Phần 3: HỌ LƯƠNG CHỨ KHÔNG PHẢI HỌ QUÁCH
Đang suy nghĩ, chợt Lương Thần nghe thấy tiếng đập cửa vang lên, hắn đặt điếu thuốc vào gạt tàn rồi trầm giọng nói:
– Mời vào.
Cửa mở, một bóng dáng gầy gò, khuôn mặt khô vàng hiện ra cười có vẻ gượng gạo. Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Phó trưởng phòng Đặng Khánh.
– Ồ, Phó trưởng phòng Đặng, có chuyện gì sao?
Nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của gã, Lương Thần lập tức đoán được ngay ý đồ của gã ta. Không cần phải nói, gã ta nhất định là vừa biết được một số tin tức của hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng, nên đến đây để cầu xin.
– Tôi định đến báo cáo công việc với Trưởng phòng.
Phó trưởng phòng Đặng Khánh sửa lại thắt lưng, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt nói.
– Ồ, anh ngồi đi.
Lương Thần ấn điếu thuốc vào gạt tàn, chỉ tay vào ghế, sau đó sắc mặt không hề thay đổi cầm lấy cây bút máy tiếp tục viết gì đó. Báo cáo công tác ư? Lương Thần cười lạnh lùng, từ khi hắn nhậm chức đến nay, gã họ Đặng chưa bao giờ đến phòng làm việc của hắn.
– Trưởng phòng, có việc gì thì giao cho cấp dưới chúng tôi làm, sếp không cần phải vội như vậy.
Nhìn Lương Thần viết lia lịa, Đặng Khánh không kìm nổi lo lắng trong lòng liền nói nhanh.
Rốt cuộc Trưởng phòng Lương viết cái gì vậy? Có phải là danh sách các quan chức bị cách chức trình cho cấp Huyện ủy hay không?
Từ khi nhận được thông tin của nội dung liên quan đến hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng từ Chánh văn phòng Lâm đến nay, gã bị choáng váng cả nửa ngày. Gã vốn ỷ mình là thành viên Đảng ủy phòng công an huyện, lại có đồng minh là Quách Ninh, Diêu Kim Minh, hơn nữa còn có chỗ dựa là người của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nên căn bản không hề để ý đến vị tân Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi. Gã nghĩ cho dù Lương Thần như thế nào cũng khó mà làm gì được gã, lại không ngờ rằng hôm nay ở hội nghị ủy viên thường vụ Huyện ủy mở rộng, Bí thư Huyện ủy An Kiến Quốc bỗng nhiên trả lại cho Lương Thân “thượng phương bảo kiếm”.
Đặng Khánh biết rõ, chỉ cần gã có tên trong danh sách mà Lương Thần đang viết thì vào thời kỳ nhạy cảm này, khi tổ lãnh đạo điều tra thành phố xuống đây, gã chắc chắn là sẽ mất chức. Gã vừa mới đi tìm Chính ủy Quách Ninh, nhưng Quách Ninh sau khi gọi điện thoại lại cho gã đã nói với giọng rất u ám rằng hiện nay chuyện đã bung ra rồi, sợ rằng không có thể vãn hồi con đường sống.
Bước đường cùng, gã đành phải ôm hy vọng gõ cửa phòng Trưởng phòng, thử xem có thể cầu xin vị Trưởng phòng trẻ tuổi này tha thứ được không.
– Không dám làm phiền Phó trưởng phòng. Sức khỏe anh không tốt, điều ấy tôi biết.
Lương Thần dừng bút, ngẩng đầu nhìn gã bằng đôi mắt đùa cợt, sau đó trở lại viết lia lịa vào tờ giấy.
Đặng Khánh nóng mặt. Gã biết Trưởng phòng ám chỉ việc ngày hôm qua gã giả bệnh trốn trong xe không ra. Chỉ nghe thấy giọng điệu này của Trưởng phòng, gã biết sẽ không dễ dàng được đối phương tha thứ.
Cắn chặt răng, Đặng Khánh bước lên một bước, khép nép nói:
– Trưởng phòng, tôi biết tôi sai rồi. Xin sếp đại lượng tha thứ cho tôi, tôi sau này xin được báo đáp.
– Ồ.
Lương Thần nghe xong không khỏi ồ một tiếng thật dài, buông bút xuống, hai tay đan vào nhau mỉm cười nhìn về phía Phó Trưởng phòng Đặng dường như đã hoàn toàn bị khuất phục, mặt không hề thay đổi hỏi:
– Không biết Phó trưởng Đặng nói”báo đáp” là sao?
Trưởng phòng, tôi biết ngày hôm qua sếp thẩm vấn sáu tên đó, căn bản là không thu được gì có ích. Việc Tôn Vĩ giải thích bị người của Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân sai khiến thuần túy chỉ là giả dối.
Phó trưởng phòng Đặng Khánh thẳng thắn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Lương Thần:
– Tôi lúc ấy có hỏi han nhân viên hình sự tham gia thẩm vấn ghi chép, có thể chứng minh điều này.
– Hóa ra, Phó trưởng phòng Đặng muốn uy hiếp tôi?
