Phần 49
Lạc Nam nhận ra một điều, đó là vận khí của mình ở Nam Vực không được tốt hoặc nữ nhân Thổ Hàn Duệ mở hàng quá xui xẻo.
Mấy lần giao dịch bất thành, lại còn lòi ra tin tức có khả năng đến cảnh giới bên trên đằng sau vụ việc Truy Vong Gia Tộc mất tích bí ẩn.
Để khỏi đau đầu, hắn trực tiếp giao lại Thiên Cơ Lâu cho Hận tiếp quản, còn bản thân chạy vào Đông Hoa Cung tiếp tục hưởng thụ.
Thật ra Thiên Cơ Lâu cũng có linh trí của nó, biết Hận là thuộc hạ trung thành của chủ nhân nên một số giao dịch không quá quan trọng đều có thể tự mình cung cấp tin tức cho Hận mà không cần phải liên tục truyền âm trao đổi với Lạc Nam làm mất thời gian của hắn.
Chỉ có số ít giao dịch đặc biệt với giá trị cao mới cần trưng cầu ý kiến của Lạc Nam, khi đó Hận sẽ thông qua Truyền Âm Ngọc liên lạc với hắn.
Mà sự thật chứng minh quyết định của Lạc Nam là sáng suốt, sau khi Hận thay mặt hắn đứng ra kinh doanh Thiên Cơ, bắt đầu có những cuộc giao dịch thành công tốt đẹp, các loại tài nguyên quý giá đạt được đều trực tiếp do Thiên Cơ Lâu gửi vào Không Gian Hệ Thống.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
“Không tệ, từng người đều đủ tư cách trở thành Thánh Nữ của các đại thế lực…”
Lạc Nam lười biếng ngồi trên đỉnh núi đầy hoa, hướng mắt nhìn xuống quảng trường bên dưới, nơi các nữ đệ tử của Đông Hoa Cung kết hợp với mười vị Bỉ Ngạn Nữ do Vân Tiêu chỉ huy luyện tập Hợp Văn Chiến Trận mà cất tiếng khen ngợi.
Dung mạo xinh đẹp không nói, nhưng sự kiên trì và nỗ lực của các nàng cũng rất đáng được ghi nhận.
Bởi lẽ Hợp Văn Chiến Trận là Ngũ Phẩm Chí Tôn Trận Pháp, sức mạnh của nó tương ứng với Ngũ Cảnh Chí Tôn, mức độ tu luyện cực kỳ khó khăn chứ không hề dễ dàng.
Vì vậy trong quá trình phối hợp lập nên Hợp Văn Chiến Trận, không ít sự cố đã xảy ra, nặng nề nhất là quá trình dung hợp đại lượng Nguyên Văn thất bại dẫn đến trận pháp nổ tung, toàn bộ đệ tử đều trọng thương rất nặng.
Phải biết rằng các nàng mỗi người đều sở hữu một lượng Nguyên Văn, người ít nhất cũng có đến một trăm đường, người nhiều nhất lên đến 500 đường.
Khi tất cả thông qua Hợp Văn Chiến Trận, số lượng Nguyên Văn đạt đến con số hàng vạn… uy lực khi nó nổ tung mạnh mẽ có thể nghĩ.
Gần 90 vị nữ đệ tử toàn thân máu me đầm đìa, da thịt nát bấy, có người gần như bị nát một nửa cơ thể.
Cũng may nhờ có Vân Duyên tọa trấn cục diện, nhanh chóng sử dụng Bất Tử Dịch Thủy mà Lạc Nam cung cấp để ổn định tình hình, bằng không sợ rằng sẽ xảy ra cả tử vong.
Khó khăn là thế nhưng không có bất kỳ vị đệ tử nào sinh ra e ngại, ngược lại càng thêm quyết tâm, bằng mọi giá cũng phải thành công lập nên Hợp Văn Chiến Trận.
Các nàng thừa hiểu rằng đây chính là con ác chủ bài cực kỳ lợi hại mà cung chủ ban cho, quyết tâm không để cho cung chủ thất vọng.
