Phần 26
Trên biển lớn vô tận…
Ba chiến thuyền to lớn bộc phát chiến đấu, khiến một vùng biển cả tràn ngập trong âm thanh thảm liệt…
Hai tôn chiến thuyền màu đen có hình dạng như Cá Mập đang há miệng, bên trong là các họng pháo lớn đến cực điểm… lá cờ trắng khổng lồ treo cao có hình khung xương dữ tợn tung bay trong gió kèm một dòng chữ đỏ thẫm như máu…
“Cá Mập Đen”.
Vừa nhìn đã biết là thuyền hải tặc…
Mà một chiếc thuyền khác màu xanh có hình dạng như con Cá Heo, đang không ngừng tỏa ra trận pháp phòng thủ trước thế công dữ dội của hai chiến thuyền hải tặc…
Lá cờ treo trên cao thuyền Cá Heo đã bị bắn nát, trong lúc nhất thời không rõ đây là thế lực nào…
Miệng thuyền Cá Heo vẫn có họng pháo, không ngừng bắn ra từng viên đạn lớn, bất quá uy lực không quá mạnh, hầu như chẳng có tác động quá lớn đến khả năng phòng ngự của hai chiến thuyền hải tặc kia…
Trước thế tổng tấn công của hai chiến thuyền Cá Mập, thuyền Cá Heo chật vật không thể tả, chỉ có thể phòng thủ, thỉnh thoảng nòng pháo bắn trả một phát đạn, bị động vô cùng…
Bên trên bầu trời, hai đám người đang chiến đấu kịch liệt, các loại vũ kỹ không ngừng bọc phát, liên tục xuất hiện thương vong…
Hiển nhiên là thuyền viên đối chiến…
Một đám đại hán thân mặc y phục hải tặc, hung thần ác sát, ra tay đòn đòn tàn nhẫn dị thường, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện vô cùng, có chừng một trăm tên…
Phe còn lại lép vế hơn, chỉ có khoảng vài chục người, toàn thân một màu đồng phục màu xanh nước biển, trong lúc chiến đấu bộc lộ nhiều sơ hở… Vừa nhìn là biết người cùng một môn phái nào đó…
Bọn họ có thể vừa đánh vừa lùi trước thế công ác liệt của bọn hải tặc…
Trên ba chiến thuyền vẫn còn không ít người, bất quá tu vi không đạt đến Nguyên Anh, không thể phi hành chiến đấu, làm nhiệm vụ điều khiển chiến thuyền…
…
Lạc Nam cưỡi trên lưng Tiểu Sư, tại Hải Châu Đại Lục đã tạm thời vượt khỏi tầm mắt của đám kẻ thù, hắn cũng lười tiếp tục ngụy trang che giấu diện mạo…
Dù sao thì Lạc Nam thích đường đường chính chính xuất hiện hơn…
Thân phận của Văn Lang chỉ nên sử dụng khi thật sự cần thiết…
Âm thầm từ xa quan sát hai thế lực đang chiến đấu trên biển, đây là lần đầu tiên Lạc Nam nhìn thấy thủy chiến…
“Chiến thuyền hình Cá Heo chắc là thuyền vận chuyển hàng hóa của một môn phái nào đó!”
Tu sĩ mặc dù có khả năng phi hành, nhưng Linh Lực trong cơ thể có hạn, đối với các lộ trình xa trên biển, dùng thuyền không thể nghi ngờ là hợp lý nhất…
Huống hồ nếu lượng hàng hóa cần vận chuyển quá nhiều, không gian của nhẫn trữ vật không thể nào chứa hết…
Vì lẽ đó mà tại Hải Châu đại lục, Hải Tặc nhiều không kể xiết, biển cả vừa là nhà, vừa là bãi săn mồi lý tưởng…
Điển hình như trận chiến ngay trước mặt, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, băng hải tặc Cá Mập Đen xem như lại có một thu hoạch phong phú…
Đối với chuyện này, Lạc Nam không có ý định xen vào… dù sao thì tranh đấu là thứ luôn luôn tồn tại trên thế giới, hắn muốn làm một Bá Chủ mà không phải làm một Anh Hùng hay Siêu Nhân…
Vỗ vỗ lưng Tiểu Sư, dự định hạ lệnh cho nàng tiếp tục bay đi…
…
Cầm đầu băng Cá Mập Đen là một trung niên đại hán râu quai nón tên Hắc Ngao… trên mặt có một vết sẹo dài dữ tợn, tu vi Hóa Thần Trung Kỳ, thực lực mạnh nhất trong cả hai phe, tay cầm một kiện Chùy Gai dữ tợn, mỗi cú nện xuống đều khiến không khí ầm ầm nổ tung…
Đối thủ của Hắc Ngao là một thanh niên diện mạo đường hoàng nhìn qua khoảng chừng 25 26 tuổi, tay cầm trường kiếm sắc bén, mỗi kiếm chém ra đều mang theo lực lượng của biển cả, mạnh mẽ vô cùng…
Thanh niên chỉ có tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ, nhưng lại chiến với Hắc Ngao bất phân thắng bại, hiển nhiên cũng là một Thiên Tài nổi bật…
Bất quá thanh niên có thể đánh ngang tay Hắc Ngao, nhưng nhân số bên hắn ít hơn quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy khó tránh khỏi thảm bại…
“Hắc Ngao, ngươi có biết mình đang làm gì không?” Thanh niên vừa đánh vừa mở miệng nghiêm nghị hỏi…
“Thủy Mặc! Đừng tưởng mình là thiên tài trên Bách Linh Bảng, gia nhập Bách Linh Đại Lục là có tư cách uy hiếp Hắc Ngao ta, nếu là tỷ tỷ ngươi có mặt ở đây, lão tử còn nể nang ba phần!”
