Phần 4
Đối diện lốc xoáy màu đen của Liễu Thi Cầm, Băng Phong tay nắm chặt băng thương, vô biên vô tận Linh Lực ngưng tụ, Băng Thương sáng rực vùng trời…
Hắn tay cầm chặt thân Thương, một chân lùi về phía sau, thân thể làm ra tư thế ném…
Băng Phong thi triển vũ kỹ mạnh mẽ, linh lực trong người rút mạnh…
Tại đầu Băng Thương, một cơn bão băng cấp tốc xoay tròn…
Rốt cuộc, lực lượng ngưng tụ đến cực điểm…
“Băng Thương Bão Tố – Thiên Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ”.
Theo một tiếng thét dài, Băng Phong lấy đà, ném mạnh Băng Thương trong tay vụt qua không trung…
Ầm ầm ầm…
Cơn bão tuyết lạnh lẽo ngay đầu thương ngày một lớn lên, cuối cùng va chạm vào lốc xoáy màu đen của Liễu Thi Cầm…
Dạ Phong thể hiện sự đáng sợ của nó, không ngừng ăn mòn lực lượng Băng Thương Bão Tố mang lại…
Nhưng là một thiên cấp vũ kỹ, lại kết hợp với một kiện Địa Cấp Pháp Bảo, Băng Thương Bão Tố không phải yếu mềm, nó không ngừng từng chút từng chút xuyên qua Cơn Lốc…
Đến cuối cùng, Lốc Xoáy màu đen hoàn toàn tan biến, mà Băng Thương cũng mất hết lực lượng, nằm im trên mặt đất…
Băng Phong sắc mặt tái nhợt thu hồi Băng Thương về tay… Gương mặt ngưng trọng nhìn Liễu Thi Cầm…
Hai người lâm vào thế giằng co…
Mà lúc này, Phàm Tùng đã sắp không chịu đựng nổi Kim Ngân Song Xà siết chặt, cái lưỡi cũng thè ra ngoài…
“Đào Hoa Trận!” Một trận pháp như rừng hoa đột nhiên hình thành, đem thân ảnh Phàm Sơn vừa liều lĩnh thoát khỏi Nam Cung Uyển Dung bao phủ, tránh hắn cứu viện…
Hoa Ngọc Phượng ánh mắt kiêu ngạo, âm thầm nghĩ: “Lần này mình ra tay xem như báo đáp ân cứu mạng của các nàng!”
Tên Phàm Sơn nàng quả thật mạnh mẽ, bị Nam Cung Uyển Dung dùng Kim Châm đâm đến máu thịt be bét vẫn còn khỏe mạnh…
Bất quá bị bao phủ trong trận pháp của nàng, đừng hòng trốn thoát…
“Ưm ưm”.
Những tiếng khó nhọc từ miệng Phàm Tùng phát ra, hắn đã vào giai đoạn cuối của cuộc đời…
Rốt cuộc, Băng Dương không chần chờ nữa, nếu hiện tại có người chết thì sĩ khí bên hắn sẽ tan rã…
Thi triển Sương Băng Thuấn Ảnh, muốn âm thầm tiếp cận viện trợ Phàm Tùng…
“Xuyên Tinh Chỉ”.
Nhìn Xuyên Yếu Điểm bắt được thân ảnh của Băng Dương, Lạc Nam muốn điểm ra một chỉ…
Bất quá ngay lập tức, hai thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn…
Lạc Vũ, Ngự Hàn…
“Đi đâu? Hình như nhân số bên ngươi hơi hạn chế?” Lạc Vũ trêu tức nói…
Hai loại công kích hướng Lạc Nam vồ đến, chỉ muốn ngăn cản hắn cứu người mà thôi…
Bên phía Lạc Nam có ba nữ không rành chiến đấu, lại thêm Nam Cung Uyển Dung và Hoa Ngọc Phượng hợp lực mới ngăn cản được Phàm Sơn, vì thế khá bị động…
Mắt thấy Bạch Tố Mai sắp bị Băng Dương ám sát…
Lạc Nam hờ hững nhìn hai tên trước mặt, đột nhiên thân hình hắn biến mất…
Tốc biến…
Một lần nữa xuất hiện đã tiếp cận Băng Dương, Xuyên Tinh Chỉ bắn ra…
“Không được!” Băng Dương thốt lên một tiếng, mãnh liệt né tránh, từ bỏ việc đánh lén Bạch Tố Mai…
“Hự!”
