Phần 268
Trong cùng ngày, Chiến Tiên Thuyền bay vọt ra khỏi Hải Vực Tinh…
Trên thuyền gồm có Bồng Lai Tiên Sứ, ba vị Đảo Chủ, Bồng Lai Ngũ Tiên xuất động tứ tiên Đạm Đài Uyển, Hoàng Y Thiền, Mộ Sắc Vy, Vân Tu Hoa…
Hàng ngũ đệ tử do Địa Ngọc Huyền dẫn đầu, mang theo năm mươi Tiên Vương nữ đệ tử tham dự chiến cuộc.
Mỗi một người đều được Lạc Nam trang bị tận răng Vương Cấp Pháp Bảo, các loại Đan Dược, dung dịch do Bất Tử Thụ luyện thành cũng còn vài bình…
Có thể nói, Bồng Lai Tiên Đảo không ra trận thì thôi, một khi ra trận sẽ được bảo toàn chu đáo, đây là điều mà hiếm thế lực nào có thể làm được.
Ở lại Đảo lúc này do Ỷ Vân, Thiên Vô Ảnh, Kiều Tố Tố và một nửa nữ đệ tử ở lại tọa trấn, đề phòng có kẻ nhân cơ hội lẻn vào gây sự.
Cộng với Liễu Tú Quyên âm thầm trợ giúp, Lạc Nam cũng tạm thời yên tâm.
Không một ai nhìn thấy, ngay lúc Chiến Tiên Thuyền rời đi, thân ảnh đen kịch của Chấp Pháp Săn Ma đã hạ xuống Liệt gia, sau lưng của hắn… ba tôn Hắc Y Nhân như u linh đi cùng, không có một chút khí tức.
Liệt gia không hề hành động rầm rộ, trái lại chỉ cử các Tiên Tôn trong gia tộc, như quỷ mị xé rách hư không hành tẩu, điệu thấp đến cực điểm.
“Lần này phải một mẻ hốt gọn!” Chấp Pháp Săn Ma liếm liếm khóe môi sau lớp mặt nạ, nở nụ cười u ám.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Chiến Tiên Thuyền lao vọt mà đi, Lạc Nam nhìn mấy nữ hỏi:
“Đánh Dạ Ảnh hay Lưu Quang trước?”
“Dạ Ảnh!” Âu Dương Thương Lan đáp: “Hai tinh cầu bọn chúng có Truyền Tống Trận qua lại, đánh một cũng giống như hai, Dạ Ảnh cách chúng ta gần hơn!”
Tinh không rộng lớn mênh mông, Chiến Tiên Thuyền lướt ngang hàng hà các vì sao, hướng Dạ Ảnh Tinh một đường đâm thẳng.
Mà từ Dạ Ảnh Tinh, ba kiện chiến thuyền cũng phi tốc bay thẳng lên, trực chỉ Hải Vực Tinh.
Ai cũng hiểu chiến đấu cấp bậc này, Ngọc Tiên dù có mang theo cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.
Chiến trường này là thuộc về Vương và Tôn, mà mấu chốt ở trong đó chính là Tôn.
Chỉ cần cao tầng Tiên Tôn đôi bên phân ra thắng bại, như vậy kết cục xem như đã định.
Bảy ngày hành tẩu trong tinh không…
“Đó là? Chiến Thuyền của Bồng Lai Tiên Đảo?”
Rốt cuộc, hai cổ lực lượng vốn định tiến đánh lẫn nhau chạm mặt giữa tinh không.
Ý tưởng lớn gặp nhau, đôi bên mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ồ? Xem điệu bộ, nếu chúng ta không chủ động tiến công, hiện tại đã bị người ta xem là con mồi à nha, khanh khách!” Thục Phi yêu kiều cười nói.
“Lưu Vũ, và Huyền Dạ Dũng, ta muốn chiến cả hai!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt lẫm liệt.
“Đại tỷ quá tham lam, Manh Manh cũng muốn đánh!” Đình Manh Manh bĩu môi, hình dáng nhỏ nhắn nhảy vọt lên mũi Thuyền, hướng về phe cánh của kẻ thù nãi thanh nãi khí quát:
“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng… các ngươi muốn đi qua lột xuống Nhẫn Trữ Vật!”
Nghe lời nói của nàng, một đám nữ nhân Đảo Bồng Lai cười khúc khích.
