Phần 61
Bảy ngày bảy đêm, sắc mặt Lạc Nam càng trở nên khó coi.
Vạn Độc Lâm cái rắm à, toàn một đám độc vật, tài nguyên cấp thấp, đừng nói là hắn… e rằng ngay cả Liễu Ngọc Thanh cũng sẽ chướng mắt với những thứ tìm được ở nơi này.
Đang muốn rời khỏi khu rừng chết tiệt này để đỡ phí thời gian, bất chợt Lạc Nam ánh mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Ý niệm vừa động, hắn liền biến mất tại chỗ.
Vạn Độc Lâm chỗ sâu, tại một sơn cốc hoang vu vắng vẻ.
Ánh trăng treo cao, ngàn dặm xung quanh hoang tàn sơ sát, sát khí bao phủ khắp không gian cho thấy nơi này đang xảy ra một cuộc chiến kịch liệt.
Quả nhiên đúng thật là thế…
Hiện trường lúc này đang có hai bên xảy ra chiến đấu…
Một bên là một lão diện mạo xấu xí, khuôn mặt già nua hèn mộn, trên tay cầm một thanh Độc Kiếm.
Mà ở phía đối diện là một đôi nam nữ diện mạo phi phàm, nam có khí khái vương giả, nữ lộng lẫy xinh đẹp, cả hai đều mặc áo trắng như tuyết…
Nhìn qua hiện trường, ngươi sẽ vô thức cho rằng một đôi tiên đồng ngọc nữ đang liên thủ trừ gian diệt bạo.
Bất quá lời của lão già dùng kiếm lại tràn đầy phẫn nộ và bất mãn:
“Lữ Độc Song Đế, hai người các ngươi thật sự muốn cùng lão phu không chết không thôi sao?”
“Haha, trong giới Độc Sư… còn chưa nghe nói một Thánh Đế Viên Mãn nào đủ tư cách cùng Lữ Độc Song Đế chúng ta không chết không thôi.” Nam nhân cười lạnh lùng.
“Nói nhảm với lão già này làm gì? Trực tiếp tiêu diệt, cướp lấy Ngũ Độc của hắn.” Nữ nhân hờ hững nói.
“Tốt!” Nam nhân gật đầu chấp nhận.
“Các ngươi muốn chết, vậy lão phu cho các ngươi toại nguyện.” Lão già triệt để phẫn nộ.
Lão già vừa dứt tiếng, từ trong lỗ tai bên trái bò ra một con rết, lỗ tai bên phải bò ra một con nhện, dưới rốn chui ra con bọ cạp, trong đầu tóc rậm rạp rối nùi trồi lên một con rùa, từ trong bờ môi thâm đen là một con rắn chui ra.
Chính là năm loại độc vật mà cả đời lão già tốn nhiều tâm huyết để luyện chế thành, một khi dung hợp được gọi chung là Ngũ Độc, ngay cả Chí Tôn không may trúng phải Ngũ Độc cũng sẽ trọng thương, thậm chí tử vong nếu không kịp thời trị liệu.
“Để các ngươi nếm thử Ngũ Độc Kiếm Pháp của lão phu.” Lão già gằn giọng, hai mắt nồng nặc sát cơ.
RÍT… XÀ… RÙ… PHÌ… ÉT…
Ngũ Độc đồng loạt phóng thích kịch độc dữ dội vào thanh kiếm trên tay của lão già.
Lão già sắc mặt nghiêm nghị, sau lưng hiện ra hư ảnh Ngũ Độc ở trạng thái khổng lồ, toàn lực trảm ra một kiếm.
Một kiếm trảm ra, hư ảnh Ngũ Độc mang theo Thánh Đế Độc Lực vô biên cuồn cuộn và kiếm khí ngập trời.
Một kiếm nhìn qua tưởng chừng đơn giản lại có thể phô thiên cái địa, khiến tất cả địch nhân trong ngàn dặm xung quanh đều trúng phải kiếm khí ẩn chứa Ngũ Độc mang sát cơ chí mạng.
Bất quá đối mặt với thế công như vậy, nam nhân lại cất tiếng cười to:
“Lão già ngươi quá yếu, Ngũ Độc ở trong tay ngươi chẳng có tác dụng gì, giao cho chúng ta đi.”
Nói xong, hắn và nữ nhân xinh đẹp cùng nhau kết ấn, đồng thanh quát to:
“Âm Dương Độc Kinh – Phệ Độc và Luyện Độc!”
Chỉ thấy bàn tay của cả hai kẻ này nắm chặt lấy nhau.
Tên nam tử bước lên phía trước, dùng thân mình nghênh đón tất cả độc tố đến từ Ngũ Độc Kiếm Pháp.
XOẸT XOẸT XOẸT…
Cơ thể của hắn liền xuất hiện vô số vết thương, làn da biến thành màu đen kịch, miệng phun ra máu, nhìn qua cực kỳ thê thảm như sắp chết rồi.
“Ngu xuẩn, dám thôn phệ Ngũ Độc Kiếm Pháp của lão phu, ngươi phải chết.” Lão già híp mắt hừ nói.
