Phần 129
Trong một gian cung điện lộng lẫy xa hoa, một lão già dáng người gầy yếu, râu tóc lưa thưa trắng phếu đang mãnh liệt thở gấp…
Giữa hai chân lão già, thị nữ trẻ tuổi xinh xắn đang dùng đôi môi đỏ thẫm của mình ra sức mút vào mút ra côn thịt to bự như trái ớt, giọng điệu ỏn ẻn khiến người khác rùng mình…
Lão già cũng rất biết cách hưởng thụ, nhẹ nhàng xoa đầu thị nữ, tận hưởng đầu lưỡi của nàng…
“Trần Côn đại nhân, thoải mái sao?” Thị Nữ vừa phục vụ, vừa mị hoặc dò hỏi…
“Làm rất tốt, bổn đại nhân sẽ ở trước mặt Tổng Quản khen ngợi ngươi, năm sau gia tăng lương bổng lên gấp đôi…” Lão già tên Trần Côn tự tin vỗ ngực hứa hẹn.
Thị nữ nghe vậy vui mừng quá đỗi, càng thêm ra sức phụ thị tận tình…
Trần Côn có xuất thân là một tán tu nghèo ở Hoàng Sa Đại Lục, khi còn trẻ trong một lần tình cờ hắn tại động phủ bí ẩn nhận được truyền thừa của một vị Chiến Trận Sư cao nhân đã khuất, từ đó từ bỏ Tu Chân thuần túy, điên cuồng nghiên cứu Trận Pháp.
Có công mài sắt có ngày nên kim, ông trời không phụ lòng người… Từ ngày Trần Côn trở thành một tên Chiến Trận Sư thực thụ, vô số thế lực đều muốn lôi kéo làm quen hắn, các công tử gia ngày trước hắn chỉ có thể ngưỡng mộ đột ngột muốn nhận hắn làm bằng hữu…
Nhân sinh chuyển biến nhanh chóng, khiến Trần Công một bước lên mây xanh…
Mặc dù không bỏ bê việc tu luyện Trận Pháp, nhưng hắn vừa luyện vừa chơi, tận hưởng tất cả dư vị cuộc sống… tiền tài, mỹ nữ đều không thiếu…
Chính vì thế mà tốc độ tiến cảnh của tên này vô cùng chậm chạp, dù hiện tại đã hơn nửa vạn tuổi đầu, chỉ mới miễn cưỡng bò đến ranh giới của một tên Chiến Trận Sư Lục Cấp Sơ Kỳ mà thôi…
Trần Côn cũng rất khôn ngoan, biết bản thân mình cả đời này chỉ sợ không thể tiếp tục tiến cảnh, bèn từ bỏ cuộc sống nơi giang hồ… chủ động xin gia nhập Thế Lực, trở thành cung phụng…
Thế lực được hắn nhắm tới đầu tiên, chính là Đan Gia… bởi vì bất kỳ ai cũng biết, tại Hoàng Sa Đại Lục này, Đan gia chính là lão đại…
Đáng tiếc, Đan gia người ta là quái vật khổng lồ, chướng mắt một Lục Cấp Sơ Kỳ Chiến Trận Sư như hắn, đãi ngộ cực thấp…
Trần Côn đành phải ảo não rời đi… tiến đến Bạch Sa Hoàng Triều.
Vừa lúc Bạch Sa Hoàng Đế cực kỳ trọng thị Chiến Trận Sư, ban cho Trần Khôn chức vị Cung Phụng hưởng bổng lộc của triều đình… mà nhiệm vụ của Trần Côn lại hết sức đơn giản, chính là bố trí trận pháp ngăn cách, không để bất kỳ kẻ lạ mặt nào tiến vào Trung Tâm Hoàng Cung mà thôi.
Việc nhẹ lương cao là có thật, Trần Côn vui mừng quá đỗi, không nói hai lời tiếp nhận nhiệm vụ.
Hắn làm việc này đã vài chục năm, chưa từng có bất kỳ phiền toái nào xảy ra…
Đơn giản vì chẳng có kẻ ngu xuẩn nào dám tự tiện xâm nhập trung tâm Bạch Sa Hoàng Cung cả, nhất là bên ngoài lại có vô số cường giả trấn thủ…
Trần Côn luôn cảm thấy quyết định năm xưa của mình là anh minh thần võ đến cực điểm, hắn tại nơi an toàn như Bạch Sa Hoàng Cung hưởng lạc vài chục năm, ăn sạch rất nhiều thị nữ xinh đẹp, mỗi năm lại có bổng lộc dưỡng già, vui đến quên trời quên đất…
Thậm chí, bản năng và kinh nghiệm thực chiến của một Lục Cấp Chiến Trận Sư đã hao mòn theo năm tháng, không còn sót lại chút gì.
