Phần 23
“Làm sao có thể?”
Ngay cả Triệu Lăng Hạo lúc này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
Nội tình tích lũy qua bao thế hệ của Kiếm Trũng lúc này lại không có một chút ý nghĩa trước lực lượng của đối phương.
Hắn gọi Thánh Đế cường giả xuất chiến, đối phương cũng liền điều động cường giả tương tự.
Hắn gọi Trận Pháp, đối phương liền xuất động hai tòa Trận Pháp nghiền ép.
Hắn gọi đệ tử, đối phương cũng có đệ tử.
Hắn gọi Quân Đội, kết quả Quân Đội của đối phương còn mạnh hơn.
Hai mắt Triệu Lăng Hạo tràn ngập rung động nhìn thân ảnh người nam nhân đang chắp tay đứng thẳng trên Bá Vũ Điện kia, thật sâu không nói nên lời.
“Triệu Lăng Hạo, năm đó bất chấp mặt mũi ra tay với bổn Hộ Pháp, đã từng nghĩ đến ngày hôm nay.” Lạc Nam hờ hững hỏi, hoàn toàn không biểu lộ một tia cảm xúc nào khi máu tươi liên tục chảy ra từ thi thể của kiếm tu thuộc Kiếm Trũng xảy ra bên dưới.
Vốn hắn mà Kiếm Trũng không thù không oán, hắn và Triệu Lăng Tà lấy tư cách hậu bối chiến đấu với nhau mà thôi, thành bại tùy vào bản lĩnh của mỗi người, cực kỳ công bình.
Kết quả sau khi Triệu Lăng Tà chết, Triệu Lăng Hạo vậy mà không tiếc thân phận trưởng bối muốn cường thế tiêu diệt hắn.
Nếu không nhờ Kiếm Đan Sơn Trang và nhạc mẫu đại nhân Trấn Nam Chí Tôn can thiệp, kết cục có thể tưởng tượng.
Thù oán cứ thế chồng chất, Kiếm Trũng đám thế lực này còn lôi kéo Thiên Lệnh Giáo vào giết hắn, Lạc Nam vẫn luôn làm người ân oán rõ ràng.
Vốn đang gấp gáp đại sự của Địa Trưởng Lão, hắn cũng không muốn ngay lập tức tính toán sổ sách, nào ngờ vừa mới xuất hiện ở Kiếm Châu đã rơi vào mai phục dữ dội.
Hành vi như vậy không thể nghi ngờ đã chọc giận Lạc Nam, khiến hắn muốn nhìn thấy máu, thật nhiều máu của địch nhân để nguôi đi cơn giận trong lòng, đồng thời cảnh cáo những kẻ dám tính toán hắn trong bóng tối.
“Bổn tọa đã sớm lường trước ngày này…” Triệu Lăng Hạo sát khí khoác chặt thân ảnh Lạc Nam, gằn từng chữ một:
“Bổn tọa đã sớm biết với mức độ yêu nghiệt của ngươi, không nên để ngươi trưởng thành.”
“Đáng tiếc bổn tọa thất bại, không thể bóp nát ngươi từ trong trứng nước.”
“Nhưng mà…”
Thân ảnh Triệu Lăng Hạo bay vọt lên thiên không, ngạo nghễ thét dài:
“Ngươi quên rằng nội tình quan trọng nhất của Chí Tôn Thế Lực chính là Chí Tôn cường giả!”
Thanh âm vừa dứt, trong tay hắn hiện ra một thanh Cửu Tinh Thánh Kiếm, Kiếm Thế lẫm nhiên, Sát Thế kinh khủng phô thiên cái địa, Chí Tôn uy áp cuồn cuộn như đại hồng.
Cũng đáng thương cho Triệu Lăng Hạo, Kiếm Trũng có được vài thanh kiếm cấp Chí Bảo thì một phần đã rơi vào tay Lạc Nam, một phần phải đánh đổi để thuê mướn Thiên Lệnh Giáo xuất thủ, lúc này ngay cả Kiếm Chủ như Triệu Lăng Hạo cũng không có được một thanh kiếm nên hồn.
Bất quá dù là như vậy, hắn tự tin vào thực lực Chí Tôn của mình, một kiếm kinh thiên động địa trảm thẳng xuống đầu Lạc Nam.
Động Thiên Kiếm Pháp, uy lực động thương khung.
“Bổn Hộ Pháp lại không ngốc.” Lạc Nam cất tiếng cười nhạt, Triệu Lăng Hạo nghĩ rằng hắn quên mất sự tồn tại của Chí Tôn của Kiếm Trũng, hắn bị ngu sao?
