Phần 231
Đã các đại cường giả hàng đầu Yêu Vực đều xen vào, Bất Viêm Hoành và Bất Tử Điểu Tộc cũng biết không thể giải quyết Chân Long Hoàng Tộc như ý muốn được nữa, nhất là khi Lạc Nam cũng từ bỏ ý định tiếp tục đại chiến.
“Toàn quân tập hợp trở về!” Bất Viêm Hoành cao giọng hạ lệnh.
Ngay lập tức, Bất Tử Điểu Tộc sau khi kiểm tra một phen thương vong liền tập hợp thành viên và quân đội, mang theo những đồng bọn đã ngã xuống trở về.
Bên trong chiến đấu khó tránh khỏi hy sinh, cũng may có các vị mỹ nhân Chí Tôn của Lạc Nam yểm trợ toàn lấy nhiều đánh ít, vậy nên các nhân vật cao tầng từ Trưởng Lão trở lên tuy rằng cũng có trọng thương nhưng không có thiệt hại về mặt tính mạng.
So với Bất Tử Điểu Tộc, Chân Long Hoàng Tộc lại tổn thất quá nhiều.
Lần này có thể nói là hơn một nửa nội tình đã bóc hơi, khắp chiến trường đều không khó nhìn thấy vô số cổ xác rồng nằm la liệt, tổn thất nặng nhất là một vị Bát Cảnh Chí Tôn Trưởng Lão chiến tử.
Nhưng dù thê thảm như thế, Long Cổ hay Long Kiệt đều ngay cả cái rắm cũng không dám thả, trơ mắt nhìn lấy Bất Tử Điểu Tộc lui quân.
Ngay cả tộc trưởng của mình cũng đang giả vờ… à không, đang hôn mê thật sự, còn đánh cái rắm à.
Bọn hắn thừa hiểu rằng muốn nhờ các tộc khác giúp mình vây đánh Lạc Nam là điều không thể, bởi vì bên cạnh Lạc Nam đang có lực lượng quá hùng hậu, các tộc chỉ cần không phải ngu xuẩn sẽ không liều mạng một cách vô ích.
Có thể đứng ra can thiệp và ngăn chặn Lạc Nam cùng Bất Tử Điểu Tộc tiêu diệt Chân Long Hoàng Tộc đã là làm trọn ân nghĩa của những đại tộc ở Yêu Vực rồi.
“Lão bằng hữu, hôm nào ngươi tỉnh lại chúng ta gặp uống vài chén.” Lạc Nam hướng Long Càn đang hôn mê bất tỉnh trong lòng một tên trưởng lão cười hì hì nói.
“Hự…” khóe miệng Long Càn lại có máu chảy ra.
Nhìn Bất Tử Điểu Tộc và phe cánh của Lạc Nam rút đi, toàn bộ Chân Long Hoàng Tộc đều lâm vào tĩnh lặng.
Bọn hắn biết rằng sau trận chiến lần này, phải rất lâu… rất lâu nữa Chân Long Hoàng Tộc mới có thể khôi phục huy hoàng trong quá khứ.
“Cấp báo!” Một thanh âm hãi hùng khiếp vía vang lên:
“Bảo khố và tài sản bên trong Chân Long Hoàng Điện chẳng biết bị kẻ nào vơ vét sạch rồi!”
“PHỐC!”
Long Càn vừa mới lờ mờ mở mắt nghe xong tiếp tục phun máu ba thước, hai mắt tối sầm, toàn thân co quắp.
Lần này là chính thức bất tỉnh.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Chúng mỹ trở về Chí Tôn Giới, chỉ có ba nữ Cửu Cảnh Chí Tôn là hộ tống Lạc Nam.
Nam Thiên Tố, Thập Khánh Huyên và Huyết Yêu Cơ đều hiểu rằng Lạc Nam đang là củ khoai nóng bỏng trong mắt vô số cường giả Yêu Tộc vì số lượng huyết mạch biến dị mà các thê tử của hắn đang nắm giữ.
Vậy nên các nàng không dám lơ là, sợ Lạc Nam bị cường giả ở Yêu Vực bắt cóc.
“Tộc trưởng, chúng ta chia tay ở đây vậy…” Lạc Nam hướng Bất Viêm Hoành chắp tay nói:
“Đại chiến đã xong, Chân Long Hoàng Tộc lần này trả giá lớn, mà Bất Tử Điểu Tộc cũng đã thị uy với toàn thiên hạ.”