“Không ngờ có đến bốn Tôn giả, chẳng trách dám hung hăng càn quấy như vậy!” Ám Lãnh đảo mắt qua Âu Dương Thương Lan, Thục Phi, Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh nói chuyện.
“Đã sớm nghe nói thiên phú chiến đấu của Bồng Lai rất mạnh, có bốn Tôn giả với hơn năm mươi Tiên Vương, không thể xem thường!” Nhị Trưởng Lão Lưu gia ánh mắt nghiêm túc.
“Hừ, bốn Tôn giả thì đã sao? Bên chúng ta có 25 vị Tiên Tôn, chẳng lẽ sợ các nàng?” Quang Thắng không cho là đúng.
Năm cái Địa Cấp Thế Lực, mỗi một nhà xuất động năm Tiên Tôn từ thấp đến cao, có thể nói là đã dốc hết lực lượng.
“Ta hận không thể lột sạch mặt nạ của các nàng, xem những nữ nhân này rốt cuộc có đẹp như tiên giống lời đồn hay không?” Một vị Ảnh Tộc trưởng lão liếm láp khóe miệng.
“AAAAA”
Đúng lúc này, bên trong đội ngũ của Ảnh Tộc, một tên Thiên Vương cấp Hộ Pháp đột nhiên ôm đầu gầm thét như dã thú trọng thương, hai mắt lòi ra ngoài, thất khiếu chảy cả máu.
“Chuyện gì xảy ra? Mau cứu hắn!”
Biến cố đột ngột làm toàn bộ chiến thuyền lâm vào kinh hãi, một Thiên Vương đột nhiên biểu hiện thê thảm như vậy, quả thật không thể nào hiểu nổi.
“Mau… mau giết ta! Mau giết ta, AAAAA!” Tên Thiên Vương của Ảnh Tộc lăn lộn trên mặt đất, toàn thân như bị hàng vạn con kiến hung hăng gặm cắn, tê tâm liệt phế.
“ĐÙNG!”
Huyền Dạ Dũng không nói hai lời, một tay chưởng thẳng vào lưng tên Thiên Vương, đem hắn đánh cho hôn mê bất tỉnh, không tiếp tục la hét.
Nhưng mặc dù như vậy, tên này vẫn rùng mình oằn oại, tay chân vô thức cấu xé da thịt mình, cực kỳ thảm thiết.
Đám người thấy vậy lạnh cả sống lưng, một chút khí thế hung hăng ban đầu chẳng biết trôi đi đâu mất.
“Là Nguyền Rủa, thuật Nguyền Rủa… con tiện nhân kia chính là hung thủ!” Lưu Vũ ánh mắt khóa chặt thân ảnh một nữ tử trên Chiến Tiên Thuyền.
Chính là Mộ Sắc Vy…
Thì ra trong lúc tên Thiên Vương của Ảnh Tộc kia tham lam nhìn ngắm nàng, đã bị Mộ Sắc Vy lén lút dùng Hồn Lực dẫn dụ tinh thần, sau đó thi triển Cầu Tử Chú.
Chỉ thấy một cái hình nhân bằng rơm lơ lửng trước mặt nàng, Mộ Sắc Vy liên tục đâm Kim vào hình nhân bằng rơm, từng mũi kim châm là do Hồn Lực sắt lẹm tạo thành, chẳng khác nào đâm trực diện vào linh hồn kẻ bị Nguyền Rủa.
Lạc Nam hài lòng nhìn một màn này.
Nguyền Rủa chi thuật của Mộ Sắc Vy ngày càng tiến bộ, một Thiên Vương trong lúc chủ quan đã lập tức trúng chiêu, hận không thể cầu xin để được chết.
Tình cảnh như vậy đã lập tức dập tắt chiến ý của phần lớn tu sĩ bên phía địch nhân, làm giảm hưng phấn của bọn hắn, giành ưu thế rất lớn khi chiến đấu.
“Đừng khẩn trương, đừng nhìn thẳng vào mắt ả ta, thuật Nguyền Rủa sẽ tiêu hao rất nhiều Hồn Lực! Ả ta không sử dụng được nhiều lần đâu!” Huyền Dạ Dũng lên tiếng trấn an tinh thần nói.
“Hừ, để lão phu lấy cái đầu của nàng báo thù cho Ảnh Hộ Pháp!” Một trưởng lão của Ảnh Tộc thi triển thân pháp tan biến vào hư không, muốn tập kích Mộ Sắc Vy.