“Ngươi!” Đồng tử trong mắt Triệu Lăng Hạo co rụt lại.
Chỉ thấy trước mặt Lạc Nam hiện ra một cổ quan tài.
Từ bên trong quan tài là Hắc Ma Vệ lãnh khốc vô tình lao vọt ra, toàn thân hừng hực Ma Lực bao phủ, một chân bước ra toái không gian, mãnh liệt tung ra hai quyền khủng bố.
OÀNH OÀNH.
Thể Chí Tôn ra tay, kinh thiên động địa.
Quyền kình chấn nát Kiếm Khí, công kích nổ tung, đinh tai nhứt óc, vô số người quan chiến lỗ tai lùng bùng, màn nhĩ rỉ máu.
“Khôi lỗi?” Triệu Lăng Hạo nhất thời giật mình, sau đó ngửa đầu cười ha hả:
“Thì ra đây là thủ đoạn để ngươi có lòng tin đánh vào Kiếm Trũng sao? Ai cho ngươi lá gan?”
Lạc Nam không nói lời nào, tiếp tục điều động Hắc Ma Vệ công kích Triệu Lăng Hạo.
“Nam Thiên Đại Hộ Pháp vậy mà đạt được một cổ Khôi Lỗi cường đại như thế?” Không ít người kinh ngạc.
“Nó không phải Khôi Lỗi mà là một Cương Thi, toàn thân tràn ngập tử khí.” Một lão già vuốt cằm nói:
“Có thể là may mắn đạt được cơ duyên ở Tử Hải.”
“Haizz, nếu chỉ dựa vào Cương Thi Thể Chí Tôn mà muốn đánh Triệu Lăng Hạo, Nam Thiên Đại Hộ Pháp xem ra còn có chút ngây thơ…” Một vị Thánh Đế than thở:
“Cương Thi dù sao cũng là vật chết, tuy có sức mạnh và khả năng phòng ngự sánh ngang Chí Tôn nhưng thủ đoạn chiến đấu làm sao có thể đa dạng bằng?”
“Đúng vậy, nhất là khi đối mặt một Kiếm Tu cường đại như Triệu Lăng Hạo.” Nhiều người đồng tình gật đầu, cho rằng Lạc Nam quá mức ngây thơ, ỷ vào Cương Thi Thể Chí Tôn còn chưa đủ gây khó khăn cho Triệu Lăng Hạo.
Quả nhiên lúc này, chỉ thấy Triệu Lăng Hạo sắc mặt uy nghiêm, lạnh lùng quát lớn:
“Chí Tôn Pháp Tướng – Chấn Không Kiếm Tướng!”
ONG ONG ONG ONG…
Thiên địa chấn động, không gian rạn nứt, toàn bộ bầu trời có tầng tầng lớp lớp sóng xung kích càn quét mà ra.
Chỉ thấy sau lưng Triệu Lăng Hạo xuất hiện một tôn Pháp Tướng khổng lồ, tay nó cầm một thanh Cự Kiếm to như sườn núi, từ trên Cự Kiếm tràn ra sóng xung kích có khả năng oanh tạc bốn phương tám hướng.
Chính là Chí Tôn Pháp Tướng nổi danh của Kiếm Trũng – Chấn Không Kiếm Tướng.
“Pháp Tướng Thần Thông – Không Gian Đại Chấn!”
Triệu Lăng Hạo ngửa đầu cười dài, hai tay hóa thành tàn ảnh kết ấn.
Trong khoảnh khắc, Kiếm Thế và Sát Thế khủng bố từ cơ thể Chấn Không Kiếm Tướng nổ ra, toàn bộ sức mạnh hội tụ vào thanh kiếm to lớn nặng nề trên tay nó.
Hai tay nâng lên, sóng xung kích dồn nén, thô bạo trấn thẳng xuống Hắc Ma Vệ.
ĐÙNG!
Không gian trăm dặm nổ tung, Hắc Ma Vệ mãnh liệt bay thẳng xuống đất, bị một chiêu Pháp Tướng Thần Thông trấn áp xuống đại địa sâu hun hút tạo thành thung lũng khổng lồ.
Bất quá khoảnh khắc tiếp theo chợt khiến bọn hắn rùng mình.
Băng giá bao phủ, hoa tuyết tung bay, toàn bộ chiến trường đột ngột hóa thành một màu trắng xóa.
Chẳng biết từ bao giờ, một thân ảnh uyển chuyển lộng lẫy, toàn thân phản chiếu dưới ánh mặt trời huyền ảo như thủy tinh xuất hiện.
