Phần 240
Tiểu Tiểu trái tim trở nên chết lặng…
Từng mảnh ký ức bên trong quá khứ hóa thành một màu u tối…
Tần Tần đã chết… kẻ trước mặt không phải Tần Tần, không phải ca ca của nàng, hắn là ma quỷ…
Đây là suy nghĩ duy nhất còn đọng lại trong lòng Tiểu Tiểu ở thời điểm này…
Hiện thực tàn nhẫn vượt quá khả năng chịu đựng của một tiểu cô nương chỉ hơn mười tuổi như nàng…
Từng màn… từng màn trí nhớ trong suốt hai năm qua như một thước phim quay chậm hiện lên trong tâm trí, mỗi ngày đều có một tiểu nha đầu cặm cụi bên bờ biển, bới móc bên trong từng đống cát, từng đống rác thải tìm kiếm những mảnh vụn của thi thể Yêu Thú trôi dạt vào bờ…
Xuyên suốt hai năm, gương mặt thanh niên kia chính là thứ nàng mong muốn nhìn thấy.
Nhưng giờ phút này đây, khi chứng kiến vẻ hờ hững lạnh nhạt của hắn, khi bên tai nghe được lời nói lãnh khốc sẽ đồ sát ngôi làng chài nhỏ yên bình bên bờ biển kia, nàng lại cảm thấy ghê tởm tột độ.
Đó là gương mặt của ma quỷ… chắc chắn là như vậy.
Tiểu cô nương chưa từng trải sự đời, lần đầu nếm trải sự tàn khốc lại đến từ người thân thân nhất của nàng.
Đau đến chết lặng…
Thế giới xung quanh dường như hóa thành một màu u tối.
“Không thể… ngươi không thể đụng vào làng chài kia!” Bên tai Tiểu Tiểu vang lên tiếng gào thét tê tâm liệt phế của bà bà.
Hình dáng khô gầy già nua như điên cuồng lao đến Tần Tần:
“Đó là ngôi làng cưu mang chúng ta, đó là ngôi làng nuôi dưỡng ngươi xuyên suốt 10 năm, không có nó thì không có Tần Tần ngươi của ngày hôm nay…”
“Ngươi dù giết lão bà ta cũng không được phép động đến một vách lá ở nơi đó…”
Một vách ngăn vô hình ngăn cản trước mặt Bà Bà, dù tuyệt vọng la ó, dù gào khóc cầu xin, vẫn không thể tiến thêm một bước để tiếp cận Tần Tần.
Phải rồi… làng…
Tiểu Tiểu toàn thân chấn động…
Nàng nhớ đến trưởng làng gia gia, nhớ đến lý thẩm thẩm, nhớ đến trương đại thúc, nhớ đến tất cả những gương mặt hàm hậu chân chất trong làng…
Dù tạm bợ mà sống, dù ở tận cùng của thế giới… ngôi làng nhỏ kia vẫn yên bình vượt qua tháng ngày.
Tần Tần có thể hóa thành ma quỷ, có thể giết hại nàng và bà bà, nhưng tuyệt đối không thể tổn hại ngôi làng đó dù chỉ là một chút.
Trong khoảnh khắc, từ bên trong Tiểu Tiểu có thứ gì đó như muốn lao vọt ra, đôi mắt ngấn lệ của nàng mơ hồ lấp lánh ánh sáng huyền ảo, một đen kịch tối tăm và một xanh biếc trong lành…
“Các ngươi nói nhảm quá nhiều!” Cao Vĩ cười nhạt một tiếng.
Như để thỏa mãn một chút bực mình, hắn để hai con kiến hôi này sống thêm một chút để nhìn thấy hắn đem tổ kiến hủy diệt…
Hiện tại vui đùa đã đủ, là thời điểm nên kết thúc.
Bàn tay tùy ý phất ra, Chân Tiên chi lực thô bạo trấn xuống.
Một chưởng này đủ nghiền chết hai phàm nhân hóa thành hư vô, ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại.
“Hắn muốn giết chúng ta…” Bà bà trong lòng tuyệt vọng, gương mặt già nua đỏ bừng ôm chặt lấy Tiểu Tiểu.
Đời này bà đã sống đủ rồi, chỉ đáng thương cho đứa cháu gái tội nghiệp, cuộc sống và kết cục thật quá bất hạnh.
Bà bà ôm Tiểu Tiểu thật chặt, như muốn dùng tình thương của mình để bù đắp phần nào sự tàn nhẫn đó.
RĂNG RẮC…
Trước lực lượng của Cao Vĩ, không gian tầng tầng nứt ra…
“Sẽ chết sao?” Tiểu Tiểu môi nhỏ lẩm bẩm…
Sự phẫn hận bao trùm cõi lòng, khao khát sự sống trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nàng không muốn bà bà có kết cục bi thảm như vậy, không muốn làng chài yên bình kia sẽ bị mình liên lụy, không muốn mình chết một cách vô dụng bất lực như vậy…
“Không muốn…”
Tiểu Tiểu trong lòng gào thét.