“Nói không sai.” Bất Viêm Hoành và Bất Viêm Tung hài lòng, cảm kích nói:
“Lần này thật sự đa tạ Đông Hoa Cung Chủ và các vị nữ cường giả hỗ trợ, bằng không chúng ta e rằng phải cùng Chân Long Hoàng Tộc lưỡng bại câu thương.”
“Haha, chút chuyện nhỏ.” Lạc Nam nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ lần này người được lợi nhiều nhất chính là mình, Bất Tử Điểu Tộc cũng là thanh đao giết người mà mình mượn được mà thôi.
Vừa lấy đi không ít Bất Diệt Viêm của bọn họ, lại khích bác ly gián dụ dỗ bọn họ giúp mình đối phó kẻ thù, Lạc Nam cũng cảm thấy có chút áy náy.
Vậy nên hắn sẽ bồi thường cho Bất Tử Điểu Tộc.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam mở miệng: “Chân Long Hoàng Tộc dù sao cũng là kẻ thù của ta, lần này là ta nhờ vả Bất Tử Điểu Tộc mới đúng.”
Hắn lấy ra hai bồn Phản Tỉnh Huyết đưa đến:
“Đây là chút lòng thành, hy vọng Bất Tử Điểu Tộc có thể khôi phục phần nào những tổn thất trong trận chiến.”
“HÍT…”
Chứng kiến hai bồn Phản Tỉnh Huyết đủ để ngâm mình, toàn bộ thành viên của Bất Tử Điểu Tộc đều chấn kinh rồi.
“Đông Hoa Cung Chủ, quá mức quý trọng… chúng ta không thể nhận.” Bất Viêm Hoành kiên quyết lắc đầu.
Tuy rằng thèm nhỏ dãi Phản Tỉnh Huyết, nhưng hắn cũng là người có lòng tự trọng.
“Đều là bằng hữu sinh tử chi giao, Bất Tử Điểu Tộc khách khí chính là xem thường ta.” Lạc Nam nghiêm mặt nói:
“Huống hồ ta cũng muốn nhờ các vị tìm kiếm nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng.”
Nghe lời nói chân thành của Lạc Nam, từ trên xuống dưới Bất Tử Điểu Tộc đều hảo cảm đại sinh, cảm thấy đây chính là hảo bằng hữu đáng giá để tin tưởng, chỉ hận không thể lập tắt cắt máu ăn thề, chén chú chén anh.
“Đã như vậy, ta liền không khách khí.” Bất Viêm Hoành cười haha khoác vai Lạc Nam thân thiết nói:
“Nhìn thấy Đông Hoa Cung Chủ anh hùng phong lưu, mỹ nhân Bất Tử Điểu Tộc không thiếu, ngươi thích ai thì tuyển người đó, chúng ta kết làm thông gia.”
“Khanh khách, Sở Sở rất thích hợp a.” Nhị Trưởng Lão Bất Viêm Kiều Kiều ánh mắt hưng phấn nói:
“Sở Sở là Thiếu Chủ của chúng ta, tin rằng có thể xứng với thân phận của Đông Hoa Cung Chủ.”
“Không sai, anh hùng và mỹ nhân… chắc chắn sẽ là một chuyện tình đẹp.” Các vị trưởng lão vỗ tay khen hay, chỉ hận không thể ngay lập tức bắt Lạc Nam về làm rể.
Nam Thiên Tố liếc mắt nhìn qua.
“Khụ khụ…” Lạc Nam ho khan một tiếng, vội vàng chắp tay:
“Ý tốt của các vị tại hạ tâm lĩnh, nhưng chuyện tình cảm ta thích thuận theo tự nhiên hơn…”
Nghe hắn nói như vậy, Bất Viêm Hoành cười to:
“Vậy tương lai cứ đến Trùng Hoả Liên Sơn chơi nhiều một chút, thúc tiến mối quan hệ haha.”
Lạc Nam đưa đến Phản Tỉnh Huyết Hồ vẫn cảm thấy có còn chưa đủ, hắn hướng Huyết Yêu Cơ nháy mắt.
Huyết Yêu Cơ cũng đã sớm cảm ứng được tình huống của Bất Viêm Tung giống với trường hợp của mình, liền mở miệng nói:
“Trạng thái của Viêm Tung đạo hữu từng giống với bổn tọa, ngươi cứ đến Kiếm Tây Thành bái phỏng một chuyến, tin tưởng Thành Chủ nơi đó có thể giải quyết.”
