Phần 47
Bên trên sân khấu…
Thành Bích và Bảo Kiều nhoẻn miệng cười nhìn Lạc Nam, đối với lời nói tôn trọng quy tắc của Đa Bảo Các của hắn rất được lòng các nàng…
Thành công nhận Lục Ngọc Bảo Đỉnh, Lạc Nam quay người nhìn Bạch Y tu sĩ đang lúng túng cười nói:
“Vị đạo hữu này, ta đối với Đan Đỉnh của ngươi khá hứng thú, ngươi có thể lên Sân Khấu… Pháp Bảo Mộc Hệ ta vẫn còn…”
Nói xong, hắn xoay người đi xuống…
Bạch Y tu sĩ mừng rỡ như điên, Lạc Nam vừa mới đặt chân, hắn đã bay đến sân khấu rồi…
Không đợi Thành Bích và Bảo Kiều ra hiệu, tên này vội vàng móc ra một tôn Hắc Đỉnh, toàn thân thuần một màu đen tuyền, còn có ba cái đầu sói phân biệt ở các góc tru lên…
“Tam Lang Vương Đỉnh – Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, được luyện từ xương cốt của Địa Ngục Lang Vương, vô kiên bất toái, có thể luyện chế đan dược Linh Cấp…”
Bạch Y Tu Sĩ mặc dù không phải Luyện Đan Sư, nhưng đối với vật mình đạt được tìm hiểu hết sức rõ ràng, vội vàng giới thiệu công dụng của Đan Đỉnh…
Lạc Nam con mắt tỏa sáng, không nói không rằng dùng một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm khác là Mộc Linh Châu, có tác dụng tương tự với Không Mộc Bình tiến hành trao đổi…
Bạch Y Tu Sĩ gọn gàng dứt khoát hoàn thành giao dịch, lúc này biết điều cúi người trước Thành Bích cùng Bảo Kiều chân thành nói:
“Lần này quả thật xấu hổ, sau khi Lễ Hội kết thúc tại hạ sẽ đến Đa Bảo Các nói lời xin lỗi…”
Bảo Kiều và Thành Bích tạm chấp nhận gật đầu, có thể như vậy đã là kết quả tốt nhất…
Bạch y tu sĩ không hề biết rằng, chỉ xém chút nữa hắn đã bị Hợp Thể Kỳ ra tay rồi… có thể nói quyết định của Lạc Nam cứu hắn một lần…
Trong lúc nhất thời, Lạc Nam một lần nữa thể hiện độ đại phú hào của mình, đổi cùng lúc hai tôn Thiên Cấp Đan Đỉnh…
Lần trước tên này đổi hai loại Thiên Cấp Vũ Kỹ đám người còn tưởng hắn là gian thương đầu cơ trục lợi tàn trữ Dưỡng Nhan Đan, hiện tại người ta vậy mà một lần móc ra hai Thiên Cấp Pháp Bảo đổi lấy hai Đan Đỉnh…
Trong lúc nhất thời, vô số người bắt đầu đoán già đoán non thân phận của hắn…
Một số người còn khẳng định rằng Lạc Nam nhất định là Luyện Đan Sư…
…
“Đổi cùng lúc hai tôn Đan Đỉnh? Người này thừa Thiên Cấp Pháp Bảo đến thế sao?” Ái Tâm mở đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm, không biết nói gì cho phải…
Bà lão bên cạnh nàng nhún vai bất đắc dĩ, không biết phải trả lời thế nào…
Tại một góc quảng trường, ba thân ảnh đen tuyền ngồi cùng một chỗ, tiến hành truyền âm:
“Khặc khặc… tên này thật có tiền a… ngay cả ta cũng cảm thấy ghen ghét…”
“Sau lần này nhất quyết phải điều tra hắn, không thể tra ra thân phận hắn thì điều tra mặt nạ của hắn, y phục của hắn… he he”.
