Phần 77
Tu La Giáo.
Nhập Giáo Điện.
Một lão già mặc áo xám tro, cổ đeo phật châu, dung mạo hiền từ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Chân mày giật giật, lão già hơi mở ánh mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Thạch Khôi Tộc đang chiến với kẻ nào? Vậy mà gây động tĩnh lớn như thế?”
Không gian gợn sóng, bên cạnh lão già xuất hiện một U Hồn nam tử, chắp tay cung kính nói:
“Bẩm Nhập Giáo Trưởng Lão, là tiểu yêu nghiệt năm đó mà ngài thu nhận, Lạc Nam!”
“Ồ, là hắn à…” Nhập Giáo Trưởng Lão vô thức nở nụ cười:
“Tiểu tử này cũng thật thú vị, tính cách rất hợp với tác phong của giáo ta.”
Như nghĩ đến điều gì, Nhập Giáo Trưởng Lão hỏi: “Đám Chấp Pháp không tìm hắn gây sự à?”
“Nghe nói là dự định vây bắt hắn, nhưng lại bị Dạ Thánh Nữ ngăn cản.” U Hồn nam tử hồi đáp.
“Hahaha, có ý tứ.” Nhập Giáo Trưởng Lão vuốt râu cười to:
“Tiểu tử này còn chưa có quyền uy gì đã bắt cóc trái tim của một vị Thánh Nữ vừa đột phá Chí Tôn, có ý tứ…”
U Hồn nam tử im lặng không đáp, hắn biết thân phận kinh người của nam nhân kia, vì vậy không dám tùy tiện nghị luận như Nhập Giáo Trưởng Lão.
Nhập Giáo Trưởng Lão một lần nữa nhắm lại đôi mắt già nua, khóe môi nhếch lên:
“Tu La Thánh Chiến lần này sẽ thú vị lắm đây, lão phu muốn tận mắt chứng kiến…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Thi Địa…
Có câu nói gọi là nhập gia tùy tục, Lạc Nam đã sớm chuẩn bị đủ đồng phục và dụng cụ để tiến vào Thi Địa.
Chỉ thấy Lạc Nam trên thân mặc tang phục màu trắng, cổ đeo vòng tỏi, đầu đội nón lá rách, trước ngực gắn lá bùa, tay cầm chuông và đồ gõ mỏ.
“Thầy phong thủy sao?” Ninh Huyền Tâm buồn cười nhìn Lạc Nam.
“Nàng đi sau lưng ta, đừng phát ra âm thanh.” Lạc Nam ra hiệu Ninh Huyền Tâm vào hàng, chuẩn bị vào Thi Địa.
Vừa lắc chuông vừa gõ mỏ, Lạc Nam cùng Ninh Huyền Tâm chậm rãi tiến vào.
Nào ngờ vừa mới đặt một chân vào thi địa, mặt đất đã ầm ầm chấn động.
RĂNG RẮC…
Nền đất âm u nứt ra hai cái khe lớn, từ trong đó là lít nha lít nhi thi thể bắt đầu trồi lên.
“Cái quỷ gì?” Lạc Nam cũng giật mình trước biến cố đang phát sinh, vì sao khác biệt hoàn toàn với tình huống mấy lần trước?
Những thi thể từ dưới lòng đất chui lên, mỗi người đều là cương thi với làn da trắng bệch, sắc mặt lạnh lùng vô cảm, nhìn Lạc Nam chất vấn:
“Các ngươi là người nào? Vào Thi Địa với mục đích gì?”
“Cương thi biết nói?” Ninh Huyền Tâm giật mình.
Lạc Nam như nghĩ đến điều gì, liền vui vẻ hỏi: “Các vị là Thi Tu sao?”
Hắn phát hiện những cương thi này tu vi rất không tệ, người kém cũng là Thánh Hoàng, cao hơn chính là Thánh Đế, bất quá đều là Thi Tu chứ không có ai là người sống nguyên vẹn.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của chúng ta.” Một đám Thi Tu hừ lạnh.
“Vào Thi Địa đương nhiên là để Viếng Thi rồi.” Lạc Nam thoải mái đáp:
“Nhìn bộ dạng ta đang mặc chắc các vị cũng hiểu.”
Mấy tên Thi Tu đưa mắt nhìn nhau, gật đầu phất tay: “Hiện tại Thi Địa không giống trước đây, không còn là nơi viếng thi nữa, các ngươi có thể đi!”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, xem ra hắn dự đoán đã gần đúng, nhất thời nở nụ cười:
“Thi Địa vốn là nơi để những cường giả còn sót lại một hơi thở tự chôn chờ cơ hội phục sinh, nhưng hiện tại xem ra tất cả các vị đã lựa chọn trở thành Thi Tu, ta nói đúng chứ?”