Thế cho nên chỉ trong một khoảng thời gian, Hợp Văn Chiến Trận đã bắt đầu hình thành dưới ánh mắt tán dương của Lạc Nam, buộc hắn phải mở miệng khen ngợi.
Hợp Văn Chiến Trận này tuyệt đối không kém Diệt Thần Kiếm Trận, chẳng qua là cần đến nhiều người cùng nhau thi triển, đổi lại thì sẽ tiết kiệm được lực lượng vì không phải một mình gánh vác toàn bộ đại trận.
“Sau chuyện lần này ở Nam Vực, mục tiêu tiếp theo là Tây Châu sao?”
Bên cạnh vang lên thanh âm trong trẻo.
Lạc Nam nhẹ gật đầu nói: “Trợ giúp Hàn Lệ khôi phục thời kỳ toàn thịnh là mục tiêu ưu tiên, bất quá trước đó có chút chuyện cần phải làm.”
Hắn nhìn sang giai nhân ưu nhã đoan trang bên cạnh nở nụ cười: “Đại tẩu có hồi hộp không?”
Ninh Huyền Tâm vuốt nhẹ mái tóc, ánh mắt trở nên phức tạp: “Có!”
Nàng thừa nhận nội tâm mình có lo lắng… bởi lẽ nàng hiểu Tu La Giáo.
Đây là một thế lực nửa chính nửa tà, tuy không tàn ác đến mức làm lòng người căm phẫn nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ lương thiện.
Muốn có được tiếng nói ở Tu La Giáo, ngươi buộc phải có thực lực và được những lão quái kia công nhận thực lực.
Tuy rằng Lạc Nam quá đỗi yêu nghiệt nhưng Tu La Giáo cũng không thiếu yêu nghiệt, vị Huyết Thánh Nữ kia là ví dụ điển hình nhất.
Muốn mẫu thân Ninh Vô Song khôi phục tự do, cần phải chứng minh nhiều lắm…
“Đừng lo lắng, ta tự có nắm chắc.” Lạc Nam tự tin nhếch miệng:
“Bất quá trước đó còn có chút việc phải làm.”
Trong ánh mắt ngờ vực của Ninh Huyền Tâm, chỉ thấy hắn lấy ra một quả trứng.
“Ồ, là hậu duệ của Cửu Yêu Chí Tôn?” Ninh Huyền Tâm nhận ra lai lịch quả trứng này.
Trước đây Lạc Nam từng đạt thành giao ước với Mê Linh Sâm Lâm, hứa sẽ ấp nở quả trứng này để đạt được sự tin tưởng của nhân vật đứng đầu Mê Linh Sâm Lâm là Bồ Ma Thụ.
“Ừm.” Lạc Nam gật đầu, vuốt ve bên ngoài vỏ trứng:
“Vị Cửu Yêu Chí Tôn kia từng là nhân vật có dã tâm nhất thống Tây Châu, hơn nữa khiến cả Tu La Giáo cũng phải kiêng kỵ, chứng minh thực lực của y rất có thể là Chí Tôn bậc cao, hậu duệ của y lưu lại chắc chắn thiên phú kinh người…”
“Ngươi đã đủ điều kiện ấp trứng à?” Ninh Huyền Tâm nghiêm túc hỏi.
“Đã đủ.” Lạc Nam nhếch miệng cười, để ấp nở quả trứng này cần hai điều kiện.
Đầu tiên là phải để nó hấp thụ huyết mạch của chín loại Thần Thú hoặc Ma Thú biến dị.
Thứ hai là người ấp trứng phải sở hữu chín loại lực lượng tương ứng.
Về điều kiện thứ nhất, Lạc Nam đã chuẩn bị hoàn thành khi xin của mấy vị thê tử có huyết mạch biến dị mỗi người một giọt tinh huyết.
Điều kiện thứ hai tưởng chừng rất khó khăn, lẽ ra bản thân hắn phải tự mình có được cả chín loại lực lượng, trong khi Bá Đỉnh chỉ mới sở hữu Nghịch Long Lực, Bất Diệt Viêm, Cửu U Tử Hỏa… mà thôi, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Nhưng đừng quên hắn có Yêu Đạo của cấm kỵ Lục Đạo Luân Hồi Tâm.
