Phần 41: TÍNH TOÁN CỦA CỤC TRƯỞNG LÂM
Lâm Tử Vũ khẽ cười, hướng ánh mắt về phía người vợ tỏ ý. Dường như hiểu ý được dụng ý của chồng, bà nhìn Lương Thần nhã nhặn cười nói:
– Hai người nói chuyện đi, thím và Mi Mi đi vào phòng có chút chuyện.
Nói xong, kéo tay con gái đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Sau khi vợ và con gái rời khỏi, Lâm Tử Vũ cũng đứng lên, đi tới ấm nước rót một ly nước ấm đưa tới trước mặt Lương Thần mỉm cười nói:
– Không có trà, chịu khó uống nước ấm vậy.
– Uống nước này cũng tốt rồi. Cảm ơn Cục trưởng Lâm.
Lương Thần cầm ly nước, lễ phép cười nói.
– Không cần khách sáo như vậy.
Lâm Tử Vũ quay trở lại ghế sofa ngồi xuống, cười nhìn vị thanh niên trẻ tuổi này nói:
– Nói thật, tôi ban đầu không hiểu, Tử Hiên vì sao kiên quyết chọn cậu làm người thừa kế tài sản. Tuy nhiên, sau khi tôi nghiên cứu sơ qua một chút lý lịch của cậu, cuối cùng cũng hiểu, Tử Hiên đưa ra quyết định này cũng không phải là không nghiêm túc.
– Tôi có thể hiểu, đây là lời tán dương của Cục trưởng Lâm đối với tôi phải không? Nếu như vậy, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Lương Thần uống một ngụm nước, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đối phương, khóe miệng khẽ nhếch cười nói.
– Tiểu Lương, có thể nói chuyện với tôi một chút được không. Về số tiền mười tỷ thành lập quỹ gia tộc, suy nghĩ của cậu như thế nào?
Lâm Tử Vũ thân thể hơi nghiêng về trước, gương mặt tươi cười dần dần biến mất, trầm giọng nói.
– Tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Lương Thần lắc đầu, tuy nhiên lập tức hắn hướng về Lâm Tử Vũ lộ ra một ý vị sâu xa tươi cười:
– Nhưng tôi nghĩ, trong vấn đề này Cục trưởng Lâm nên cho tôi một nửa ý kiến?
– Quyền quyết định ở trong tay của cậu. Cậu muốn xuất ra bao nhiêu thì xuất ra bấy nhiêu. Người khác không có quyền can thiệp. Tuy nhiên, tôi còn có một đề nghị cho cậu.
Lâm Tử Vũ cười nói:
– Nếu cậu thực sự muốn bỏ tiền vào thành lập quỹ, tốt nhất không nên đem toàn bộ số tiền bỏ vào một lần. Ví dụ như cậu dự định bỏ ra một triệu, biện pháp tốt nhất chính là phân thành năm lần hoặc mười lần trong giai đoạn đầu. Hiệu quả thu được nhất định sẽ tốt hơn so với đem một triệu bỏ vào hết một lần…
– Tại sao?
Lương Thần hơi khó hiểu, hỏi đối phương.
– Lòng ham muốn của mỗi người sẽ càng ngày càng lớn. Lần đầu bỏ vốn quá nhiều, không những không làm thỏa mãn được lòng ham muốn của những người này, ngược lại sẽ kích động đến lòng tham của bọn họ, được một tấc lại muốn tiến một thước đưa ra yêu cầu đòi hỏi…
Lâm Tử Vũ mỉm cười giải thích:
– Cậu đương nhiên có thể từ chối, nhưng nếu bọn họ không đạt được mục đích tất sẽ tìm cách ép cậu đi vào khuôn khổ.
Lương Thần đương nhiên biết, Lâm Tử Vũ muốn nhắc đến chính là chú bác trong gia tộc của đối phương. Nhìn ánh mắt trên gương mặt của đối phương sáng lên, Lương Thần trong lòng rất muốn nói: “Này, có một số người, trong số đó, lẽ nào không có Cục trưởng Lâm sao?”
– Tử Hiên là em trai ruột của tôi, cậu là do Tử Hiên chọn làm người thừa kế. Mặc dù cậu và Tử Hiên không có quan hệ huyết thống gì, nhưng trên thực tế, cậu là người đã kéo dài huyết mạch cho Tử Hiên! Cái này không phải tôi chủ quan bằng lòng, tôi cho rằng đây cũng là ý muốn thật sự của Tử Hiên.
Lâm Tử Vũ dường như rất xúc động:
– Lâm gia chúng tôi là một gia tộc tương đối lớn. Bề ngoài xem ra, cha của tôi vốn là thủ tướng, quyền thế to lớn, nhưng trên thực tế ông có nhiều áp lực trên người. Một số chú bác trong gia tộc này chỉ muốn hưởng ích lợi có sẵn, nhưng lại ích kỷ không muốn đưa tay ra gánh vác khi gia đình gặp khó khăn.
Nghe Lâm Tử Vũ bỗng nhiên nói đến chuyện riêng tư trong nhà, Lương Thần thoáng cảm thấy bất ngờ. Kiên nhẫn nghe, hắn rất dễ dàng khám phá một số thông tin từ đối phương.
– Đối với người trong gia tộc, tôi và Tử Hiên có cùng chung tâm lý chán ghét. Cho nên sau khi hiểu được dụng ý của Tử Hiên, tôi hoàn toàn không có ý phản đối. Ngược lại, tôi rất hy vọng vào người thừa kế vị trí của Tử Hiên, trở thành người cầm lái ngân sách của gia tộc họ Lâm.
