Phần 58: THÂN THÍCH
Trong căn phòng nhỏ, Lăng Lam gọi một nồi bún nhỏ nóng hổi điểm thêm mấy cọng hành. Lương Thần và Lăng Lam ngồi đối diện với nhau. Cái gọi là “Làm chủ mời khách” như thế này, Lương Thần cảm thấy có chút keo kiệt. Nhưng dù sao cũng là nơi Lăng Lam chọn, chỉ cần Lăng Lam cảm thấy vừa lòng là được.
Lăng Lam ăn bún động tác rất thanh tú. Từng gắp bún trượt vào cái miệng nhỏ nhắn, có lẽ là do nước canh quá nóng cho nên trên khuôn mặt thoáng ửng đỏ. Điều này làm cho nữ Trưởng ban tổ chức các bộ thêm vài phần kiều mỵ.
– Chủ tịch huyện Lý vừa rồi gọi cậu sang bàn công việc à?
Lăng Lam dùng khăn ướt lau môi dưới, ngẩng đầu nhìn người thanh niên đang há to mồm húp canh hỏi.
– Ngoài công việc ra, tôi nghĩ giữa tôi và Chủ tịch huyện Lý cũng không có gì để nói.
Lương Thần cười cười, đón nhận ánh mắt đối phương nói thẳng:
– Nhìn thấy Chủ tịch huyện Lý gọi tôi đi cùng, các vị lãnh đạo khác đều cảm thấy không thể tin nổi đúng không?
– Không đến nỗi là không thể tin nổi, nhưng cảm thấy bất ngờ thì có. Chính tôi cũng cảm thấy như vậy!
Nữ trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam cười yếu ớt nói:
– Thái độ đối nghịch giữa anh với Chủ tịch huyện Lý biểu hiện quá mức rõ ràng. Điều này ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã không còn gì là bí mật. Ồ, tôi nói như vậy có chút mạo muội đúng không? Dù sao chúng ta cũng không phải là thân thiết lắm.
– Không có gì! Đây dù sao cũng là sự thật.
Lương Thần tỏ vẻ không để ý. Dừng một chút, hắn cố ý chuyển đề tài hỏi:
– Trưởng ban Lăng, nhà cô ở trong thành phố à?
– Không.
Ngoài dự kiến của Lương Thần, Lăng Lam lắc đầu cười nói:
– Nhà của tôi là ở thành phố Thông An, năm kia tôi mới được điều đến Liêu Dương.
Tuy vẻ mặt Lăng Lam vẫn tươi cười, nhưng Lương Thần lại nhạy cảm nhận ra trong đôi mắt của đối phương có chút ảm đạm. Tuy Liêu Dương cũng là thành phố thuộc tỉnh nhưng lại phải xa nhà để đến thị trấn nhỏ này nhận chức, nói gì thì nói cũng luôn cảm thấy buồn chán và nhớ nhà.
Thông An sao? Lương Thần trong đầu chợt lóe lên. Bỗng nhiên nhớ tới bạn học cũ của mình. Mối tình đầu năm đó Lăng Tư Vũ cũng là người thành phố Thông An. Vì thế hắn cười nói:
– Thông An là nơi rất đẹp. Mấy năm gần đây đang mở rộng rất nhiều. Tôi có một người bạn học cùng Trung học cũng ở thành phố đó. Đôi khi tĩnh tâm lại, tôi chỉ muốn đến Thông An dạo chơi, thăm bạn học cũ đồng thời đi ra biển. À, đúng rồi, bạn học cũ của tôi cũng họ Lăng đấy.
– Ồ, bạn học của cậu tên là gì?
Lăng Lam thuận miệng hỏi.
– Lăng Tư Vũ. Cái tên khá hay!
Lương Thần cười nói:
– Nói không chừng lại là người thân của Trưởng ban Lăng.
Lương Thần nói những lời này thuần túy là nói đùa. Tuy họ Lăng không phổ biến lắm, nhưng không trùng hợp đến mức ấy chứ. Hơn nữa thành phố Thông An lớn như vậy, cùng là họ Lăng chắc chắn không ít.
– Lăng Tư Vũ?
Nghe cái tên này, Lăng Lam đột nhiên ngẩn ra. Dừng một chút, dùng ánh mắt khác thường nhìn đối phương nói:
– Tư trong Tư khảo, Vũ trong Vũ thủy đúng không? Học Trung học ở huyện Tây Phong thành phố Long Nguyên?
– Đúng!
Lương Thần gật gật đầu, bỗng nhiên ngẩn ra, thất thanh hỏi:
– Không phải là người thân của cô đấy chứ?
– Đó là con gái chú ba của tôi.
Sau một lát, vẻ mặt Lăng Lam mới trở lại bình tĩnh, khẽ cười nói:
– Thực không thể tin được. Không ngờ Tư Vũ lại là bạn học của Trưởng phòng Lương. Tôi nghe nói tết này Tư Vũ quay về Tây Phong tham gia buổi gặp mặt bạn cùng học. Hẳn là các người đã gặp nhau rồi?