Hắc Ngao cười lạnh một tiếng, điên cuồng ngưng tụ Thổ Linh Lực, một chùy trong tay mang theo thế vạn cân nện xuống…
Thanh niên tên Thủy Mặc sắc mặt nghiêm túc, nâng lên Thủy Kiếm trong tay quát:
“Thủy Hồng Kiếm Pháp – Thủy Ngao Du”.
Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, trường kiếm trong tay linh động như dòng nước đang ngao du, trong nhu có cương trong cương có nhu, uyển chuyển phá giải một kích của Hắc Ngao, đồng thời chuyển thủ thành công, hướng Hắc Ngao chém tới…
“Địa cấp Thượng Phẩm kiếm pháp quả nhiên không đơn giản!” Hắc Ngao cười lạnh một tiếng, vung lên Chùy Gai chống chọi với một kiếm kia…
“Nếu tỷ tỷ của ta ở đây, ngươi đã sớm thành một xác chết!” Thủy Mặc tức giận quát…
…
“Chết!”
Một tên hải tặc có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, đem một tên đệ tử đối đầu với hắn chỉ có thực lực Nguyên Anh Sơ Kỳ chém chết…
Bên dưới mặt biển, hai quả đạn pháo mạnh mẽ từ miệng thuyền Hải Tặc Cá Mập Đen bắn mạnh mà ra, đem một góc thuyền Cá Heo bắn vỡ, chết hàng loạt đệ tử có tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ…
Hai tên Hóa Thần Sơ Kỳ hải tặc liên thủ, đem một lão già Hóa Thần Sơ Kỳ phe thuyền Cá Heo vây công, lão già hiên ngang lẫm liệt nổ tung tự bạo, kéo theo cả hai đối thủ chôn cùng…
Tình cảnh này diễn ra liên tục ở vài nơi trên chiến trường, nhân số và thực lực của đám hải tặc Cá Mập Đen quá mức áp đảo, người của thanh niên tên Thủy Mặc không ngừng ngã xuống…
Chứng kiến tất cả, Thủy Mặc hai mắt đỏ ngầu xung huyết, trường kiếm trong tay ngưng tụ thủy hệ linh lực, ngửa đầu lên trời gầm thét:
“Thủy Hồng Kiếm thức thứ ba – Thủy Phân Thiên Hạ!”
Trường kiếm trong tay không ngừng ầm vang rung động, bầu trời trở nên tĩnh lặng, thanh niên cắn chặt răng, linh lực trong người gần như bị rút cạn…
Một kiếm bá đạo trảm mạnh mà xuống…
“Ngu xuẩn, ngươi còn chưa đủ tư cách thi triển một chiêu này, nhất định sẽ bị phản phệ!” Hắc Ngao ngoài mặt cười lạnh, trong lòng lại không dám xem thường chút nào…
Thổ Hệ Linh Lực điều động hết mức có thể, muốn ngăn cản một kiếm mạnh mẽ kia…
Bất quá rất nhanh sắc mặt Hắc Ngao trở nên phẫn nộ hơn bao giờ hết…
Bởi một kiếm kia của người thanh niên Thủy Mặc không nhằm vào hắn, trái lại hướng về chiến trường quét ngang…
Trong lúc nhất thời, trước một kiếm khủng bố của Thủy Mặc, mười một tên tu sĩ Nguyên Anh của Cá Mập Đen bị chém làm đôi, hai tên Hóa Thần Sơ Kỳ trọng thương bay thẳng ra ngoài…
“Tất cả chạy đi! Mặc kệ ta…”
Thủy Mặc chém xong một kích tranh thủ thời gian cho đồng đội, điên cuồng quát lớn, cánh tay hắn máu me đầm đìa, lộ ra xương cốt bên trong, hiển nhiên bị một kiếm mạnh mẽ kia phản phệ…
Đó là Kiếm Chiêu cuối cùng của Thủy Hồng Kiếm Pháp, với thực lực của hắn mỗi lần thi triển xong đều phải tịnh dưỡng liên tục vài tuần…
“Thủy Mặc thiếu gia!”