Lâm Tử Vũ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng rất chân thật nói.
– Việc này tôi không có khả năng.
Lương Thần cười cười nói:
– Cục trưởng Lâm, trước tiên tôi muốn nói tôi vốn không hề có hứng thú với việc này. Cứ cho rằng tôi nghĩ như thế, vậy chú bác của Cục trưởng Lâm có dễ dàng tha thứ cho một người ngoại tộc thao túng cầm giữ ngân sách của gia tộc không? Tôi cũng không phải vì số tiền mười tỷ kia mà bị bọn họ thao túng.
Ý nghĩ của Lương Thần rất tỉnh táo. Chuyện hắn nắm sợi dây thừng là thật, nhưng đó hoàn toàn không có nghĩa là hắn sẽ làm điều mà Lâm Tử Vũ mong muốn. Một số người nhà họ Lâm lại không đưa ra điều kiện cho hắn, cam tâm tình nguyện mà bị hắn dắt mũi sao? Kỳ thực trên đời này, khi can thiệp vào một việc không hợp tình hợp lý, tổn hại đến lợi ích của người khác thì gặp phải những phản đối là điều dễ hiểu.
– Thân phận của mỗi người đều sẽ thay đổi.
Lâm Tử Vũ vẻ mặt không biến đổi trả lời:
– Ví dụ như cậu đó, một năm trước còn là một cảnh sát nhân dân bình thường, nhưng chưa đến nửa năm, đã trở thành Đại đội trưởng đại đội Trị an của phòng Công an huyện. Chưa đến ba tháng lại trở thành Đại đội trưởng đại đội hình sự của cục Công an thành phố Liêu Dương. Cho đến cuối năm lại được bổ nhiệm chức Trưởng phòng Công an huyện Giang Vân! Đứng trên phương diện mà nói, ngoại trừ Tử Hiên quen biết cậu ra, cậu và người nhà họ Lâm không có bất cứ quan hệ gì. Nhưng ngẫm lại một cách kỹ lưỡng, cái gọi là người ngoài và người thân cũng chẳng qua là một câu nói, một sự kiện đơn giản mà thôi.
– Tôi không hiểu…
Lương Thần quả thật không hiểu. Nếu không rõ thì hắn phải hỏi đến nơi đến chốn.
– Con gái của tôi Mi Mi, năm nay học năm thứ tư đại học.
Lâm Tử Vũ không có trực tiếp giải thích cho đối phương, ngược lại như là lời tán gẫu nói về con gái của ông ta. Ông ta hướng về Lương Thần mỉm cười nói:
– Có lẽ mỗi người cha người mẹ chúng ta đều cho rằng con gái của mình là tốt nhất, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng thực tế mà nói, Mi Mi học giỏi có sự công nhận của bạn học, bạn bè và mọi người xung quanh. Tôi luôn luôn nghĩ người mà Mi Mi chọn làm chồng nhất định là có mười phần may mắn. Không những có thể lấy được người vợ xinh đẹp ưu tú, mà còn giàu có. Cho dù kinh doanh ít nhất cũng phải phấn đấu hai mươi năm mới có được tài sản đó.
Lương Thần có chút ngồi không yên. Nói đến điểm này, hắn nếu như nghe cũng không hiểu ý tứ của đối phương muốn nói gì, như vậy hắn thuần túy chính là đồ ngốc. Vào giờ khắc này, hắn rốt cục mới hiểu trọn vẹn sự hoạch định có tính toán của Cục trưởng Lâm.
Ông ta muốn chọn hắn làm rể. Làm con rể cũng xem như là một phần tử trong gia đình họ Lâm. Lúc đó mới có thể dễ dàng làm người thừa kế tài sản của Lâm Tử Hiên và danh chính ngôn thuận nắm giữ ngân sách của gia đình họ Lâm. Mà một khi hắn cùng với Lâm Mi Mi kết hôn, nhà họ Lâm sẽ đạt được toàn vẹn số tài sản khổng lồ, còn hắn có được sức mạnh quyền lực từ nhà họ Lâm. Lâm Tử Vũ với câu nói “Chí ít phấn đấu hai mươi năm” không phải là lời nói suông. Đối phương muốn mập mờ đưa ra điều kiện! Đúng vậy, nếu hắn đồng ý, như vậy cuộc hôn nhân này trên thực tế giống như một loại giao dịch đổi chác.
– Cục trưởng Lâm, đối với lời nói của ông, tôi nghĩ tôi cần phải về nhà suy nghĩ kỹ lưỡng một chút.
Lương Thần đưa ra quyết định thật nhanh, dùng bí quyết trì hoãn. Hắn quyết định đưa ra ba mươi sáu kế sách chạy là hay nhất.
– Tôi đề nghị cậu nên cân nhắc qua kế hoạch của tôi một chút. Cũng thận trọng mà tiến hành đoán trước và đánh giá kết quả. Tiểu Lương, tôi rất mong câu trả lời của cậu.
Lâm Tử Vũ cũng biết để đối phương quyết định ngay tức khắc thì không thể, vì thế mỉm cười đứng lên nói.
Không hổ danh là Cục trưởng Cục tổng hợp. Tóm lại không thoát khỏi bệnh nghề nghiệp: Đề nghị, Kế hoạch, Đoán trước, Đánh giá. Bốn từ này ngầm có ý ám chỉ đối phương phải biết tỉnh ngộ và thức thời.
Đó không phải uy hiếp, mà còn hơn hẳn uy hiếp.