Mà trong khoảnh khắc đó…
Rốt cuộc, theo một âm thanh mệt mỏi vang lên, Phàm Tùng triệt để tắt thở… Ngay cả lục phủ ngũ tạng trong người hắn cũng bị Kim Xà siết nát bấy…
Ngay cả cơ hội vứt Thẻ Bài cũng không có…
“Tha mạng!”
Một tiểu Nguyên Anh sợ hãi từ người hắn chui ra ngoài, muốn bỏ chạy…
Bạch Tố Mai cắn môi, cố nén cảm giác mệt mỏi, điều động Kim Xà Kiếm đem Nguyên Anh của hắn chém thành hai khúc…
Phàm Tùng vẫn lạc…
Tĩnh…
Thiên địa yên tĩnh đến cực hạn…
Vô số người sợ hãi nhìn nàng như một nữ sát thần…
Bạch Tố Mai mặc kệ tất cả, quay sang nhìn Lạc Nam nhoẻn miệng cười, như đợi hắn khen ngợi…
“Làm tốt lắm bảo bối!” Lạc Nam nhìn nàng thật lòng nói…
Bạch Tố Mai thỏa mãn, thân thể xụi lơ, thi triển Tinh Thần Biến khiến nàng tiêu hao quá nhiều…
Tu vi cấp tốc trở về Tứ giai sơ kỳ…
Diễm Điệp Tình hóa thành một làn gió, nâng đỡ Bạch Tố Mai trở về bên cạnh Mộc Quy…
“Khốn kiếp, Aaa, khốn kiếp!” Lạc Vũ giận dữ thét gào, chiến cuộc chỉ mới bùng phát không lâu, bên hắn đã chết một người…
Chuyện này như cái tát trực diện vào mặt mũi hắn, phẫn hận đến cực điểm a…
So với Lạc Vũ, vẫn còn một người có biểu hiện kinh khủng hơn…
Phàm Sơn…
Chỉ thấy hắn gương mặt ngơ ngác nhìn thi thể của Phàm Tùng, lại nhìn Bạch Tố Mai đang thong dong chữa thương…
Trên đôi mắt chảy hai hàng huyết lệ…
Bị Đào Hoa Trận vây nhốt khiến hắn không thể làm gì…
Rốt cuộc, trước ánh mắt của vô số người, một bình thủy tinh xuất hiện trong tay hắn…
Bên trong bình, một giọt máu đen tràn ngập khí tức táo bạo trôi nổi…
Phàm Sơn không thèm mở ra, ném toàn bộ bình ngọc vào miệng…
Cắn nát…
Nuốt trọn giọt máu kia vào người…
RỐNG…
Theo sau đó, một âm thanh như quái thú từ cơ thể hắn truyền ra…
Bầu không khí tại chiến trường bị sự hoang dã bao trùm…
…
Bên ngoài Bí Cảnh…
Nhìn thấy thi thể Phàm Tùng rơi xuống mặt đất chia năm sẻ bảy, vô số người chỉ cảm thấy hít thở không thông…
Đây là mạng người đầu tiên chết đi trong lúc khảo hạch lần này…
Lại là người của một Bát Cấp Thế Lực…
Nhưng đó chưa phải thứ khiến bọn hắn ngạc nhiên, thứ đáng để chú ý là cách mà Bạch Tố Mai giết người…
“Thứ Bạch Tố Mai sử dụng là gì? Sao lại có thể gia tăng thực lực khủng bố như thế?”