Một thanh âm lạnh lùng hờ hững vang lên:
“Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng – Vĩnh Băng Ngưng Sát!”
Băng Vĩnh Cửu vô tận dồn nén vào ngọc thủ, mang theo tầng tầng lớp lớp Sát Thế dữ dội trấn áp mà xuống.
“Làm sao có thể?” Triệu Lăng Hạo cảm giác được hơi thở tử vong phủ xuống cơ thể mình.
Vừa mới thi triển Pháp Tướng Thần Thông lại bị Chí Tôn bất ngờ tập kích, hắn làm sao có thể phản ứng kịp?
Vĩnh Băng Ngưng Sát đã phủ xuống đầu, Triệu Lăng Hạo nuốt một ngụm nước bọt, hãi hùng gầm lên:
“Phụ thân cứu ta!”
KENG!
Từ nơi xa xôi Kiếm Trũng, một tia Kiếm Khí phóng lên tận trời, toàn bộ bầu trời hóa thành màu đen kịch, thân ảnh một lão già mái tóc trắng xóa như đội mồ xông ra, trên tay cầm một thanh Hắc Cự Kiếm, cất giọng khàn khàn trầm đục vang vọng:
“Hừ, một tên hậu bối khi dễ Kiếm Trũng đến mức này, các ngươi thật khiến lão phu thất vọng.”
Nhìn thấy thân ảnh già nua này, nhiều lão quái vật đang quan chiến kinh hô:
“Trời ơi, đó không phải là Kiếm Trũng Chi Chủ đời trước sao? Phụ thân của Triệu Lăng Hạo – Triệu Lăng Thiên.”
“Không sai, chính là Triệu Lăng Thiên, không nghĩ đến lão quái vật này còn chưa chết.”
“Triệu Lăng Thiên là cường giả cùng thế hệ với Trấn Nam Chí Tôn a.”
“Triệu Lăng Thiên xuất hiện, Kiếm Trũng được cứu rồi.”
“Hừ!”
Triệu Lăng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt già nua đục ngầu quét đến thân ảnh Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng, Hắc Cự Kiếm trong tay ngân vang, bầu trời chìm vào bóng tối, một kiếm mãnh liệt chém ra, ý đồ phá vỡ Vĩnh Băng Ngưng Sát.
Nhưng cảnh tượng sau đó khiến tròng mắt cả đám như muốn lồi ra ngoài.
Từ sau lưng Lạc Nam lại có một bóng hình tuyệt sắc đạp không mà hiện.
Lê Sa chiến ý xông thẳng vân tiêu, Hoang Cổ Bát Thủ Tướng như cự nhân đầu đội trời chân đạp đất, thể nội vang lên thanh âm vạn thú rít gào, tám cánh tay thô bạo tung quyền, tầng tầng lớp lớp quyền kình nghiền nát một kiếm dữ dội của Triệu Lăng Thiên.
“AAAAA…”
Mọi thứ nói thì dài dòng, thật ra chỉ diễn ra trong nháy mắt, một tiếng hét thê lương thảm thiết từ phía Triệu Lăng Hạo vọng lên.
Khi Triệu Lăng Thiên bị Lê Sa bất ngờ ngăn cản, không thể cứu viện… Vĩnh Băng Ngưng Sát của Tuyết Mộng Thiên Nữ đã giáng xuống đầu Triệu Lăng Hạo.
Toàn thân bị đóng lấy băng hàn vĩnh cửu, da thịt tê dại, xương cốt như muốn đông cứng, máu huyết không thể lưu thông, đặc biệt là Sát Khí dữ dội ẩn trong lớp băng đang như máy xoay thịt rọc lấy cơ thể của Triệu Lăng Hạo, khiến hắn rùng mình liên tục, máu tươi đầm đìa, đau đớn không thể hình dung.
“Ngươi là kẻ nào?” Triệu Lăng Thiên phẫn nộ rít gào trước thảm trạng của nhi tử, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lê Sa, hay nói đúng hơn là kiêng kỵ Hoang Cổ Bát Thủ Tướng sau lưng nàng.
Với kinh nghiệm sống lâu năm của hắn đã nhận ra lai lịch của hai tôn Chí Tôn Pháp Tướng, nghiến răng nghiến lợi:
“Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng hạng 31 và Hoang Cổ Bát Thủ Tướng hạng 32, các ngươi rốt cuộc là ai?”
“Đông Hoa Cung Chấp Sự – Lê Sa!” Lê Sa ngạo nghễ nói, hai tay nắm lại thành quyền, áo da thú quấn thân, phong thái như một nữ vương hoang dã.
