Phần 53
“Hải Long Thái Tử? Lợi hại lắm sao?”
Thanh âm mang theo vẻ hờ hững vang vọng thiên không, lại khiến sắc mặt của toàn trường trở nên ngơ ngác.
Ở phạm vi hàng trăm vạn dặm Hằng La Đại Hải, có ai chưa từng nghe qua danh tiếng của Hải Long Cung và Hải Long Thái Tử?
Ấy thế mà hôm nay, có người ra tay đánh nát nhục thân của chó săn trung thành của Hải Long Thái Tử là Bạch Giao Thiên, thậm chí còn buông lời xem nhẹ Hải Long Thái Tử.
Muốn chết… chắc chắn là hành vi muốn chết.
Mặc dù vừa rồi một luồng thiên kiếp toái đi nhục thân của Bạch Giao Thiên khiến tất cả biết được người ra tay rất có thể là Thánh Đế cấp cường giả.
Bất ngờ xuất thủ, Bạch Giao Thiên chỉ mới là Thánh Hoàng đương nhiên không thể nào chịu nổi.
Nhưng Hải Long Cung chính là Chí Tôn Thế Lực a, không thấy ngay cả Thánh Đế Thế Lực nổi danh lâu đời là Ngọc Giao Đảo cũng khuất phục sao?
“Là tên vô danh tiểu tốt nào muốn thể hiện trước mặt bổn thái tử?” Hải Long Thái Tử nhếch miệng cười gằn, hướng mắt nhìn lên thiên không.
Tuy rằng Bạch Giao Thiên chỉ là con chó của hắn, nhưng đánh chó phải nhìn mặt chủ… hơn nữa kẻ này còn dám buông lời xem thường thân phận của mình, trong lòng Hải Long Thái Tử đã giáng đối phương tội chết.
GÁY!
Tiếng gáy kiệt ngạo vẫn văng vẳng không gian.
Một tia sấm sét màu tím như lưu tinh từ chân trời vọt đến.
Sắc mặt vài vị Thánh Đế của Ngọc Giao Đảo âm thầm ngưng trọng, tình cảnh vừa rồi khiến tất cả nghĩ rằng người xuất thủ đã ở khoảng cách gần, không ngờ còn ở xa xôi như vậy…
Điều này chứng tỏ đây là một vị Thánh Đế rất mạnh, đáng tiếc ở trước mặt Chí Tôn Thế Lực cũng phải nằm sấp mà thôi.
Bất quá lúc này bất kỳ một biến số nhỏ nào cũng đủ để trở thành tia hy vọng duy nhất của Ngọc Giao Đảo, là ngọn cỏ cứu mạng… tất cả thành viên của Ngọc Giao Đảo trong mắt đều lóe lên vẻ chờ mong.
Thiên Phạt Điểu Sư uy phong lẫm liệt với sải cánh hàng chục mét, thân thể to lớn bất phàm, mắt ưng thân sư, trên người mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt rốt cuộc hàng lâm.
“Đây là Thần Thú gì?”
Toàn trường nhất thời hít sâu một hơi, dáng vẻ oai hùng này so với Thủy Long thậm chí còn vượt qua.
Bất quá ánh mắt của tất cả đều nhanh chóng hội tụ vào trên lưng của Thiên Phạt Điểu Sư, nơi có một tên nam tử cực kỳ khó diễn tả ung dung ngồi đó.
Tóc dài phiêu lãng không trói buộc, đôi mắt hắc bạch phân minh rõ ràng, khí chất uy vũ và tà mị kết hợp…
Chỉ nhìn hình dáng bên ngoài, bất kể là Bạch Giao Thiên chó săn hay Hải Long Thái Tử hùng hổ dọa người trước đó đều không đủ tư cách so sánh với nam tử này.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt không ít nữ đệ tử của Ngọc Giao Đảo sáng lên lấp lánh.
“Là hắn…” Một bà lão trong hàng ngũ trưởng lão Ngọc Giao Đảo âm thầm rùng mình, nhịp tim đập lên dữ dội đến mức hít thở không thông.
Không phải ai khác, bà ta chính là vị trưởng lão năm đó từng hộ tống Giao Linh Công Chúa đến Đấu Giá Hội, cũng là người từng nhìn thấy qua vị nam tử này.