Đây là ý nghĩ trong đầu của vô số tu sĩ chứng kiến lúc này…
Đối với việc Phàm Tùng sử dụng Đan Dược tăng cao tu vi không phải chuyện hiếm lạ, dù sao thì người của Bát Cấp thế lực có một vài thủ đoạn phòng thân cũng là chuyện bình thường…
Hơn nữa sử dụng đan dược để gia tăng tu vi hầu hết sẽ để lại di chứng về sau, ảnh hưởng đến việc tu luyện, vì thế nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chẳng ai muốn sử dụng cả…
Nhưng Bạch Tố Mai thì lại khác, sau khi gia tăng tu vi, nàng chỉ thấm mệt mà thôi, nhìn qua sắc mặt chỉ hơi tái, chẳng ai hưởng gì đến căn cơ cả…
Trong lúc nhất thời, đám người đối với thủ đoạn của nữ nhân bên cạnh Lạc Nam ngày càng cảm thấy e ngại…
“Hẳn là một loại Bí Thuật nào đó!”
Bên trong không gian, một tên lão quái vật của Học Phủ đưa ra kết luận…
Lời nói của hắn được hầu hết người ở đây gật đầu, âm thầm động não, muốn nhớ lại xem toàn bộ Đại Lục đã từng xuất hiện qua Bí Thuật như vậy chưa…
“Đối với Bí Thuật gia tăng tu vi, tại Tinh Cầu này cũng không phải hiếm thấy, nhưng có thể gia tăng mà không để lại di chứng có hại thì hầu như chưa từng xuất hiện…” Một tên khác trầm giọng nói…
“Không thể có loại Bí Thuật đáng sợ như vậy tồn tại, chắc hẳn Bí Thuật này chỉ giới hạn tới một cấp độ nào mà thôi, cảnh giới càng lên cao sẽ không còn hiệu quả nữa!” Cuối cùng, đám lão quái chỉ có thể cho ra một kết luận như vậy…
Dù sao thì nếu ngươi là Độ Kiếp Kỳ Viên Mãn, lại sở hữu loại Bí Thuật có thể gia tăng tu vi, chẳng lẽ sẽ sánh ngang bán tiên, thậm chí chân tiên hay sao?
Chuyện này quá mức nghịch thiên, vì lẽ đó chỉ có thể đưa ra kết luận rằng Bí Thuật Bạch Tố Mai sử dụng không có công hiệu khi đạt tu vi cao…
…
Bên trong Bí Cảnh…
Khí thế của Phàm Sơn trở nên táo bạo đến cực điểm, trước ánh mắt của vô số người, da thịt chắc khỏe của hắn cấp tốc nứt ra… sau đó trở nên biến dị…
Lông lá bù xù, răng nanh và móng vuốt dài ra đến cực điểm, thân thể trở nên cao lớn gấp chục lần người thường, trở thành một thú nhân chính hiệu…
Thậm chí sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi, trông như ác quỷ…
“Giọt máu tên này uống vào là gì?” Không ít người sắc mặt ngưng trọng, từ trên người Phàm Sơn bọn họ cảm nhận được một áp lực vô hình…
“Là huyết mạch của Ma Cà Rồng, bất quá chỉ là một giọt mỏng manh mà thôi, chỉ duy trì được trong thời gian ngắn, mặc dù như vậy nhưng thực lực hắn tăng không ít đâu, công tử cẩn thận!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở…
“Ồ? Ma Cà Rồng!” Lạc Nam hơi kinh ngạc, tại Hải Châu Đại Lục có Tinh Linh Tộc, hiện tại trước mặt hắn lại xuất hiện Ma Cà Rồng…
Nhìn Phàm Sơn thành công biến thú, Lão Đại của Huyết Linh Tam Thánh Tử đang cùng Mộc Tử Âm giao thủ cười gằn thích thú…
Không ai biết rằng, giọt máu của Ma Cà Rồng kia là hắn lén lút đưa cho Phàm Sơn trước đó…
“Nhất Kích Tất Sát!”