Bất Viêm Tung toàn thân chấn động, nhất thời kinh hô lên: “Thật sự sao?”
Hắn đường đường là cường giả hàng đầu, lại mượn Bất Diệt Viêm do tổ tiên lưu lại nhưng vẫn chưa thể xóa bỏ thứ đó.
Kiếm Tây Thành Chủ là cường giả thành danh sau cả thế hệ của hắn, nàng thật sự có cách giải quyết à?
“Yên tâm đi, kiếm pháp của nàng đã đạt đến mức sở hữu một tia quy tắc.” Huyết Yêu Cơ lời ít ý nhiều:
“Ngươi cứ đến cho nàng chém một kiếm là được.”
“Đa tạ các vị chỉ điểm, đây mới là thứ vô giá mà Bất Tử Điểu Tộc chúng ta nhận được.” Bất Viêm Hoành cảm kích cúi đầu, hắn cũng không muốn đại ca của mình mang theo tai họa ngầm mãi như vậy.
Có trời mới biết cái kẻ đang âm thầm bố trí vật ký sinh sẽ thu lưới vào lúc nào, vậy nên phải tranh thủ loại bỏ mầm móng nguy cơ càng nhanh càng tốt.
“Không biết ta có cần mang theo lễ vật bái phỏng Kiếm Tây Thành Chủ hay không?” Bất Viêm Tung thỉnh giáo hỏi.
“Đương nhiên lễ vật thì ai cũng thích, càng nhiều càng tốt.” Huyết Yêu Cơ nhân cơ hội vì muội muội kết nghĩa tranh thủ lợi ích.
“Đã hiểu, một lần nữa xin đa tạ.” Bất Viêm Tung cảm kích chắp tay:
“Nếu như ta thoát khỏi vật ký sinh, mạng của Bất Viêm Tung có thể chết vì các vị.”
Qua chuyện lần này, quan hệ giữa Lạc Nam và Bất Tử Điểu Tộc thân càng thêm thân.
Bởi vì ngoài kẻ thù chung là Chân Long Hoàng Tộc, nay lại lòi ra thêm kẻ thần bí cấy vật ký sinh lên người Bất Viêm Tung.
Cũng là kẻ thù bí ẩn cần phải đề phòng.
Điều này khiến Lạc Nam cấp thiết đột phá Chí Tôn.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
“Thu hoạch thế nào?”
Lạc Nam cùng tam nữ hiện thân tại khách điếm của Lý Thiên Thiên, bắt gặp heo và bọ đã uống mấy bầu rượu.
“Hắc hắc, ột…” Hắc Trư nấc cụt một tiếng, cười sảng khoái:
“Con mẹ đám rồng này đúng là giàu chảy mỡ, lần này thừa nguyên liệu để trư gia đột phá Chí Tôn rồi.”
“Khà khà khà, hợp tác vui vẻ.” Bọ Hung hiếm khi làm bộ mặt thân thiện với Lạc Nam, còn nháy mắt nói:
“Lần sau có kèo thơm như vậy, lão đại đừng quên tiểu đệ a.”
Chân Long Hoàng Tộc khi đó dốc tâm vào trận chiến, chỉ để lại vài tên Chấp Sự trông coi bảo khố nhằm phòng hờ, làm sao có thể ngăn cản hai tên chuyên nghiệp như Hắc Trư và Bọ Hung vơ vét?
“Hai con hàng tham tài xấu xí này từ đâu ra thế?” Huyết Yêu Cơ bá đạo nói:
“Hay là làm thịt bọn nó, độc chiếm tất cả?”
“Đừng đùa nha chị dâu.” Hắc Trư cùng Bọ Hung nhảy dựng lên, cơn say vừa rồi lập tức quét sạch.
Dù bọn nó nhiều thủ đoạn đến mức nào cũng không dám tự tin thoát khỏi tay một vị Cửu Cảnh Chí Tôn hạ sát thủ.
“Ai là chị dâu của các ngươi?” Huyết Yêu Cơ càng thêm bất mãn, vung chưởng muốn đánh đến.
Lạc Nam bất đắc dĩ đem nàng kéo lại, cười khổ nói: “Hai con hàng này tuy không có giao diện thân thiện nhưng cũng có bản lĩnh giúp ta cháy nhà hôi của, tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ta, tha cho bọn chúng đi.”
“Đúng đó!” Hắc Trư gật đầu lia lịa, từ trong quần lót móc ra một chiếc Túi Trữ Vật.
Lạc Nam và tam nữ quét mắt nhìn, chỉ thấy bên trong có một núi tài sản khủng bố.
