Phần 163
Cuồng Khí Lão Nhân thất vọng, sắc mặt buồn rầu thu lại một đống Pháp Bảo.
Mặc dù biết khả năng cao là không thể, nhưng khi mọi thứ diễn ra vẫn không tránh khỏi hụt hẫng.
Xét về tạo nghệ Luyện Khí Thuật, Cuồng Khí Lão Nhân có thể trở thành Trưởng Lão của thế lực cự đầu như Thiên Địa Hội chỉ dựa vào tài năng Luyện Khí, đủ thấy trình độ của hắn cao đến mức nào.
Tuy có thể kém hơn một chút so với năm người đã viết nên Khí Đạo Thiên Thư, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Có thể nói, chỉ xét về con đường Luyện Khí, Cuồng Khí Lão Nhân đã là một trong số ít người leo đến đỉnh cao nhất của vũ trụ này, hướng mắt nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng chính điều này lại trở thành cơn ác mộng đối với một kẻ có đam mê cuồng nhiệt với nghề Luyện Khí như hắn.
Khi mới chập chững bước vào con đường Luyện Khí, Cuồng Khí Lão Nhân đặt mục tiêu cho mình là trở thành một vị Ngọc Cấp Luyện Khí Sau.
Sau khi trở thành Ngọc Cấp Luyện Khí Sư, hắn lại đặt mục tiêu trở thành Khí Vương.
Thành công đột phá Khí Vương, Cuồng Khí Lão Nhân lại muốn thành Tôn.
Bước vào cánh cửa Khí Tôn, hắn lại muốn thành Khí Đế… Địa Khí Đế, Thiên Khí Đế.
Còn mục tiêu để phấn đấu, cuộc sống sẽ còn ý nghĩa, đam mê vẫn còn tiếp tục.
Vậy mà sau khi thành Thiên Khí Đế, lần lượt luyện ra thật nhiều Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo nổi danh, ngay cả số ít Đế Binh trong vũ trụ này đều trải qua bàn tay của hắn, có được thân phận và địa vị mà vô số người ước ao thèm muốn.
Ngay cả Thiên Địa Thiếu Chủ còn phải khách khí gọi hắn một tiếng trưởng lão là đủ hiểu.
Chạm đến đỉnh của sự thành công, Cuồng Khí Lão Nhân lại không cảm thấy vui sướng, trái lại tràn ngập cô đơn.
Bởi vì hắn cảm thấy dường như có một vách tường to lớn ngăn cách giữa hắn và cảnh giới cao hơn của thuật Luyện Khí.
Cuồng Khí Lão Nhân hiểu, vũ trụ này chỉ đạt đến giới hạn như vậy…
Không có mục tiêu để bước tiếp, không còn cảnh giới tiếp theo để hướng đến, điều này đối với một kẻ say mê, luôn muốn tìm tòi cái mới trong lĩnh vực Luyện Khí như Cuồng Khí Lão Nhân quả thật là ác mộng, nói nghiêm trọng hơn chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Chính vì như vậy, hắn lại tìm kiếm một chút niềm vui nhỏ nhoi, đó là trải nghiệm các nguyên liệu hiếm hoi trong vũ trụ… bất kỳ ai có thể mang đến nguyên liệu Luyện Khí khiến Cuồng Khí Lão Nhân hứng thú, hắn sẽ chấp nhận Luyện Khí không công cho ngươi, tiền tài danh vọng chỉ là hư ảo.
Đó cũng là lý do Cuồng Khí Lão Nhân gia nhập Thiên Địa Hội trở thành một vị trưởng lão, bởi Cuồng Khí Lão Nhân biết chỉ có ở Thiên Địa Hội… mình mới có càng nhiều cơ hội để được tiếp xúc với những nguyên liệu quý giá, tìm kiếm chút niềm vui trong cuộc sống.
Thiên Địa Hội cũng quá giàu có, đủ nội tình để tạo điều kiện cho hắn phát triển.
Có một ngày, Cuồng Khí Lão Nhân lần đầu tiên được tiếp xúc với Binh Nhân Tộc.
Đó là khi Hội Trưởng xuất động Binh Nhân Tộc tiêu diệt một cường giả khủng bố dám ngấp nghé tài sản của Thiên Địa Hội.
Kể từ đó, Cuồng Khí Lão Nhân như tìm ra chân lý mới của cuộc đời mình, có cảm giác như một cánh cửa hoàn toàn mới của Luyện Khí Thuật hiện ra trong tầm mắt.
Quyền năng và sức mạnh mà Binh Nhân Tộc đem lại khiến hắn si mê.
Binh Nhân Tộc nghiễm nhiên trở thành mục tiêu mới, lý tưởng mới trong cuộc đời của hắn.
Ngọn lửa đam mê ấp ủ từ lâu nay như gặp nắng gắt, bùng cháy dữ dội, không thể dập tắt.
Hắn muốn tự tay sáng tạo ra Pháp Bảo có thể sánh vai Binh Nhân Tộc, có thể khiến hàng vạn Pháp Bảo khác phải thuần phục dù là trong cùng cấp…
Để được tiếp xúc cùng Binh Nhân Tộc, để được nghiên cứu những khả năng và sự thần kỳ của Binh Nhân Tộc, Cuồng Khí Lão Nhân chấp nhận đánh đổi tất cả, kể cả sinh mệnh của mình.
Ấy vậy mà hôm nay, tại Giao Dịch Nội Bộ… nơi có hầu hết các thành viên trực thuộc Thiên Địa Hội, Cuồng Khí Lão Nhân lại cảm giác được vô số ánh mắt thương hại nhìn về phía mình, vô số sự chế giễu, vô số thanh âm thở dài ngao ngắn.
Hắn cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình, cười nhạo đam mê của mình.
Cuồng Khí Lão Nhân chậm rãi xoay người, hắn muốn tạm thời rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi không cùng chí hướng với hắn.
Bóng lưng già nua có chút tiêu điều…
Nhưng trong lúc quay đầu, Cuồng Khí Lão Nhân toàn thân đột nhiên sững lại.
Bởi vì… hắn chạm phải một đôi mắt.
Đôi mắt này không chế nhạo hắn, không nhìn hắn như một kẻ điên, cũng không có thương hại…
Đôi mắt này tràn đầy tán thưởng và khích lệ, như đang thưởng thức ước mơ, đang ủng hộ cho nguyện vọng gần như vô lý của hắn.
“Chủ nhân của đôi mắt là ai?”
Cuồng Khí Lão Nhân ngẩng đầu, phát hiện đến từ một Hộ Vệ của Mộng Gia, một kẻ có thân phận thấp hơn hắn vô số lần.
Bất quá lúc này, đôi mắt của kẻ hộ vệ kia cũng không nhìn về phía hắn.
Chậm rãi lắc đầu, Cuồng Khí Lão Nhân tự cười nhạo chính mình, ta vậy mà tự tìm sự đồng cảm trên người một tên hộ vệ, tất cả là ảo giác…
Rời khỏi tầng giao dịch, Cuồng Khí Lão Nhân ngửa mặt nhìn trời thật lâu, cuối cùng thở ra một hơi thật nặng:
“Có lẽ… đã đến lúc…”