Mộc Tử Âm nhân cơ hội đối thủ phân tâm, Tử Mộc Kiếm lóe lên, thi triển một kích chí mạng…
“Huyết Châu!” Lão Đại hoảng hốt vội đưa Huyết Châu ra đón đỡ, bất quá vẫn bị một kiếm trảm ngang bàn tay, rơi mất hai ngón, vết thương dữ tợn không sao khép lại được…
“Tiện nhân, dám đánh lén ta, đi chết!” Lão Đại giận dữ, điều động toàn lực phản công…
Mộc Tử Âm tự tin cười nhạt, ung dung đón đỡ…
…
Trước ánh mắt sợ hãi của đám người, Phàm Sơn gầm rú một tiếng dữ tợn, chợt hắn vươn đôi móng vuốt xé tan một góc Đào Hoa Trận…
“Bạo!”
Chứng kiến Đào Hoa Trận vậy mà bị thô bạo tàn phá, Hoa Ngọc Phượng đành yêu kiều quát một tiếng…
ẦM ẦM ẦM…
Trận pháp nhanh chóng nổ tung, toàn bộ lực lượng rơi vào cơ thể Phàm Sơn…
RỐNG…
Hắn gầm lên một tiếng đau đớn như dã thú…
Khói bụi tản đi, đám người trừng to mắt nhìn…
Chỉ thấy ngoài trừ vài vết thương và vết bỏng ngoài da, Phàm Sơn vẫn dữ tợn như cũ, thậm chí hắn càng thêm tức giận, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Tố Mai như cũ…
“Lực lượng của hắn lúc này đã sánh ngang Ngũ Chuyển Thể Tu!” Kim Nhi mở miệng nói…
Lạc Nam ngưng trọng gật đầu, sợ Phàm Sơn công kích Bạch Tố Mai, Xuyên Tinh Chỉ ngưng tụ nơi đầu ngón tay, nhắm ngay trái tim hắn bắn mạnh…
Vụt…
Phàm Sơn cảm nhận được nguy hiểm, vẩy đôi cánh thịt sau lưng né tránh…
Bất quá tốc độ của Xuyên Tinh Chỉ quá nhanh, dù không trúng vào tim cũng xuyên qua một bên cánh của Phàm Sơn, máu tươi chảy ròng…
Phàm Sơn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ như máu phẫn nộ nhìn Lạc Nam, hắn đã mất đi lý trí, lúc này mục tiêu của hắn đã là người vừa tấn công mình…
Hắn vụt mạnh đôi cánh thịt, móng vuốt sắc bén bao phủ.
Lạc Nam nhíu mày, định tiếp tục công kích Phàm Sơn Sơn…
“Chết đi cho ta!” Lạc Vũ quát lạnh, trên bầu trời cao, một tia lôi đình ầm ầm vang vọng, muốn đánh xuống đầu Lạc Nam…
Mà lúc này, Ngự Hàn nhìn con thú nhỏ đen tuyền trong lòng ngực, ánh mắt tràn ngập sát ý và liều lĩnh, đem nó ném ra ngoài…
“Ra đi yêu thú mạnh nhất của ta, để cả thiên địa rung rẩy dưới chân ngươi!”
