Phần 146
“Dạ Đế! Mặc dù không biết vì sao ngươi còn sống, nhưng bằng vào một tên Địa Đế như ngươi mà muốn giết Trẫm, thật là buồn cười!”
Côn Lôn Nữ Hoàng giọng nói lạnh lẽo, không có chút cảm tình gì khi gặp lại vị hôn phu, có chăng chỉ là vô tận sát khí.
“Tiện nhân! Hôm nay chúng ta giải quyết ân oán một cách triệt để!” Kiếm Phi Vân… không, phải nói là Dạ Đế oán độc nghiến răng.
Mà lời của hắn đã như trực tiếp chứng minh thân phận chân thật của mình.
Trong lúc nhất thời, Kiếm Đế toàn thân lạnh lẽo…
Nhi tử biến thành Dạ Đế trong thời gian dài, còn chấp chưởng toàn bộ Kiếm gia, vậy mà người đứng đầu như hắn lại không hề hay biết.
Mặc dù muốn chất vấn Dạ Đế, nhưng lúc này hắn đang bị Vô Đế công kích liên tục, không có thời gian phân tâm.
“Phong Đế Lực, Hắc Ám Đế Lực, Kiếm Vực và Sát Vực… thủ đoạn của ngươi nhiều hơn trước đây không ít!” Côn Lôn Nữ Hoàng cười nhạt:
“Nhưng muốn trả thù trẫm, ngươi còn non lắm!”
Kim Khẩu Ngọc Ngôn kích hoạt:
“Trẫm nói! Vực tan vỡ!”
Lời của nàng vừa ra, Kiếm Vực và Sát Vực quanh thân Dạ Đế toàn diện băng liệt.
Côn Lôn Ấn nện xuống, Dạ Đế như một tấm giẻ rách bay vọt ra ngoài, điên cuồng phun máu.
“Trẫm trấn áp Dị Độc, lại lấy mạng của ngươi!” Côn Lôn Nữ Hoàng hờ hững, ánh mắt khóa chặt lấy Thượng Cổ Dị Độc ở nơi xa.
“Ha hả!” Dạ Đế cười điên cuồng, tự ngạo nói:
“Ngươi nghĩ ta chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn đó sao?”
“Những năm qua, ta ấp ủ cơ hội trả thù, đã ở bên ngoài âm thầm bồi dưỡng hàng loạt tổ chức sát thủ, thanh lâu!”
“Mà tài nguyên của bọn hắn kiếm được, toàn bộ đều đổi lấy các loại Độc Vật quý hiếm, ta đã tính đến mức xấu nhất…”
“Hôm nay, Kim Khẩu Ngọc Ngôn mặc dù lợi hại, cũng sẽ không cứu được ngươi!”
Nói xong, trong ánh mắt sáng rực của Thượng Cổ Dị Độc, Dạ Đế đột ngột hướng về nó ném ra một chiếc Nhẫn Trữ Vật.
BÙM!
Nhẫn Trữ Vật vừa ra đã lập tức nổ tung.
Trong khoảnh khắc, vô cùng vô tận Độc Vật hóa thành Độc Lực rải rác mà ra, tung hoành trời đất.
“Khanh khách, khanh khách… Dạ Đế ngươi làm rất tốt!” Thượng Cổ Dị Độc thấy tình cảnh này, cười đến mức run rẩy cả người, đang muốn hé miệng hấp thu.
“Trẫm nói! Độc Vật biến mất!” Côn Lôn Nữ Hoàng lạnh lùng mở miệng.
Trong ánh mắt muốn giết người của Thượng Cổ Dị Độc, lượng lớn Độc Vật biến mất ngay tại trước mặt.
Mà lúc này đây, tóc của Nữ Hoàng đã dần dần rụng xuống…
Tuổi thọ của nàng bị suy kiệt trầm trọng… cái giá phải trả ngày càng lớn.
“Ta muốn xem thử, ngươi có thể thi triển Kim Khẩu Ngọc Ngôn thêm mấy lần!” Dạ Đế điên cuồng cười, lại ném ra một chiến Nhẫn Trữ Vật ẩn chứa kịch độc.
Số lượng cực kỳ nhiều…
Lạc Nam biết tình cảnh không ổn, hắn thả người lao đến Nhẫn Trữ Vật, muốn dùng Bá Lực tiêu hủy Độc Vật, không để Dạ Đế toại nguyện.
“Tiểu tử, chúng ta đánh chưa xong!” Thiết Đế cười dữ tợn, cấp tốc ngăn chặn trước mặt Lạc Nam, một Chùy cuồng mãnh đập xuống.
“Trẫm nói! Độc vật biến mất!”
“Trẫm nói! Thượng Cổ Dị Độc tu vi suy kiệt, trở thành Đế Giả!”
