Phần 63: TAI NẠN MỎ
Sau khi nghe điện thoại, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó, hắn lập tức lễ phép chào hỏi.
– Tiểu Thần, chuyện lần trước tôi nói với cậu suy nghĩ thế nào rồi?
Giọng nói của Lâm Tử Vũ nghe không ra là buồn hay là vui. Trên thực tế, trong lòng ông ta lại ẩn chứa sự tức giận. Từ lần trước rời khỏi Liêu Dương đến giờ đã được hơn một tháng, tên nhóc này lại chậm chạp không có hồi âm. Ông ta liên hệ với luật sư Marc người Mỹ luôn ở Liêu Dương thì biết được Lương Thần bỗng nhiên chần chừ không chịu ký vào văn kiện.
Nhưng hôm nay, luật sư Marc bỗng nhiên gọi điện thoại cho ông ta, thông báo rằng vị Lâm tiên sinh đó đã ký tên vào những văn kiện có liên quan. Những trình tự chuyển giao tài sản dưới tên Lâm Tử Hiên đã làm xong. Ông ta vốn định chờ xem Lương Thần bên đó có chủ động liên hệ với ông ta không. Nhưng khi ông biết được những chú bác trong họ tộc đã vội vã đến Liêu Dương, vốn định ngồi chờ cá cắn câu liền không thể ngồi chờ được nữa, do đó đã nhanh chóng quyết định gọi điện thoại cho Lương Thần.
– Việc đó à, Cục trưởng Lâm, tôi vẫn cần suy nghĩ một kỹ một chút!
Muốn hoãn binh, Lương Thần chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian. Dự định của hắn là chỉ cần vị Cục trưởng đó không lật mặt thì hắn sẽ kéo dài thời gian như vậy cho đến lúc sông cạn đá mòn.
– Tiểu Lương, đó là vấn đề rất đơn giản!
– Nói trắng ra, cũng chỉ là một cộng một bằng hai. Đơn giản như vậy. Nếu cậu không cẩn thận tính ra một đáp số ngoài số hai thì chứng tỏ rằng phương pháp tính toán của cậu sai rồi!
Cục trưởng Lâm trong điện thoại lúc này dường như đã hóa thân thành một thầy giáo toán học, miệt mài giải thích nghi hoặc cho Lương Thần.
– Con người tôi từ nhỏ đã không sao học giỏi môn toán học!
Nói đến đó, Lương Thần biết chiến thuật trì hoãn của mình đã không còn tác dụng, ngẫm nghĩ một chút, hắn dứt khoát chơi bài ngửa nói:
– Cục trưởng Lâm, nói thật, con gái của ngài rất ưu tú nhưng đáng tiếc là tôi lại không đủ tư cách để theo đuổi. Vì tôi đã có bạn gái rồi!
– Đó là vấn đề sao?
Lâm Tử Vũ giọng điệu phẫn nộ. Câu nói này của Lương Thần bị ông ta coi là một cái cớ không hề có bất cứ thành ý nào.
– Tiểu Thần, tôi có thiện ý nhắc cậu một câu, đừng để món tài sản khổng lồ đó làm mụ mẫm đầu óc. Nếu đem so sánh thì rất giống một cậu bé vung một chiếc chùy xích nặng hơn trọng lượng mình. Kết quả thông thường chỉ có hai khả năng. Thứ nhất là không vung nổi. Cái còn lại là bị cái chùy xích không khống chế được đó đập lại chính mình! Cậu cho rằng, cậu sẽ thuộc loại nào?
– Tôi nghĩ rằng tôi không thuộc loại nào!
Nhận ra ý uy hiếp trong lời nói của ông ta, Lương Thần không khỏi bừng bừng nổi giận, lạnh nhạt nói vào di động:
– Cục trưởng Lâm, tôi không phải là cậu bé ông vừa nói. Bản thân tôi hoàn toàn có khả năng xử lý tốt tài sản này. Nếu năng lực tôi không đủ, vậy tôi tình nguyện quyên góp món tài sản này cho hội từ thiện thế giới!
Tượng đất còn có ba phần đặc tính của đất, huống hồ hắn còn không phải là bùn. Ý của Lương Thần rất rõ, nhà họ Lâm rất lợi hại nhưng bức người quá đáng thì tôi thà rằng đem quyên góp toàn bộ cũng không để mấy người được lợi một phần.
– Ấu trĩ!
Nghe câu trả lời của Lương Thần, Lâm Tử Vũ vô cùng tức giận nhưng lại cười lạnh một tiếng, sau đó ngắt điện thoại. Ông ta biết tình trạng của cuộc nói chuyện trước mắt, chỉ có thể là càng nói càng cương, không có ích lợi gì cho việc giải quyết sự việc.