Lương Thần khóe miệng nhếch lên có vẻ đùa cợt cười:
– Đáng tiếc, ghi chép kia chỉ là giả tạo.
– Tôi khẳng định là thật.
Phó trưởng phòng Đặng nhảy dựng lên, có chút thiếu kiên nhẫn phản bác lại.
– Tôi nói đó là giả tạo, đó là vì phó cục trưởng Đặng muốn giải vây cho Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn – Thương mại Thanh Vân mà cố ý thông đồng với một số nhân viên hình sự tạo nên chứng cứ giả.
Ánh mắt Lương Thần dừng lại trên mặt gã, lạnh lùng nói:
– Anh cảm thấy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có tin hay không tin lời của tôi?
Để Phó trưởng phòng Đặng lo sợ đến toát mồ hôi hột trên trán, hắn rốt cục hiểu được tình thế mạnh hơn người là như thế nào. Cho dù hắn có đang ghi chép gì thì cũng không bằng nhử đối phương một câu cũng có thể khiến đối phương mềm như bún.
– Trưởng phòng, ý tôi không phải vậy.
Đặng Khánh vội vàng lấp liếm:
– Tôi nói là tôi có thể xem được ghi chép kia là bởi vì sếp đang nghỉ ngơi ở nhà.
Dừng một chút, thấy Trưởng phòng bất động, gã lại phải đóng giả ra vẻ vô cùng đáng thương nói:
– Trưởng phòng, xin sếp cho tôi một con đường sống, sau này tôi nhất định sẽ làm tùy tùng cho sếp, mặc cho sếp sử dụng.
Nhìn thấy gã bất chấp lòng tự trọng, bất chấp lòng tự tôn của mình, đau khổ cầu xin Trưởng phòng, Lương Thần vừa cảm thấy chán ghét vừa cảm thấy đáng thương, hắn phất phất tay nói:
– Phó trưởng phòng Đặng, anh về trước đi, chuyện này tôi sẽ xem xét sau.
– Trưởng phòng, xin sếp nhất định phải giơ cao đánh khẽ.
Đặng Khánh biết mình có giằng co cũng vô ích, chỉ còn cách quay đầu bước ra khỏi văn phòng Trưởng phòng.
Nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc đóng lại, Lương Thần trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng, cầm lấy chiếc bút máy, trong danh sách viết lên thêm: Đặng Khánh. Lòng dạ hẹp hòi là không được, đối với loại tiểu nhân này, phương pháp tốt nhất chính là giáng một gậy chết tươi. Hơn nữa, hắn bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để lập nên uy tín của mình.
Bốn giờ rưỡi, Lương Thần đúng giờ nghỉ làm. Sau khi đi ra tòa nhà văn phòng một lát, hắn thấy nữ Chính ủy Quách Ninh, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng, không có Phó trưởng phòng Đặng Khánh, hắn đoán chắc là gã này đã về trước.
Nhìn thấy Lương Thần đi ra, Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng xoay người, cùng nói:
– Trưởng phòng!
Hắn lại thấy Chính ủy Quách Ninh hung hăng trừng mắt nhìn mình.
Lương Thần ra vẻ thản nhiên mà gật đầu, đồng thời hắn cũng không nói gì, trực tiếp bước ngang qua bên cạnh ba người, chợt nghe nữ Chính ủy Quách Ninh mở miệng nói:
– Trưởng phòng Lương!
Lương Thần xoay người, đón nhận ánh mắt của đối phương, thần sắc không thay đổi:
– Chính ủy Quách, có chuyện gì vậy?
– Tôi nghe nói Trưởng phòng Lương đã được hội nghị thường vụ Huyện ủy ủng hộ, bắt tay vào chỉnh đốn cán bộ lãnh đạo và nhân viên cảnh sát phòng công an huyện.
Quách Ninh trên mặt hơi cười gượng, nói:
– Đây là một việc lớn của phòng chúng ta, tại sao chúng ta lại không thảo luận tỉ mỉ với Đảng ủy một chút?
– Không cần.
Lương Thần hé miệng, ràng mạch nói mấy chữ.
– Lương Thần, cậu vẫn nói về dân chủ, vậy mà cậu lại muốn hành động độc đoán. Tôi nói cho cậu biết phòng công an huyện này không phải là của cậu để cậu muốn làm gì thì làm.
Nữ Chính ủy bị kích thích bởi sự khinh bỉ của đối phương, không kìm nổi cất cao giọng the thé nói.
– Nếu nói tôi không phải là người định đoạt, vậy thì là Chính ủy Quách sao?
Lương Thần nhìn đối phương bằng ánh mắt khinh thường, cười lạnh lùng nói:
– Không cần nói về dân chủ trước mặt tôi. Nếu nói phòng công an huyện là của một dòng họ thì cũng chỉ có thể là họ Lương không phải họ Quách.
Nói xong hắn nhìn Quách Ninh với ánh mắt sắc lạnh, lại lạnh lùng quét ánh mắt về phía Diêu Kim Minh, Ngô Quốc Hùng rồi xoay người bước đi.