Chỉ cần thông qua Yêu Đạo và Bá Đỉnh, Lạc Nam có thể mượn tạm lực lượng của các vị thê tử để đủ điều kiện ấp trứng mà không cần tự thân sở hữu.
Số lực lượng này có hạn, chúng nó chỉ tồn tại cho đến khi được Lạc Nam dùng hết mà không phải vĩnh viễn phục hồi như các lực lượng nhờ luyện hóa Như Y Hồ Lô có được.
Lần trước trở về Thanh Long Thánh Địa một chuyến, Lạc Nam cũng đã sớm thu lấy đủ những loại lực lượng tương ứng khi song tu với các vị thê tử rồi, tích trữ chúng nó bên đan điền tùy thời sử dụng.
Có thể nói quả trứng hậu duệ của Cửu U Chí Tôn này hắn muốn ấp nở lúc nào cũng được.
Nhưng để gia tăng tính thuyết phục Mê Linh Sâm Lâm đầu nhập vào phe cánh của mình, Lạc Nam quyết định sẽ ấp nở nó trước sự tận mắt chứng kiến của đám cao tầng Mê Linh Sâm Lâm, quan trọng nhất là Bồ Ma Thụ.
Theo Lạc Nam suy đoán, gốc ma thụ đó kém nhất cũng là Tứ Cảnh Chí Tôn… hoặc hơn thế nữa.
Nếu có được sự liên minh của nó, căn cơ của hắn sẽ càng thêm vững chắc.
Nhìn sự tự tin và kế hoạch rõ ràng mà nam nhân này đề ra, Ninh Huyền Tâm có chút thất thần.
“Mặt ta có dính gì à?” Lạc Nam nháy mắt.
“Mẫu thân nếu biết được thành tựu ngày hôm nay của ngươi… ắt hẳn sẽ rất tự hào.” Ninh Huyền Tâm hiếm thấy công nhận hắn.
“Tẩu có tự hào về ta không?” Hắn nhìn nàng.
Lông mi của nàng hơi rung động, cũng không khẩu thị tâm phi, ngược lại thản nhiên thừa nhận:
“Có, không những ta… mà tiểu Sương, toàn bộ Lạc Gia đều vì ngươi mà kiêu ngạo.”
“Nhưng ta lại không thấy tự hào, ngược lại còn cảm thấy bản thân thật vô dụng.” Lạc Nam thở dài, lười biếng ngã lưng xuống thảm hoa.
“Vì sao?” Ninh Huyền Tâm chau mày, nàng không muốn hắn thiếu tự tin vào bản thân hắn như vậy.
“Trước đó mẫu thân giao cho ta một trọng trách, kết quả hiện tại khi có được cơ hội đem mẫu thân cứu ra, ta vẫn chưa đem trọng trách đó hoàn thành.” Lạc Nam buồn lo vô cớ.
“Trọng trách gì?” Ninh Huyền Tâm liền quan tâm, nàng rất để bụng những lời dặn dò của Ninh Vô Song.
“Mang đến hạnh phúc cho tẩu.” Lạc Nam quay người sang nhìn nàng:
“Ta vẫn chưa làm được a.”
Ninh Huyền Tâm cắn chặt cánh môi, chuyển mặt sang bên cạnh không nhìn hắn:
“Ta hiện tại đang rất hạnh phúc, nếu ngươi có thể đem mẫu thân cứu ra thì lại càng hạnh phúc hơn.”
Chợt thân thể nàng rung lên, một cánh tay săn chắc đã vòng qua ôm lấy vòng eo uyển chuyển của nàng, dùng sức kéo về phía hắn.
“Buông ra!” Ninh Huyền Tâm lạnh lùng nói.
Lạc Nam giả vờ điếc, hắn kéo nàng nằm xuống bên cạnh mình trên thảm hoa, cả tay và chân đều ôm chặt lấy nàng.
Ở khoảng cách gần, mi mục như vẽ, làn da mịn màng không chút tỳ vết, dung nhan cao quý đoan trang, thành thục như mật đào chín, hương thơm thanh khiết phơn phớt trước cánh mũi.