Mấy tên Thi Tu nhất thời nghiêm nghị quát: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lạc Nam nhún nhún vai: “Ta chính là bằng hữu của nữ nhân giúp các vị trở thành Thi Tu, hy vọng được diện kiến nàng!”
“Ngươi muốn diện kiến Địa Chủ?” Cả đám Thi Tu phẫn nộ quát:
“Địa Chủ là thân phận bậc nào, ngươi muốn gặp là gặp sao?”
Lạc Nam lười cùng mấy con hàng này nói nhảm, trực tiếp vận khởi Không Gian Chi Lực pha lẫn sóng xung kích từ Oanh Thiên Tổ Phù, há to mồm hướng vào trong Thi Địa gầm rống:
“Thi Thần Tông Chủ, Niếp Niếp, mẫu thân của Niếp Niếp… Lạc Nam ta đến thăm các nàng!”
“Ngươi!” Đám Thi Tu giận dữ, nhao nhao phát động công kích đánh đến Lạc Nam.
Ninh Huyền Tâm nhướn mày, Họa Hồn Cọ tùy tiện vẽ ra vài đường nét giữa không trung, lập tức nét vẽ liền hóa thành một đám Yêu Thú lao vào chiến đấu với đám Thi Tu, động tĩnh gây ra ngày càng lớn.
“Lạc Nam ca ca… thật sự là ngươi sao?”
Một tiếng gọi to duyên dáng yêu kiều từ nơi sâu xa Thi Địa vọng ra, bóng dáng kiều tiểu đáng yêu của thiếu nữ Niếp Niếp đạp không xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Lạc Nam, nàng mừng đến viền mắt đỏ hoe nhào vào lòng hắn.
Lạc Nam mỉm cười ôm lấy thiếu nữ, vuốt ve mái tóc bạc trắng dài thướt tha như thác của nàng, ôn hòa nói:
“Ca ca trở về thăm ngươi đây.”
“Công chúa!” Một đám Thi Tu thấy Niếp Niếp đã vội vàng quỳ xuống hành lễ, biểu lộ khiếp sợ nhìn lấy Lạc Nam, không còn dám hùng hổ dọa người như vừa rồi.
“Các ngươi mau xin lỗi Lạc Nam ca ca!” Niếp Niếp phụng phịu nói.
“Thôi được rồi, không biết không có tội.” Lạc Nam rộng lượng bỏ qua, bất quá đám Thi Tu vẫn điên cuồng hướng hắn dập đầu tạ tội.
Lạc Nam cũng lười chấp nhặt với bọn họ, nhìn Niếp Niếp cười:
“Mang ta đi gặp vị Địa Chủ của nàng nào!”
“Hì hì, chúng ta đi!” Niếp Niếp khéo léo kéo tay hắn, lại nhìn Ninh Huyền Tâm hiếu kỳ chớp chớp mắt:
“Vị tỷ tỷ này là ai nha?”
“Nàng là nữ nhân của ta, đại tẩu của muội.” Lạc Nam xoa xoa đầu nàng.
“Niếp Niếp tham kiến tẩu tử.” Niếp Niếp ngoan ngoãn thi lễ.
Ninh Huyền Tâm nhìn Niếp Niếp ngây thơ hiểu chuyện cũng cảm thấy thương yêu, bất quá không quên liếc xéo Lạc Nam, tên này dám công khai nói nàng là nữ nhân của hắn.
Có Niếp Niếp dẫn đường, tiến vào Thi Địa liền dễ dàng hơn rất nhiều.
Bất quá Lạc Nam phát hiện tình cảnh bên trong Thi Địa đã xảy ra biến đổi lớn so với ngày trước.
Thay vì vô số mộ địa bí ẩn, hiện tại Thi Địa đã xây dựng nên không ít kiến trúc hùng vĩ và nguy nga, số lượng Thi Tu nhiều không kể hết, có già có trẻ, có mạnh có yếu, phát triển theo kiểu của một thế lực tổng thể đồng nhất mà không phải đơn giản chỉ là mộ địa của các cường giả hấp hối chờ được sống như ngày trước.
Suốt cả chặn đường, toàn bộ Thi Tu nhìn thấy Niếp Niếp đều kính cẩn hành lễ, rõ ràng bọn họ cực kỳ quý trọng vị công chúa Thi Địa này của mình dù Niếp Niếp vẫn còn là nhân loại.