“Đông Hoa Cung Thiên Trưởng Lão – Tuyết Mộng!” Tuyết Mộng Thiên Nữ hờ hững lên tiếng, tóc dài tung bay đứng trên bả vai Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng, dưới chân chính là Triệu Lăng Hạo đã bị đóng băng.
“Đông Hoa Cung?” Triệu Lăng Thiên ánh mắt híp lại:
“Hơn tỷ năm trước bổn tọa từng đến Đông Vực, nghe danh Đông Hoa Chí Tôn diễm tuyệt thiên hạ, chính là Đông Vực Đệ Nhất Mỹ Nhân.”
Nói đến đây hắn hừ một tiếng: “Nhưng Kiếm Trũng và Đông Hoa Cung không thù không oán, cớ gì các vị xen vào chuyện này.”
“Rất đơn giản.” Lạc Nam ung dung lên tiếng:
“Bởi vì bổn Hộ Pháp chính là Đông Hoa Cung Chủ!”
“Cái gì?” Triệu Lăng Thiên biến sắc, mà toàn trường càng là hãi hùng, bất khả tư nghị nhìn Lạc Nam.
Mặc kệ bọn hắn nghĩ gì, Lạc Nam thản nhiên nói:
“Giết!”
“Tuân lệnh!” Lê Sa cùng Tuyết Mộng nghe lệnh, hai nữ hợp lực, chuyển sang công kích Triệu Lăng Thiên.
Sắc mặt Lạc Nam hờ hững, thân ảnh xuất hiện trước khối băng đang đông cứng Triệu Lăng Hạo.
RỐNG!
Chấn Không Kiếm Tướng hộ chủ, gầm lên tấn công Lạc Nam.
Nào ngờ Hắc Ma Vệ đã từng lòng đất bay lên, cường ngạnh va chạm trực diện với nó.
Lạc Nam phát hiện Vĩnh Băng Ngưng Sát có dấu hiệu rạn nứt, rõ ràng Triệu Lăng Hạo vẫn chưa chết, ngược lại đang cố gắng thoát ra ngoài.
Đáng tiếc, hắn gặp phải Lạc Nam…
“Cơ thể và linh hồn của Chí Tôn, bổn Hộ Pháp nhận.” Lạc Nam nhếch môi cười lạnh.
“Dừng tay!”
Chân trời vang lên thanh âm phẫn nộ, ba thân ảnh xé rách không gian trực tiếp hàng lâm mà đến.
Lạc Nam ngẩng đầu nhìn lên, thình lình chính là Phó Ngục Chủ Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Thiên, Phái Chủ Khai Tinh Kiếm Phái – Khai Thế Quân và Đại Trưởng Lão Kiếm Phách Tộc – Kiếm Hoàng giận.
Ba vị Chí Tôn đã nhận ra cục diện khó khăn của Kiếm Trũng lập tức kéo đến chi viện.
Không phải bọn hắn tốt lành gì, mà hiện tại các thế lực của bọn hắn cùng Kiếm Trũng ngồi cùng một thuyền, nếu Kiếm Trũng diệt đồng nghĩa bọn hắn mất một đồng minh, không chi viện không được a.
“Chuyện cá nhân của Nam Thiên Đại Hộ Pháp và Kiếm Trũng, các vị xen vào làm gì?”
Đại hồng thủy cuồn cuộn, Kiếm Khí hòa cùng dòng chảy của nước, hóa thành vòi rồng quét ngang thiên địa, chém đến ba người.
“Kiếm Đan Sơn Trang – Nhàn Phong? Ngươi cũng muốn xen vào không phải sao?” Khai Thế Quân hừ một tiếng, chủ động lao lên, Trảm Tinh Kiếm Pháp thi triển, vạn tinh phủ xuống, đối kháng một kiếm của Nhàn Phong.
Nhàn Phong mặt không biểu tình, tất cả là vì lập trường khác biệt mà thôi, bọn này đến chi viện cho đồng minh, chẳng lẽ Nhàn Phong hắn không thể?
Trùng Dương Kiếm ngân vang, cùng Khai Thế Quân triền đấu kịch liệt.
Thấy Khai Thế Quân đã ngăn cản Nhàn Phong, Huyết Thương Thiên cùng Kiếm Hoàng giận ăn ý nhìn nhau, cùng lúc nhắm đến Lạc Nam phát động công kích.
XÀ!
Từ trong Đông Hoa Cung, hư ảnh khổng lồ của một tôn đại xà bao phủ trong hắc ám suy vong xuất hiện.