Hống Hống Hống…
Ba tiếng thét dài vang vọng thiên không, con thú nhỏ cấp tốc biến lớn như một ngọn núi…
Chỉ thấy nó toàn thân thuần một màu đen, thân hình giống chó, lại có cái miệng rộng gần bằng toàn bộ cơ thể, bên trong tối đen như mực, nước dãi chảy dài như axit, ghê tởm vô cùng…
“Thao Thôn Cẩu, có một tia huyết mạch mỏng manh của thần thú Thao Thiết, thứ này không đơn giản đâu công tử!” Kim Nhi nghiêm túc hít một hơi…
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, Thao Thiết, loại quái thú này hắn nghe qua không ít lần…
Dù là kiếp trước hay kiếp này, đều có truyền thuyết về Thần Thú Thao Thiết…
Là một trong “Tứ Hung” thời đại thượng cổ, sánh vai cùng ba loại khác là Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ…
Thao Thiết là một thần thú tượng trưng cho sự Hung Ác và tham ăn, thấy gì ăn nấy, tượng trưng cho tham lam và dã vọng của muôn loài…
Nhân gian thường miêu tả về Thao Thiết: Miệng rộng, thân ngắn, hung ác, tham lam… vì thế nên thường được trang trí trên các bát ăn cốc uống ngày xưa nhằm nhắc nhở con người về việc ăn uống vô độ…
Không nghĩ tới con sủng vật nhỏ của Ngự Hàn lại có một tia huyết mạch của Thao Thiết…
Nhìn Thao Thôn Cẩu của mình bá đạo tuyệt luân, Ngự Hàn vội vàng lùi nhanh về phía sau, cất tiếng cười to sảng khoái:
“Giết hắn, ăn sạch hắn, cho hắn biết Ngự Thú Chiến Tông lợi hại như thế nào!”
Theo hiệu lệnh của Ngự Hàn, Thao Thôn Cẩu ngửa mặt lên trời hét dài, mở ra cái miệng rộng như chậu máu của mình, cấp tốc lao về phía Lạc Nam…
Trong lúc nhất thời, ba loại công kích mạnh mẽ nhằm vào hắn…
Lôi đình của Lạc Vũ…
Móng vuốt của Phàm Sơn…
Miệng rộng của Thao Thôn Cẩu…
Lạc Nam một chọi ba… nhưng vẫn bình tĩnh dị thường…
Hết sức đột ngột…
Giao Vương Kích xuất hiện trên tay…
Huyết Sắc Chiến Giáp, Huyết Sắt Chiến Ngoa bao trùm toàn thân…
Hắn vươn người nhảy lên…
RỐNG…
Theo một âm thanh ngạo thị quần hùng, một thân ảnh khổng lồ bao trùm trong biển lôi đình màu tím xuất hiện dưới thân Lạc Nam…
Hắn vừa vặn rơi trên lưng thân ảnh đó…
Lôi Đình vừa xuất hiện bao phủ toàn bộ thiên không, so với Lôi Đình của Lạc Vũ càng bá đạo hơn, càng hung hăng hơn, càng dữ tợn hơn…
Đối diện ba công kích khủng bố kia, một tia lôi đình màu tím từ không trung cấp tốc hàng lâm mà xuống…
Đem toàn bộ công kích của đối thủ đẩy lùi…
Lôi Đình của Lạc Vũ trực tiếp bị nghiền nát…
Phàm Sơn bị đánh bay ra ngoài…
Mà Thao Thôn Cẩu đem lôi đình màu tím vô tình nuốt vào trong miệng, đau đớn gầm lên một tiếng, kiêng kỵ vô cùng nhìn thứ vừa xuất hiện…
Dù sao nó cũng chỉ có một tia huyết mạch mỏng manh của Thao Thiết mà thôi, không phải Thần Thú chân chính nên không thể nuốt được vạn vật như Thao Thiết…
Lúc này, đám người mới ngỡ ngàng lấy lại tinh thần, nhìn Lạc Nam như một chiến thần trong áo giáp, cùng tọa kỵ oai phong đến cực điểm, như một tôn bá chủ trong cùng giai…
Thuần một màu lông trắng xen lẫn tử sắc hoa văn, đôi cánh ngạo nghễ vươn dài hàng dặm, thân sư tử đầu đại bàng, lôi đình lấp lóe toàn thân, linh hoạt bay lượn trên bầu trời, tứ chi lực lưỡng…
Tử Lôi Sư Bàng…
“Tử Lôi Sư Bàng? Loài dị thú này không phải đã duyệt tuyệt từ thời Thượng Cổ hay sao?” Ngự Hàn sắc mặt tái mét, không dám tin lẩm bẩm trong miệng…
Ngự Thú Chiến Tông có nghiên cứu về hầu hết chủng loại yêu thú từng xuất hiện trên đại lục…
Đối với Tử Lôi Sư Bàng hắn hiểu hơn ai hết, đây là Dị Thú lai giữa hai loài yêu thú hung mãnh có tiếng từ Thượng Cổ…
Lôi Đình Sư Vương và Tử Vũ Đại Bàng…
Ngự Thú Chiến Tông từng có giai đoạn bỏ ra vô số tài nguyên muốn lai tạo nên Yêu Thú này, để nó tái hiện thế gian nhưng không được…
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải, nhưng lại thuộc về kẻ địch của hắn…
Trong lúc nhất thời, Ngự Hàn ghen ghét đến phát cuồng, ngửa mặt lên trời gào rống:
“Giết hắn, ta muốn đoạt Tử Lôi Sư Bàng!”