Rất nhanh, trước mặt Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm xuất hiện một tòa Lăng Mộ cự đại đang mở rộng, nằm sừng sững ở giữa trung tâm Thi Địa như tọa trấn càn khôn, xung quanh có quân đội Thi Tu canh gác nghiêm cẩn xếp thành hai hàng, mỗi một người đều là Thánh Đế.
“Thật kinh khủng.” Ninh Huyền Tâm hít sâu một hơi, nàng hoàn toàn không nghĩ đến trong Thi Địa sẽ ẩn chứa cổ lực lượng đáng sợ đến như thế.
“Hoàng Lăng…” Lạc Nam chép chép miệng đánh giá tòa Lăng Mộ trước mặt.
Nó chính là Hoàng Lăng của Thi Thần Tông ngày trước, mà chủ nhân của nó thì không cần phải nói, chính là Thi Thần Tông Chủ rồi.
Quả nhiên khi được Niếp Niếp dẫn vào Hoàng Lăng, Lạc Nam liền chứng kiến hai bóng hình đã từng quen biết.
Đó là hai mỹ phụ nhân tuyệt sắc, mỗi người đều cao quý phi phàm, chỉ có điều làn da trắng nhợt đặc thù của Thi Tu là không thể che giấu được, bất quá màu da như vậy lại khiến các nàng đẹp theo một kiểu đặc biệt không giống nữ nhân bình thường.
Giống như câu nói đã đẹp thì đến lúc chết rồi vẫn đẹp vậy…
Một người là mẫu thân của Niếp Niếp, người đã cung cấp cho Lạc Nam bản đồ Thi Thần Tông, từng là tiểu công chúa của Thi Thần Tông, truyền nhân duy nhất thoát khỏi đại nạn.
Một người là Thi Thần Tông Chủ.
So với lần trước khắp toàn thân đầy rẫy các vết thương, hiện tại Thi Thần Tông Chủ thân khoác Đế Bào, thần sắc uy nghi, ngũ quan tuyệt mỹ nhưng lại mang đến cảm giác không thể khinh nhờn cho người đối diện, bề nghễ ngồi trên bảo tọa.
Thấy Lạc Nam tiến vào, cả hai mỹ phụ đều cùng lúc đứng lên.
“Ân công…” Mẫu thân của Niếp Niếp ôn nhu gọi một tiếng.
“Tiểu tử, ngươi đến nhanh hơn ta dự kiến.” Thi Thần Tông Chủ nở nụ cười điềm tĩnh.
Lạc Nam âm thầm cảm khái, không hổ danh là nhân vật từng có dã tâm đột phá Cấm Kỵ, chỉ sau một thời gian ngắn ngũi, Thi Thần Tông Chủ đã hoàn toàn biến hóa cả về bản thân lẫn thành tựu, thật khiến hắn thán phục.
Nghĩ gì nói đó, Lạc Nam không che giấu sự khâm phục, chắp tay nói:
“Thi Thần Tông Chủ tiền bối, ngươi thật khiến tiểu tử bất ngờ, chỉ ngắn ngũi từng ấy năm… chẳng những đem thương thế khôi phục mà còn hoàn toàn nắm giữ Thi Địa vào trong tay!”
Ngày đó chia tay, Thi Thần Tông Chủ tuy rằng nhờ vào thân thể hóa cương thi, trở thành Thi Tu mà giữ được mạng sau vô vàn năm tháng chiến đấu với Hỗn Độn Thú nhưng cũng tổn thương nặng nề, thi thân rạn nứt, suy yếu vô cùng.
Vì quan hệ đôi bên chưa quá thân thiết, hắn không lấy Cường Thi Trì tặng nàng mà chỉ hỗ trợ đưa đến Thi Địa, nơi có lượng Âm Khí cực nồng thích hợp cho Thi Tu khôi phục và phát triển.
Lạc Nam nghĩ rằng ngắn ngũi thì cũng phải mất hàng trăm năm Thi Thần Tông Chủ mới phục hồi được chứ còn chưa dám nghĩ đến nàng sẽ đem Thi Địa đút vào trong túi như hiện giờ.
Rõ ràng bản lĩnh của một nữ cường nhân từng chạm đến biên giới Cấm Kỵ, từng thống ngự một thế lực thượng cổ như Thi Thần Tông vượt xa khả năng phán đoán của hắn.
Mà nhìn quan hệ giữa Thi Thần Tông Chủ và mẫu nữ của Niếp Niếp lúc này, rõ ràng các nàng đã nhận lại quan hệ thân thích với nhau rồi.