Bà ta cũng là người duy nhất biết được khả năng cao Giao Linh sẽ đi cùng với hắn, nhưng vì bảo trì bí mật nhằm bảo vệ Giao Linh, bà ta chưa từng tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai, thậm chí là Đảo Chủ và phu nhân.
Hiện tại nhìn thấy hắn xuất hiện, tâm trạng của bà cực kỳ phức tạp và hỗn loạn.
Vừa mừng vừa sợ, mừng vì khả năng Giao Linh chọn đúng người, sợ là hắn sẽ tiêu đời vào tay Hải Long Cung.
Chí Tôn Thế Lực mang đến uy hiếp quá lớn.
“Tiểu tử, bổn Thái Tử có hứng thú với tọa kỵ của ngươi, mau giao nó cho ta!”
Hải Long Thái Tử ánh mắt tham lam đến cực điểm nhìn chằm chằm Thiên Phạt Điểu Sư.
Hắn chưa từng nhìn thấy tọa kỵ nào uy phong và có vẻ ngoài khí phách đến như vậy, lập tức sinh lòng tham lam.
Lạc Nam nhếch miệng cười nhạt, sát cơ trong mắt đã dần dần cháy lên.
Năm đó mặc dù Hải Long Thái Tử từng bị hắn cường thế trấn áp… nhưng vì không muốn bí mật Long Thần bị bại lộ, sau khi thả khỏi Bá Đỉnh, hắn đã xóa sạch trí nhớ của Hải Long Thái Tử.
Cho nên hiện tại Hải Long Thái Tử đã không biết hắn là ai, còn dám có ý đồ với Tiểu Sư của hắn.
Và cũng ở khoảnh khắc này, Lạc Nam tuyên án Hải Long Thái Tử tội chết.
Mặc kệ Hải Mạn Sa nghĩ gì, hành vi Hải Long Thái Tử ức hiếp Ngọc Giao Đảo đã đụng vào Giao Linh, Hải Long Thái Tử thèm muốn Tiểu Sư đã động vào điểm mấu chốt của Lạc Nam.
Hải Mạn Sa còn chưa đủ trọng lượng để hắn tha thứ…
“Muốn cướp nàng? Ngươi có bản lĩnh thì thử xem!” Lạc Nam nhếch miệng cười nhạt.
“Hừ, chẳng lẽ bổn thái tử không thuần phục được một tọa kỵ?” Hải Long Thái Tử nhếch mép đầy xem thường:
“Việc nhỏ như thế không cần bổn thái tử đích thân ra tay!”
“Tuân mệnh!”
Hắn vừa dứt lời, một vị Tướng Quân ở sau lưng hắn đã hiểu ý bước lên.
RỐNG!
Bản thể tái hiện, hóa thành một tôn Thủy Long tu vi Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, giương nanh múa vuốt lao thẳng đến Tiểu Sư gầm thét:
“Ngoan ngoãn quy thuận Thái Tử, tha cho ngươi khỏi chết!”
GÁY!
Đối mặt với Thủy Long khổng lồ, Tiểu Sư bá đạo ngửa đầu thét vang.
Trong khoảnh khắc đó, huyết mạch Thiên Phạt Điểu Sư và thể chất Yêu Hoàng Chiến Thể cùng lúc được kích hoạt.
Từ trên thân thể, một luồng Yêu Hoàng Uy Áp cực độ uy nghiêm, có thể nghiền ép thiên hạ vạn yêu quét ngang mà ra.
“Hự…” Thủy Long Tướng Quân toàn thân như gặp phải trọng kích, huyết mạch run sợ như đối mặt với tồn tại Đế Hoàng.
Mặc dù hắn là Long Tộc… nhưng Long Tộc cũng thuộc yêu tộc, hơn nữa Thủy Long chỉ là một nhánh nhỏ mà thôi, không thể sánh bằng Chân Long chính tông, vì vậy đối mặt với Yêu Hoàng Chiến Thể có khả năng áp bách vạn yêu của Tiểu Sư, chiến ý nhất thời suy giảm hơn một nửa.
Chưa dừng lại ở đó, khi Thiên Kiếp trên bầu trời giáng xuống, Yêu Hoàng Lực của Tiểu Sư cũng dung hợp vào trong đó, lập tức khiến sức mạnh công kích bạo tăng, oanh tạc trực diện lên cơ thể Thủy Long Tướng Quân.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, từng lớp vảy rồng nát bấy, Tiểu Sư hung hăng xẹt qua không gian, một đôi Thiên Phạt Lôi Dực quét ngang thân rồng.