Vườn hoa không thơm, không đẹp bằng nàng…
Ninh Huyền Tâm thở dài một tiếng: “Ta đánh không lại ngươi… nhưng ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Nàng rõ ràng là một nữ nhân truyền thống, tuy rằng nàng khéo hiểu lòng người, tuy rằng có thể vì hắn quán xuyến vô số sự vụ, quản lý cả một Thanh Long Thánh Địa phát triển ngay ngắn cho hắn không hề nhắc đến một tia công lao… nhưng nàng vẫn luôn không bước qua ranh giới trong lòng.
Mà hắn cũng không muốn phủ nhận thân phận trước đây của nàng.
“Nghe Tuế Nguyệt với Hi Vũ các nàng nói, đại tẩu thường hay ngẩn người một mình, là nghĩ về ai?” Lạc Nam thì thầm hỏi.
Ninh Huyền Tâm nhẹ giật mình, lập tức đáp: “Đương nhiên là nghĩ về mẫu thân.”
“Nàng không nhớ ta sao?” Lạc Nam tức giận, vung tay xuống vỗ nhẹ lên mông nàng.
Trái tim của nàng như sắp nhảy ra, giận dữ hừ một tiếng: “Ta là đại tẩu của ngươi!”
Lạc Nam mỉm cười: “Nói cho đại tẩu biết rằng, từ khi ta bắt đầu tu luyện đến nay, có một đám em vợ, huynh đệ… bọn hắn cũng có những nữ nhân như hoa như ngọc nhưng ta thề chưa từng động một tia ý niệm sai trái nào với những nữ nhân đó.”
“Cả đời ta tuy rằng thê tử, hồng nhan tri kỷ rất nhiều… ta cũng chưa từng bận tâm đến quá khứ của các nàng, bất chấp ta có phải nam nhân đầu tiên của nàng ấy hay không, chỉ cần đến với nhau, ta đều trân trọng.”
“Nhưng tuyệt đối, ta không phải loại người sẽ phát sinh tham niệm với nữ nhân của huynh đệ hay bằng hữu, hành vi đó ở trong mắt ta không bằng cả cầm thú.”
Ninh Huyền Tâm liếc xéo hắn: “Vậy mà người còn đối với ta?”
“Bởi vì đại ca đã không còn, bởi vì quan hệ của các ngươi chỉ ở trên danh nghĩa, bởi vì ngươi không phải nữ nhân của hắn, các ngươi không hề giống phu thê bình thường, mà mẫu thân cũng có cùng suy nghĩ với ta.” Lạc Nam nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của nàng:
“Nếu nàng chính miệng nói nàng chỉ yêu đại ca, từ nay về sau ta sẽ không tiếp tục làm phiền nàng, sẽ đối đãi với nàng như trưởng bối.”
“Ta…” Ninh Huyền Tâm hé môi, lại phát hiện mình không thể thốt nên lời.
Đối với Lạc Chiến Chinh, nàng phần nào ngưỡng mộ sự trung thành của hắn đối với con dân Càn Quân Đế Quốc, nàng cũng vì mẫu thân Ninh Vô Song tác hợp nên không phản đối việc thành hôn, dù sao thì nàng là do mẫu thân nhận nuôi từ nhỏ, tất cả những gì nàng có đều do mẫu thân ban cho.
Với một nữ nhân truyền thống như nàng, Ninh Vô Song đặt đâu nàng sẽ ngồi đó… chỉ cần đối tượng không quá tệ hại là được rồi.
Nhưng rõ ràng, trong lòng nàng chưa từng nghĩ đến phương diện tình cảm với nam nhân kia.
Nàng vốn định ứng phó qua loa với Lạc Nam, tự dối lòng mình một lần…
Nhưng nghĩ đến lời nói của hắn… hắn sẽ không bao giờ làm phiền nàng nữa, vĩnh viễn xem nàng như một trưởng bối, lòng nàng bỗng nhiên nhói đau, đau đến mức hít thở không thông.
