Phần 79
Trở về Hoàng Lăng, Niếp Niếp tự thân bố trí cho Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm một gian phòng nghỉ lại, bất quá hắn lại không vào phòng, ngược lại hỏi:
“Phòng của Tuyền tỷ ở đâu thế?”
“Phòng của Địa Chủ sao?” Niếp Niếp ngơ ngác hỏi.
“Ừm, ta có chút việc muốn cùng nàng thương lượng, việc bí mật đặc biệt quan trọng.” Lạc Nam trịnh trọng gật đầu.
Ninh Huyền Tâm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nam nhân, nhìn biểu hiện lúc này của hắn rõ ràng là không thành thật.
Bất quá Niếp Niếp ngây thơ cả tin, vì vậy không suy nghĩ nhiều, ngược lại còn chỉ vị trí nơi ở của Ninh Mộ Tuyền.
“Muội muội ngoan…” Lạc Nam xoa xoa đầu thiếu nữ cười hắc hắc:
“Ta sẽ tự thân đi gặp Tuyền tỷ, không làm phiền đến muội.”
“Vâng.” Niếp Niếp ngoan ngoãn nhu nhuận nói: “Có việc gì cần cứ gọi muội.”
Nhìn theo bóng lưng Niếp Niếp rời đi, Ninh Huyền Tâm liền hừ một tiếng:
“Ngươi lại có chủ ý quái quỷ gì?”
“Việc chính sự.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp:
“Đại tẩu cứ ở lại nơi này chờ tin tức của ta.”
Nói xong đã lập tức thi triển Vạn Thú Tiên Ma Biến, một lần nữa hóa thành con chuột nhỏ nhắn vô hại chạy đi.
“Còn dám nói là chính sự?” Ninh Huyền Tâm nhíu nhíu chân mày:
“Chẳng lẽ hắn ngay cả nữ thi cũng có hứng thú? Đúng là hết thuốc chữa.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Lạc Nam không biết suy nghĩ của Ninh Huyền Tâm, lúc này hắn bổn cũ soạn lại, thật sự trong hình hài tiểu tý chạy vào phòng riêng của Thi Mộ Tuyền, hay nói đúng hơn là mật thất nơi nàng bế quan tu luyện.
Bất quá rất nhanh hắn liền nhíu mày, cửa mật thất đang đóng chặt không chút kẻ hở, bên ngoài lại có Trận Pháp phong tỏa, đừng nói là con chuột, sợ rằng con muỗi cũng không thể chui lọt.
Có thể sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời tiến vào, nhưng Hoàng Lăng là một kiện Chí Bảo có cả linh tính, nó chắc chắn sẽ cảm ứng được dao động không gian và báo cáo cho chủ nhân, chưa kể nếu như Thi Mộ Tuyền ở bên trong nàng cũng sẽ phát giác được.
Bất quá hắn còn chưa kịp thi triển Dịch Chuyển Tức Thời…
“Kẻ nào đang nhìn lén?”
Thanh âm chất vấn lạnh lùng từ bên trong vọng ra, cửa mật thất hé mở, thân ảnh Thi Mộ Tuyền với Sát Thế kinh thiên động địa bao trùm.
“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun máu, vội vàng biến trở về hình dạng nhân loại, thở hổn hển nói:
“Tuyền tỷ, là ta đây!”
“Tiểu Nam?” Thi Mộ Tuyền lập tức thu hồi Sát Thế, ánh mắt quỷ dị nhìn hắn:
“Đệ rình rập bên ngoài mật thất của ta làm cái gì?”
Lạc Nam âm thầm cười khổ, đây là một bài học đáng giá cho hắn, rõ ràng Thi Mộ Tuyền ở một cấp độ hoàn toàn khác so với Yên Thê hay mấy tên Chí Tôn ở Thổ Hành Tông.
Dù hắn đã hóa thành con chuột, dù hắn thu liễm tất cả khí tức thì nàng vẫn có thể bằng vào trực giác của một cường giả hàng đầu cảm ứng được có kẻ nhìn trộm.
Chưa kể Sát Thế khủng bố vừa rồi cũng chẳng hề thua kém Sát Thế của hư ảnh nam tử Chân Long Hoàng Tộc kia là bao, xém chút ép hắn thành bánh thịt.
Nhân vật ngấp nghé ranh giới Cấm Kỵ không thể xem thường được.
“Khụ khụ…” Lạc Nam chật vật đứng lên, thành thật nói:
“Ta cần xem bồn tắm của tỷ!”
“Cái gì?” Thi Mộ Tuyền hoài nghi mình nghe lầm, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một tên biến thái.