Lúc này đây, hiện thực tàn khốc một lần nữa cho Trần Khôn biết rằng, tại Tu Chân Giới không có nơi nào là an toàn triệt để…
“Tạc Hồn Thuật!”
Hết sức đột ngột, một âm thanh trầm đục vang lên giữa căn phòng tưởng chừng như kín đáo…
OANH…
Đại não của Trần Côn đột ngột bị oanh tạc dữ dội, một luồng Hồn Lực cực đại bất thình lình đánh sâu vào…
Cảm giác này như có một người nào đó cầm cây búa lớn nện thẳng vào linh hồn ngươi, khiến ngươi dù đau như chết đi sống lại, vẫn không đủ tỉnh táo để phát ra âm thanh dù chỉ một tiếng…
Thị nữ kia đã sớm ngất xỉu, hai mắt trắng dã…
Mà Trần Côn không khá hơn bao nhiêu, hai tay ôm đầu, giãy dụa kịch liệt trên mặt đất…
Sợ đánh rắn động cỏ, không cho Trần Côn cơ hội lấy lại tinh thần, Lạc Nam ánh mắt lấp lóe ánh sáng, thì thầm nói:
“Xiềng Xích Linh Hồn”
Tiếng nói vừa dứt, ở giữa trán hắn… một sợi xích sắt quỷ dị được ngưng tụ từ Hồn Lực bắn mạnh mà ra, xuyên qua cơ thể Trần Côn…
“Hự”
Trần Côn thân thể rung bần bật, lại không phát ra được chút âm thanh nào…
Linh hồn của hắn đang bị một sợi dây xích quấn chặt, như cá nằm trên thớt…
Trong cơn mê mang, hắn chỉ nghe được âm thanh kêu gọi:
“Giao ra linh hồn bổn nguyên, tha cho ngươi một mạng!”
Trần Côn vừa nghe, nhất thời cảm giác tia sáng sau ánh rạng động, vận dụng chút lực lượng yếu ớt còn sót lại của mình, thả ra Linh Hồn Bổn Nguyên…
Lạc Nam không chần chờ thu lấy, lúc này mới yên tâm giải trừ Xiềng Xích Linh Hồn.
Nếu để người khác chứng kiến tình cảnh đang diễn ra, chỉ sợ lập tức hoảng sợ té đái…
Trần Côn đường đường là một Lục Cấp Chiến Trận Sư, thân phận không kém Luyện Hư Kỳ, lại bị một người dễ dàng thu phục trong thời gian chưa đến mười hơi thở.
Hồn Tu, luôn khủng bố như vậy… mà nguy hiểm hơn cả là những Hồn Tu sở hữu Hồn Kỹ cường đại.
Thật không may cho Trần Côn, Lạc Nam chính là một trong số đó.
Lạc Nam thản nhiên ngồi xuống, đợi Trần Công dần dần tỉnh táo lại.
Nơi này là cung điện được đặc cách riêng cho Trần Côn, vì thân phận Chiến Trận Sư của hắn được Bạch Sa coi trọng nên chẳng có Hộ Vệ nào canh giữ hay giám sát, vô tình tạo thuận lợi cho Lạc Nam làm việc.
Hắn ra tay biết nặng nhẹ, chỉ khống chế Trần Côn chứ không gây tử vong, bất quá tổn thương Linh Hồn là điều khó tránh khỏi.
Nửa giờ sau, sắc mặt Trần Côn mới có một tia hồng nhuận… vội vàng hướng về người đang khống chế tính mạng của mình nhìn qua.
Chỉ là đáng tiếc, Lạc Nam một thân hắc y, hắn không nhìn ra chút manh mối nào.
“Thuộc hạ gặp qua chủ nhân” Trần Côn một chân quỳ xuống đất.
Là lão quái sống mấy ngàn năm như hắn, Trần Côn biết rõ mình phải làm thế nào.
Ngay cả tính mạng cũng nằm trong tay đối phương, còn gì để mất nữa đâu?
Huống hồ Trần Côn trong lòng vẫn còn khiếp sợ thủ đoạn của Lạc Nam, cảm giác đau đớn như địa ngục vừa rồi hắn không muốn trải qua nữa.
“Không cần dài dòng, mục tiêu của ta là Cảnh Địa, ngươi có thông tin hữu dụng cứ nói ra!” Lạc Nam nói thẳng, hắn rất thưởng thức tên Trần Côn biết thức thời này.