Không giống với suy nghĩ trước kia, thông qua việc hiểu về những trải nghiệm của Lương Thần, ông ta thật sự có ý định muốn Lương Thần trở thành con rể. Bây giờ cha làm Thủ tướng quốc vụ viện, quyền cao chức trọng, có thể nói là thời điểm hùng mạnh nhất. Nhưng lúc hùng mạnh nhất đôi khi cũng là sự khởi đầu của lụy bại. Em trai Lâm Tử Hiên đã sớm qua đời, không có con cái gì, còn huyết thống duy nhất của ông ta chính là con gái bảo bối Mi Mi. Nếu muốn tiếp tục nắm giữ gia sản nhà họ Lâm, ông ta tất phải tuyển chọn một chàng rể tính cách như hổ dữ làm người nối nghiệp.
Lâm Tử Vũ rất khâm phục mắt nhìn người của em trai mình. Một thanh niên xuất thân bình thường như vậy nhưng vô cùng có tiềm lực, quả thật là đối tượng ưu tú đáng để dốc lòng bồi dưỡng, cất nhắc. Chỉ có điều bây giờ xem ra ý định của ông ta đã gặp phải phiền toái. Con sư tử nhỏ kiêu ngạo ngang bướng đó đã thể hiện tinh thần chống cự vô cùng mạnh mẽ.
Bạn gái sao? Lâm Tử Vũ nheo mắt lại. Ông ta nghĩ lại lần trước đến Liêu Dương gặp mặt Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ, đối phương trong lúc vô ý đã nói một câu: “Đồng chí Lương Thần tuy còn trẻ nhưng rất khó lường. Bí thư Lý Thư Hãn rất coi trọng hắn, nói không chừng còn có ý định nhận làm con rể”.
Nếu quả thực như vậy thì sự việc trở nên phức tạp rồi! Vừa nghĩ đến đống tài sản hàng chục tỷ có khả năng rơi vào nhà họ Lý, trong mắt Lâm Tử Vũ liền ánh lên sắc lạnh. Ông ta nghĩ Lý Thư Hãn có thể thật sự có tính toán như vậy có lẽ từ lúc chính mắt chứng kiến em trai ông ta lập di chúc ở bệnh viện. Lý Thư Hãn đã cân nhắc tới Lương Thần? Chẳng trách Lương Thần có thể đến Giang Vân nhận chức Trưởng phòng công an huyện, chắc hẳn là kết quả mà Lý Thư Hãn cố ý vẽ lên.
Biết rằng quyền lực quan trọng hơn tiền bạc nhưng hầu như tiền và quyền có quan hệ mật thiết không thể tách rời. Bất luận là nhà mình, nhà họ Lý, nhà họ Diệp hay nhà họ Lương đối với bổn phận duy trì gia tộc đều không tách rời khỏi hai chữ “tiền bạc”. Quyền lực không phải là vĩnh hằng nhưng tiền bạc có thể bất hủ. Tiền bạc có thể bảo đảm sau khi quyền lực mất đi vẫn có thể vang danh trong vòng tròn của xã hội.
Nhìn sắc mặt u ám của chồng, đoán được cuộc nói chuyện giữa chàng trai tên Lương Thần và chồng mình không được thuận lợi.
– Mi Mi vẫn chưa về sao?
Lâm Tử Vũ ngồi trên ghế sofa cau mày hỏi. Con bé này mấy ngày gần đây đều ham chơi đến phát điên rồi, mắt thấy trời đã tối mà vẫn chưa về nhà!
– Em gọi điện thoại rồi, con bé cùng bạn ăn cơm ở bên ngoài, sẽ về muộn một chút!
Tống Tuệ mỉm cười nói:
– Mi Mi nói, sắp sửa nhập học rồi, nhân mấy ngày này chơi cho thỏa thích!
– Bình thường đi học cũng đâu thấy nó chịu yên!
Lâm Tử Vũ biết đó đều là cái cớ của con gái. Bản tính con gái hoạt bát không chịu ngồi yên, bắt cô ở nhà làm một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành căn bản là điều không thể. Con bé này quá ngang tàng rồi, thật sự nên tìm một người để quản thúc! 8h30 tối, một chiếc taxi dừng chỗ đầu đường gần nhà họ Lâm, Lâm Mi Mi xuống xe, vẫy vẫy tay với anh chàng đẹp trai trong xe, khẽ cười nói:
– Lạc Hàn, ngày mai gặp lại!
– Mi Mi, ngày mai gặp lại! Còn nữa, chúc ngủ ngon và mơ những giấc mơ đẹp!
Anh chàng đẹp trai nở nụ cười cực kỳ có sức hấp dẫn, giọng nói êm dịu như gió xuân tháng năm.
– Vâng, anh cũng vậy!
Lâm Mi Mi còn nở một nụ cười tươi tắn với đối phương, sau khi nhìn chiếc xe taxi đi khỏi mới quay người nhảy nhót đi về nhà.
