Phần 27
Thì ra nửa ngày trước, Lạc Nam đề cử Tiên Vương Trung Kỳ nữ đệ tử Thu Nhi dẫn theo một nhóm năm nữ đệ tử lực chiến không tệ tiến nhập Thí Luyện Tháp trải nghiệm chiến đấu, xem thử kết quả như thế nào, có thể leo đến tầng mấy.
Kết quả cuối cùng, ngay cả tầng 1 các nàng cũng không vượt qua.
Phải biết các nàng đi theo nhóm mà không phải độc chiến, trong đó Thu Nhi chính là có thiên phú gần nhất với Đạm Đài Uyển mấy người, dẫn theo năm nữ đệ tử khác cũng hoàn toàn không tệ.
Các nàng liên thủ có thể chiến Tiên Tôn một phen, nếu gặp cơ hội còn có thể phản sát.
Vậy mà lúc này bại ở tầng một rồi.
Tầng 1 của Thí Luyện Tháp, chỉ là Yêu Tôn Sơ Kỳ mà thôi.
“Cảm thấy thế nào?” Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn Thu Nhi hỏi.
“Chiến lực của nó mạnh hơn Yêu Tôn Sơ Kỳ bình thường rất nhiều, đám trưởng lão của Lưu Quang Tinh hay Dạ Ảnh Tinh thua xa!” Thu Nhi nói.
Mấy nữ đệ tử còn lại cũng gật đầu, sợ hãi nói ra: “Công kích của chúng ta còn không thể hoàn toàn phá tan phòng ngự của nó!”
Lạc Nam nghe vậy hơi nhíu mày, gần đây chúng nữ tu luyện công pháp thấp nhất cũng là Vương Cấp Cực Phẩm, vậy mà còn không thể phá vỡ phòng ngự của yêu thú ở tầng 1.
“Đem những công pháp, vũ kỹ Tôn Cấp mà Trưởng Làng mang về sao chép thành nhiều bảng, phân phối cho các tỷ muội tu luyện!” Thục Phi hướng mấy nữ phân phó nói.
“Đúng vậy, Vương Cấp hiện tại đã không theo kịp tiến độ của Làng Nhất Thế, tối thiểu phải là Tôn Cấp!” Âu Dương Thương Lan cũng gật đầu phụ họa.
Cũng may lần này Lạc Nam lấy về hàng loạt Tôn Cấp, trong đó một nhóm là của đám Bạo Lang Binh Đoàn, một nhóm là của vài chục Tiên Tôn bị Hồn Mỹ Hoa khống chế.
Những thứ này cũng có vài chục loại, đệ tử của Làng Nhất Thế còn chưa đến trăm người, sao chép ra nhiều bảng chính là một lượng Vũ Kỹ, Công Pháp phong phú vô cùng, thoải mái tuyển chọn.
“Ta muốn vào Thí Luyện Tháp thử sức một phen!” Độc Cô Ngạo Tuyết bỗng nhiên tiến ra nói.
“Ta cũng muốn!” Đình Manh Manh ứng tiếng.
“Được rồi, hai người các nàng đi thử xem có thể đến tầng thứ mấy!” Lạc Nam mỉm cười nói.
Trong ánh mắt hưng phấn và chờ mong của đám người, Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh cùng lúc tiến vào Thí Luyện Tháp, liên thủ vượt ải.
ẦM!
Theo một tiếng vang bên tai, ở bên ngoài nhìn vào chứng kiến tầng thứ nhất bất chợt sáng lên, hiển nhiên là thí luyện bắt đầu.
Chưa đến mười hơi thở, Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh đã vượt qua, tầng thứ hai sáng lên.
“Vượt qua rồi? Các nàng thật mạnh a!” Thu Nhi hít sâu một hơi.
“Đừng có bi quan, hai nàng ấy đều là Tiên Tôn, đánh với Yêu Tôn Sơ Kỳ còn là lấy nhiều khi ít đấy!” Lạc Nam cười nói.
Chúng nữ đồng ý gật đầu, nếu ngay cả tầng thứ nhất mà hai nữ không qua được mới là kỳ quái.
Năm phút sau.
ẦM!
Tầng thứ 3 lóe sáng, có nghĩa là tầng thứ 2 đã thông qua.
“Làm tốt lắm!” Kiều Tố Tố mấy nữ hưng phấn cười, cũng âm thầm muốn sau đó vào Thí Luyện Tháp thử sức một phen.
“Mất tận năm phút sao?” Lạc Nam đối với Thí Luyện Tháp cảm thấy hứng thú.
Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh liên thủ, theo hắn thấy là gần như vô địch dưới Tiên Đế, vậy mà mất đến năm phút mới đánh bại Yêu Tôn Trung Kỳ ở tầng thứ hai.