Trần Côn nghe xong sắc mặt hơi đổi, bất quá không do dự mở miệng:
“Cảnh Địa là trọng địa bậc nhất của Bạch Sa Hoàng Triều, ở bên trong có Thổ hệ Linh Khí vượt xa bên ngoài vô số lần, chỉ có Hoàng Thân Quốc Thích và những người có cống hiến nhất định cho Hoàng Triều mới đủ tư cách vào tu luyện”
“Cảnh Địa nằm ở trung tâm Bạch Sa Hoàng Cung, bình thường do hai vị Hợp Thể Sơ Kỳ là Tam Lão và Tứ Lão trấn thủ, ngoài bọn họ ra còn có một đội Bạch Cẩu Quân số lượng 100 người, tu vi đều là Hóa Thần Kỳ cường giả, tướng quân củ bọn họ Bạch Khuyển – Luyện Hư Trung Kỳ cường giả.”
Lạc Nam hơi trầm tư, hai vị Hợp Thể Sơ Kỳ không dễ xơi a… đám Bạch Cẩu Quân cũng rất đáng lưu ý.
“Dị Thổ thì sao?” Hắn mở miệng hỏi tiếp…
“Bẩm chủ nhân, nô tài không đủ tư cách biết vị trí của Dị Thổ… chỉ biết Bạch Sa Hoàng Triều dùng một trận pháp hùng mạnh trấn áp Dị Thổ, rút lấy năng lượng trên cơ thể nó bổ sung cho Cảnh Địa mà thôi” Trần Cung cung kính đáp.
“Thì ra là vậy!” Lạc Nam bừng tĩnh, âm thầm cảm thán đám Bạch Sa Hoàng Triều này khôn ngoan.
Mặc dù bọn hắn không có người đủ sức thu phục Dị Thổ, nhưng lại thu lấy năng lượng của Dị Thổ để tạo thành một nơi tu luyện lý tưởng như Cảnh Địa…
Dị Thổ trở thành công cụ phụ trợ tu luyện, thủ bút thật lớn.
Làm như thế, trách không được mỗi một tên Hoàng Thân Quốc Thích đều có thực lực và tu vi cường đại.
“Ngươi biết Trận Pháp phong ấn Dị Thổ là do ai bố trí không?” Theo Lạc Nam phỏng đoán, muốn giam cầm Dị Thổ, ít nhất phải là Linh Cấp Trung Phẩm Trận Pháp, thậm chí cao hơn.
“Nghe nói là do người sáng lập nên Bạch Sa Hoàng Triều bố trí khi Dị Thổ còn chưa phát triển, sau đó thuê người nâng cấp lên vô số lần, cho đến thời điểm hiện tại đã đạt đến Linh Cấp Thượng Phẩm” Trần Côn không do dự nói ra.
Những thứ này đều có ghi trong Cổ Tịch của Bạch Sa Đế Quốc, chỉ cần bỏ công tìm hiểu một chút là biết.
Trần Côn nói thêm: “Có lần đích thân Bạch Sa Hoàng Đế muốn thỉnh Bách Linh Học Phủ viện trưởng đến nâng cấp Trận Pháp, nhưng bị từ chối!”
Nói đến đây, giọng điệu Trần Côn tràn ngập sùng bái Bách Vô Sinh… bởi người kia là Chiến Trận Sư mạnh nhất Tinh Cầu.
Lạc Nam gật đầu, Bách Vô Sinh là Độ Kiếp Kỳ, hơn nữa còn là Bát Cấp Chiến Trận Sư… Bạch Sa Hoàng Triều mặc dù lợi hại, nhưng còn chưa đủ tư cách mời hắn.
“Ngoài ra còn gì nữa không?” Lạc Nam trầm giọng hỏi.
“Không có!” Trần Cung lắc đầu, theo hắn thấy lực lượng như vậy trấn thủ Cảnh Địa đã rất khủng bố rồi… tên này có muốn gì nữa?
2 vị Hợp Thể, 1 Luyện Hư, trăm Hóa Thần…
Cổ lực lường này đủ sức san bằng bất kỳ Bát Cấp Thế Lực nào, dùng đội ngũ như vậy trấn thủ Cảnh Địa, đã rất khủng bố rồi.
Lạc Nam cúi đầu trầm tư…
“Chủ nhân, ngài đừng nên mạo hiểm a, muốn vào Cảnh Địa có thể thông qua Thổ Chiến Đại Hội nha!” Trần Côn cực lực khuyên nhủ, mạng của hắn hiện tại bị Lạc Nam nắm trong tay, nếu Lạc Nam không may chầu ông bà thì cũng thôi, nhưng điều đó đồng nghĩa hắn cũng thành âm hồn nơi chín suối?
Chỉ là Trần Côn nói chưa hết câu, đã phát hiện chủ nhân của mình biến đi mất biệt, hiển nhiên là quyết tâm thăm dò Cảnh Địa…
Trong lúc nhất thời, Trần Côn khóc không thành tiếng, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Lạc Nam bình an…
Haizz, lão già đáng thương a…