“Hắc hắc, Đảo Bóng Đêm chúng ta từ lâu chưa có con mồi béo bở như vậy…”
Bọn hắn chính là ba tên trưởng lão của Đảo Bóng Đêm, hiển nhiên với lòng tham của thế lực này, kẻ giàu có như Lạc Nam trở thành mục tiêu số một…
Bất quá có thể điều tra được không lại là một chuyện khác…
…
Ở một nơi khác của khán đài, hai thân ảnh một già một trẻ ẩn sau lớp áo choàng và mặt nạ màu thiên thanh, khí tức thu liễm đến cực hạn…
“Phụ thân… người này liệu có phải thuộc Đan Cốc không? Chỉ có Đan Cốc mới giàu có và ham muốn Đan Đỉnh như vậy?”
Người trẻ tuổi quan sát Lạc Nam lên tiếng, hắn là một nam tử anh tuấn có đôi mắt lam sáng ngời, đồng thời cũng là nhân vật xếp hạng thứ 5 trên Bách Linh Bảng – Hải Mệnh, một thiên tài nổi bật của Hải Cung – Cửu Cấp Thế Lực tại Hải Châu Đại Lục…
“Tiểu Mệnh ngươi nói có lý! Chỉ có Đan Cốc mới có thể cùng một lúc xuất ra 15 viên Dưỡng Nhan Đan, bất quá Đan Cốc không có thói quen làm việc rêu rao như vậy a…”
Ngồi cạnh Hải Mệnh là một lão già râu trắng – Hải Vô, Nhị trưởng lão của Hải Cung, có tu vi Luyện Hư Viên Mãn cường giả…
Hải Cung bọn hắn là một Cửu Cấp Thế Lực, Thiên Cấp Pháp Bảo có không ít, nhưng nếu muốn xuất ra cùng một lúc hai kiện như vậy phải cân nhắc hết sức kỹ lưỡng, mà người kia hầu như không có bâng khuâng gì…
Đan Cốc trong miệng bọn hắn là một thế lực thần bí trên Tinh Cầu, toàn bộ thế lực do Luyện Đan Sư tạo thành, chỉ có Bát Cấp Thế Lực trở lên mới có tư cách nhận biết thành viên của Đan Cốc…
Nếu nói Thất Sát Giáo chuyên về ám sát, Ngự Thú Chiến Tông chuyên về ngự thú, Thiên Cơ Điện chuyên về bói toán dò xét thiên cơ, thì Đan Cốc chính là thế lực chuyên về Luyện Đan…
Nghe nói Cốc Chủ của Đan Cốc còn là khách khanh trưởng lão tại Đa Bảo Các… bất quá đây chỉ là tin đồn, chưa có người xác thực…
Mặc dù như vậy nhưng độ giàu có của Đan Cốc không cần bàn cãi, bọn hắn không tranh đấu cướp đoạt, không thu nạp lãnh thổ… chỉ ngồi ở nhà trồng dược và luyện đan cũng có thể dùng tiền đè chết người…
…
Lạc Nam đương nhiên không biết vô số kẻ đoán già đoán non thân phận của hắn, tên này vừa về chỗ ngồi đã cười hề hề nhét hai tôn Đan Đỉnh vào tay Tiêu Thanh Tuyền, ân cần truyền âm nói:
“Ta tặng hai đỉnh cho nàng sử dụng, thích cái nào dùng cái đó, chán cái này thì dùng cái kia… về phần sư phụ nàng sau khi thành công đúc lại thân thể, ta sẽ mua thêm cho các nàng luyện…”
Tiêu Thanh Tuyền dáng người nhẹ rung, mắt đẹp rơm rớm, ngay cả sư phụ nàng cũng trầm mặt không nói…
Nâng niu hai tôn Đan Đỉnh như bảo vật vô giá, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve, cuối cùng mới luyến tiếc thu vào Nhẫn Trữ Vật…
Lạc Nam đã đem nhẫn lấy được từ Cự Phách Thiên đưa cho nàng dùng, hắn có nhẫn Hắc Lâu và Trọng Nhẫn của Trọng Vô Danh là đủ…
Một màn này rơi vào mắt toàn trường, cả đám một lần nữa xoa xoa mắt mình xem có nằm mơ hay không…
Tên này một lần mua hai Thiên Cấp Cực Phẩm bảo đỉnh là để tặng người khác? Ta xxx, có để người khác sống hay không?