Trước tình cảnh này, Côn Lôn Nữ Hoàng thi triển thêm hai lần Kim Khẩu Ngọc Ngôn.
Xóa đi độc vật của Dạ Đế ném ra, đồng thời đem tu vi của Thượng Cổ Độc Vật áp xuống Đế Giả.
“HAHAHA, Hi Vũ a Hi Vũ… ngươi chết già, ngươi chết già!” Dạ Đế cuồng tiếu, cảm thấy chiến thắng đã ở trong tầm tay.
Bởi vì lúc này, Côn Lôn Nữ Hoàng phần lưng đã còng xuống, da dẻ nhăn nheo vô số nếp, nào còn bộ dáng anh tư bá đạo như lúc ban đầu?
Nàng cho người khác cảm giác như một ngọn đèn trước gió lớn, tùy thời có thể dập tắt.
“Hi Vũ ngươi là tiện nhân, vì muốn trấn áp ta mà trả giá lớn như vậy, đáng đời ngươi!” Thượng Cổ Dị Độc vừa nộ vừa cười, tu vi thụt lùi nghiêm trọng khiến nàng như muốn phát điên, lại hả hê trước hình dáng của Nữ Hoàng.
“Hi Vũ, ngươi thọ nguyên đã tận… để ta xem thử còn được mấy phần chiến lực!” Dạ Đế ngửa đầu lên trời cười dài.
“Đủ để giết các ngươi!” Nữ Hoàng khàn khàn nói.
Khống Chiếu cùng Ảnh Chiếu đánh ra, nghiền ép trực diện Dạ Đế.
“Ta đã nói rồi! Để giết ngươi… chuẩn bị tám ngàn năm ròng rã!” Dạ Đế sắc mặt oán hận.
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một viên Đế Đan, bên trên có vô số Đan Văn như gân mạch lưu chuyển.
“Ngụy Thiên Đế Đan?” Sắc mặt Lạc Nam đang giao đấu với Thiết Đế cả kinh.
Hắn nhận ra lai lịch của loại Đế Đan mà Dạ Đế lấy ra.
Người sử dụng nó, trong thời gian ngắn có thể sử dụng Thiên Đế Lực, được xem như Ngụy Thiên Đế.
Mặc dù sau khi sử dụng sẽ tổn thương nặng nề, nhưng đủ khiến Dạ Đế trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Nữ Hoàng trong lòng trầm xuống, nàng đã không còn tuổi thọ để vận dụng Kim Khẩu Ngọc Ngôn sau nhiều lần thi triển.
Tốc độ gia tăng, muốn ngăn cản Dạ Đế.
Chỉ là Dạ Đế đã sớm chuẩn bị, hắn không nói hai lời nuốt vào Ngụy Thiên Đế Đan.
ẦM ẦM ẦM…
Một cổ lực lượng uy nghiêm quét qua cơ thể, Dạ Đế hưng phấn thét dài:
“Hi Vũ, Thượng Cổ Dị Độc chỉ là lưỡi kiếm, mà ta mới chính là kẻ giết ngươi!”
Thiên Đế Lực bùng phát, hai loại Vực lại kích hoạt.
Đế Kiếm trong tay ngân vang, hướng về Nữ Hoàng trảm đến.
“Phản Chiếu!”
Côn Lôn Nữ Hoàng lại thi triển thêm Phản Chiếu.
ẦM!
Không gian băng liệt, hai cổ Thiên Đế chi lực chính diện va chạm, toàn bộ Côn Lôn Giới phải rung động lên.
Côn Lôn Nữ Hoàng thân thể rung động bị đẩy lùi vài bước.
“Hahaha, thọ nguyên khô kiệt… chiến lực sao có thể sánh bằng lúc toàn thịnh?” Dạ Đế xem thường cười:
“Ngươi hiện tại, chỉ sợ gặp một chút Địa Đế cường đại cũng không đánh nổi!”
Côn Lôn Nữ Hoàng trong lòng dâng lên cảm giác bất an…
Tám ngàn năm qua, nàng mặc dù đột phá Thiên Đế, nhưng phần lớn tài nguyên đạt được từ Đế Thiên Côn Lôn đều phân phát ra ngoài, phần để bồi dưỡng Nữ Cấm Vệ, phần để khai mở Học Phủ, phần để trợ giúp những đứa trẻ không có bối cảnh ở Côn Lôn Giới được tu luyện đầy đủ.
Vì lẽ đó mà cho đến hiện tại, mặc dù mang danh Thiên Đế, nhưng thủ đoạn phòng thân của nàng không nhiều… thậm chí một kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo hay Đế Đan có khả năng gia tăng tuổi thọ cũng không có.