Vô số nữ tử nhìn hình dạng oai phong cưỡi thú của Lạc Nam, ánh mắt trở nên mê ly, dù là Hoa Ngọc Phượng hay Nam Cung Uyển Dung cũng không ngoại lệ…
RỪ.
Hàn Sơn bị đánh bay, nhưng rất nhanh lại quay về, không biết sống chết đâm móng vuốt mạnh về Lạc Nam…
“Lạc Nguyệt Băng Chưởng – Nộ Lôi Oanh Thiên”.
Lạc Vũ nộ hống, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lạc Nam oai phong lẫm lẫm, lớn tiếng rít gào…
Theo sau đó, hai cánh tay hắn vươn lên, hai loại Linh Lực cấp tốc được ngưng tụ, hình thành hai loại Thiên Cấp Vũ Kỹ mạnh mẽ cùng một lúc…
Một tay Băng, một tay Lôi…
Mang theo thế công bá đạo, nghiền ép vỗ xuống hướng Lạc Nam…
Không thể không nói thiên phú của tên này quả thật kinh khủng, đổi lại thiên tài bình thường không phải đối thủ của hắn…
Mà Thao Thôn Cẩu cũng bình phục vết thương, một lần nữa hé ra cái miệng rộng, chỉ là lần này nó không hút vật chất, trái lại ngưng tụ thành một quả cầu hắc ám khổng lồ, mang theo lực lượng hủy diệt hết sức khủng bố…
Lại một lần nữa, ba kẻ thù mạnh nhất hiện trường dồn toàn lực tấn công Lạc Nam…
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
Đối với ba loại công kích cùng lúc tiến đến, Lạc Nam ngồi trên lưng Tiểu Sư cười gằn một tiếng, Giao Vương Kích trong tay quét ngang một cách thô bạo…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam bị chấn động hai tay tê dại, Tiểu Sư bị lực đạo mạnh mẽ ép phải liên tục lùi về phía sau…
Mà đối diện với hắn, Lạc Vũ, Hàn Sơn, Thao Thôn Cẩu bị văng mạnh ra ngoài, chật vật đứng dậy…
“Làm sao có thể? Làm sao mạnh như vậy? Kẻ từng là phế vật này tại sao lại mạnh như vậy? Rốt cuộc là sao?” Lạc Vũ nhìn hai cánh tay be bét máu của mình, hai loại Thiên Cấp vũ kỹ cùng lúc thi triển là một trong các công kích mạnh nhất của hắn, lại liên thủ cùng hai đồng bọn mạnh mẽ, nhưng lúc này lại bị Lạc Nam đẩy lùi…
Hắn sao có thể không cảm thấy khó tin? Trong lúc nhất thời cảm thấy ghen ghét đến cực điểm… phế vật này nhất định đạt được một cơ duyên nghịch thiên nào đó mới thay đổi vận mệnh một cách kinh khủng như vậy…
Nếu giết được Lạc Nam, toàn bộ cơ duyên đó sẽ thuộc về hắn… trong mắt Lạc Vũ xuất hiện một tia tham lam, cùng lúc đó là một tia tà ác như ẩn như hiện…