Phần 143
“Phù… may mà bọn hắn không tìm ra chúng ta!”
Núp bên trong một góc khuất, một tên nam tử trung niên diện mạo cương nghị thở phào nhẹ nhỏm.
Hắn chính là Lôi Chiến, Địa Đế cấp cường giả, một trong hai cường giả hàng đầu của Lôi Giới.
Nằm sấp bên cạnh Lôi Chiến là huynh đệ Lôi Cuồng của hắn và một đám tu sĩ Lôi Giới.
Tuy cả đám đều là Tiên Tôn, Tiên Đế… nhưng đối mặt với nhóm Ma Tu vừa rồi cũng xém chút tè ra quần.
Thực lực chênh lệch thật sự quá lớn, chiến lực của đối thủ vượt xa bọn hắn, chỉ với hai nữ nhân trong số đó ra tay, đã dễ dàng đem bọn hắn đánh cho tan tác.
Cũng may Lôi Hệ Tu Sĩ có sở trường về mặt tốc độ, đánh không lại cả đám hóa thành Lôi Đình bỏ chạy nhanh như thiểm điện, nhờ vậy may mắn giữ được một mạng.
“Kẻ địch khó nói vẫn đang truy lùng chúng ta, núp ở nơi này thêm một thời gian vậy!” Lôi Cuồng hít sâu một hơi nói, trong mắt lóe lên tia nhục nhã.
“Yên tâm đi, ta đã thông qua Truyền Âm Ngọc báo về Côn Lôn, tin chắc Nữ Hoàng sẽ phái người đến cứu chúng ta!” Lôi Chiến nói.
Nghe lão đại nói vậy, nhóm tu sĩ trong mắt tràn đầy chờ mong và tôn kính nói:
“Nói không chừng sẽ là Thiếu Chủ đích thân hàng lâm!”
“Nằm mơ đi, Thiếu Chủ thân phận tôn quý đến mức nào? Sao phải đích thân ra tay? Chỉ cần mấy vị Kiếm Đế, Minh Đế xuất trận là đủ rồi!” Lôi Cương cảm thấy không có khả năng.
“Chỉ mong ước một chút mà thôi!” Đám người bĩu môi.
NGAO NGAO NGAO NGAO… ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Bất quá ngay lập tức, từng cổ thanh âm bá đạo tuyệt luân ập vào trong tai, không gian toàn bộ động phủ oanh động kịch liệt khiến đám người sắc mặt hãi hùng.
“Chuyện gì xảy ra?” Lôi Chiến sắc mặt trắng bệch hỏi.
Nếu như động phủ sụp đổ, vị trí ẩn thân của bọn hắn chắc chắn sẽ bị bại lộ trước mặt kẻ thù.
“Côn Lôn Thiếu Chủ ở đây, Lôi Giới người đâu? Kẻ nào dám đụng vào các ngươi?”
Giọng nói ầm vang như sấm của Kiếm Đế vang vọng thương khung, như lời tuyên bố hùng hồn kẻ nào dám động vào Côn Lôn Giới phải trả giá thật đắt.
Với những chiến tích vang trời như lật úp Đan Thần Tháp, ngạnh kháng Tru Tiên Điện… Côn Lôn Giới hoàn toàn đủ tư cách để đi ngang trong phiến vũ trụ này mà không cần e ngại.
Kẻ nào chọc vào người của Côn Lôn, cứ chiến là được!
Bá Vũ Điện cường thế đến mức nghiền nát cửa vào động phủ và tất cả mọi thứ bên trong, vô số đất đá sụp đổ, tất cả cảnh tượng đều bại lộ ra ánh sáng.
“Thật sự là Thiếu Chủ!?” Lôi Cuồng đám người kinh động như gặp phải thiên nhân.
Cả đám dụi dụi hai mắt, chấn kinh nhìn lấy nam nhân đang chắp tay đứng trên đỉnh Đại Điện kia, tóc dài tung bay, phong thần tuấn lãng, xung quanh là sáu vị Thiên Đế hộ tống.
Không phải là Thiếu Chủ như thần nhân của bọn hắn thì là ai?
Ánh mắt Lạc Nam quét qua, rất nhanh đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đám người Lôi Chiến…
Bị Lạc Nam nhìn thấy trong tình cảnh thảm hại như vậy, mấy người cũng có chút lúng túng cúi đầu.
“Có thương vong gì không?” Thanh âm ôn hòa của Lạc Nam truyền xuống.
Đám người Lôi Cuồng cảm động xém chút rơi lệ, vội vàng lắc mạnh đầu đáp:
“Các huynh đệ không ai tử vong, nhưng cũng bị một số vết thương!”
Nghe đến thuộc hạ bị thương, vẻ mặt của Lạc Nam lập tức trầm xuống.
Hắn ra hiệu đám người Lôi Cuồng leo lên Bá Vũ Điện, nở một nụ cười lạnh lùng:
“Để bổn thiếu chủ xem thử kẻ nào dám chọc vào Côn Lôn Giới chúng ta!”
Nói xong, Bá Vũ Điện tiếp tục cường hoành tiến bước.
Những nơi đi qua, động phủ ầm ầm sụp đổ…