Phần 220
KENG KENG…
Kinh Văn Bất Hủ bao trùm toàn thân, Phong Đao trảm vào… tia lửa văng tung tóe.
“Thiên Hạ Vô Cực!”
Lạc Nam biến mất, nhưng Phong Ảnh lại một lần nữa đi trước một nhịp, đầy trời Phong Đao tiếp tục bao trùm.
“Ta không có ác ý!” Lạc Nam vội vàng hô lên.
Ý niệm vừa động, vô số Vạn Kiếm Lôi mang theo Bá Lực thét gào, va chạm chính diện với đầy trời Phong Đao của Đế Vũ Phong Ảnh.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vạn Kiếm Lôi cùng Phong Đao cùng nhau nổ tung.
Thấy mình không làm gì được Lạc Nam, Đế Vũ Phong Ảnh hừ lạnh một tiếng:
“Tứ Dực!”
Trong khoảnh khắc, đôi Phong Dực sau lưng nàng đột ngột tách ra, từ hai cánh hóa thành bốn cánh.
VÈO!
Lạc Nam tròng mắt co rút, Tốc độ so với trước đó càng tăng gấp đôi… hắn hoàn toàn không thể theo kịp.
KENG!
Phong Đao trảm thẳng lên đầu hắn, sát khí ngập trời.
Nhưng nhờ có Kinh Văn Bất Hủ, Lạc Nam thành công giữ được một mạng.
“Phật Nộ Hàng Ma Quyền!” Không cam lòng chịu thua, Lạc Nam một quyền hướng về Đế Vũ Phong Ảnh đấm xuống.
RĂNG RẮC…
Không Gian rạn nứt, Đế Vũ Phong Ảnh biến mất dạng, để một quyền của Lạc Nam rơi vào khoảng không.
KENG!
Phong Đao lại hung hăng trảm vào đầu.
Mặc dù mình không bị thương, nhưng cảm giác như mèo vờn chuột khiến Lạc Nam bực mình quát: “Siêu Hồn – Định Hồn!”
Hồn Lực vận chuyển, nhanh chóng hướng về Đế Vũ Phong Ảnh bao trùm, muốn làm chậm tốc độ của nàng.
Đáng tiếc, Lạc Nam lần đầu được lĩnh ngộ thế nào là tốc độ tuyệt đối.
Ngay khi Hồn Lực vừa xuất thể, Đế Vũ Phong Ảnh đã tan biến trong hư vô, tránh khỏi phạm vi Định Hồn có thể tác động.
“Ta không có ác ý, ta chỉ muốn giúp đỡ nàng…” Lạc Nam cố gắng nhu hòa nói.
“Phong Ảnh Tuyệt Sát!” Đế Vũ Phong Ảnh lạnh lùng quát lên, hiển nhiên bất chấp kẻ lạ mặt này già mồm.
Bằng một tốc độ kinh thiên, Đế Vũ Phong Ảnh di chuyển với quỷ đạo bất khả thi, vận tốc nhanh đến mức tạo thành từng luồng phân thân trong quá trình di chuyển.
Chỉ trong thoáng chốc, bốn phương tám hướng đã xuất hiện vài chục cái phân thân ảo ảnh giống y như đúc.
Thoáng chốc, toàn bộ những phân thân đó lấy một tốc độ tất sát tập kích về Lạc Nam.
Lạc Nam sắc mặt trở nên khó coi.
Mặc dù có Vạn Cổ Bất Hủ Thân, mình dù trúng chiêu này cũng không quá ảnh hưởng, nhưng mặt mũi xem như mất hết, làm sao có thể thu phục?
Tốc độ của Đế Vũ Phong Ảnh thật sự quá nhanh.
Lạc Nam ước tính trừ khi mình đạt đến Tiên Đế thi triển Thiên Hạ Vô Cực mới có thể đuổi kịp.
Đương nhiên, sở trường của hắn không phải là Tốc Độ.
Lạc Nam mới không ngốc dùng sở đoản của mình đấu với sở trường của Đế Vũ Phong Ảnh.
Nữ nhân này cực kỳ cố chấp, phải dạy dỗ nàng.
“Luyện Độc Lĩnh Vực!”
Bên trong Đan Điền, Đế Độc Đỉnh cấp tốc xoay tròn.
Đế Độc Lực thét gào tiến ra, ở xung quanh Lạc Nam hóa thành một lĩnh vực bất khả xâm phạm.
Trước Luyện Độc Lĩnh Vực, nếu Đế Vũ Phong Ảnh tiến vào, chắc chắn sẽ bị nhiễm Độc.
Nhưng mà sự thật lại chứng minh, kinh nghiệm chinh chiến vô số trận lớn nhỏ dưới thời Nghịch Long Đế, Đế Vũ Phong Ảnh cực kỳ lão luyện.
Mắt thấy Luyện Độc Lĩnh Vực bảo vệ Lạc Nam, nàng vẫn lạnh lùng thi triển Phong Ảnh Tuyệt Sát.
Những cái phân thân đột ngột khép lấy bốn cánh vào cơ thể, ở trên không trung kịch liệt xoay tròn như những cơn lốc xoáy cuồng bạo.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Dưới động tác này, Luyện Độc Lĩnh Vực bị cuồng phong thổi tán loạn, mà cũng chẳng thể xuyên thấu cuồng phong để nhiễm vào Đế Vũ Phong Ảnh.
“Năm đó Phong Lâm Hỏa Sơn từng theo Nghịch Long Đế chinh chiến Thất Tuyệt Cổ Tộc, mà Phong Ảnh Quân chính là khắc tinh của Độc Cổ Tộc!” Kim Nhi cười tươi nói.
Lạc Nam khóe miệng co giật, nha đầu ngươi sao không nói sớm?