“Hiện tại ta là Địa Chủ ở Thi Địa, đừng gọi Thi Thần Tông Chủ hay tiền bối nữa!” Nghe Lạc Nam nhắc đến chuyện này, Thi Thần Tông Chủ nở nụ cười:
“Tên của ta là Thi Mộ Tuyền, ngươi có thể gọi ta là Tuyền tỷ.”
Mẫu thân của Niếp Niếp cũng khẽ nói: “Ta tên Thi Mộ Liễu, ngươi có thể gọi ta là Liễu tỷ.”
“Vậy ta không khách khí nha hai vị tỷ tỷ.” Lạc Nam kéo tay Ninh Huyền Tâm giới thiệu:
“Còn đây là nữ nhân của ta, nàng gọi Ninh Huyền Tâm!”
Mấy nữ gật đầu chào hỏi lẫn nhau, Địa Chủ Thi Mộ Tuyền rốt cuộc đi vào chính sự:
“Tiểu tử ngươi đã thay đổi suy nghĩ, muốn kết minh với ta sao? Nội tình của Thi Địa sẽ không làm ngươi thất vọng.”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, nói thật thì hắn cũng có chút động tâm, dù sao thì hắn từng lôi kéo Huyền Lôi Đế Tôn thất bại, hiện tại lại có một nữ cường giả sợ rằng chẳng kém chút nào Huyền Lôi Đế Tôn là Thi Mộ Tuyền muốn kết minh quả thật cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng hắn vẫn kiêng kỵ những kẻ bí ẩn từng diệt đi Thi Thần Tông, chưa tìm hiểu rõ ràng liền chưa dám làm liều, vì vậy cũng không dám hứa, chỉ có thể đánh trống lãng hỏi:
“Thành tựu hiện tại của Tuyền tỷ thật khiến người ta ngưỡng mộ, không biết tỷ đã làm thế nào?”
Thi Mộ Tuyền và Thi Mộ Liễu nhìn nhau cười, Thi Mộ Tuyền ung dung nói:
“Cũng nhờ có ngươi nghĩ ra cách đưa ta đến Thi Địa, với công pháp mà ta tu luyện thì nơi này có hoàn cảnh chẳng khác nào thiên đường, ta lại may mắn tìm kiếm được một loại tài nguyên Thất Phẩm Chí Tôn chuyên dùng cho Thi Tu là Thất Thải Thi Nhũ trong Thi Địa, nhờ vậy có thể rút ngắn thời gian hồi phục, chỉ mất ba năm liền hóa giải tất cả tổn thương.”
“Thất Thải Thi Nhũ.” Lạc Nam âm thầm giật mình, tài nguyên này còn cao cấp hơn cả Cường Thi Trì của hắn.
Phải biết rằng Cường Thi Trì chỉ là Ngũ Phẩm Chí Tôn tài nguyên, trong khi đó Thất Thải Thi Nhũ lại là Thất Phẩm Chí Tôn.
Đúng là đại nhân vật thường có phúc duyên thâm hậu, hắn không cho nàng Cường Thi Trì thì nàng lại tìm được cả tài nguyên cao cấp hơn, đúng là vận mệnh…
“Sau khi đã có thực lực, ta liền nhận lại Niếp Niếp và Mộ Liễu.” Thi Mộ Tuyền hào hứng nói:
“Sau đó bắt đầu thu phục từng vị cường giả tự chôn đang chờ đợi thời cơ sống lại trong Thi Địa này.”
“Ồ, làm sao thu phục bọn hắn?” Lạc Nam giả vờ hỏi, cường giả muốn tự chôn trong Thi Địa phải có đủ thực lực, hơn nữa mỗi người đều tâm cao khí ngạo, đâu thể nói muốn thu phục là thu phục?
Đáp lại thắc mắc của Lạc Nam, Thi Mộ Tuyền chỉ nhếch miệng hỏi:
“Nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn tiếp tục hấp hối chờ đợi hy vọng mỏng manh hay ngay lập tức sống lại ở trạng thái Thi Tu?”
Lạc Nam nhếch miệng, đã sớm đoán được nguyên nhân.
Những cường giả ở trong Thi Địa này đa số đều đã chết chín phần, còn sót lại một tia Linh Hồn yếu ớt, mang theo tất cả tài sản khi còn sống lựa chọn tự chôn ở trong Thi Địa, mượn Âm Khí ở Thi Địa để bảo tồn cơ thể, chờ đợi có người Viếng Thi đem theo tài nguyên giao dịch có thể giúp mình phục sinh.
Nhưng nói thật cơ hội để có thể sống lại quá mức mỏng manh, bởi lẽ những cường giả tự chôn trong Thi Địa đều tổn thương quá nặng, muốn sống đòi hỏi tài nguyên trị thương hoặc cứu mạng cực kỳ quý hiếm hoặc số lượng phải thật nhiều để bù đắp chất lượng.