Như đáp ứng sự kêu gọi của nàng, thân thể nhỏ bé của Tiểu Tiểu bất chợt lơ lửng lên trên không trung, đôi mắt một đen một lục tỏa ra ánh sáng dữ dội…
Hai luồng lực lượng quỷ dị như phá tan gông cùm xiềng xích từ dáng người nhỏ bé ấy nổ tung, ở trước mặt nàng hình thành một tấm lá chắn hắc lục kỳ dị.
Màu lục mang theo sinh mệnh lực dồi giàu và cuồn cuộn…
Màu đen ẩn chứa khí tức của sự chết chóc, sẵn sàng cướp đi tất cả sinh mạng trên thế gian này…
ẦM!
Một chưởng của Cao Vĩ nện vào tấm màn chắn, nổ tung kịch liệt, đại điện rung lên…
“Phốc!”
Lực phản chấn nặng nề lan tỏa, dư ba đầy trời, một phàm nhân như Bà Bà không thể chịu đựng nổi, bay vọt ra ngoài như củi mục, miệng phun máu tươi, xương cốt tan vỡ…
“Bà Bà!”
Tiểu Tiểu kinh hoàng tột đỉnh, không kịp suy nghĩ vì sao mình vừa sống sót, chạy như điên dại về phía Bà Bà…
Hộc… hộc… hộc…
Bà bà ánh mắt ảm đạm, mạng sống nhanh chóng trôi đi…
“Bà bà… không thể chết, bà bà không thể chết… Tiểu Tiểu chỉ còn một mình ngươi!” Tiểu Tiểu nước mắt giàn giụa.
Theo bản năng nào đó trong tiềm thức, cánh tay phải của nàng nâng lên, lập tức có khí tức sinh mệnh nồng đậm tiến ra bao trùm lấy cơ thể bà bà.
Trước sự cố gắng của Tiểu Tiểu, bà bà vốn dĩ đã chết hồi phục chút ít sinh cơ, tiến vào trạng thái hấp hối.
“Bà bà không chết…” Tiểu Tiểu cười như trăm hoa đua nở.
“Hừ, bà ta không chết nhưng cả hai ngươi cùng chết!”
Một chưởng khác hung hăng vỗ đến, Tiểu Tiểu lăn lộn dưới mặt đất mấy vòng.
Mất đi sự hỗ trợ của Tiểu Tiểu, dấu hiệu sự sống mong manh của bà bà lại tiếp tục trôi đi…
“Không… không… cầu xin ngươi, cầu xin ngươi…” Tiểu Tiểu trái tim như sắp cứng lại.
Nàng chật vật bò đến bên cạnh Bà Bà, muốn tiếp tục điều trị cho bà…
Lại bị Cao Vĩ một chân đá bay…
“Có được hai loại Linh Căn quý hiếm không kém Thời Gian và Không Gian, tiểu nha đầu ngươi đáng chết!” Thanh âm Cao Vĩ tràn đầy ghen ghét vang lên bên trong không gian.
Thân là cường giả đầu thai chuyển thế, hắn dư sức nhận ra hai loại lực lượng ít ỏi vừa bùng phát từ người Tiểu Tiểu là gì.
Mà bởi vì nhận biết nên Cao Vĩ càng thêm đố kỵ.
Vì sao, vì sao một con kiến hôi hèn mọn lại được ông trời ban cho hai loại lực lượng đó? Vì sao Luân Kiếp Tiên Đế cao cao tại thượng như hắn lại không được?
Điều này khiến Cao Vĩ gần như điên cuồng…
“Haha, mặc dù được trời phú, nhưng con kiến vĩnh viễn chỉ là con kiến, kết cục sẽ bị người dẫm chết như thế này!”
Cao Vĩ lạnh lùng cười, một chân đạp lên người Tiểu Tiểu…
“Mau… mau, thả ta ra! Ta phải cứu bà bà!” Tiếng tuyệt vọng của tiểu cô nương mang theo khóc nức nở.
Nàng muốn tránh thoát khỏi sự chà đạo của Cao Vĩ, bà bà đang cần nàng…
Đáng tiếc, hai loại lực lượng bên trong cơ thể gần như đã tiêu hao sạch sẽ qua lần giúp nàng giữ mạng trước Chân Tiên ngay vừa rồi.
Bất lực…
Đôi mắt đục ngầu của bà bà liếc về phía Tiểu Tiểu, bên trong là tràn ngập hối hận và cắn rứt.
Cuộc đời bà có quá nhiều tiếc nuối cùng hối hận…
Bà hối hận vì nhận nuôi Tần Tần, nếu không có hắn… Tiểu Tiểu của bà sẽ không thê thảm như vậy.
Bà căm hận bản thân mình mềm lòng, chấp nhận mang theo tiểu cô nương đi tìm Tần Tần để rồi nhận lấy kết cục như hiện tại…
Nhắm mắt buông xuôi…
Bà bà sinh cơ đã tận.