Vô số thanh xương cốt đen kịch ẩn chứa sự nguy hiểm tột cùng bắn ra.
Cốt Nữ hai mắt vô tình, đuôi rắn quét ngang, vạn cốt phủ xuống, muốn công kích cả Huyết Thương Thiên và Kiếm Hoàng giận.
“Lại là Yêu Chí Tôn thuộc Đông Hoa Cung xuất thủ?”
Toàn trường trợn mắt há hốc mồm, càng ngày càng nhiều Chí Tôn tham gia cuộc chiến, bọn hắn thậm chí mất năng lực suy nghĩ nữa rồi.
Vị Nam Thiên Đại Hộ Pháp này không xuất hiện thì thôi, thiên hạ thái bình được hơn mười năm thì một lần nữa lại kinh động thiên hạ.
“Đây là Cốt Xà?” Sắc mặt Kiếm Hoàng giận trịnh trọng, lập tức xuất động Kiếm Cốt Pháp Thân ngăn chặn.
Ba vị Chí Tôn muốn tấn công Lạc Nam đã có hai người bị Nhàn Phong và Cốt Nữ ngạnh kháng.
Chỉ còn lại Huyết Thương Thiên, trong lòng hắn âm thầm đề phòng, rất sợ lại có một cường giả Chí Tôn từ Đông Hoa Cung nhảy ra.
Bất quá phát hiện không còn ai, Huyết Thương Thiên nở nụ cười dữ tợn, Huyết Kiếm rít gào, sau lưng hiện ra một tôn Huyết Kiếm Ngục đầy máu:
“Lạc Nam, ngươi sẽ chết trong tay bổn tọa sao?”
Nhưng đối mặt với hắn, Lạc Nam chỉ thản nhiên thốt lên bốn chữ:
“Tiểu Vũ Kết Giới!”
Trong nháy mắt, tu vi của Huyết Thương Thiên mãnh liệt rơi xuống Thánh Đế tối đỉnh.
“Cái quỷ gì?” Huyết Thương Thiên giật bắn mình, vô thức muốn đào tẩu khỏi phạm vi của Tiểu Vũ Kết Giới.
Nhưng con mồi đưa đến tận cửa, Lạc Nam làm sao có thể bỏ qua?
“Trừng Mắt Mang Thai!”
“Dục Tiên Dục Tử!”
Thần Thông kết hợp Nhãn Thuật, hai thủ đoạn cực kỳ quỷ dị được hắn cùng lúc triển khai.
“Hự!”
Trong nháy mắt, cái bụng của Huyết Thương Thiên biến lớn trong sự ngỡ ngàng của hắn, một cảm giác đau đớn kinh khủng từ trong bụng như phụ nữ chuyển dạ làm hắn rùng mình liên tọi, mồ hôi lạnh phủ đầy toàn thân, đau đớn gào rống:
“AAAAA”
Nhưng cơn đau còn chưa kịp dứt, toàn thân hắn đột ngột sung sướng như điên, thần kinh căng cứng, tay chân nhịn không được co duỗi, tiểu huynh đệ trong đũng quần dựng thẳng, xuất tinh ồ ạt.
“Cái gì thế này?”
Huyết Thương Thiên rùng mình liên tục như lên cơn động kinh, vừa đau bụng dữ dội vừa sung sướng như điên, hắn cảm giác như mình đang lơ lửng giữa thiên đường và địa ngục.
KENG!
Vang bên tai hắn là tiếng kiếm Lạc Hồng đang ngân vọng.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, 200 hành tinh xoay tròn, Sáng Thế Kiếm Pháp, Lạc Nam thi triển một kiếm Quần Tinh Tụ Hội, nhân lúc Huyết Thương Thiên mất tập trung trảm xuống.
“Không được!” Bản năng cầu sinh của Chí Tôn Cường Giả khiến Huyết Thương Thiên muốn hóa thành Huyết Độn bỏ chạy.
Nhưng vì di chứng của Trừng Mắt Mang Thai và Dục Tiên Dục Tử vẫn còn quá lớn, hắn thậm chí không thể tập trung niệm khẩu quyết, cả người chỉ mới kịp hóa thành nửa giọt máu.
XOẸT!
Một bên bả vai của Huyết Thương Thiên bị cắt gọt xuống, lưỡi kiếm Lạc Hồng rỉ máu.
Huyết Thương Thiên tê dại cả da đầu, quyết đoán lấy ra Dịch Không Phù bóp nát, thân ảnh thoáng chốc tan biến mất dạng.
Toàn trường tĩnh lặng…