Đừng thấy Lạc Nam sở hữu Bất Tử Thụ hay Cửu Diệp Liên Hoa, đại lượng sử dụng mà xem thường tài nguyên trị thương hay cứu mạng.
Ở Nguyên Giới đầy rẫy hiểm nguy thì những tài nguyên này luôn cung không đủ cầu, được ưu tiên hàng đầu.
Đại đa số tu sĩ hay cường giả dù may mắn sở hữu tài nguyên trị thương cao cấp cũng lựa chọn giữ lại cho bản thân khi cần sẽ dùng đến, rất ít người có ý định mang ra giao dịch, thủ đoạn giữ mạng mà…
Thi Địa tồn tại vô số năm, đã có rất nhiều cường giả sinh ra cảm giác chán chường vì đợi chờ trong mộ quá lâu mà chưa thấy cơ hội phục sinh, sớm đã buông bỏ hy vọng được sống lại.
Nào ngờ đùng một cái Thi Thần Tông Chủ tìm đến tận cửa, ban cho phương pháp trở thành Thi Tu.
Một khi trở thành Thi Tu, ngươi sẽ sống lại ở dạng Cương Thi, xem như là một hình thức phục sinh kiểu khác, tuy không còn là con người bình thường nhưng cũng được xem là sống lại, có được linh trí và suy nghĩ hoàn chỉnh, rời khỏi mộ chôn nhàm chán suốt những năm dài.
Nếu Lạc Nam là một trong những cường giả tự chôn ở Thi Địa, hắn cũng không muốn chờ đợi cơ hội phục sinh hư vô mờ mịt chẳng biết bao giờ sẽ đến mà sẽ ngay lập tức lựa chọn trở thành Thi Tu nếu được Thi Mộ Tuyền ban cho cơ hội.
“Hiểu rồi chứ?” Thi Mộ Tuyền nhún nhún vai:
“Ta cũng chẳng ép buộc ai cả, muốn trở thành Thi Tu, muốn được sống lại ngay lập tức thì phải tuyên thệ thần phục dưới trướng của ta, một nửa cường giả đang ngủ say trong Thi Địa đều lựa chọn thần phục.”
“Còn đối với những kẻ không phục, ta sẽ cho thuộc hạ di dời cả mộ của hắn cút khỏi Thi Địa, sống chết tự chịu.”
“Cứ như thế bọn chúng liền biết sợ mà đầu hàng… toàn bộ Thi Địa đều không thoát khỏi tay ta.”
“Hảo thủ đoạn!” Lạc Nam nhịn không được nâng lên ngón tay cái.
Hắn biết rằng Thi Tu là con đường nhanh nhất để người chết phục sinh, việc trở thành Thi Tu có sức hấp dẫn cực lớn đối với những kẻ đang tự chôn ở Thi Địa này.
Vậy nên một người nắm giữ truyền thừa Thi Tu cao cấp của Thi Thần Tông như Thi Mộ Tuyền tiến nhập Thi Địa chẳng khác nào hổ vào rừng sâu, long vào biển lớn, thuận lợi như cá ngập nước.
Kết hợp với tâm cơ và thủ đoạn của một cường giả thượng cổ từng đứng đầu Thi Thần Tông, thu phục Thi Địa dễ như trở bàn tay đối với nàng.
Có thể nói trong vòng trên dưới mười năm, Thi Mộ Tuyền đã dựng lên một đại nghiệp hoàn toàn mới, tuy rằng còn kém hơn Thi Thần Tông năm xưa rất nhiều nhưng cũng không thể xem thường được.
“Hiện tại dưới tay của ta có bảy vị Thi Tu cấp Chí Tôn, hàng nghìn vị Thi Tu cấp Thánh Đế, Thánh Hoàng ngược lại ít hơn…” Thi Mộ Tuyền tự hào nói:
“Dù sao thì Thánh Hoàng rất hiếm kẻ đủ khả năng chiếm chỗ trong Thi Địa.”
“Ực, nội tình khủng bố a…” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, quan tâm hỏi:
“Chi nhánh Dị Nguyên Hội ở đây không biết thế nào?”
“Nước sông không phạm nước giếng, ta không đụng vào họ, họ cũng không gây đến ta.” Thi Mộ Tuyền nói:
“Ngược lại đó còn trở thành điểm giao dịch lý tưởng của Thi Tu ở Thi Địa, xem như đôi bên cùng có lợi.”
Lạc Nam liền đi vào chính đề: “Ta muốn đến Dị Nguyên Hội!”