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 6 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-6.html
Tốc độ đến từ Đế Vũ Phong Ảnh thật sự là quá khủng bố.
Chỉ một phán đoán sai lầm của Lạc Nam, hắn đã không thể kịp thời làm ra hành động tiếp theo để phản kháng.
Bởi vì Phong Ảnh Tuyệt Sát đã tập sát trực diện.
Kinh Văn Bất Hủ điên cuồng ngâm tụng, Vạn Cổ Bất Hủ Thân triển khai đến cực hạn, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm kết hợp với Cốt Môn tạo thành Cốt Dực trùm lấy bên ngoài thân thể.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đế Phong Chi Lực nghiền ép, Bát Hoang Cốt Dực nhanh chóng bị đánh tan…
Kinh Văn Bất Hủ ngăn cản Lạc Nam bị thương trước công kích mạnh mẽ của Đế Vũ Phong Ảnh, nhưng thân thể hắn vẫn bị lực đạo khủng bố của những cơn lốc đánh bay ra ngoài, văng khỏi Ngũ Long Đế Cung.
“Tiểu Nam!” Âu Dương Thương Lan lập tức nổi giận, ánh mắt thanh lãnh liếc lấy Đế Vũ Phong Ảnh.
Dám đánh nam nhân của nàng, dù là Dị Vật do sư phụ Kim Nhi gửi đến cũng không được.
Đang muốn xách Thương tấn công, âm thanh của Lạc Nam đã truyền vào tai nàng:
“Để ta tự giải quyết, như thế mới có thể đánh cho nàng ấy phục!”
“Được không chàng? Thiếp thấy tốc độ của nàng ấy quá kinh khủng!” Âu Dương Thương Lan không mấy tự tin.
Nói về chiến lực, Đế Vũ Phong Ảnh chắc chắn không sánh bằng Lạc Nam.
Nhưng nếu nói về tốc độ, Lạc Nam thật sự quá mức thiệt thòi.
Cổ nhân có câu Duy Nhanh Bất Phá không phải không có đạo lý.
“Yên tâm! Ta có giải pháp!” Lạc Nam tự tin cười, phủi phủi thân thể chật vật đứng dậy.
“Sao có thể?”
Phân thân tiêu tan, Đế Vũ Phong Ảnh khó tin nhìn lấy Lạc Nam vẫn còn hoàn hảo vô hại.
Phải biết rằng, mặc dù thực lực không còn như xưa, nhưng một chiêu Phong Ảnh Tuyệt Sát của nàng vẫn tự tin trọng thương được Đại Đế bình thường.
Vậy mà sau khi đã đánh trực diện vào cơ thể của một Tôn giả như Lạc Nam, chẳng để lại chút thương thế nào.
Chứng kiến chuyện hoang đường như vậy, ngay cả Đế Vũ Phong Ảnh đã tung hoành chiến trường nhiều năm cũng sinh lòng hoài nghi.
“Là những hình xăm thần bí kia…” Đế Vũ Phong Ảnh rất nhanh đã nhận ra chỗ khác thường.
Ban đầu nhìn thấy trên thân Lạc Nam xuất hiện một đám hình xăm nàng cũng không thèm để ý.
Nhưng sau khi chứng kiến những hình xăm trở nên phát sáng hết sức thần thánh, sau đó Lạc Nam ăn trọn công kích của mình mà không hề hấn gì.
Đế Vũ Phong Ảnh làm sao không kinh ngạc?
“Hừ, ta mới không tin thế gian có phòng ngự tuyệt đối, dù là Sơn Cự năm đó cũng không thể phòng ngự bất bại, mà Nghịch Long Chiến Thân cũng chẳng thể chống nổi Thiên Kiếp khi tiến vào cảnh giới kia oanh sát!” Nàng âm thầm suy nghĩ, hạ quyết tâm:
“Những hình xăm kia của hắn chắc chắn có giới hạn nào đó, ta chỉ cần đánh đến tột cùng giới hạn của chúng là được!”
Nghĩ là làm, Đế Vũ Phong Ảnh vận chuyển tốc độ, thân thể lại một lần nữa biến mất.
Nhưng lần này, chẳng biết từ bao giờ Lạc Nam đã thản nhiên đứng ngay tại chỗ nàng vừa xuất hiện.
“Phật Nộ Hàng Ma Quyền!”
Một quyền mang theo uy nghi và phẫn nộ, hư ảnh Đại Phật hung hăng giáng lâm.
“Làm sao có thể?” Đế Vũ Phong Ảnh trong lòng cả kinh.
Lạc Nam làm sao biết trước nàng sẽ dừng tại nơi này?
Tuy nhiên mặc dù kinh ngạc, Đế Vũ Phong Ảnh cũng lập tức làm ra hành động ứng đối.
Đôi Phong Dực chắp lại như đại bàng hộ thân, ngăn cản một quyền mạnh mẽ của Lạc Nam.
ẦM!
Phong Dực kịch liệt chấn động…
Thân thể Đế Vũ Phong Ảnh vốn đang chấn thương nay phải chịu rung động đến từ chiến đấu nên bay ra ngoài.
Trong quá trình bay vọt, Đế Vũ Phong Ảnh nhanh nhẹn ổn định thân hình, lấy bị động hóa chủ động, xoay người muốn tập kích Lạc Nam.
Nhưng Đế Vũ Phong Ảnh vừa mới hiện thân, Lạc Nam lại như một cái u linh ở phía sau lưng nàng, Bá Lực Chưởng trong tay đã ngưng tụ sẵn sàng, hung hăng đẩy mạnh.
Sắc mặt Đế Vũ Phong Ảnh ngưng trọng, cảm nhận được sự nguy hiểm từ Bá Lực Chưởng khiến nàng không dám ngạnh kháng.