HỰ…
Bầu trời chấn động, đường đường Thủy Long Tướng Quân như diều đứt dây rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt biển.
“Mau cứu hắn!” Hải Long Thái Tử quát to một tiếng.
RỐNG!
Vị Hải Long Tướng Quân còn lại lập tức lao vọt lên, toàn bộ Thủy Long Lực ngưng tụ thành một viên Thủy Long Pháo, nhắm thẳng Tiểu Sư bắn ra.
“Phiền phức quá!”
Lạc Nam lạnh nhạt lên tiếng.
Trong khoảnh khắc, Nghịch Long Vực bá đạo quét ngang.
Lấy Lạc Nam làm trung tâm, bất kể là linh hồn của Bạch Giao Thiên, hai tên Thủy Long Tướng Quân hay Hải Long Thái Tử đều là toàn thân chấn động, từ sống lưng cho đến chân tay lạnh buốt, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Ngay cả Thủy Long Pháo mà tên tướng quân đang ngưng tụ cũng ầm ầm vỡ tan.
“Ngươi… ngươi…” Hải Long Thái Tử run lẩy bẩy, ngơ ngác đến cực điểm thì thào:
“Ngươi là quái vật gì?”
Toàn bộ Ngọc Giao Đảo tĩnh lặng đến cực điểm, chỉ còn lại tiếng bước chân của Lạc Nam, hắn đang bước chậm rãi.
“Chuyện gì xảy ra?” Người của Ngọc Giao Đảo không phải long tộc hay yêu thú, vì vậy hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác áp bách đến ngạt thở lúc này của Nghịch Long Vực.
Bọn hắn vừa rồi chỉ nghe một tiếng gầm trong cơ thể của Lạc Nam vang lên, sau đó toàn bộ địch nhân đều run rẩy như cầy sấy.
“Thật khủng bố, hắn rốt cuộc là ai?” Giao Thuần ngơ ngác, vô thức siết chặt tay của thê tử.
Nam nhân này là phúc hay họa?
Lạc Nam bước rất chậm, nhưng mỗi bước chân đều như đạp lên trái tim của tất cả mọi người ở đây.
“Ngươi… ngươi đừng đến đây…” Hải Long Thái Tử vô thức khép chặt hai chân, chẳng biết vì sao khi đối phương càng đến gần, hắn cảm thấy càng bất an, một ký ức vô hình nào đó chôn vùi trong tâm trí như đang trỗi dậy làm hắn sinh ra cảm giác ám ảnh dữ dội.
Ngay khi Lạc Nam bước đến bên cạnh hắn, Hải Long Thái Tử thậm chí nằm rạp xuống đất.
Đáng tiếc Lạc Nam lại bước qua cả hắn, từ đầu đến cuối chưa thèm bận tâm, tiến về phía của đoàn người Ngọc Giao Đảo.
“Vị… vị công tử này…” Giao Thuần lấy can đảm lên tiếng, lại phát hiện cổ họng khô khốc không nói nên lời.
Nào ngờ Lạc Nam bỗng nhiên cúi thấp người, nở một nụ cười ôn hòa đem cả Giao Thuận và phu nhân của y đỡ lên, mở miệng chân thành:
“Tiểu tế tham kiến nhạc phụ và nhạc mẫu.”
Tĩnh… tĩnh lặng đến cực hạn.
Từng đôi mắt của hàng nghìn thành viên trên Ngọc Giao Đảo như muốn lòi ra, hoài nghi mình vừa nghe lầm.
“Cái gì… các hạ vừa nói…” Giao Thuần lùng bùng lỗ tai.
Chỉ có thê tử của hắn là hai mắt tỏa sáng, hiếu kỳ quan sát Lạc Nam từ đầu đến chân, dùng ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể, gật đầu liên tục:
“Tốt tốt tốt, ta liền biết nha đầu kia sẽ không có việc gì, còn mang về một chàng rể quý, hahaha.”
Lạc Nam âm thầm buồn cười, xem ra định lực của nhạc mẫu đại nhân tốt hơn nhạc phụ rất nhiều.