Ngoại trừ nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng mà Chân Long Hoàng Tộc tích luỹ qua nhiều thế hệ, còn có tài nguyên chuyên dùng cho Long Tộc tu luyện.
“Không tệ…” Thập Khánh Huyên nhẹ gật đầu:
“Bằng vào lượng tài nguyên này, cộng thêm đống kiếm được từ Đông Vực và Bất Tử Điểu Tộc đưa đến, đã đủ cho tất cả chúng nữ đột phá Chí Tôn.”
Lạc Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm… không uổng công sức bày mưu đặt kế, lăn lộn ở Yêu Vực trong thời gian qua.
Kiểm tra lượng Điểm Danh Vọng hiện có của mình và vẫn đang không ngừng tăng lên như vũ bão, hắn nở nụ cười sảng khoái.
Cả ba mục tiêu đều đã hoàn thành.
Lạc Nam nhìn Hắc Trư hỏi: “Ngươi dự định đi đâu?”
“Về Trụ Việt Tông bế quan đột phá Chí Tôn.” Hắc Trư cười tủm tỉm: “Dù sao tài nguyên lần này mang về đủ để hỗ trợ không ít huynh đệ khác a.”
“Hảo nghĩa khí.” Lạc Nam tươi cười, con hàng này vẫn luôn đáng giá tin cậy.
Không phải tự nhiên mà năm đó hắn tin tưởng giao phó Tiểu Thiên Ý đi lăn lộn cùng Hắc Trư.
Mặc dù bản tính nhát gan, đê tiện và vô sỉ… nhưng trọng tình trọng nghĩa cũng hiếm ai sánh bằng.
“Con heo này vậy mà là thành viên của Trụ Việt Tông?” Ba nữ cường nhân hoài nghi nhìn chằm chằm.
“Nè, đừng tưởng đẹp và mạnh thì có quyền xem nhẹ Trư Gia.” Hắc Trư ngạo nghễ nói:
“Trụ Việt Tông may mắn vì có Trư Hùng Tuấn ta cống hiến mới đúng đấy.”
Mấy nữ khinh thường không đáp…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Hắc Trư có được Phù Chú phòng thân, trực tiếp bóp nát mang theo Bọ Hung dịch chuyển về Trụ Việt Tông.
Lần sau khi nó tái xuất giang hồ, lúc đó đã là một vị heo chí tôn.
Về phần Tôn Hầu Tử đã có nhà vợ bao nuôi theo lời của Lạc Nam, nó cũng không cần thiết phải lo lắng nữa.
Ngược lại ở Trụ Việt Tông còn Tiểu Đậu Bỉ, ba con khỉ, mấy con trâu, con dê, con ngựa, con gà các loại đang chờ nó…
Lạc Nam cùng tam nữ ngồi xuống, Lý Thiên Thiên ngày thường hoạt bát hiếu động lúc này lại ngoan ngoãn như tiểu thị nữ, ở bên cạnh pha trà rót nước cho bốn người.
“Thê tử của ngươi đều sẽ đồng loạt đột phá Chí Tôn, chỉ có ngươi là vẫn kẹt tại chỗ.” Thập Khánh Huyên đưa mắt nhìn hắn.
“Hết cách rồi…” Lạc Nam bất đắc dĩ:
“Ta cần chờ sư phụ Kim Nhi xuất quan chỉ dẫn.”
Hiện tại Hệ Thống đang nâng cấp, hắn cũng không thể mở ra Không Gian Hệ Thống mà tiến vào nơi toà tháp chứa đựng Bất Hủ Diễn Sinh Kinh được, vô pháp tìm ra manh mối đột phá Chí Tôn.
Nhưng thời gian đếm ngược còn không nhiều, Lạc Nam tin tưởng mình vẫn chờ được.
Hiếm có cơ hội được ba nữ cường nhân hộ tống, Lạc Nam tranh thủ hỏi thăm một số kiến thức, hơi chần chờ lên tiếng:
“Nắm giữ quy tắc chi lực là điều kiện để tiến vào Cấm Kỵ, vậy nàng ấy…”
“Vô Uyên à?” Huyết Yêu Cơ liếc xéo hắn.
“Không sai.” Lạc Nam hít sâu một hơi.
“Thế nào? Sợ nàng trở thành Cấm Kỵ cường giả, bỏ xa ngươi à?” Huyết Yêu Cơ khinh khỉnh hỏi.