“Người được tặng đỉnh nhất định là nữ nhân!” Thành Bích và Bảo Kiều liếc nhau, nhìn bên ngoài Tiêu Thanh Tuyền thấp hơn Lạc Nam một cái đầu… không khó nhận ra là nữ…
Lúc này lại có người khác xuất hiện trên sân khấu, giao dịch vẫn tiếp tục diễn ra…
“Lạc Nam ca ca thật xấu, mua quà cho Tuyền tỷ tỷ mà không mua cho Nương Khanh tỷ tỷ cùng Nhã tỷ tỷ…” Co chân ngồi trên ghế, tiểu nha đầu Á Nhi u oán truyền âm vào tai bốn người…
Thủy Nương Khanh cùng Cơ Nhã nhìn nhau lắc đầu, nha đầu này thật tinh quái, muốn quà thì nói thẳng ra, còn mượn các nàng làm bia đỡ đạn…
“Xú nha đầu muội thích gì cứ nói, ca ca ta không keo kiệt đâu nha… về phần các nàng cũng vậy… hiếm có dịp như hiện tại, phải vơ vét phần lớn thứ tốt của Hải Châu Đại Lục xem như kỷ niệm…” Lạc Nam ung dung cười…
“Ca ca đúng là đại phú hào, có muốn bao nuôi Á Nhi hay không?” Tiểu nha đầu sáng rực hai mắt như mặt trời bé con, kéo lấy bàn tay hắn…
Phốc…
Lạc Nam xém chút nữa phun một ngụm ra ngoài, ngay cả tam nữ cũng ném cho hắn ánh mắt sắc bén hình viên đạn như muốn hỏi: “Ngươi dám gật đầu thử xem?”
“Không được, ca ca không có hứng thú với tiểu hài tử như muội…” Lạc Nam dở khóc dở cười xoa đầu Á Nhi…
“Hừ, người ta đã mười một tuổi rồi…” Á Nhi thở phì phò, cố gắng nâng lên bộ ngực mới nhú của mình…
Thấy Lạc Nam vẫn một dạng bình thản, tiểu nha đầu giận đến nghiến răng ken két… bàn tay nhỏ siết chặt, quyết định ném ra át chủ bài cuối cùng:
“Ta không được thì mẫu thân thay thế… nàng là đệ nhất mỹ nhân Hải Châu đấy, ca ca ngươi dám nuôi hay không?”
…
“Bao nuôi mẫu thân của muội?”
Lạc Nam khóe miệng co quắp, bởi hắn cảm nhận được có ba luồng sát khí như có như không đang lượn lờ, còn ai nữa ngoài ba sư tử hà đông đang ngồi bên cạnh…
“E hèm!”
Ho khan một tiếng, bỏ chuyện bao nuôi sang một bên, hắn đành phải đánh trống lảng:
“Mẫu thân muội đẹp cỡ nào? Nhã tỉ, Khanh Tỷ hay Tuyền tỷ của muội đều là tuyệt đại giai nhân trong lòng ta, dám ở trước mặt các nàng xưng đệ nhất mỹ nữ hả? Đúng là tiểu nha đầu chưa trải sự đời…”
“Hừ, đến thời điểm nhìn thấy mẫu thân, ca ca đừng chảy nước bọt là được…” Á Nhi thấy gia hỏa này không tin lời nàng nói, tức giận hừ một tiếng quay đầu sang nơi khác…
Tam nữ mỉm cười hài lòng, thầm nghĩ xem như chàng biết điều…
Các nàng cũng không coi lời của Á Nhi là chuyện gì to tát, một tiểu hài tử mà thôi, trong mắt nàng mẫu thân đẹp nhất thế gian cũng không phải chuyện gì lạ…
Bất quá Lạc Nam lại tò mò, không nhịn được truyền âm cho Thủy Nương Khanh và Cơ Nhã hỏi:
“Tại Hải Châu có nữ nhân được xưng đệ nhất mỹ nữ không?”