ẦM!
Tầng thứ 3 là Yêu Tôn Hậu Kỳ, lần này là hơn 15 phút!
Tầng thứ 4 lóe sáng…
“Bắt đầu chiến với Yêu Tôn Viên Mãn!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt lấp lóe.
Chúng nữ cũng hơi khẩn trương, lo lắng hai nữ bị đánh bại.
Thời gian âm thầm trôi qua, phải đến một tiếng sau ánh sáng tầng thứ 4 mới dập tắt.
“Hoan hô…” Chúng nữ kích động hét ầm lên, hai nữ rốt cuộc thông qua tầng thứ 4, đánh bại Yêu Tôn Viên Mãn.
Kẽo kẹt…
Cửa Thí Luyện Tháp mở ra, Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh sắc mặt hơi tái xuất hiện, cũng không tiếp tục tiến vào tầng 5.
“Thế nào? Thắng sao?” Thục Thục với Phi Phi tò mò hỏi.
“Là gian lận mới thắng!” Độc Cô Ngạo Tuyết có chút ảo não nói.
Đình Manh Manh cũng bực bội trề môi: “Là thắng thảm!”
“Gian lận? Thắng thảm?” Chúng nữ mờ mịt, không hiểu vì sao hai nàng lại nói vậy.
“Ở thực tế khi thi triển Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật đến bảy phần ta chắc chắn sẽ trọng thương, nhưng bên trong đó là Ảo Cảnh, ta bất chấp liều lĩnh rút ra Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật đến tận tám phần, đem Yêu Tôn Viên Mãn ở cửa thứ 4 một kiếm diệt sát!” Độc Cô Ngạo Tuyết giải thích nói.
“Đúng vậy, ảo cảnh quá mức chân thật đem ta dọa sợ, khi rút Trúc Kiếm ra ngoài tám phần, một nửa cơ thể của Tiểu Tuyết đều băng liệt, quá mức thê thảm, còn không phải thắng thảm sao?” Đình Manh Manh nói.
Chúng nữ bừng tỉnh, lúc này mới hiểu vì sao hai nữ mặc dù chiến thắng nhưng cảm thấy không vui.
Bởi vì nếu ở ngoài đời gặp phải kẻ địch như vậy, Độc Cô Ngạo Tuyết phải cùng đối thủ đồng quy vu tận.
“Haha, làm tốt lắm!” Lạc Nam lại là cười to nói:
“Đó mới là một trong những công dụng chân chính của Thí Luyện Tháp mà!”
Chúng nữ nghe vậy, toàn bộ như có điều hiểu ra.
“Mặc dù là ảo cảnh, nhưng uy lực và di chứng khi Ngạo Tuyết rút ra 8 phần của Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật giống y như thật, đây chẳng phải gia tăng kinh nghiệm cho nàng sao?” Lạc Nam cười giải thích:
“Chỉ cần vào Thí Luyện Tháp thi triển rút kiếm nhiều lần, tin chắc Ngạo Tuyết sẽ dần dần thích ứng, đến lúc đó có thể Rút Kiếm ở ngoài thực tế mà không cần mạo hiểm bị thương cơ thể để luyện tập!”
“Chính xác, Thí Luyện Tháp quá thần kỳ!” Chúng nữ hai mắt tỏa sáng.
Rất nhiều Vũ Kỹ khó thể tập luyện trong thực chiến, đem vào Thí Luyện Tháp tu luyện, vừa đúc kết kinh nghiệm, vừa không phải mạo hiểm.
Còn gì tốt hơn?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Làng Nhất Thế đều đối với Thí Luyện Tháp cảm thấy hứng thú.
“Ngươi vào thử xem!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt sáng tỏa nhìn Lạc Nam.
“Vì sao?” Lạc Nam cười hỏi.
“Ta muốn xem thử chiến lực tuyệt đối của ngươi khi không bị các tình hình thực tế ảnh hưởng!” Âu Dương Thương Lan nói.
Lạc Nam nghe vậy nhịp tim cũng đập thình thịch lên, hắn hướng về Kim Nhi hỏi:
“Ở trong Thí Luyện Tháp, ta có thể không kiêng nể gì sao?”
“Đúng vậy, ở trong Thí Luyện Tháp chỉ là ảo cảnh, công tử dù có thả ra khí tức Cấm Kỵ cũng không phải là sự thật, đương nhiên không ai cảm ứng được!” Kim Nhi cười nói.
“Haha, nếu nói như vậy!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe:
“Ta cũng muốn xem thử, giới hạn cao nhất của chính mình!”
Trong ánh mắt chờ mong của chúng nữ, hắn bước vào Thí Luyện Tháp.