Phần 166
Vạn Yêu Thánh Địa…
“Hầu Ca, ngươi và… à không, ngươi làm sao vậy?”
Hắc Trư trừng mắt nhìn Tôn Hầu Tử đang lăn lộn, vốn muốn hỏi ngươi là Cửu Tỷ vì sao phản ứng lớn như vậy, bất quá vẫn nín nhịn nhắc đến Cửu Tỷ kịp thời.
“Lạc công tử… Lạc công tử… hắn… hắn vậy mà đã có nữ nhi?” Tôn Hầu Tử chưa kịp phản ứng Hắc Trư, thì Thải Quỳnh Dao ở một bên đã che lấy môi đỏ đang hé mở, mắt to trợn tròn, không dám tin thốt lên:
“Hơn nữa, nữ nhi còn là đệ tử chân truyền của Tuế Nguyệt Nữ Đế?!”
“Hả, Quỳnh Dao ngươi nhận biết hắn?” Hắc Trư nghe phản ứng của Thải Quỳnh Dao, vội vàng giật mình hỏi thăm nàng.
“Trời ạ, Lạc công tử… bối cảnh này, quá mức dọa người!” Một đám trưởng lão sau giờ phút trợn mắt há hốc mồm, đồng loạt liếu lưỡi nói.
“Hai cha con đều yêu nghiệt như nhau, đồng loạt đứng trên đỉnh thế hệ trẻ toàn vũ trụ!” Đại Trưởng Lão cũng chẳng nhịn được, có chút lắp bắp nói.
Mặc dù nghe qua có chút kỳ quặc, nhưng đây lại là sự thật…
Lạc Nam thật sự còn quá mức trẻ tuổi, dù đã sinh con… nhưng độ tuổi của hắn ở Tiên giới chỉ được xem là một tên tiểu tử mà thôi.
Đây là chuyện bình thường trong mắt cường giả, cũng chẳng có quy tắc nào không cho phép cha con cùng xếp trên Thiếu Đế Bảng cả.
Theo phản ứng của chúng trưởng lão, Hắc Trư cũng phát hiện có điều gì đó không đúng…
Bởi vì, chẳng những Thải Quỳnh Dao nhận biết Lạc Nam, mà là toàn bộ Vạn Yêu Thánh Địa đều nhận biết a.
Nhị Trưởng Lão của Vạn Yêu Thánh Địa hoảng hốt nhớ lại ngày đó, không ngừng thở phào vuốt lồng ngực:
“Phù, cũng may ngày đó chúng ta vây công hắn nhưng không làm được gì…”
“Đúng vậy, sau đó Lạc công tử và Thánh Chủ đại chiến không ai bị thương, bằng không Tuế Nguyệt Nữ Đế có thể sẽ giận a…”
“Còn không phải sao? Trận đó Thánh Chủ ngay cả Thần Thông cũng sử dụng rồi, cũng may Lạc công tử biết dừng kịp lúc!” Đám trưởng lão nghị luận ầm ĩ.
Danh tiếng của Tuế Nguyệt Nữ Đế hiện nay như mặt trời giữa trưa, bọn hắn già rồi, không muốn bị nhốt như đám tộc trưởng Thần Thú Tộc đâu.
Hắc Trư, Thải Quỳnh Dao:???
Con bà nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thời gian mình vắng mặt, Lạc Nam và Vạn Yêu Thánh Địa đã diễn ra cái gì? Hắn vì sao chiến cùng Tôn hầu tử.
Đầu óc thông minh và sự lanh lợi, Hắc Trư lập tức liên tưởng đến lời của Tôn Hầu Tử trước đó, không dám tin hỏi:
“Hầu ca, ngươi đừng nói kẻ khiến ngươi hứng thú trong Thiếu Đế Chi Chiến lần này là Lạc Nam?”
“Thánh Chủ thúc thúc, các vị trưởng bối, Lạc công tử vì sao cùng các ngươi chiến đấu? Luận bàn thôi phải không?” Thải Quỳnh Dao cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng dài.
Đầu tiên là Lạc Nam có nữ nhi bối cảnh kinh khủng, sau đó nàng nghe được hình như hắn cùng toàn bộ Thánh Địa đại chiến?
“Luận bàn một phen, Quỳnh Dao nói rất đúng!” Các vị trưởng lão gật đầu như gà mổ thóc, tán thành cách nói của Thải Quỳnh Dao.
Tôn Hầu Tử cũng gật gật đầu: “Ta cảm thấy tiểu tử Lạc Nam này không tồi nên ra tay chỉ điểm hắn, nào ngờ thiên phú và chiến lực của hắn còn tốt hơn ta tưởng!”
“Vậy phải không?” Thải Quỳnh Dao bán tính bán nghi, bất quá không tìm ra được chỗ nào bất hợp lý.
“Phải cái rắm a!” Hắc Trư trong lòng mắng to.
Nó thành tinh rồi, vài lời vụng về của đám trưởng lão và Tôn Hầu Tử làm sao qua được mắt nó?
