Phần 136
Tại một vùng không gian đỏ thẳm như máu…
Lạc vào nơi này, ngươi có cảm giác như đang đứng trong một huyết tinh chiến trường, nơi mà bất kỳ tồn tại nào cũng có thể tùy thời ngã xuống một cách thê thảm, nơi mà có thể hóa thành cối xoay thịt bất cứ lúc nào.
Tưởng như hoàn cảnh khắc nghiệt và vô pháp sinh tồn, thì ở giữa không gian đầy máu này lại là một tòa cự đại Cung Điện sừng sững mà đứng.
Không cao quý lộng lẫy, không có dát vàng chói mắt, càng không có khí thế duy ngã độc tôn hay độc bá thiên hạ.
Cung Điện này như một tòa pháo đài trường tồn với thời gian qua vô vàn năm tháng, mỗi ngõ ngách đều do các tảng đá đen kịch đúc thành, nhìn qua gai góc và lì lợm, tạo cảm giác đè ép khiến người ta không thể nào thở nổi khi đối mặt với nó.
Đến càng gần, đại môn sừng sững khảm nạm ba đại tự lớn phủ đầy bụi bặm, tràn đầy khô nứt và cũ kỹ.
“CHIẾN MỆNH CUNG”
Không sai, nơi này chính là Chiến Mệnh Cung.
Toàn bộ vũ trụ, số người biết vị trí tọa lạc của thế lực thần bí này sợ rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Có lẽ tầm quan trọng của Chiến Mệnh Cung không ảnh hưởng lớn bằng Cổ Việt Tộc trong mắt nhiều người khác, nhưng nếu xét về mức độ bí ẩn, người biết về Cổ Việt Tộc còn nhiều hơn Chiến Mệnh Cung.
Thậm chí từ khi xuất hiện đến nay, không một ai biết mục đích hoạt động và vai trò của Chiến Mệnh Cung là gì, càng không ai đoán ra căn cứ địa của nó…
Bất quá ngày hôm nay, một thân ảnh mang theo một con chồn chậm rãi từ trong không gian tiến ra.
Nếu Lạc Nam ở đây, chắc chắn nhận ra đều là người quen cũ.
Lâm Tích và Hắc Chồn.
Vừa mới lộ diện, Lâm Tích vội vàng rùng mình: “Khốn kiếp, tên Quỷ Đỏ chỉ dẫn ta đi đến chỗ quái quỷ nào thế này? Không khí thật là lạnh cả tóc gáy!”
Hắc Chồn ngồi trên lưng nàng cũng thoáng rùng mình, mặc dù nó từng trải qua gió tanh mưa máu, nhưng cũng bị bầu không khí âm u nơi đây làm cho hoảng sợ.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến đến thực lực của Hắc Chồn đã khôi phục đỉnh phong, dù đại chiến với Quỷ Đỏ cũng không có gì phải sợ hãi.
Nhìn thấy cung điện bằng đá nằm ở phương xa, một người một chồn lấy can đảm bước đến.
Đứng trước thành vách cung điện mới nhận ra sự hùng vĩ…
Mỗi một tảng đá to như một vách núi, nói là cung điện… Chiến Mệnh Cung càng cho người khác cảm giác như một vách ngăn chọc trời, là biên giới của hai phiến thiên địa.
“Chục vạn năm trôi qua, Chiến Mệnh Cung lại nghênh đón hai vị khách nhân!”
Một tiếng cười bình ổn truyền xuống.
Chỉ thấy một thân áo đỏ quỷ dị đứng trên đỉnh Cung Điện, mặt nạ quỷ dữ tợ che giấu dung mạo, thân ảnh Quỷ Đỏ nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt một người một chồn.
“Đây thật sự là Chiến Mệnh Cung sao?” Hắc Chồn run giọng nói:
“Khác xa so với tưởng tượng của ta!”
“Haha, tùy vào hoàn cảnh mà, mỗi nơi đều có một cảnh sắc riêng của nó!” Quỷ Đỏ hảo sảng cười, lời nói ẩn chứa tự hào ở trong đó.
Ngửi thấy vị máu trên lớp áo choàng đỏ, lại đánh giá bầu không khí nồng đậm sát cơ huyết tinh xung quanh, Lâm Tích ngưng trọng hỏi:
“Nơi này vừa phát sinh đại chiến sao?”
“Đúng vậy!” Quỷ Đỏ thoải mái thừa nhận.
“Trong vũ trụ này, có thế lực nào đui mù dám đụng vào Chiến Mệnh Cung!” Hắc Chồn tò mò hỏi thăm.
Quỷ Đỏ nhún nhún vai, nhìn bọn hắn hỏi ngược lại: “Ai nói với các ngươi là thế lực trong vũ trụ?”
Lâm Tích cùng Hắc Chồn đồng tử co rút lại mãnh liệt.