Mà cùng lúc đó, toàn bộ cường giả đang có mặt cũng vận chuyển lực lượng.
Âu Dương Thương Lan thấy tình cảnh này, Ngân Dạ Song Thương xuất hiện trên tay, hào hùng kiệt ngạo quát:
“Chiến!”
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Ở Trung Tiên Giới, Ảnh Tộc nổi danh với thân pháp xuất quỷ nhập thần, cộng thêm Vũ Kỹ Phân Thân Hắc Ám vô cùng quỷ dị, nhờ đó bọn hắn giống như một gia tộc sát thủ.
Vì lẽ đó một khi lâm trận, cường giả Ảnh Tộc thường lập tức dung nhập vào hư không, tìm cơ hội ám sát mục tiêu.
Thậm chí từ đầu đến lúc này, Ảnh Tộc Trưởng là Ảnh Lão cũng chưa từng lộ diện.
Để lấy lại sĩ khí, Ảnh Tộc quyết tâm ám sát Mộ Sắc Vy, để trả thù cho tên Thiên Vương Hộ Pháp vừa bị nguyền rủa.
“Ngăn cản bốn nữ Tiên Tôn, để tạo cơ hội cho Ảnh Tộc ám sát!” Huyền Dạ Dũng cười gằn chỉ huy nói.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu bọn hắn liên thủ đối địch, nên phối hợp ăn ý vô cùng.
Chiến thuật của Dạ Ảnh Tinh và Lưu Quang Tinh rất đơn giản, cường giả của các thế lực khác ngăn cản cường giả mạnh nhất bên phía đối thủ, tạo khoảng trống cho tu sĩ Ảnh Tộc bí mật ám sát, làm rơi rụng đội ngũ của kẻ thù cho đến khi nào giết sạch thì thôi.
Lần này cũng không hề ngoại lệ.
Bọn hắn khóa chặt thân ảnh bốn nữ Tiên Tôn bên phía Bồng Lai Tiên Đảo, lợi dụng nhân số áp đảo để Ảnh Tộc thuận tiện ám sát và đánh lén.
“Nghe nói Loạn Thương Tôn giả sở hữu Thương Vực, để hai người chúng ta liên thủ đối phó nàng!” Lưu Vũ sắc mặt cười lạnh nói với Huyền Dạ Dũng.
“Không thành vấn đề!” Huyền Dạ Dũng gật mạnh đầu.
“Quang Minh La Hán, hiện!” Lưu Vũ ngửa đầu lên trời gầm thét một tiếng.
Chiếu…
Vô tận Quang Minh hội tụ mà về, một tôn La Hán khổng lồ xuất hiện, ánh sáng ngập trời chiếu rọi cả một vùng tinh không.
“Đó là Quang Minh La Hán sao? Hình dạng không tệ, đủ tư cách trở thành thân thể của Quang Minh Thần Tướng!” Đứng trên thuyền, Lạc Nam nhìn chăm chú thân ảnh Lưu Vũ, ánh mắt tràn ngập hứng thú.
Nhưng mà, so với Lạc Nam… còn có một người hứng thú dữ dội hơn với Quang Minh La Hán.
“Hì hì, tên to xác nhìn không tệ, chẳng biết chịu được mấy đấm đây!”
Chỉ thấy Đình Manh Manh ánh mắt sáng rực cả lên, bất chấp một đám Tôn giả đang lao đến mình, nàng lại lao vụt đến Lưu Vũ, hiển nhiên là muốn đối kháng Quang Minh La Hán.
RỐNG…
Bên trong cơ thể, cổ lực lượng táo bạo phẫn nộ thét gào, sau đó lao khỏi thể xác nhỏ bé của Đình Manh Manh.
Một tiếng gầm như đến từ thời đại khai sơn lập địa bạo phát mà ra, Nghịch Sinh Pháp Thân chân đạo ngôi sao, đầu đội vũ trụ sừng sững mà ra, như một hộ vệ thần khổng lồ ngự trị sau lưng nàng.
“Phốc!”
Một đám Tôn giả trưởng lão vừa mới lao đến Đình Manh Manh đã bị thân thể khổng lồ của Nghịch Sinh Pháp Thân chấn bay, điên cuồng hộc máu, sắc mặt hoảng sợ.
“Nghịch Sinh Pháp Thân ngưng tụ từ Tôn Lực, chỉ sợ có thể solo với vài Thần Tướng của ta!” Lạc Nam ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Thần Tướng của hắn chỉ là Vương Lực, một số còn là Tiên Lực… đối diện với Nghịch Sinh Pháp Thân toàn diện Tôn Lực, không hề đơn giản.