Thật kỳ lạ, ngay cả thời điểm nghe tin Lạc Chiến Chinh chiến tử, nàng cũng chỉ u sầu một thoáng, chưa từng có loại cảm giác đau đến ngạt thở như lúc này.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ chuyển sang trắng nhợt của Ninh Huyền Tâm, Lạc Nam thương tiếc áp tay lên gò má nàng, cũng không siết chặt nàng nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng trong ngực một cách ôn nhất có thể.
Hơi ấm từ lòng bàn tay, từ cơ thể dương cương của nam nhân tỏa ra khiến nội tâm của Ninh Huyền Tâm dần dần khôi phục bình tĩnh, hắn vẫn ở bên cạnh nàng…
“Ngươi nói thật chứ?” Nàng bất an hỏi:
“Nếu ta nói ra lời đó, ngươi sẽ không tiếp tục làm phiền ta?”
“Là nói dối.” Lạc Nam nắm chặt tay nàng:
“Ta biết nàng sẽ không nói ra… với tính cách của nàng, thật khó để nói lời yêu với người mà nàng không có tình cảm.”
“Nếu chẳng may ta nói?” Ninh Huyền Tâm vẫn muốn biết đáp án.
“Ta sẽ không để nàng nói.” Lạc Nam nghiêm túc.
“Không cho ta nói? Bằng cách nào?” Ninh Huyền Tâm chau mày.
“Bằng cách này!” Lạc Nam hung hăng tiến đến, hôn thật sâu vào đôi môi anh đào.
“Ưm…” Giai nhân rên rỉ một tiếng, chân mày giãn ra, toàn thân mềm mại như nước.
Bốn cánh môi hòa tan vào nhau, đầu lưỡi nam nhân tinh quái duỗi ra đòi hỏi.
Ninh Huyền Tâm khép lại đôi mắt, không kháng cự cũng không hoan nghênh, mặc hắn làm gì thì làm.
Lạc Nam đẩy lưỡi vào giữa hai mép môi ngọt ngào của nàng, đảo quanh từng kẻ răng ngọc sau đó tiến sâu vào bên trong, quấn quýt lấy kiều nộn đinh hương, thơm tho ướt át.
Đây là lần thứ hai hắn hôn nàng trọn vẹn, Ninh Huyền Tâm càng cảm nhận được tư vị khiến nhịp tim nàng đập nhanh.
Lần đầu hắn sợ nàng từ chối đẩy ra nên nhiệt liệt như lửa chỉ để nàng thất thần không kịp phản ứng.
Lần này hắn dịu dàng, từng cái mút môi, từng lần âu yếm nơi đầu lưỡi làm nàng cảm nhận được tình cảm chân thành của hắn, dường như hắn muốn giành cho nàng những điều tốt đẹp nhất, êm ái nhất.
Lạc Nam thỏa mãn, thật sự thỏa mãn…
Hắn chỉ cần ôm nàng và hôn nàng, lắng nghe nhịp tim, cảm nhận từng hơi thở của nàng.
Trong đầu là từng mảnh ký ức từ nhỏ đến lớn dưới vòng tay nàng…
Thật sự nàng rất quan trọng trong cuộc đời hắn…
Không biết qua bao lâu sau, Ninh Huyền Tâm hơi thở ngày càng gấp gáp, sắc mặt đỏ ửng.
Lạc Nam lưu luyến rời cánh môi sưng đỏ, một sợi tơ bạc trong suốt gắn kết giữa hai khuôn miệng.
“Vừa lòng rồi chứ?” Nàng giả vờ giận dữ để giấu đi cảm xúc trào dâng bên trong mình.
“Vĩnh viễn cũng không đủ…” Lạc Nam liếm liếm khóe môi.
“Trưởng thành rồi, đứng đắn lên!” Ninh Huyền Tâm liếc mắt, thật sự là phong tình vạn chủng.
Lạc Nam nở một nụ cười, hắn ưa thích dáng vẻ nàng ra dáng đại tẩu giáo huấn hắn.
Đang định cùng nàng bồi dưỡng thêm một chút tình cảm, chợt Truyền Âm Ngọc rung động trong lồng ngực.
Hận truyền tin, có giao dịch lớn.