Lạc Nam âm thầm nhứt cả trứng, hắn biết với nhân vật ở cấp độ như Thi Mộ Tuyền một khi khôi phục sẽ là vô cùng kinh khủng, thay vì lén la lén lút khiến nàng nghi ngờ, vậy chi bằng ăn ngay nói thật.
“Hừ, ta thật tâm xem ngươi là đệ đệ, kết quả ngươi nảy sinh ý đồ như vậy?” Thi Mộ Tuyền giận dữ véo lấy lỗ tai hắn.
“Nào có.” Lạc Nam bất đắc dĩ giải thích:
“Sư phụ của đệ thỉnh thoảng sẽ gửi cho đệ một ít vật phẩm, nhưng tính cách của hắn quỷ dị, ưa thích để vào các nơi riêng tư của nữ nhân, lần này là bồn tắm của tỷ.”
Thi Mộ Tuyền nghe vậy hơi chau mày nghi hoặc, kiểm tra thử bồn tắm của mình một phen chẳng phát hiện thứ gì, liền tung cước đem Lạc Nam đá bay.
“Tiểu tử thúi, lần sau còn đánh chủ ý xấu xa bậy bạ, cẩn thận ta đánh cái mông đệ!”
Đã không thể nhặt Rương trong bồn tắm của Thi Mộ Tuyền, Lạc Nam cũng đành chịu.
Sau khi lượn quanh Thi Địa một vòng với mong muốn tìm kiếm thêm Vĩnh Hằng Thuộc Tính nhưng không có, Lạc Nam đành quyết định đến Tu La Giáo.
Thời gian Tu La Thánh Chiến đã ngày một gần, nếu cứ tiếp tục vì Rương Đặc Biệt chưa lấy được mà nán lại Thi Địa sợ rằng sẽ chậm trễ.
Vậy nên trong sự lưu luyến không nỡ của Niếp Niếp, ánh mắt đưa tiễn của hai vị mỹ phụ tỷ tỷ, Lạc Nam cùng Ninh Huyền Tâm cưỡi trên lưng Tinh Không Long Mã lao vọt đi.
Lần này Lạc Nam và Thi Mộ Tuyền đều ăn ý không đề cập đến sự tồn tại của Hỗn Độn Thú, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ gì… nhưng hắn ngầm đoán có lẽ nàng cũng khá cảm kích những gì mà hắn đã làm nên không muốn vì Hỗn Độn Thú mà trở mặt.
Có lẽ sau khi đã hồi phục trạng thái, tâm trạng của Thi Mộ Tuyền đã khá hơn, nàng hiểu rằng Hỗn Độn Thú chỉ là công cụ bị lợi dụng mà thôi, nó là con vật ngu xuẩn bạ đâu ăn đấy, hoàn toàn không có đủ linh trí để phân biệt thiện ác tốt xấu.
Rồi hắn sẽ có dịp quay lại, hy vọng đến lúc đó Thi Địa đã trở nên cường đại đến mức đủ sức chống lại những kẻ địch bí ẩn trong quá khứ đã diệt đi một Thi Thần Tông cường thịnh.
“Đường đường là một đại thế lực, lối vào lại keo kiệt hèn mọn như vậy?”
Lạc Nam bất mãn nói.
Trước mặt hắn và Ninh Huyền Tâm lúc này là một khe núi hẹp, nơi đang có không ít người mặc áo choàng xếp thành hàng dài để đến lượt mình tiến vào bên trong, hai người bọn họ cũng phải xếp hàng.
Mà liệu có ai nghĩ đến, cái khe núi nhỏ xíu nhìn qua vô cùng tầm thường này lại chính là lối vào Tu La Giáo, một trong những thế lực hàng đầu Tây Châu, dù là ở khắp Nguyên Giới cũng có số má nhất định.
“Đừng ý kiến! Kiên nhẫn chờ đi…” Nghe Lạc Nam phàn nàn, Ninh Huyền Tâm bất đắc dĩ truyền âm.
Nàng đã quá quen với tác phong hành sự của Tu La Giáo rồi, không bận tâm đến mặt mũi, không thích phô trương, chỉ thích điệu thấp, chỉ cần có thể thu về lợi ích lớn nhất là được.
Chẳng cần đại môn hoành tráng, chẳng cần sừng sững giữa thương khung, chỉ cần có lối đi vào là được.