– Đúng vậy! Chớp mắt đã năm, sáu năm. Các bạn học của tôi, cả Tư Vũ nữa đều đã lập gia đình cả rồi.
Lương Thần có chút xúc động nói. Lần này quay về nhà ở Tây Phòng, mẹ hắn còn truy vấn hắn về tình cảm với Thanh Oánh đã tiến triển đến mức nào rồi? Có khả năng kết hôn hay không? Hắn chỉ cảm thấy thời cơ cũng chưa chín muồi. Hơn nữa điều làm cho hắn đau đầu chính là Diệp Tử Thanh. Làm thế nào với cô ấy bây giờ? Cả đời làm tình nhân lén lút của hắn sao? Cái gọi là « Cả đời sống cùng nhau » nói thì rất dễ, nhưng làm thì không thể tránh khỏi khiến cho tất cả những người đàn bà bên cạnh hắn đều phải hy sinh.
– Nói đến bạn học của Tư Vũ, tôi bỗng nhiên nhớ tới Tư Vũ có một lần nói với tôi. Thời trung học có một gã ngốc viết cho cô ấy một lá thư tỏ tình, nhưng sơ ý lại viết sai tên cô ấy. Anh có biết chuyện này không?
Lăng Lam hơi ngước khuôn mặt thanh tú lên, vẻ mặt như thể nhớ lại chuyện gì, mỉm cười hỏi Lương Thần.
Khụ, khụ. Lương Thần thiếu chút nữa sặc miếng rong biển vừa nuốt vào. Lăng Tư Vũ thật là kỳ cục. Chuyện tế nhị như vậy mà cũng nói ra. Hay lá thư tình của mình làm cho cô ấy thấy tự hào và có thành tựu? Không thể nhịn được, lại còn gọi mình là gã ngốc. Thật sự uổng công năm đó hắn dâng hiến trái tim tinh khiết của mình cho mối tình đầu.
– Tôi chưa nghe nói qua. Một chút cũng chưa nghe qua!
Lương Thần lập tức thề thốt phủ nhận nói.
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của người thanh niên, đôi mắt của nữ Trưởng ban tổ chức cán bộ hiện lên thần sắc hoài nghi. Lẳng lặng đánh giá đối phương một hồi lâu, đột nhiên cất tiếng hỏi:
– Cái gã ngốc kia không phải là Trưởng phòng Lương chứ?
– Không phải tôi, không phải tôi!
Lương Thần lắc đầu lia lịa. Sau đó há mồm ăn tỉnh bơ. Ăn vội vàng rồi húp đến cạn sạch nước canh trong bát.
– Này, vẫn còn mà!
Nữ Trưởng ban tổ chức cán bộ dùng muôi vớt hết bún trong nồi vào bát cho Lương Thần. Gương mặt thanh tú lộ ra nét bỡn cợt nói:
– So với thái độ luôn bình tĩnh trầm ổn hàng ngày, hình như hiện tại Trưởng phòng Lương hơi có chút khác thường. Có câu nói thế nào nhỉ, à, “Giấu đầu hở đuôi”. Chính là như thế này đây!
– Lăng tỷ à, xin chị buông tha cho em!
Lương Thần cười khổ ngẩng đầu. Cái việc này một lần, hai lần rồi ba lần bị người khác khơi lại, như thể nỗi ám ảnh trong thời kỳ đi học của hắn. Nói cũng kỳ quái, những chuyện khác thì hắn có thể hùng dũng đối mặt, vững vàng như Thái sơn. Nhưng mỗi khi đề cập đến chuyện hồi thiếu niên, hắn đều không thể tự nhiên được.
Nghe đối phương gọi một tiếng “Lăng tỷ”, Lăng Lam trên mặt hơi nóng lên. Nếu so theo tuổi, hơn nữa lại là bạn học cũ của Tư Vũ thì cái chức “Lăng tỷ” cô cũng có thể nhận được. Lại nhìn vị Trưởng phòng trẻ tuổi mặt đang xấu hổ đỏ như qủa gấc chin, cô cảm thấy đặc biệt thú vị, khẽ cười nói:
– Thừa nhận đi! Cái này có gì đáng xấu hổ đâu. Cậu không biết sao, cái từ “gã ngốc” ấy, các cô gái rất thích dùng để gọi đối tượng mình thích. Nếu lúc ấy cậu da mặt dày một chút, nói không chừng có thể tán đổ Tư Vũ đấy!
– Chuyện qua rồi không nói nữa.
Lương Thần điều chỉnh cảm xúc một chút, cười xua tay nói:
– Lăng tỷ, chúng ta đổi đề tài đi!