“Vì sao Lạc Nam luận bàn với các vị?” Hắc Trư híp mắt nhìn chúng trưởng lão, một cổ Hồn Lực vô hình tiến ra.
“Lạc công tử vì muốn gặp…” Một vị trưởng lão vô thức bị Hồn Lực ảnh hưởng, đang định lên tiếng, bất chợt nhìn thấy Như Ý Kim Cô Bổng cắm trước mặt mình, lập tức rùng mình tỉnh giấc, cười hề hề cúi đầu uống rượu.
“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” Tôn Hầu Tử trừng Hắc Trư quát:
“Một tên tiểu bối mà thôi, chúng ta là trưởng bối, luận bàn chỉ giáo cho hắn không được sao?”
“Hehehe!” Hắc Trư nhìn Tôn Hầu Tử cười quái dị, cười hết sức ghê gớm.
Nụ cười không tin…
Tôn Hầu Tử cũng mặc kệ con heo này, tiếp tục quan sát Thiếu Đế Chi Chiến.
Mà Hắc Trư lúc này cũng cảm ứng được, Thần Thức của Cửu Tỷ đã trở nên bình lặng trở lại sau một thoáng trập trùng.
Trận cuối cùng nổ ra, Lạc Nam và Quỷ Đỏ.
Long trời lỡ đất, quỷ khiếp thần sầu, một trận chiến gay cấn kịch liệt với đầy đủ thủ đoạn được triển khai, khiến chúng trưởng lão một lần nữa nhiệt huyết sôi sục:
“Không hổ danh là Đăng Đỉnh, trận chiến này xứng danh ghi vào sử sách!”
“Quỷ Đỏ quá mạnh, liệu Lạc công tử có thể bại hắn không?”
“Lạc công tử đã tốn quá nhiều thủ đoạn rồi, nếu không có ác chủ bài, khó lòng chiến thắng!”
Nghe đám người nghị luận, ngay cả Tôn Hầu Tử cũng tập trung đến cực điểm nhìn cuộc chiến này, trong lòng hứng thú không thôi:
“Chiến Mệnh Cung từ bao giờ có được thủ đoạn khủng bố như thế? Khả năng huy động lực lượng và sức mạnh vô cùng phi lý… dù là Địa Đế cũng không thể làm được như vậy!?”
“Còn tên kia, không hổ là người được Cửu Tỷ nhìn trúng, vậy mà vẫn chiến ngang tay Quỷ Đỏ…”
Cuối cùng, khi Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ xuất hiện, toàn bộ hiện trường đứng bật lên, ngay cả Tôn Hầu Tử cũng không ngoại lệ.
Hỏa Nhãn Kim Tinh rực sáng như chưa từng có, chiến ý ngập trời vô thức bùng phát trước uy thế mà Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ mang lại.
“Thắng chắc rồi!” Chúng trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt.
Thải Quỳnh Dao ánh mắt động dung, chỉ có thể ngưỡng vọng nhìn lấy thân ảnh nam nhân đang thi triển Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn.
Một tên lao vút mà đi…
Đấu Trường sụp đổ, Lưu Ảnh Ngọc bỗng nhiên dập tắt.
“Cái quỷ gì?” Tôn Hầu Tử xém chút ngã lăn, la lên oai oái nhìn Hắc Trư.
Chúng trưởng lão cũng vô cùng bất mãn.
Cảm giác như đang sắp lên đỉnh lại bị phá đám vậy…
“Uy lực Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ mang đến quá lớn, ngay cả Lưu Ảnh Ngọc cũng chẳng thể thu hình!” Hắc Trư bất đắc dĩ nhún vai:
“Các ngươi chỉ cần biết Lạc Nam thắng, trở thành quán quân Thiếu Đế Chi Chiến là được!”
“Nên như thế, Lạc công tử thắng là đúng rồi!” Chúng trưởng lão hưng phấn vỗ đùi đen đét, sử dụng đến Vũ Kỹ kinh dị như thế, không thắng mới lạ đó.
Mà Tôn Hầu Tử thì suy nghĩ sâu xa hơn, hắn cười lạnh nói:
“Haha, chẳng trách tin tức và kết quả Thiếu Đế Chi Chiến lần này bí mật như vậy, thì ra là một đám già đầu nhưng thua không nổi!”
Hiển nhiên với kinh nghiệm của Tôn Hầu Tử, hắn đã lập tức đoán được nguyên nhân.
“Bất quá như vậy cũng tốt… hắn chưa đủ trưởng thành để đối mặt với toàn bộ vũ trụ dòm ngó!” Tôn Hầu Tử lẩm bẩm nói.
Hắc Trư gật đầu tán thành cách nói này, cẩn thận truyền âm:
“Hầu ca, ta có chuyện trọng đại muốn thương nghị cùng ngươi và Cửu tỷ!”
“Chỉ có ta mà thôi!” Tôn Hầu Tử nhếch miệng: “Chuyện gì?”
“Liên quan đến Lạc Nam!” Hắc Trư nghiêm nghị.
“Được!”