Hai nữ liếc nhau, trầm ngâm suy nghĩ một chút đành phải lắc đầu…
Các nàng cũng là tiên tử trong mắt vô số nam nhân, bất quá còn chưa dám nhận là Đệ Nhất Mỹ Nữ…
Hải Châu diện tích bao la, không cách nào đo đếm, dân số vô kể, lại thêm chủng tộc đa dạng, mắt thẩm mỹ của mỗi nơi có sự khác nhau, làm sao có thể được xưng Đệ Nhất Mỹ Nữ?
Ví như trong mắt Ải Nhân Tộc, nữ nhân càng lùn càng đen được xem là càng xinh đẹp…
Làm sao chinh phục được tất cả thẩm mỹ quan của toàn tộc?
Lạc Nam cũng chỉ hỏi thăm một chút mà thôi, cũng chẳng thể xem là thật, bất quá trong lòng thầm nghĩ Hải Châu Đại Lục có truyền thống chung hay sao? Thủy Mặc bán tỷ tỷ cho hắn, hiện tại nha đầu này bán luôn mẫu thân… thật hết chỗ nói…
…
Lại thêm ba ngày trôi qua…
Vô số giao dịch diễn ra liên tục, số lượng vật phẩm và độ quý giá có thể khiến bất kỳ một thế lực nào thèm nhỏ dãi…
Trước ánh mắt mong đợi của tiểu nha đầu Á Nhi, Lạc Nam thành công dùng một kiện Thiên Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo đổi cho nàng Trầm Hương Quả, một loại Linh Quả quý hiếm giúp người ăn vào toàn thân thơm ngát tự nhiên, có thể thu phóng mùi thơm theo ý muốn… quan trọng là khả năng này sẽ theo ngươi cả đời, rất được lòng nữ nhân…
Đối với độ giàu có của Lạc Nam không ai xa lạ nữa, chẳng cảm thấy có gì ngoài ý muốn… mặc kệ tên này muốn đổi gì thì đổi…
Chỉ là lòng tham niệm của nhiều tên đã không ức chế được, cả đám quyết định dù chỉ có một cơ hội nhỏ cũng phải cướp đoạt tài sản khi hắn rời khỏi…
“Tiểu Nam, thứ đó thiếp muốn!” Nhìn một kiện Lôi Đình Trường Thương Thiên Cấp Cực Phẩm nằm trên sân khấu, Thủy Nương Khanh nắm lấy bàn tay hắn…
Nàng vốn là mỹ nữ cá tính, nếu đã quyết định theo người đàn ông này, sẽ không e lệ hay khách khí với hắn làm gì… huống hồ nàng mạnh lên không phải vì hắn chinh chiến sao?