Trong khi đó Dạ Đế vơ vét tài nguyên ở Kiếm giới, bí mật thành lập tổ chức sát thủ và thanh lâu, kinh doanh bằng sinh mạng của người khác và thể xác của nữ nhân.
Tài sản của hắn quả thật còn hơn cả một Thiên Đế như nàng…
Nếu không, cũng chẳng đến mức chật vật như lúc này…
Bất quá, Nữ Hoàng không hề hối hận…
Đến bước đường cùng, nàng sẽ dùng toàn bộ sinh mạng của mình để thi triển Kim Khẩu Ngọc Ngôn, kéo theo Thượng Cổ Dị Độc và Dạ Đế chôn cùng, cũng không để bọn hắn tai họa Côn Lôn Giới.
Như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng Côn Lôn Nữ Hoàng, Lạc Nam bất chấp thế công của Thiết Đế, hắn thi triển Vạn Cổ Bất Hủ Thân.
Mãnh liệt quay người, hướng về Nữ Hoàng lao vọt đến.
“Chết!” Thiết Đế ở phía sau huy động Thiết Chùy, nện thẳng xuống đầu Lạc Nam.
BÙM!
Vạn Cổ Bất Hủ Thân chấn động, cũng may thực lực của Thiết Đế còn lâu mới sánh bằng Cửu Thánh Chủ, không thể nào một kích phá đi Vạn Cổ Bất Hủ Thân của hắn.
Nhưng Thiết Đế không đánh được, không có nghĩa là Dạ Đế không đánh được.
Hắn chướng mắt Lạc Nam đã lâu, một Kiếm mang theo Thiên Đế Lực trảm xuống.
Đường kiếm quá nhanh, toàn bộ Vạn Cổ Bất Hủ Thân đạt đến giới hạn, Bất Hủ Kinh Văn băng liệt, Lạc Nam còn bị chấn đến phun ra một ngụm máu tươi.
Bất quá hắn không chết, ngược lại thuận thế bị đánh bay đến trước mặt Nữ Hoàng, chân thành nói:
“Hé miệng!”
Côn Lôn Nữ Hoàng giật mình, không hề suy nghĩ và do dự, một cảm giác tin tưởng dâng lên trong lòng, nàng hé mở đôi môi.
Lạc Nam ôn nhu đút vào một cánh sen nhỏ…
VÙ!
Trong giây phút đó, Côn Lôn Nữ Hoàng hai mắt tròn xoe…
Một cổ sinh mệnh lực cường hoành bùng phát trong cơ thể nàng, cảm giác dễ chịu cả đời chưa từng được hưởng thụ.
Lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, lưng của nàng một lần nữa thẳng lên, tay chân khô gầy nhăn nhúm khôi phục sự nhẵn nhụi trơn bóng như ngọc, thân thể uyển chuyển, Đế Bào tung bay, đường nét tinh tế xảo đoạt thiên công.
Nữ Hoàng như được hồi xuân, tuổi thọ đã mất nhanh chóng khôi phục cuồn cuộn như thác nước.
Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức Dạ Đế cùng Thiết Đế các loại không kịp phản ứng…
Lạc Nam chăm chú nhìn cảnh tượng này, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Bởi vì hắn phát hiện tóc của Nữ Hoàng vẫn còn là màu bạc trắng.
Hiển nhiên, dù là một cánh của Cửu Diệp Liên Hoa cũng không thể khôi phục toàn bộ số tuổi thọ khổng lồ mà Nữ Hoàng vừa mới mất đi.
Nàng vẫn còn một phần nào đó chưa thể khôi phục… di chứng của Kim Khẩu Ngọc Ngôn quá kinh khủng.
Bất quá, so với bộ dạng gần đất xa trời trước đó đã tốt hơn quá nhiều rồi, ít nhất vẫn giữ được dáng vẻ của đại mỹ nhân.
“Ảo giác… tất cả là ảo giác… các ngươi lừa ta!”
Dạ Đế gầm lên, điên cuồng lắc đầu, hai mắt trợn to không dám tin những gì mình đang nhìn thấy.
Toàn trường tĩnh lặng, không có người đáp lại lời của hắn, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy khó tin.
Tứ đại cung nữ vui mừng đến mức phát khóc…
Lạc Nam rốt cuộc cho Nữ Hoàng ăn cái gì? Thần vật sao?
Nữ Hoàng không để ý các ánh mắt xung quanh, lúc này nàng chỉ nhìn lấy Lạc Nam, giọng điệu hiếm thấy nhu hòa:
“Kế đến, toàn bộ bọn chúng cứ giao cho trẫm!”
“Không!” Lạc Nam lắc đầu, mỉm cười nói:
“Người nên giao Thượng Cổ Dị Độc cho ta!”