Trên đường về nhà, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hàn có vẻ đắc ý. Lúc đầu là ôm tâm lý gặp dịp mua vui thì săn gái đẹp, dụ dỗ cô nàng xinh đẹp phóng khoáng này lên giường. Nhưng trong một lần vô tình biết được thân phận thật của Lâm Mi Mi, ý định của gã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cơ hội duy nhất có thể khiến gã cá chép hóa rồng, thay đổi cả cuộc đời gã. Ngẫm lại, cháu rể của Thủ tướng quốc vụ, con rể hiền của Cục trưởng cục Tổng hợp, Ủy ban cải cách quốc gia. Lên được bậc thang này, có được bối cảnh này, gã còn phải nơm nớp lo sợ không có cơm ăn như hiện giờ sao?
Dựa vào kinh nghiệm tán gái nhiều năm, gã biết được Lâm Mi Mi có cảm tình không ít với gã, còn gã cũng đang lợi dụng điểm này, thông qua tiếp xúc hàng ngày, từ từ làm tan rã trái tim cô.
Gã vô cùng tự tin và nắm chắc thành công, làm thiên kim tiểu thư này sa vào lưới tình của gã.
Một khi kế hoạch này thành hiện thực, gã sẽ đi gặp lại Tô Mộng Nghiên, người đã vì tiền mà vứt bỏ gã, bây giờ là minh tinh ngọc nữ ngày càng nổi tiếng trong thủ đô. Gã phải làm cho người đàn bà này hối hận vì lựa chọn lúc đó. Gã phải làm nhục nhã người đàn bà đó, trả thù cho nỗi đau ngày đó.
Tô Mộng Nghiên, cô hãy chờ đấy! Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hàn hiện ra một kiểu nhăn nhó của thù hận. Cảnh tượng trước cổng nhà họ Tô năm đó đã trở thành đám mây đen vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng gã. Gã muốn báo thù nhưng gã biết mình đầu tiên phải có năng lực để báo thù. Bây giờ xem ra, ngày báo thù đó sẽ không xa, gã thề nhất định sẽ làm người đàn bà đó đau khổ!
Người muốn người khác đau khổ thường là chính mình ít nhiều đã từng đau khổ hoặc chê mình vẫn chưa đủ đau khổ! Nhưng sau khi làm được rồi lại phát hiện ra hóa ra người thật sự đau khổ lại chính là bản thân anh ta! Lạc Hàn không nghi ngờ gì chính là thuộc loại người này!
Ngày 20 tháng 3, chính là ngày Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Lăng Lam thông báo thủ tục đăng ký thi nhân viên công vụ thành phố Liêu Dương bắt đầu. Trong đó, phòng công an huyện Giang Vân chiếm một phần ba tổng số người đăng ký dự thi vô cùng làm thu hút sự chú ý của mọi người.
Tổng cộng có 47 vị trí tuyển dụng. Điều này tương đối hiếm thấy trong những kỳ thi tuyển nhân viên công vụ ở thành phố Liêu Dương. Theo như mật độ gia tăng của những cuộc thi nhân viên công vụ những năm gần đây, số người đăng ký thi mỗi năm đều tăng lên. Để có khả năng lớn nhất trúng tuyển, trên thực tế các thí sinh thường chọn đăng ký thi những chuyên ngành có nhiều tiêu chuẩn.
Do đó chỉ trong cùng ngày, theo thống kê mới đưa ra của thành phố Liêu Dương, số thí sinh đăng ký thi cảnh sát phòng công an huyện Giang Vân đã đột phá hàng ngàn người, tỉ lệ chọi lên đến 1/20.
Cùng ngày đó, hội nghị thường ủy Ủy ban nhân dân huyện Giang Vân đã diễn ra. Hội nghị quyết định, nghiêm chỉnh thực hiện “thông báo liên quan đến công tác đóng cửa, đẩy mạnh chỉnh đốn mỏ than” trong thành phố, đồng thời thành lập tổ lãnh đạo quản lý chuyên nghiệp do Chủ tịch huyện Lý Minh Dương là tổ trưởng. Các đơn vị như Phòng Than – Khoáng sản huyện, phòng Giám sát, phòng Công an, phòng Thuế, phòng Tài nguyên… cùng trở thành những thành viên trong tổ, tiến hành nghiêm chỉnh điều tra những xí nghiệp than lớn nhỏ xung quanh xã, thị trấn. Hễ là mỏ than khả năng khai thác dưới 9 vạn tấn thì thực thi đóng cửa.
Có lẽ là trùng hợp, ngay khi hội nghị thường ủy vừa mới kết thúc, tổ lãnh đạo quản lý chuyên nghiệp thành lập, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cũng chuẩn bị phương án bắt tay vào thực thi, thì một sự việc nghiêm trọng đã xảy ra sau khi hàng trăm người dân tụ tập gây rối hồi cuối tháng.
Ngày 20 tháng 3, mỏ than Hồng Tinh thị trấn Hồng Kỳ xảy ra vụ nổ gas, bốn người chết, một người bị thương!