“Nàng là Luyện Hư Kỳ rồi, dùng hàng Thiên Cấp không xứng… ta đã chuẩn bị một kiện Linh Cấp trước đó rồi…”
Lạc Nam cười tủm tỉm nói, ngón tay thích thú gảy gảy bàn tay mềm mịn của nàng… trong lần mua đám vật phẩm trên Cửa Hàng May Mắn để tham gia Lễ Hội, hắn có mua được một Linh Cấp Trường Thương rất phù hợp với nàng…
“Đáng ghét, làm sao không nói sớm?” Thủy Nương Khanh trong lòng như được nếm mật, dẹp bỏ kiện Thiên Cấp trên sân khấu ra sau đầu, tựa đầu lên vai hắn…
“Hừ, làm cái gì vậy…” Bảo Kiều và Thành Bích liếc thấy tình cảnh này, âm thầm mắng một tiếng…
Các ngươi hết chỗ yêu đương sao? Nơi thanh thiên bạch nhật hai cái người thần bí đeo mặt nạ tựa đầu vào vai nhau? Cảnh tượng quá mức kỳ quái…
…
Lại một ngày thời gian qua đi…
Toàn bộ người đều cảm thấy hài lòng, dù có người chưa đổi được đồ tốt nhưng chỉ cần được chứng kiến vô số vật phẩm bất phàm để mở mang kiến thức đã là tài sản quý giá rồi…
Trên sân khấu lúc này là một nữ nhân hình dạng mập mạp mặc y phục lộng lẫy, gương mặt được che lại bằng một lớp lụa mỏng huyền ảo, nhìn qua chẳng ai thấy diện mạo của nàng…
Nàng là một Luyện Hư Viên Mãn…
Một số người có kiến thức khóe miệng giật giật, nữ nhân mập này là một trưởng lão có danh tiếng khá thịnh của Thủy Thiên Tông, chính là người của Cửu Cấp Thế Lực a, y phục trên người nàng ai ai cũng biết, hành vi che mặt chẳng qua vì đáp ứng quy tắc Đa Bảo Các mà thôi…
Hiển nhiên là một Luyện Hư Viên Mãn cùng bối cảnh mạnh mẽ, nàng tự tin không ai dám chặn cướp mình…
“Nữ nhân này tên Thủy Khả, là Nhị Trưởng Lão của Thủy Thiên Tông đấy…” Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh cũng nhận ra, mở miệng nói…
“Họ Thủy nữa sao?” Lạc Nam hỏi…
“Tại Hải Châu Đại Lục, người mang hai họ Thủy và Hải là nhiều nhất…” Cơ Nhã nhoẻn miệng cười nói…
Thủy Nương Khanh gật đầu đồng ý…
Lạc Nam gật đầu, việc trùng họ là bình thường, chẳng qua bên cạnh có Thủy Nương Khanh mang họ Thủy khiến hắn quan tâm một chút mà thôi…
Đám người bắt đầu tò mò, không biết với thân phận của nàng sẽ cho ra thứ đồ quý già gì…
Thủy Khả không dây dưa dài dòng, bàn tay núc ních thịt nhẹ nhàng nâng lên, ánh sáng lấp lóe…
Một nhánh Lông Vũ màu thiên thanh tung bay trong gió, ẩn chứa khí tức viễn cổ tang thương tác động vào mỗi người…
Vù vù vù…
Lông Vũ vừa ra, Phong linh khí từ bốn phương tám hướng tập trung mà đến, cường độ nồng đậm thậm chí vượt qua hai kiện Pháp Bảo trước đó của Lạc Nam…
Hít…
Không ít người sắc mặt nghiêm túc…
“Công tử, thử đó nhất định phải đạt được…” Âm thanh gấp gáp của Kim Nhi truyền thẳng vào tai Lạc Nam…
Ánh mắt hắn co rụt lại, cảm giác quen thuộc khi nhìn nhánh lông vũ kia nồng đậm đến cực điểm…
Có thể mang đến khí tức viễn cổ chỉ có thể chứng minh một điều, đây là vật từ thời viễn cổ còn sót lại…
Mà viễn cổ là thời đại thịnh vượng nhất của Tinh Cầu, những thứ còn sót lại có thể tầm thường sao?