Ngọc Giao Đảo ngơ ngác nhìn nhau, lời của phu nhân giúp bọn hắn chứng minh được mình chưa từng nghe lầm, tất cả lời nói của vị nam tử tuấn lãng vô song, thần bí phi phàm này là sự thật.
“Các hạ… các hạ nói thế là sao?” Sắc mặt Giao Thuần trở nên nghiêm túc, Giao Linh là hòn ngọc quý trong tay hắn, nàng đã có phu quân mà hắn chưa từng hay biết, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng phức tạp, nhất là khi gặp nhau ở tình cảnh như bây giờ.
“Chuyện kể ra thì rất dài, nhưng Giao Linh vẫn luôn ở bên cạnh tiểu tế trong thời gian qua.” Lạc Nam mỉm cười nói.
“Cô gia, ngươi mau rời đi!” Bà lão vội vàng tiến lên, nghiêm túc hướng Lạc Nam nói:
“Lão thân từng chứng kiến thiên phú của ngươi, biết ngươi chắc chắn xứng với công chúa, chỉ cần rời khỏi nơi này… thiên hạ bốn bể đều là nhà, đừng đắc tội với Hải Long Cung sẽ lâm vào tai họa, tương lai có thể quay về trả thù cho chúng ta.”
“Tại sao phải là tương lai?” Lạc Nam nở nụ cười.
Hắn hướng mắt về phía Bạch Giao Thiên, thanh âm lạnh lẽo: “Bạch Giao Tộc, từ ngày hôm nay chính thức xóa tên khỏi Hằng La Đại Hải.”
“Ngươi!” Bạch Giao Thiên linh hồn phẫn nộ: “Để xem ngươi có bản…”
BÙM!
Còn chưa nói dứt câu, Linh Hồn của hắn đã mãnh liệt nổ tung, trực tiếp hóa thành cặn bã.
“Thịt của Thủy Long cũng không tệ, bổn cung xin!” Lạc Nam tiếp tục nói.
Tốc biến triển khai, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Một lần nữa xuất hiện đã ở trên thiên không, Đồ Long Chưởng mãnh liệt hình thành, Sát Thế gia tăng đến mức dữ dội, Nghịch Long Văn bạo phát mạnh mẽ, hung hăng chưởng xuống.
Đứng trước Nghịch Long uy áp, đặc biệt là khi Lạc Nam vừa đột phá Thánh Tôn… hai vị Thủy Long Tướng Quân ngay cả khả năng phản kháng cũng không có.
ĐÙNG… ĐÙNG…
Hai cái đầu rồng nổ tung, Linh Hồn mãnh liệt tiêu tán, chính thức hóa thành hai bộ thi thể khổng lồ.
“Trời ơi.” Ngọc Giao Đảo nhìn mà như rơi vào hầm băng.
“Đến lượt ngươi!” Lạc Nam mãnh liệt hướng mắt nhìn Hải Long Thái Tử.
“Không được, ta là con trai của Hải Long Chí Tôn… ngươi không dám giết ta.” Hải Long Thái Tử ngửa đầu nộ hống, từ trong lòng ngực bóp nát một kiện ngọc bội.
RỐNG!
Trong nháy mắt, một hư ảnh nam tử trung niên như xuyên qua hư không giáng lâm, hai mắt bề nghễ nhìn xuống chúng sinh, lãnh đạm mở miệng:
“Kẻ nào chọc vào nhi tử của bổn cung chủ?”
“Xong…” Toàn bộ Ngọc Giao Đảo tuyệt vọng dâng trào, hư ảnh Hải Long Chí Tôn hàng lâm, Lạc Nam dù lợi hại đến đâu cũng không phải đối thủ a.
Bất quá cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả lòi cả hai mắt ra ngoài.
“Một hư ảnh?” Lạc Nam lạnh nhạt quét mắt nhìn Hải Long Chí Tôn:
“Gọi bản thể của ngươi đến đi!”
Thanh âm vừa dứt, Lạc Hồng Kiếm ngân vang trong tay.
Sức mạnh của Chí Bảo Binh Nhân Tộc, 200 hành tinh xoay tròn, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, một kiếm Tinh Thần Hội Tụ mãnh liệt trảm lên bầu trời.
“Lớn mật!” Hư ảnh Hải Long Chí Tôn nộ hống, toàn bộ lực lượng hóa thành một cái Long Trảo khổng lồ nghiền ép trấn xuống.