Đám đồng đội hai mắt đỏ bừng nhìn thân ảnh bị thương trên bầu trời, không ai có ý định chạy trốn, trái lại càng thêm điên cuồng, liều mạng với đối thủ…
Trong lúc nhất thời Hải Tặc Cá Mập Đen trở nên bị động…
…
“Thủy Mặc này có chút ý tứ!” Tại nơi xa, Lạc Nam trong mắt xuất hiện một tia hân thưởng…
Có thể hy sinh bản thân để bảo vệ đồng môn, hành động này rất đáng ghi nhận, lại thêm khả năng kích thích sĩ khí, bất phàm vô cùng…
Mà tình cảnh tiếp theo càng là khiến tròng mắt Lạc Nam cấp tốc co rút lại…
…
Chỉ thấy Hắc Ngao ngửa mặt lên trời rống lớn:
“Thủy Mặc ngươi muốn chết!”
Đối thủ vậy mà nhân lúc hắn sơ hở tấn công thuyền viên của Cá Mập Đen, gây nên tổn thất thảm trọng… Hắc Ngao cảm thấy tức giận đến ruột gan phèo phổi đều lẫn lộn…
Nhìn Thủy Mặc đang bị thương, sát khí kinh khủng lan tỏa, Chùy Gai trong tay Hắc Ngao bá đạo nện mạnh xuống đầu Thủy Mặc…
Thủy Mặc không cam lòng chịu chết, dốc hết sức bình sinh còn lại của cơ thể, đột nhiên lộn một vòng trên không trung…
Vô số Thủy Hệ Linh Lực điên cuồng gia trì vào đôi chân hắn…
“Thủy Hồng Cước!”
Thủy Mặc gầm lên một tiếng, một cước đạp mạnh về Hắc Ngao, lực lượng như mang theo cơn sóng thần dữ dội…
ẦM…
Răng rắc…
Âm thanh va chạm truyền đến ầm vang, xương cốt đôi chân của Thủy Mặc nứt gãy, nhưng giúp hắn thành công bảo trụ một mạng…
Linh lực toàn thân Thủy Mặc triệt để cạn kiệt, từ không trung tự do rơi xuống…
Hắc Ngao bị đạp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sức lực vẫn còn rất nhiều, hai mắt đỏ bừng cầm lấy Chùy Gai trên tay, âm trầm cười nói:
“Hải Hồng Phái – Thủy Mặc, ngày hôm nay sẽ chết trên tay Hắc Ngao ta…”
“Phá Sơn Thạch!”
Hắn cấp tốc truy đuổi, Chùy Gai một lần nữa nâng lên…
“Không! Huhu”.
Đám đồng môn của Thủy Mặc nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao khóc lớn hết sức thê thảm, bất quá bị đối thủ tấn công, bọn hắn chỉ có thể bất lực chứng kiến thảm cảnh sắp diễn ra…
“Thủy Mặc ta chỉ đến đây thôi sao? Thật lòng xin lỗi tỷ tỷ! Để ngươi thất vọng rồi…”
Thủy Mặc thấy kẻ địch hung tợn lao đến, bản thân mình lại bất lực, nhẹ nhàng thở than một tiếng, mở to đôi mắt… hắn muốn lần cuối cùng được nhìn thấy biển cả bao la này…
“Chết!”
Hắc Ngao cười gằn dữ tợn, Chùy Gai hướng đầu Thủy Mặc nện xuống…
Dị biến nảy sinh…
ẦM ẦM ẦM…
Hết sức đột ngột…
Ba tia Lôi Đình màu tím xuất hiện từ xa, lấy thế bá đạo không gì cản nổi đánh vào Chùy Gai trong tay Hắc Ngao…
Phốc…
Chùy Gai bị đánh bay khỏi tay, Hắc Ngao cũng không khá hơn bao nhiêu, phun ra liên tục vài ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngửa đầu rống giận:
“Kẻ nào?”
Ngay cả vô số người đang chiến đấu kịch liệt cũng bị động tĩnh kinh người này thu hút, cả đám vô thức dừng tay…
Thủy Mặc ngơ ngác nhìn quanh…
Đáp lại tất cả, một âm thanh cuồng ngạo vang vọng đất trời truyền tới:
“Động đến người của Hải Hồng Phái, toàn bộ đều phải chết!”