Phần 57
“Giao cho nàng thuyết phục bọn chúng uống vào thứ này và tuyên thệ trung thành, bằng không hậu quả tự gánh chịu.”
Lạc Nam nhìn Hải Mạn Sa thản nhiên nói, đồng thời đưa đến vài bình thủy tinh chứa đựng dịch thủy trong suốt.
Thứ hắn đưa cho Hải Mạn Sa chính là Thiên Đạo Thủy xin được từ chỗ của Dạ Thanh Thu.
Thiên Đạo Thủy là Cửu Phẩm Chí Tôn Tài Nguyên, sau khi phục dụng và phát ra lời thề trung thành sẽ có hiệu lực vĩnh viễn, trừ khi trở thành Cấm Kỵ cường giả hoặc sở hữu Cấm Kỵ hộ thân mới có thể xóa đi tác dụng của Thiên Đạo Thủy.
Lần đầu khi Lạc Nam và Thủy Triều Tịch gia nhập Tu La Giáo cũng buộc phải uống Thiên Đạo Thủy và tuyên thệ trung thành, cho nên hắn đã nghĩ ra cách sử dụng loại tài nguyên đặc thù này thu phục hai tên Chí Tôn của Hải Long Cung.
Nếu như Hải Long Chí Tôn và Hải Long Lão Tổ cố chấp không chịu thuần phục, không chịu uống vào Thiên Đạo Thủy… vậy Lạc Nam chỉ đành loại bỏ hậu hoạn.
Hắn đã giao cơ hội thu phục cho Hải Mạn Sa, nếu nàng không thể thành công thì cũng không có lý do gì để trách hắn.
Về phần đệ đệ Hải Long Thái Tử bị Lạc Nam tiêu diệt so với vận mệnh của hàng vạn sinh linh Hải Long Cung thì thật sự không đáng giá để nhắc đến.
“Đa tạ…” Hải Mạn Sa hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
“Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Nói xong quay người, hướng về phía Hải Long Lão Tổ và Hải Long Chí Tôn đang bị giam cầm bước đến.
Lạc Nam nhún nhún vai, nếu thành công thì tốt… không thì cũng chả sao, đối với Chí Tôn sở hữu Chí Tôn Pháp Tướng nằm ngoài top 100 thì hắn cũng chẳng có hứng thú lắm.
“Baba… baba… gia gia thụ thụ lại khi dễ ta…”
Một thanh âm non nớt pha lẫn ủy khuất khiến lòng người hòa tan truyền đến.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Lạc Nam lập tức hiện ra nụ cười ôn hòa.
Đưa mắt nhìn đến, chỉ thấy một tiểu cô nương lon ton như búp bê, kiều tiểu nhỏ nhắn, nhìn qua chỉ chừng ba bốn tuổi đang nhí nhảy chạy đến, khuôn mặt bụ bẫm xụ xuống không vui.
Mà chạy theo ở sau lưng nàng hộ tống từng li từng tí chính là Tứ Cảnh Chí Tôn – Bồ Ma Thụ đã biến thành một ông lão.
Lạc Nam ngồi xuống ôm lấy tiểu em bé, vỗ vỗ mái tóc thắt thành hai bím nhỏ của nàng, chép miệng nhìn Bồ Ma Thụ nói:
“Nàng còn nhỏ như vậy, tiền bối ngươi đừng suốt ngày mang đi huấn luyện.”
Một đám Yêu Thánh Đế của Mê Linh Sâm Lâm do Vũ Kim cầm đầu đứng phía sau tán thành gật đầu, cả đám đều dùng ánh mắt u oán nhìn bóng lưng Bồ Ma Thụ nhưng không dám có ý kiến gì.
Ai đời em bé vừa mới nở ra được vài ngày, Bồ Ma Thụ đã mang nàng đi dạy dỗ tu luyện, chiến đấu các thứ, rõ ràng không hợp với một em bé xinh xắn đáng yêu nha.
Bồ Ma Thụ hừ một tiếng:
“Hiện tại Cửu Yêu Quy Nhất Thể xuất thế, lớp sương mù của Mê Linh Sâm Lâm biến mất, lời nguyền trong quá khứ đã được giải trừ, tất cả đều bại lộ trực tiếp trong mắt thế nhân.”
“Có trời mới biết đám địch nhân ở Yêu Vực có đánh hơi tìm đến hay không, lão phu muốn nàng mạnh lên càng nhanh càng tốt để còn ứng phó được.”