Thủy Khả vuốt ve sợi lông vũ trên tay, trong mắt thoáng hiện một tia không bỏ, thứ này nàng đã mang theo từ lâu bởi vì yêu thích, nhưng nó lại không giúp ít gì cho nàng, bởi nàng là tu sĩ Thủy thuộc tính, mà nhánh Lông Vũ này chính là Phong thuộc tính…
Hít sâu một hơi, Thủy Khả trầm thấp mở miệng:
“Chắc hẳn chư vị có người nhận ra đây là Lông Vũ của một yêu thú nào đó từ viễn cổ… không sai, nó là Lông Đuôi của Thần Thú Thanh Loan ẩn chứa Phong thuộc tính, thiên chân vạn xác…”
Ầm…
Lời nói dẫn đến ngàn cơn sóng lớn ngập trời, lần này nhịp tim đập của tu sĩ Phong hệ trở nên dồn dập hơn bao giờ hết…
Lông Đuôi của Thần Thú, dù không cần Thủy Khả nói thì họ cũng biết công dụng kinh khủng của nó…
Có thứ này bên người, khả năng cảm ngộ của tu sĩ đối với Phong hệ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tốc độ thu nạp Phong Linh Lực gia tăng nhiều lần…
Chưa kể Lông Vũ của Thần Thú còn là nguyên liệu cấp cao nhất để luyện chế Pháp Bảo, nếu vào tay Luyện Khí Sư như tộc trưởng Ải Nhân Tộc, luyện thành Chân Cấp là chuyện hết sức bình thường…
“Có thứ này, tốc độ ấp trứng của tiểu gia hỏa kia sẽ nhanh hơn…” Lạc Nam ánh mắt lóe sáng, bản thân hắn cũng kích động, bất quá áp chế trong lòng mà thôi…
Quả trứng còn ấp trên đỉnh Cung Đình Thụ còn quá lâu để nở, theo lời của Kim Nhi, vài chục năm nữa còn là ngắn hạn…
Bởi Thần Thú đều là vật nghịch thiên, một khi nở ra thường mạnh mẽ hơn vô số loài trong cùng cấp bậc, chỉ có Thần Thú mới có thể đối kháng Thần Thú…
Tuy nhiên có ưu luôn phải có khuyết, thời gian phát triển của Thần Thú dài đẳng đẳng, một tiểu thần thú đến thời điểm trưởng thành trải qua vô số năm…
Quả trứng trên đỉnh kia mặc dù không phải Thần Thú chân chính, nhưng có huyết mạch của Thanh Loan rất nồng đậm, thời gian ấp nở dài là hiển nhiên…
Lúc này Lạc Nam mới hiểu vì sao Kim Nhi buộc mình phải có được thứ này, dù nàng không nói hắn cũng không thể bỏ qua…
Trong mắt người khác Lông Vũ này chỉ dùng để tu luyện và luyện pháp bảo… nhưng nếu vào tay hắn, đó chính là nguyên liệu để bồi dưỡng một thần thú trong tương lai…
Giá trị không thể đo lường được…
Cơ Nhã tam nữ cũng biết sự tồn tại của quả trứng Thanh Loan đó, dùng ánh mắt cổ vũ Lạc Nam…
“Đúng thật là Lông Vũ của Thanh Loan! Mặc dù chưa từng có ai diện kiến thần thú này, nhưng dựa vào cổ tịch ghi chép các loại đặc điểm và độ ảnh hưởng đối với Phong Thuộc Tính, chất lượng hoàn toàn được đảm bảo…” Một lão già râu tóc bạc trắng không biết khi nào đã xuất hiện trên sân khấu, trầm ngâm quan sát Lông Vũ mở miệng nói…
“Thưa các vị, đây chính là Ung đại sư, chuyên gia giám định các loại vật phẩm của Đa Bảo Các…” Bảo Kiều chỉ vào lão già mở miệng giới thiệu…