Nhưng tình cảnh sau đó khiến ông ta rùng mình…
Bởi vì như có âm dương giao thoa, toàn bộ kịch động mà tên nam nhân gánh chịu bỗng nhiên tuần hoàn sang cơ thể nữ nhân theo điểm tiếp xúc nơi lòng bàn tay của hai người.
Lúc này nữ nhân cũng trúng độc… nhưng rõ ràng lượng độc đã suy yếu rất nhiều khi còn ở trong cơ thể nam nhân…
Vài lần kịch động đi qua đi lại giữa cơ thể một nam một nữ, cuối cùng toàn bộ hòa tan, hóa thành lực lượng của bọn hắn.
Chỉ vài hơi thở ngắn ngũi, nam nhân và cả nữ nhân đều hoàn hảo vô hại, dùng ánh mắt trêu tức nhìn lấy lão già.
“Làm sao có thể?” Lão già như bị đả kích, ôm đầu thét ầm lên:
“Các ngươi làm sao hóa giải được Ngũ Độc của lão phu?”
“Lão cẩu độc thân như ngươi làm sao hiểu được diệu dụng của âm dương giao hợp thần kỳ như thế nào?” Nam nhân buông lời chế nhạo:
“Chúng ta tu luyện Âm Dương Độc Kinh, điều hòa âm dương, trung hòa vạn độc trong thiên hạ biến thành lực lượng của bản thân, ngay cả Ngũ Độc của ngươi cũng chẳng là cái thá gì.”
“Giết đi!” Nữ nhân hờ hững nói.
Nam nhân gật đầu, cả hai bọn hắn bất chợt bạo phát nguồn Ngũ Độc vừa hấp thụ được của lão già, tu vi có dấu hiệu vượt qua cả Thánh Đế Viên Mãn.
Hai người cùng lúc chưởng ra.
ẦM ẦM.
Uy lực dữ dội, sức mạnh khi kết hợp giữa Âm Dương Độc Kinh làm bọn hắn mạnh theo cấp số nhân, không đơn giản chỉ là hai đánh một.
Lão già biến sắc, chỉ có thể vung ra công kích chống lại một cách vô thức.
“Ngũ Độc Chưởng!”
ĐÙNG!
Ngũ Độc Chưởng bị chưởng pháp của đôi nam nữ nghiền nát, thân thể lão già bay ngược hàng trăm dặm, bàn tay đen kịch vì bị độc tố phản phệ, khóe miệng trào ra máu tươi.
“Các ngươi…” Lão già suy yếu đến cực điểm, oán hận nói:
“Chẳng trách tự xưng vô địch dưới Chí Tôn, hai các ngươi liên thủ mạnh hơn Thánh Đế Viên Mãn bình thường gấp mấy lần.”
“Hiểu thì đã muộn rồi lão già.” Nam tử dương dương đắc ý:
“Ngươi có thể đi chết, Ngũ Độc giao lại cho chúng ta!”
Nói xong đã cùng nữ nhân tiếp cận, hiển nhiên muốn giết người đoạt bảo.
Trong thoáng chốc, lão già trong mắt lóe lên sự ngoan lệ, muốn tự bạo Ngũ Độc, dù mình có chết cũng không thể để Ngũ Độc rơi vào tay đôi cẩu nam nữ này.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt, từng màn ký ức ở cùng với Ngũ Độc hiện lên trong lòng lão già, từ những ngày đầu tiên đạt được phương pháp bồi dưỡng chúng nó… cho đến khi thiếu nợ ân tình của người khác để giúp chúng nó nhanh chóng trưởng thành.
Lão già cả đời si mê luyện độc, một thân một mình làm bạn với Ngũ Độc, đối với ông ta thì Ngũ Độc chẳng khác nào năm đứa con của mình.
Ông ta không nỡ tự bạo chúng nó, thà để chúng nó rơi vào tay địch nhân… chúng nó vẫn có thể tiếp tục sinh tồn.
Nhìn thấy đôi nam nữ quyết liệt nâng lên thủ chưởng, lão già nhắm mắt lại đón nhận cái chết, chỉ là không quên căn dặn:
“Đối xử với chúng nó thật tốt!”
BÙM BÙM!
Hai tiếng nổ vang trời cùng lúc oanh động bên tai, lão già trong lòng đắng chát… ngày tàn của lão phu đã đến.
Bất quá ngay lập tức ông ta giật mình, vì sao mình vẫn còn nhận thức? Vì sao mình không đau đớn, vì sao mình chưa chết?
Vội vàng mở ra đôi mắt già nua đục ngầu… sau đó mãnh liệt trợn tròn.
Chẳng biết từ bao giờ, đôi nam nữ tưởng chừng là tử thần đòi mạng đã văng ngược trở về, cả hai biểu lộ ngưng trọng và phẫn nộ.
Mà ở trước mặt xuất hiện một thân ảnh khiến lão già hít thở không thông, thở dốc ồ ồ vì kích động.
Trong lúc chẳng biết đây có phải là giấc mơ hoang đường trước khi chết hay không, tiếng cười sảng khoái quen thuộc ấy đã vang lên bên tai:
“Ngũ Độc Kiếm Đế, đã lâu không gặp a…”