Cũng chính vì chỉ có một cái khe hẹp nhỏ này, bên ngoài lại có hàng vạn Thạch Khôi Tộc hóa thành những ngọn núi trấn thủ, tạo thành mê cung kết hợp với trận pháp thiên nhiên, rất nhiều cường giả muốn dò tìm tung tích của tổng bộ Tu La Giáo đều vô pháp làm được.
Những Tu La Sứ Giả khác có lẽ cũng đã quen với điều này, vì vậy cả bọn đều ăn ý im lặng, ngoan ngoãn xếp hàng, bình tĩnh và trầm ổn đợi đến lượt mình tiến vào, chẳng có tên não tàn nào chen hàng hay thích vào trước cả.
Một điều đáng nói là hầu hết Tu La Sứ Giả đều khoác áo choàng của Tu La Giáo nên Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm cũng chẳng nhận thức được ai là ai, tất cả đều che kín dung mạo, thu liễm khí tức.
Xếp hàng ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng đến lượt Lạc Nam và Ninh Huyền Tâm, hắn để nàng bước vào trước còn mình thì hộ tống sau lưng.
Rất nhanh một cảnh tượng hoàn toàn khác đã hiện ra trong tầm mắt.
Lối vào chật chội bấy nhiêu thì bên trong lại mênh mông tưởng như vô hạn.
Tổng bộ của Tu La Giáo là một phiến vũ trụ với rất nhiều hành tinh khác nhau đang hoạt động, mỗi một hành tinh đều có một loại hoàn cảnh tu luyện đặc sắc riêng biệt.
Có hành tinh chỉ chứa đựng Hỏa Nguyên Khí với môi trường phần lớn là núi lửa, dung nham là nơi ở ưa thích của Hỏa Hệ Tu Sĩ.
Có hành tinh băng giá rét lạnh quanh năm, Băng Nguyên Khí nồng đậm hóa thành thực chất, là nơi lý tưởng của Băng Hệ Tu Sĩ.
Có những hành tinh chứa đựng cả đủ loại thuộc tính ngũ hành, là chỗ thích hợp để tu sĩ tu luyện nhiều thuộc tính.
Lại có các hành tinh đầy rẫy kịch độc, biển máu, oan hồn…
Đương nhiên cả những hành tinh đầy rẫy sát cơ và chiến ý, nơi để tu sĩ lĩnh ngộ Sát Thế, Chiến Thế các loại.
Tóm lại là nhiều vô cùng, Lạc Nam nhìn mà thèm, muốn đem tất cả hành tinh này cướp đoạt luyện hóa vào Hóa Vũ Bá Thần Thể, đến lúc đó sở hữu lên đến hàng nghìn hành tinh đấm cho sướng.
Tu La Thánh Chiến vẫn chưa bắt đầu, các Tu La Sứ Giả cũng phân tán mà ra, lựa chọn hành tinh thích hợp với mình tiến vào nghỉ ngơi nhằm đạt được trạng thái tốt nhất.
Từ đầu đến cuối vẫn không ai nói chuyện với ai, cả một đám hàng nghìn vị Tu La Sứ Giả lại như hồn ma tĩnh lặng, bầu không khí yên ắng đến lạ thường.
Lạc Nam không có tâm tình để ý đến người khác, lúc này hắn đang đảo mắt quan sát bốn phía, hy vọng tìm kiếm bóng hình quen thuộc mà mình ngày nhớ đêm mong.
“Vô ích thôi, nơi này như tiểu vũ trụ hoàn chỉnh mênh mông, mẫu thân rất có thể đang bị giam lỏng ở một góc nhỏ nào đó mà người không có quyền hạn sẽ không được phép tiến đến.” Ninh Huyền Tâm lắc đầu:
“Hãy cố gắng thể hiện trong Tu La Thánh Chiến, hiện tại dù chúng ta biết mẫu thân đang ở nơi nào cũng không đủ khả năng cũng như quyền hạn cứu nàng.”
Lạc Nam hít sâu, quả thật là hắn có chút mất bình tĩnh khi nghĩ đến mẫu thân xa cách đã lâu đang ở cùng một nơi với mình.
“Gần trong gang tấc mà thôi…” Lấy lại tinh thần, Lạc Nam nắm tay Ninh Huyền Tâm nở nụ cười:
“Chúng ta cũng tìm hành tinh dừng chân đi, lơ lửng giữa vũ trụ cũng không phải là cách.”
“Được rồi, lựa nơi nào hoang vắng một chút.” Ninh Huyền Tâm gật đầu.
“Nàng muốn cùng ta có sự riêng tư à?” Lạc Nam trêu tức hỏi.
“Đi chết đi!” Ninh Huyền Tâm lạnh lùng hừ một tiếng.