XOẸT.
Nào ngờ đường đường là hư ảnh của Chí Tôn thi triển công kích lại chẳng khác nào giấy vụn.
“AAAAA”
Đứng trước kiếm khí khủng bố của Lạc Hồng Kiếm, hư ảnh Hải Long Chí Tôn chỉ kịp phát ra một tiếng gầm đầy sợ hãi trước khi bị chém làm đôi.
Ngọc Giao Đảo nhìn mà như muốn nghẹt thở, còn Hải Long Thái Tử đã sớm vãi cả ra quần.
Phát giác ánh mắt của Lạc Nam quét đến, Hải Long Thái Tử cầu khẩn chắp tay:
“Xin đừng!”
“Vừa rồi nhạc phụ của ta cũng cầu như vậy nhưng ngươi không bận tâm.” Lạc Nam nở nụ cười lãnh khốc.
Thấy hắn thật sự nổi lên sát khí, Hải Long Thái Tử sắc mặt dữ tợn, chuyển sang uy hiếp nghiến răng:
“Chờ Lão Tổ và phụ thân của ta đánh xong Mê Linh Sâm Lâm sẽ lập tức đuổi về nơi này, ngươi chết chắc rồi.”
“Đánh Mê Linh Sâm Lâm à?” Ánh mắt Lạc Nam híp lại.
KENG!
Lạc Hồng trảm xuống, đầu lâu tung bay, ngay cả Linh Hồn của Hải Long Thái Tử cũng bị nghiền nát.
Đối với những kẻ quá yếu như Hải Long Thái Tử, Đoạt Hồn chỉ làm mất thời gian, chẳng mang đến một chút dinh dưỡng nào nên Lạc Nam cũng lười thi triển.
“Chuyện này là thật sao?”
Chứng kiến ba cổ xác rồng không đầu lần lượt là hai tên Thủy Long Tướng Quân và Hải Long Thái Tử vừa rồi còn hung ác không ai sánh bằng đã ngã trong vũng máu, tất cả Ngọc Giao Đảo như đang trải qua một giấc mơ.
Một giấc mơ hoang đường đến cực điểm.
Giao Linh của bọn họ mang về chàng rể gì thế này?
Lạc Nam thu hồi Lạc Hồng Kiếm, hướng người của Ngọc Giao Đảo trầm giọng hỏi:
“Vừa rồi hắn nói Hải Long Cung đánh Mê Linh Sâm Lâm?”
“Không sai!” Nhạc mẫu đại nhân nhanh mồm nhanh miệng trả lời:
“Hải Long Cung dã tâm ngập trời, cảm giác Hằng La Đại Hải là chưa đủ nên muốn mở rộng lãnh thổ.”
“Bọn hắn đã kết minh với Thiên Phong Chí Tôn, dẫn quân đánh vào Mê Linh Sâm Lâm.”
“Bất quá Mê Linh Sâm Lâm cũng tồn tại một Chí Tôn cường đại, có thể lấy một địch ba nên cục diện đang ở thế giằng co.”
“Nhưng lực lượng dưới trướng Mê Linh Sâm Lâm lại không sánh bằng, sợ rằng càng đánh sẽ càng bất lợi.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, nhạc mẫu quả nhiên thông minh lanh lợi, chỉ vài câu nói đã miêu tả toàn cảnh chiến sự, xem ra Giao Linh là được kế thừa cá tính từ nàng.
Hắn hơi suy nghĩ, Thiên Phong Chí Tôn chắc hẳn là Thiên Phong Thánh Đế của Thiên Phong Đế Quốc đã thành công tụ tập quốc vận đột phá cảnh giới, con hàng này so với Càn Quân lão cẩu còn khá hơn.
Còn vị Chí Tôn của Mê Linh Sâm Lâm ngăn chặn dã tâm của bọn hắn ắt hẳn là Bồ Ma Thụ…
“Ngươi thật sự đã cùng nữ nhi của ta?” Giao Thuần sốt ruột lên tiếng.
Lạc Nam bật cười, hắn hiểu tâm tình của người làm phụ thân.
Ý niệm vừa động, Giao Linh đã sớm chờ sẵn trong Linh Giới Châu hiện ra, nở nụ cười hạnh phúc:
“Phụ mẫu, Ngọc Giao Đảo… ta đã cùng phu quân trở về!”