Lạc Nam bất đắc dĩ lắc đầu: “Dù có trời sập xuống cũng có người nghĩa phụ như ta gánh vác, không đến lượt bé cưng này đâu.”
Hắn sủng ái véo véo gò má tiểu cô nương, chỉ cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng, không thua gì Kỳ Nam và Thiên Ý hồi nhỏ nha.
“Baba là nhất hì hì…” Em bé cơ linh lanh lợi, như con mèo nhỏ vùi đầu vào lòng Lạc Nam làm nũng, còn bí mật hướng về Bồ Ma Thụ sau lưng lè lưỡi trợn mắt làm mặt quỷ.
Thật ra năm xưa Cửu Yêu Chí Tôn và Tu La Giáo cũng có xung đột, nhưng nguyên nhân chân chính khiến Bách Yêu Cung bị diệt là vì Cửu Yêu Chí Tôn đắc tội hàng loạt Thần Thú tộc quần ở Yêu Vực.
Lạc Nam cảm thấy chỉ cần mình có được địa vị ở Tu La Giáo, đến khi đó điều động lực lượng của Tu La Giáo bảo hộ Mê Linh Sâm Lâm và tiểu em bé không phải chuyện gì khó.
Dù sao thì khoảng cách giữa Mê Linh Sâm Lâm và Tu La Giáo chỉ cách nhau một Hằng La Đại Hải mà thôi.
Bố chí mạng Lưới Truyền Tống Trận là giải quyết được vấn đề khoảng cách rồi.
Trong thời gian ngắn từ tận Yêu Vực xa xôi, các địch nhân kia chưa chắc có thể đánh hơi tìm đến.
Nhìn thấy Lạc Nam bảo hộ em bé đến như vậy, Bồ Ma Thụ cũng không còn cách nào khác, ngược lại mở miệng đề nghị:
“Nhờ có ngươi mà nàng mới thành công chào đời, ngươi lại là nghĩa phụ của nàng, vậy đặt tên cho nàng đi!”
Lạc Nam cũng không từ chối, chỉ mỉm cười hỏi: “Cửu Yêu Chí Tôn họ gì?”
“Họ Huyền, tên Thiên… ngắn gọn hai chữ Huyền Thiên là vậy.” Bồ Ma Thụ kính nể hồi đáp.
“Bé cưng, phụ thân của ngươi họ Huyền, ngươi thích baba đặt tên gì đây?” Lạc Nam cười hỏi.
“Phụ thân của ta? Không phải baba hay sao?” Nàng khờ khạo chu môi hỏi, em bé dù thông minh hơn người thường nhưng làm sao hiểu được nguyên nhân sâu xa bên trong?
Thời điểm từ quả trứng nở ra, nhìn thấy Lạc Nam đầu tiên, cảm nhận được lực lượng chứa đựng khí tức của hắn chảy bên trong máu và thân thể mình tạo nên cảm giác quen thuộc, nàng đã đinh ninh rằng hắn là phụ thân ruột thịt của mình cơ mà.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, gật đầu nói: “Huyền Lạc Nhi, hiểu đơn giản chính là nữ nhi của Lạc Nam và Huyền Thiên.”
“Hay lắm.” Một đám Yêu Thánh Đế vỗ tay khen hay, việc Lạc Nam vẫn giữ lại họ của Cửu Yêu Chí Tôn, biến họ của bản thân hắn thành chữ lót trong tên khiến tất cả đối với hắn âm thầm khâm phục.
“Không tệ chút nào.” Bồ Ma Thụ gật gù, đối với lão già thô kệch như ông ta thì chỉ cần cái tên nào không phải quá khó nghe đều là hoàn hảo.
“Huyền Lạc Nhi, thấy thế nào đây?” Lạc Nam nắn hai cái gò má của em bé thành hình bánh bao.
“Hay nha baba, ta chính là Huyền Lạc Nhi vậy, hì hì hì…”
Tiếng cười ngân vang như chuông bạc giữa núi rừng làm lòng người dễ chịu.
Nhìn thấy tình cảnh này, Ninh Huyền Tâm và các vị trưởng lão của Lạc Gia chỉ có thể cảm thán.
Tiểu cô nương vừa ra đời đã là chủ nhân của Mê Linh Sâm Lâm, nơi có hàng vạn yêu thú phò tá, các vị trưởng bối đều là Yêu Thánh Đế, gia gia là Bồ Ma Thụ Tứ Cảnh Chí Tôn, nghĩa phụ là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Ngậm thìa vàng…
Chắc chắn là như thế…