần trước phải xuất quan để bảo hộ cho Long Càn lột xác, danh xưng Long Cổ, có thể coi là một vị lão tổ của Long Tộc còn sót lại.
NGAO! NGAO! NGAO!
Tiếng Long Ngâm vang dội không ngừng, các Trưởng Lão khác của Chân Long Hoàng Tộc đã tập hợp, thanh thế vô cùng to lớn.
Chưa dừng lại ở đó, bốn đội quân là Hoả Long Quân, Băng Long Quân, Lôi Long Quân và Kim Long Quân cũng được bốn vị Hoả Long Thành Chủ, Băng Long Thành Chủ, Lôi Long Thành Chủ, Kim Long Thành Chủ chỉ huy tập hợp.
Long Khung Vẫn là đại tướng quân, bốn vị Thành Chủ chính là thuộc hạ dưới tay hắn, bốn nhánh Long Quân đều do hắn chấp chưởng.
Nhưng dù là bốn nhánh quân lúc này cũng phải dạt sang hai bên để nhường sân cho đội quân mạnh nhất…
ẦM ẦM ẦM ẦM… NGAO NGAO NGAO…
Càn khôn rung chuyển…
Hoàng Long Quân với sự thống ngự của Long Càn xuất động.
Long Càn đảo mắt nhìn toàn trường, gầm vang như sấm, Long Uy cái thế, kinh thiên động địa:
“Bất Tử Điểu Tộc, ngày hôm nay nếu không cho bổn Hoàng một lời giải thích, các ngươi đừng mong rời đi!”