Toàn thể quảng trường gật đầu, có nhận xét của Chuyên Gia, lai lịch Lông Vũ này xem như đảm bảo không thể nghi ngờ…
Thủy Khả thấy đồ của mình được khẳng định, mở miệng yêu cầu:
“Ta muốn dùng Lông Vũ này đổi lấy một Linh Cấp Thủy Hệ Pháp Bảo có tính công kích… các vị cứ ra giá…”
Nghe lời nói của nàng, đám người lâm vào trầm mặt…
Mặc dù biết yêu cầu này không quá đáng chút nào, nhưng để bỏ ra một kiện Linh Cấp không phải điều ai cũng làm được… huống hồ còn là Linh Cấp có thể công kích… Gia tăng chiến lực lên nhiều lần…
Linh Cấp, dù ở bất kỳ thế lực nào cũng là hàng quý giá bậc nhất… xem là bảo vật trấn phái, người có được Linh Cấp thân phận không hề đơn giản…
“Vị đạo hữu này, có thể hạ thấp yêu cầu được không? Lão phu sẵn sàng bỏ ra Thiên Cấp Cực Phẩm pháp bảo để đổi Lông Vũ Thanh Loan…” Một thân ảnh đứng dậy mở miệng, giọng nói khàn khàn chứng tỏ tuổi tác đã cao của hắn…
“Hừ, Thiên Cấp lão nương không thiếu, ai mà thèm của ngươi?” Thủy Khả cười lạnh khinh miệt, muốn dùng Thiên Cấp đổi Lông Thần Thú? Cho rằng nàng ngốc sao?
“Ngươi…” Lão già tức giận quát: “Để ta xem có thằng ngốc nào dùng Linh Cấp đổi Lông của ngươi…”
“Linh Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo – Vô Thủy Kiếm, thủy như vô thủy, vô thủy như thủy, vạn thủy đều là kiếm… ta dùng nó để đổi Lông của đạo hữu…” Một âm thanh vang lên chẳng khác nào cái tát vỗ vào mặt lão già vừa rồi, người lên tiếng hiển nhiên là Lạc Nam…
Bàn tay tên này đột ngột khẻ vẩy, vô số Thủy Linh Lực cấp tốc hình thành một thanh Thủy Kiếm, không gian xung quanh thân kiếm đang cấp tốc lan tràn từng làn nứt vỡ đen nhánh…
“Vị huynh đệ này, có thể nói rõ thêm một chút công dụng của Vô Thủy Kiếm không?” Thủy Khả ung dung nhìn Lạc Nam, hiển nhiên một kiện Linh Cấp Hạ Phẩm chưa làm nàng quá mức hài lòng…
Dù sao đường đường là trưởng lão Cửu Cấp thế lực, ánh mắt rất cao đấy…
Lạc Nam lắc đầu, lười nói nhảm cùng nàng, bàn tay tiếp tục đảo qua… Vô Thủy Kiếm biến mất…
Thay vào đó là một kiện Thủy Phiến (Quạt), từ tốn nói:
“Phân Hải Phiến – Linh Cấp Trung Phẩm, một quạt vừa ra ngay cả biển cả cũng có thể chia cắt…”
“Đổi!” Thủy Khả không do dự gật mạnh đầu, nếu Lạc Nam đã hào phóng như vậy, bản thân nàng thân là người có địa vị cũng sẽ không tiếp tục kỳ kèo…
Trong ánh mắt muốn lòi ra của đám người, một giao dịch khủng bố hoàn thành…
Việc Lạc Nam trong cùng lúc xuất ra hai kiện Linh Cấp đã khiến đám người triệt để chết lặng, chẳng thể nói thêm gì nữa…
Ý niệm cướp của giết người mãnh liệt hơn bao giờ hết…
Dù sau lưng người này có là Cửu Cấp thế lực cũng không thể ngăn cản tham niệm trong lòng bọn họ…
Lạc Nam không quan tâm, hắn chỉ biết Điểm Danh Vọng đang không ngừng vùn vụt tăng lên, mặc kệ sự đời…
Đem Lông Vũ thu vào, trở về vị trí…