Gọi là “Lăng tỷ”, bất kể là Lương Thần hay Lăng Lam đều cảm thấy từ cách xưng hô “Trưởng ban Lăng” chuyển sang “Lăng tỷ” không có gì khác biệt lắm. Thậm chí còn khiến cho quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
– Vậy thì chúng ta nói đến chuyện công việc nhé!
Lăng Lam cầm lấy một xiên cá viên. Cái miệng nhỏ há ra cắn một miếng, hạ giọng nói:
– Gần đây, cậu liên tiếp đắc tội với nhóm lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
– Không phải là em muốn đắc tội với bọn họ, mà là bọn họ chủ động muốn tìm em.
Lương Thần không thể hiện chút phẫn nộ nào. Đối với chốn quan trường hiện nay, hắn cũng đã có chút lĩnh ngộ rồi. Quan trường chính là giang hồ. Có môi trường giang hồ, tất có ân oán và lợi ích. Bất kể là Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Dương Nguyên Thanh, hay là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban tuyên giáo Triệu Bộ Thư. Những người này nhằm vào hắn, cũng chỉ là bởi vì tác phong làm việc của hắn động chạm đến lợi ích của họ. Cho nên lọt vào trận địa mà họ đã giăng ra.
– Hiện tại vẫn chưa vững chân. Có lúc cần phải tránh đi, cần nhân nhượng, cần phải hạ mình một chút.
Nữ Trưởng ban tổ chức cán bộ lấy giọng dịu dàng khuyên bảo. Trên thực tế, cô cũng không thích những tranh đấu ngầm trong chốn quan trường. Nhưng nơi nào có người nơi đó tất có giang hồ. Nơi nào có giang hồ nơi đó tất có phân tranh. Ngồi ở vị trí Ủy viên thường vụ, Trưởng ban tổ chức cán bộ, cô không thể không tỏ chút thái độ.
Trước khi đến Giang Vân, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp và Bí thư thành ủy Trương Anh Kiệt đều đã từng tìm cô nói chuyện. Sau một trận cân não suy nghĩ kịch liệt, cô định ra nguyên tắc của chính mình: Chỉ nhìn sự việc, không nhìn người. Nếu bởi vậy mà khiến cho hai người bất mãn, cô cũng không thể nói gì hơn, cùng lắm thì quay về Thông An là được.
Đối với Lương Thần, cô hiểu chưa tính là nhiều nhưng cũng không phải là ít. Dù gì thì trong một thời gian dài, vị cảnh sát trẻ tuổi này là nhân vật chính của giới truyền thông Liêu Dương. Những thành tích gần như là truyền kỳ của hắn, cái quầng sáng anh hùng xung quanh hắn, hơn nữa chính mắt cô còn thấy hắn một mình không sợ sống chết đi vào đám thôn dân kêu gọi đầu hàng. Cô không thể không thừa nhận, người thanh niên này là người cực kỳ quật cường và kiên trì. Cô cũng không phủ nhận, đối với người thanh niên khí chất ngút trời thế này, cô thật sự có cảm tình.
– Em nghe Lăng tỷ khuyên.
Lương Thần liên tục gật đầu, cười nói:
– Lần sau gặp chuyện kiểu này, em nhất định làm cái đầu đà điểu.
– Lắm lời!
Lăng Lam đương nhiên biết đối phương nói “cái đầu đà điểu” là chỉ ý gì. Vì thế giả vờ trừng mắt nhìn đối phương một cái.
– Đúng rồi Lăng tỷ, về thời gian chuẩn xác triệu tập các ứng viên dự thi công vụ toàn thành phố đã có tin tức gì chưa? Có thể tiết lộ một chút không?
Lương Thần nhớ tới việc chính, vì thế hỏi sang chuyện khác.
– Thời gian đăng ký là từ ngày hai mươi đến hai mươi chín tháng này. Thời gian thi viết các loại có thể là hai ngày hai tám, hai chín tháng tư.
Nghe lời thỉnh cầu của đối phương, Lăng Lam tiết lộ cho hắn biết thời gian diễn ra cuộc thi công vụ. Đương nhiên đây cũng không phải là cái gì cơ mật, nói ra cũng chẳng nguy hại gì.
Như thế nào cũng không kịp rồi! Lương Thần âm thầm tính toán. Trên thực tế hắn sớm tính ra, từ lúc đăng ký đến thi viết, đến phỏng vấn rồi cuối cùng trúng tuyển và bồi dưỡng, thời gian cũng chỉ có mấy tháng. Cái này gọi là “Nước xa không cứu được lửa gần”. Thông qua cuộc thi công vụ để thành lập một lực lượng mới chỉ có thể là tầm nhìn xa mà thôi. Để giải quyết vấn đề lực lượng không đủ, thời gian gần đây quả thực là không thể trông cậy được.
Tuy nhiên, Lương Thần tự nhiên cũng đã có biện pháp đối phó.