Phần 90
Giành một ngày một đêm ôn tình với hai mỹ nhân, Lạc Nam nhờ Dạ Thanh Thu dẫn đường vào bảo khố Tu La Giáo để mở mang tầm mắt.
Nói là mở mang tầm mắt, thực ra hắn muốn tìm kiếm một thứ vẫn chưa rõ tung tích.
Đừng quên nhiệm vụ cấp Sử Thi ban đầu mà Hệ Thống đưa ra cho hắn chính là nằm vùng bên trong Tu La Giáo để tìm lấy một loại vật phẩm cần thiết bí ẩn.
Ban đầu Lạc Nam phán đoán nó là Quỷ Hoàng Đăng dùng để ấp nở trứng Hoàng Gia Quỷ Tộc, nhưng sau khi đạt được Quỷ Hoàng Đăng trong bảo khố Kiếm Tây Thành thì suy đoán này liền bị loại bỏ, hắn chẳng còn chút manh mối nào với thứ vật phẩm kỳ bí kia…
Chỉ bất quá nhiệm vụ này không có kỳ hạn nên Lạc Nam cũng không vội vàng, thuận theo tự nhiên là được.
Bảo khố của Tu La Giáo là cả một hành tinh được xưng là Tụ Bảo Tinh.
Bên trong Tụ Bảo Tinh, vô số quả cầu ánh sáng có to có nhỏ lơ lửng và trôi nổi giữa không gian, mỗi một quả cầu lại ẩn chứa một loại vật phẩm khác biệt nhau, mỗi thứ đều là tinh phẩm trong tinh phẩm.
Lạc Nam đảo mắt nhìn một vòng liền choáng váng, tài sản của hắn ngoại trừ một số thứ tuyệt mật như Bất Tử Thụ, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng ra thì vẫn là quá nghèo so với số lượng tài vật ở Tụ Bảo Tinh này, đúng với tên gọi Tụ Bảo Tinh của nó.
Nào là Cửu Phẩm Chí Tôn Đan Dược, Cửu Phẩm Chí Tôn Tài Nguyên, Vĩnh Hằng Thuộc Tính, các loại vật phẩm thất truyền tuyệt tích từ xa xưa, nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng, phương pháp đúc Chí Tôn Pháp Tướng… ngay cả Binh Nhân Tộc và Yêu Binh Tộc vô chủ đang bị phong ấn, mỗi thứ cần có số Tu La Điểm khổng lồ mới có thể ngó được.
Mà cũng đừng mơ có thể cướp được bất cứ thứ gì trong Tụ Bảo Tinh, đừng quên Tụ Bảo Tinh thuộc không gian của Tu La Giáo, bị Tu La Giáo thiết lập quy tắc ràng buộc, trừ khi ngươi sở hữu thứ gì vượt qua Cửu Phẩm Chí Bảo như nó để đầu tư vào ăn trộm.
Đang ngó nghiêng tìm xem thứ gì mà mình thật sự cần theo nhiệm vụ của Hệ Thống, Lạc Nam chợt cảm thấy lỗ tai đau nhứt dữ dội.
“Ây da…” Hắn nhảy dựng lên, đang định phẫn nộ đấm ra một quyền, chợt nở nụ cười thân thiện làm lành:
“Tịnh Dạ tỷ tỷ, đã lâu không gặp!”
“Tỷ tỷ cái rắm, đừng có tỏ vẻ thân mật.” Tịnh Dạ Tiên Tử hừ lạnh một tiếng véo lỗ tai hắn, trực tiếp đem Dạ Thanh Thu kéo trở về, tuyên bố chủ quyền nói:
“Thanh Thu là của lão nương, tiểu tử ngươi đừng mơ chiếm được.”
Nói xong, trong sự thằng thùng xấu hổ của Dạ Thanh Thu và ánh mắt trừng trừng của Lạc Nam cùng Thủy Triều Tịch, trực tiếp hôn lên bờ môi mộng đỏ của Dạ Thanh Thu, đầu lưỡi đinh hương còn duỗi ra liếm láp.
“Sư phụ…” Dạ Thanh Thu xấu hổ đến giậm chân, muốn đẩy Tịnh Dạ Tiên Tử ra nhưng không được, nhất thời vừa thẹn vừa lo, sợ Lạc Nam tức giận.
Liếc mắt sang nhìn hắn, chỉ thấy Lạc Nam nở nụ cười xấu xa và thích thú nói:
“Tịnh Dạ tỷ tỷ, ngươi đang cùng ta gián tiếp hôn môi đấy!”
“Phốc!” Tịnh Dạ Tiên Tử xém chút phun ra, tách khỏi môi Dạ Thanh Thu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn quát:
“Ngươi vừa nói bậy cái gì? Lão nương khi nào cùng ngươi hôn?”
“Đêm qua ta vừa hôn môi Thanh Thu, hiện tại tỷ tỷ lại hôn môi nàng, chúng ta gián tiếp hôn chứ còn gì nữa? Khà khà.” Lạc Nam rung đùi đắc ý nói.
“Ngươi…” Tịnh Dạ toàn thân nổi cả da gà, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, phẫn nộ quát:
“Ngươi dám làm vấy bẩn tiểu đồ của lão nương, đừng tưởng ta không dám làm thịt ngươi.”
“Ta còn muốn làm vấy bẩn cả tỷ tỷ.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa, trong lòng thầm nghĩ dám trêu tức ta, để xem ai tức hơn ai, muốn ta ghen với nữ nhân? Nằm mơ à?
“Tiểu tử thúi này đáng đánh.” Tịnh Dạ hung hăng muốn cốc lên đầu hắn.
“Đủ rồi!” Dạ Thanh Thu giận dữ chen vào giữa hai người, nghiến răng nghiến lợi:
“Các ngươi tiếp tục nháo nhào, ta bỏ đi một vạn năm không về.”
“Tốt lắm, bỏ đi theo ta!” Lạc Nam vỗ vỗ ngực: “Ta nuôi nàng cả đời!”
“Câm miệng!” Tịnh Dạ sắc mặt trở nên khó coi:
“Vì tên tiểu tử thúi này mà Thu Thu ngươi lớn tiếng với ta?”
“Ta…” Dạ Thanh Thu cắn chặt cánh môi.
Thấy nàng như vậy, Lạc Nam cũng không đành lòng, nghiêm mặt nói: “Thanh Thu không phải món hàng để chúng ta tranh giành, Tịnh Dạ tỷ tỷ ngươi có bao nhiêu giận dữ cứ trút lên người ta, đừng làm nàng khó xử.”
“Ra vẻ lương thiện? Muốn biến lão nương thành ác nhân à?” Tịnh Dạ khinh bỉ nhìn hắn:
“Thủ đoạn còn non lắm!”
Lạc Nam nhún nhún vai, chỉ cần không đến mức chém chém giết giết, nàng nghĩ ra sao cũng được.
Ánh mắt của Tịnh Dạ nhìn Lạc Nam như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn cũng trưng ra bộ mặt ngây thơ vô tội chớp chớp mắt nhìn lại nàng.
Thủy Triều Tịch âm thầm rùng mình, chỉ có thể tạm tránh ra phía sau.
Trong bầu không khí căng thẳng, một thân ảnh màu đỏ từ đầu đến chân bất chợt phủ xuống, hờ hững nói:
“Kim Tu La Lạc Nam, ngươi đi cùng ta một chuyến!”