Đừng quên Nghịch Sinh Pháp Thân được tạo ra từ Nghịch Sinh Công, đây là một môn Đế Cấp Công Pháp.
Đế Cấp, không loại nào là hàng yếu, Nghịch Sinh Pháp Thân uy thế không cần nói cũng biết.
Lưu Vũ đang điều khiển Minh Quang La Hán kim sắc oai hùng của mình đánh đến Âu Dương Thương Lan, đột nhiên cảm giác được một cổ tinh không chấn động úp đến, nhất thời rợn cả tóc gáy.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đình Manh Manh đang hưng phấn tột độ lao vụt đến mình, Nghịch Sinh Pháp Thân ở sau lưng càng là như đang đội cả Vũ Trụ, một quyền hung hăng oanh đến, đơn giản mà thô bạo cực kỳ.
“Cái quỷ gì xảy ra?”
Lưu Vũ sắc mặt tái mét, đám Tiên Tôn phe mình đâu? Sao để thứ khủng bố này lao đến hắn?
Không thể trách bọn Tiên Tôn, Nghịch Sinh Pháp Thân xuất hiện quá đột nhiên, đem bọn hắn chấn bay ra ngoài đầu óc vẫn còn đang choáng váng.
Đã đến nước này, Lưu Vũ không thể nào tiếp tục công kích Âu Dương Thương Lan được nữa, đành phải cắn răng thống ngự Quang Minh La Hán chuyển sang tung ra một đấm.
ONG!
Như hai quả sao băng va đập, như hai vũ trụ đụng độ.
Quang Minh La Hán cùng Nghịch Sinh Pháp Thân hai quyền kích thẳng vào nhau.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Không gian tan vỡ, hư không băng liệt, chấn một đám tu sĩ đang ở gần Lưu Vũ hộc máu thổ huyết, ngay cả vài tên của Ảnh Tộc núp trong hư không cũng bị văng ra ngoài, sắc mặt mộng bức.
Lưu Vũ bị đấm lùi lại vài bước, mà Đình Manh Manh cũng thế.
Hiển nhiên mặc dù Nghịch Sinh Pháp Thân mạnh mẽ, nhưng tiểu nha đầu mới vừa đột phá Tôn giả, còn Lưu Vũ đã là Địa Tôn thành danh lâu năm.
Hai bên va chạm, Đình Manh Manh có thể chiếm chút ưu thế là nhờ vào đẳng cấp Nghịch Sinh Công áp đảo.
“Ha ha, đánh được, ăn thêm Manh Manh một cước!” Đình Manh Manh nâng lên bàn chân đạp xuống.
ẦM ẦM ẦM…
Nghịch Sinh Pháp Thân nện xuống theo động tác của nàng, tinh không như bị san lắp thành bình địa.
“Khốn nạn, vì sao tiểu nha đầu này lại nhắm vào ta?” Lưu Vũ trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Hắn cảm thấy mình bị bắt buộc nhận phải kèo khó, tiểu nha đầu hiếu chiến này xem bộ dạng còn khó nhây hơn Loạn Thương Tôn Giả Âu Dương Thương Lan.
Bất quá đã đến nước này, Lưu Vũ chỉ có thể chiến, điều khiển Quang Minh La Hán một cước tung ra, đối kháng chính diện.
Trong lúc nhất thời, hai hư ảnh khổng lồ quyền đấm cước đá, Đình Manh Manh và Lưu Vũ chiến đến long trời lở đất, chưa phân thắng bại.
Ở xung quanh hai người, không một tu sĩ nào bén mảng đến gần sợ gặp phải tai bay vạ gió, chỉ có thể tách nhau ra.
Lạc Nam khóe miệng co giật, nếu các tôn Thần Tướng của hắn mà gia nhập vào… chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Bất quá nhìn thấy La Hán Minh Quang chiến với Nghịch Sinh Pháp Thân ngang tài ngang sức, Lạc Nam càng thêm hứng thú với Dị Quang Minh này.
Chỉ có một mình La Hán Minh Quang nên có phần lép vế, nhưng khi vào tay Lạc Nam, nó sẽ có thêm các Dị Quang khác hỗ trợ, kết hợp thành Quang Minh Thần Tướng, đến lúc đó thực lực sẽ đạt đến một độ cao mới.