Phần 15
Đập vào mắt hai người là một gốc cổ thụ có thể che trời tọa lạc dưới lòng đất.
Nơi này tràn ngập Tiên Khí và Nguyên Khí dồi dào, hiển nhiên để bồi dưỡng Bàn Đào Thụ, Thiên Đế đã vận dụng đến cả tài nguyên quý giá như Nguyên Thạch, tuy nhiên số lượng không có nhiều.
Bàn Đào Thụ như một cây đào khổng lồ, điểm khác biệt duy nhất là những quả Bàn Đào mà nó đem lại ẩn chứa lực lượng tinh khiết khổng lồ, thứ có thể gia tăng 3000 năm tu luyện của tu sĩ mà không để lại di chứng, điều mà cây đào thông thường không thể làm được.
Mùi thơm ngào ngạt lan khắp không gian, từng quả Bàn Đào căng mộng đầy ắp nước, đỏ như má hồng, Lạc Nam nhìn cũng muốn gặm một ngụm.
Số lượng Bàn Đào Quả còn trên cây không hề ít, lên đến con số hàng ngàn…
Để có được Thiên Binh Thiên Tướng hùng mạnh như hiện nay, Bàn Đào Thụ góp công lớn nhất.
“Thiên Đế tìm thấy Bàn Đào Thụ trước khi thành lập Thiên Đình, hắn vẫn luôn phong ấn Linh Trí của nó từ khi chỉ là một gốc cây non…” Châu Miên Mạn vỗ nhẹ thân cây nói:
“Trong mắt Thiên Đế thì Bàn Đào Thụ cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi, không cần có linh trí làm gì!”
Lạc Nam vuốt cằm, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Thiên Đế.
Bởi vì Thần Thụ là thứ không thể nhận chủ, một khi sinh ra linh trí, nó có thể tìm cách thoát đi nếu không thích ở với ngươi.
Thay vì nghĩ cách thuyết phục Bàn Đào Thụ ở lại với mình, Thiên Đế chọn cách phong ấn linh trí, để nó hoạt động như một cây ăn trái thông thường.
Lạc Nam hiện tại cũng không có thời gian ứng phó khi Bàn Đào Thụ được giải khai Linh Trí, vì thế hắn giữ nguyên hiện trạng, đem nó thu vào Linh Giới Châu.
ẦM ẦM ẦM…
Bên trong Linh Dược Điền, một gốc Đại Thụ so với Bất Tử Thụ và Lập Ma Thụ còn to lớn hơn hiện ra, mỗi cây nằm ở hướng tạo thành thế chân vạc.
RÌ RÀO… RÌ RÀO… RÌ RÀO…
Bàn Đào Thụ lập tức cảm nhận được hoàn cảnh Linh Giới Châu tốt hơn bên ngoài gấp vài chục lần, hưng phấn cành lá đung đưa, điên cuồng thôn phệ lực lượng trong trời đất.
“Đó là Bàn Đào Thụ, các nàng cứ tự nhiên ăn Bàn Đào Quả, không cần khách khí…”
Thanh âm của Lạc Nam truyền thẳng vào trong tai chúng nữ có mặt trong Linh Giới Châu, đặc biệt là Cửu Huân Dao đang rất cần bồi bổ tiểu bảo bối trong bụng.
“Đa tạ nàng!” Lạc Nam nhìn Châu Miên Mạn chân thành nói.
Hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến như vậy, chẳng những giết được Thiên Lãm, thành công thu lấy Bàn Đào Thụ, còn đem Tru Nghịch Liên Minh xoay vòng vòng…
Tất cả những điều này là do Châu Miên Mạn đem lại.
Nếu không có nàng hợp tác, e rằng hiện tại hắn phải đối mặt với Tru Nghịch Liên Minh cùng Thiên Đình phối hợp chất vấn, thậm chí khả năng rất cao sẽ bại lộ thân phận.
“Hỗ trợ lẫn nhau mà thôi!” Châu Miên Mạn nhìn sang một hướng, thanh âm kiên quyết:
“Chỉ cần khi Thiên Đế trở về, ngươi giúp ta loại trừ hắn là được!”
“Ta hứa với nàng!” Lạc Nam nghiêm túc đáp: “Tuy nhiên e rằng không đơn giản!”
Hắn đem việc nhân vật thần bí dưới đáy Bạo Loạn Luân Hồi Vực cứu mạng Thiên Đế kể cho nàng.
“Quả thật nguy hiểm, bất quá ngươi làm sao thoát khỏi Bạo Loạn Luân Hồi Vực?” Châu Miên Mạn ánh mắt lóe lên một tia thần thái nhìn Lạc Nam.
“Không thể nói cho nàng, việc này liên quan đến nhân quả!” Lạc Nam lắc đầu từ chối:
“Nhân quả sẽ phản phệ nếu nàng biết quá nhiều!”
“Sau này khi chỉ có hai người, đừng dùng bộ mặt đáng ghê tởm này đối diện với ta!” Châu Miên Mạn kéo xuống Mặt Nạ Thiên Diện đang phủ trên mặt hắn, để lộ dung mạo thật sự của Lạc Nam.
“Không thành vấn đề!” Lạc Nam một lời đáp ứng, nháy mắt nói:
“Ta cũng rất ghét phải đóng giả nam nhân khác để nói chuyện với nữ nhân của mình!”
“Hừ, ai là nữ nhân của ngươi?” Châu Miên Mạn lạnh lùng nói: “Nên nhớ, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác!”
“Rồi… rồi!” Lạc Nam tùy ý nàng.
“Ngươi cũng nên gia tăng thực lực đi, hiện tại toàn bộ Tiên Giới đều đang đối nghịch với ngươi!” Châu Miên Mạn ngoài lạnh trong nóng nói:
“Đừng để ngoài ý muốn xảy ra chuyện gì làm liên lụy đến ta!”
“Khoan đã!” Lạc Nam dùng ánh mắt hồ nghi nhìn lấy nàng: “Vì sao toàn bộ Tiên Giới đối nghịch với ta? Ta chỉ giả mạo Thiên Đế để trộm Bàn Đào Thụ thôi nha!”
Hắn chưa từng tiết lộ mình là Nghịch Long trước mặt Châu Miên Mạn, sao nàng lại nói lời ấy?
Vẻ mặt Châu Miên Mạn thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, bất quá rất nhanh đã bình tĩnh nói:
“Ta sợ việc Bàn Đào Thụ trong tay ngươi bại lộ, dẫn đến nhiều kẻ tham lam ngấp nghé, không phải nguy hiểm thì là gì?”
“Thật vậy phải không…” Lạc Nam nửa tin nửa ngờ.
“Thế ngươi nghĩ là sao?” Châu Miên Mạn nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Haha, không có gì!” Lạc Nam cười khan.