“Nếu nàng ấy có thể trở thành Cấm Kỵ, ta mừng thay cho nàng ấy.” Lạc Nam thật lòng nói.
“Có vẻ ngươi vẫn chưa hiểu nhiều về cái gọi là Quy Tắc Chi Lực và lằn ranh Cấm Kỵ.” Thập Khánh Huyên kiên nhẫn giải thích:
“Đúng là Kiếm Vô Uyên đã lĩnh ngộ được Uyên Ương Kiếm Pháp thức mạnh nhất, bên trong một thức đó sở hữu Quy Tắc Chi Lực.”
“Nhưng đó chỉ được xem là Quy Tắc Chi Lực thuộc về Uyên Ương Kiếm Pháp, chỉ xuất hiện khi kiếm thức bá đạo đó được chém ra mà không phải Kiếm Vô Uyên hoàn toàn làm chủ nó.”
“Vậy nên đó chỉ là Quy Tắc Chi Lực của Uyên Ương Kiếm Pháp, không phải Quy Tắc Chi Lực của Kiếm Vô Uyên.”
“Trừ khi nàng không cần xuất ra Uyên Ương Kiếm Pháp thức cuối cùng mà vẫn có thể điều động một tia Quy Tắc Chi Lực đó theo ý muốn, có thể dùng nó làm bất cứ việc gì, đó mới được xem là nắm giữ và lĩnh ngộ chân chính.”
“Hiểu chưa?”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như thế à…
“Đương nhiên tuy nói như thế… nhưng thành tựu của Kiếm Vô Uyên hiện tại đã cực kỳ đáng gờm, ít nhất là nàng đã có thể tiếp xúc với Quy Tắc Chi Lực thông qua Uyên Ương Kiếm Pháp thức cuối cùng đó, điều mà ngay cả chúng ta cũng chưa làm được.” Thập Khánh Huyên nhún nhún vai.
Nam Thiên Tố trầm mặc không nói, nàng đã phần nào đoán ra Kiếm Vô Uyên đã trả giá như thế nào để có thể vượt qua mình và làm được điều đó.
Thứ mà nàng ta trả giá chính là đoạn tình cảm giữa nàng ta và nam nhân trước mặt.
“Vậy sao năm xưa nàng từng bế quan với tham vọng đột phá Cấm Kỵ?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi Thập Khánh Huyên.
“Tuổi trẻ khinh cuồng mà thôi, cho rằng Cửu Cảnh Chí Tôn tối đỉnh là có thể trùng kích cảnh giới và tiến vào cánh cửa trong truyền thuyết kia.” Thập Khánh Huyên than thở nói:
“Ngay cả một luồng kiếp khảo nghiệm đầu tiên cũng không qua nổi, bị đánh xém chút vẫn lạc.”
Huyết Yêu Cơ cũng có chút bùi ngùi, bởi vì ngay cả nàng cũng giống như Thập Khánh Huyên, đều chưa từng chính thức chạm đến lằn ranh phía trên kia.
“Thật sự quá khó…” Lạc Nam hít sâu một hơi:
“Ngay cả các nàng đều là thiên chi kiêu nữ còn không làm được, chẳng trách cảnh giới bên trên kia được xưng tụng hai chữ “Cấm Kỵ”.”
“Haha, tuy chúng ta chưa từng tiếp xúc… nhưng đã nghe đồn đoán Cấm Kỵ cũng phân chia mạnh và yếu.” Thập Khánh Huyên nhoẻn miệng cười:
“Cho nên đừng tưởng Cấm Kỵ đã là vô địch thiên hạ, con đường tu luyện mà chúng ta cần đi còn rất dài.”
“Và ta ngay cả Chí Tôn cũng chưa đột phá.” Lạc Nam ảo não.
Lý Thiên Thiên nghe Lạc Nam và các nữ cường nhân nghị luận, chỉ cảm thấy toàn thân như đắm chìm vào một tầng thứ hoàn toàn khác biệt.
Trong lúc nàng còn đang mê muội ngôi vị Thánh Nữ của Tu La Giáo thì Lạc Nam và các vị Cửu Cảnh Chí Tôn, trong đó có cả Giáo Chủ đang thảo luận về cảnh giới trong truyền thuyết kia rồi.
Chênh lệch thật sự quá lớn…
Lần đầu tiên, Lý Thiên Thiên cảm thấy có thể làm việc dưới trướng Lạc Nam là một điều may mắn và vinh hạnh.
“Sư phụ quả nhiên không lừa gạt ta.”