Phần 9: TÔI CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
– Chú ơi, tôi có việc này muốn làm phiền chú!
Lương Thần nhẹ nhàng nói với người đàn ông. Hắn chẳng muốn tốn công đi tìm cái người gọi là trưởng thôn gì đó nữa, để cho phóng viên Liên trực tiếp phỏng vấn đối phương là được rồi.
– Không phiền, không phiền, có chuyện gì cần Vương Đại Niên tôi giúp đỡ, xin Trưởng phòng Lương cứ nói.
Thôn dân Vương Đại Niên vội vàng nói.
– Chú à, chúng ta đến chỗ khác nói tiếp!
Nơi này không phải chỗ nói chuyện. Lương Thần ra hiệu bảo đối phương cùng hắn rời khỏi. Hoặc là vào trong xe, hoặc là đi tìm một chỗ ngồi yên tĩnh khác.
– Nếu Trưởng phòng Lương không chê, thì hãy đến nhà của tôi đi!
Vương Đại Niên thành tâm thành ý mời:
– Trời rất lạnh, về nhà tôi cho ấm.
– Vậy xin quấy rầy chú!
Lương Thần ngoảnh lại nhìn phóng viên Liên, thấy đối phương gật đầu, hắn liền cười nói với người đàn ông tên Vương Đại Niên một câu, sau đó xoay người đi về phía xe cảnh sát.
– Trưởng phòng Lương, tôi…
Đồn trưởng Đồ sợ hãi, rụt rè tiến lên phía trước, lấy hết can đảm thăm dò ý của vị trưởng phòng trẻ tuổi, nhưng lại nghe thấy đối phương lạnh lùng ném xuống một câu:
– Đồ Phi, ngày mai anh khỏi cần đi làm!
Hai chân Đồn trưởng Đồ mềm nhũn, ngồi như tê liệt trên mặt đất phủ một lớp mỏng tuyết. Hết rồi, chỉ một cái tát này đã khiến cho tiền đồ của mình mất hết rồi! Thật là số con rệp! Bằng không thì vì sao Trưởng phòng đang đang yên đang lành ở trong huyện lại chạy đến thôn Hưng Phúc này làm gì? Lại còn đúng lúc gặp phải cảnh tượng y đánh người?
Đã xảy ra chuyện này rồi, gia đình nhà trai nhà gái đều không còn lòng dạ nào mà ăn tiệc nữa. Các thôn dân cũng biết điều mà rút lui sớm khỏi nhà họ Võ. Cho dù mỗi người đều tự kiềm chế, nhưng trước cảnh tượng hả lòng hả dạ vừa rồi, sự vui sướng trong lòng bọn họ lại không thể nào che giấu nổi. Nhà họ Võ lần này có hỉ sự, toàn bộ thôn mỗi hộ ít nhất đều mừng hai trăm đồng. ĐĐiều này đã làm cho họ oán thán không ít. Nhưng bây giờ thì trong lòng họ thấy thoải mái rồi. Có thể nhìn thấy tên Đồn trưởng thổ phỉ mất hết bộ dạng oai hùng, co ro cúm rúm trước mặt tất cả mọi người thì hai trăm tệ tuy là nhiều nhưng cũng thật sự xứng đáng! Gần như mọi thôn dân đều nghĩ “Thổ phỉ cũng bị trừng trị rồi!”. Thật là đáng đời!
Ở bên này nhóm Lương Thần đi theo thôn dân Vương Đại Niên về nhà. Nhìn thấy hai má cha sưng đỏ, Vương Thạch Đầu vội vàng truy hỏi nguyên nhân. Sau khi nghe cha thuật lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra, Vương Thạch Đầu tức giận nghiến răng nghiến lợi. Đoạn lại quay sang Lương Thần chân thành nói:
– Cảm ơn anh, Trưởng phòng Lương! Kỳ thực hôm đó tôi cũng đã nhìn ra, anh quả thực là một nam tử hán!
– Không nói chuyện này nữa! Chỉ cần các vị tin tưởng Trưởng phòng Công an là tôi có thể thanh lọc nội bộ, tin tưởng tôi có thể quét sạch bọn tham ăn của dân, áp bức dân lành là được rồi!
Lương Thần cười xua tay nói.
Một bên Chủ nhiệm Diêu cũng nói chen vào:
– Yên tâm đi đồng hương, Trưởng phòng Lương nhất định sẽ nghiêm túc chấn chỉnhi tất cả các đồn công an cơ sở. Về sau nhất định sẽ không xuất hiện một “con sâu làm rầu nồi canh” như tên Đồ Phi đâu! Nếu có vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp đến huyện tìm tôi phản ánh, Tôi sẽ giúp cậu báo cáo lên Trưởng phòng!
– Tin, chúng tôi tin!
Vương Đại Niên và con trai Vương Thạch Đầu liên tục gật đầu nói.
– Về chuyện khiếu oan hôm trước, có phóng viên của đài truyền hình muốn phỏng vấn các vị một chút. Không cần lo lắng, có gì thì nói cái đó, tự do ngôn luận!
Cảm thấy Phóng viên Liên đã hết nhẫn nại, Lương Thần khẽ mỉm cười, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Vương Đại Niên và Vương Thạch Đầu thứ nhất là muốn cảm ơn, thứ hai là quả thực cũng có bực tức, nên khi Liên Tuyết Phi đưa micro đến trước mặt, hai cha con cũng không chút luống cuống, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn thẳng máy quay. Lương Thần và Chủ nhiệm Diêu không tiện có mặt, đứng dậy ra phòng ngoài hút thuốc.
– Lúc ấy lấy đất nói có bồi thường, một mẫu đất mười ngàn tám, nhưng Bí thư chi bộ thôn sau khi bắt chúng tôi ký vào giấy tờ, lại lần lửa không đưa một đồng! Chúng tôi cũng biết khiếu oan gây rối là không đúng, nhưng không còn cách nào khác. Nông dân chúng tôi chỉ biết trông cậy vào đồng ruộng để sống qua ngày, nhưng hiện tại bị lấy mất rồi, tiền lại không đưa, chúng tôi cũng không thể ngồi chờ chết đói được!
Cha con Vương Đại Niên kích động nói.
– Hôm đó, người dân hai thôn bị thu hồi đất đi lên Ủy ban nhân dân huyện, bị người xấu kích động, thiếu chút nữa gây ra đại họa rồi. Lúc ấy mọi người đều giận dữ, không sợ trời không sợ đất mà ra ngoài, nhưng khi tỉnh táo lại về nhà nghĩ lại cẩn thận, mọi người đều vô cùng sợ hãi. Con trai ông Trương ở thôn bên là luật sư, nói hành vi này của chúng tôi đã cấu thành tội tấn công cơ quan nhà nước gì đó, phải chịu hình phạt ngồi tù. Hai ngày đó tôi đều không ngủ nổi!
Nói đến đây, trên mặt Vương Đại Niên lộ ra vẻ cảm kích:
– Còn phải cảm ơn Trưởng phòng Lương, lúc đó mọi người bị mấy tên khốn kiếp kích động, ai cũng đều giận đỏ mắt. Lúc ấy Trưởng phòng Lương cầm loa hô hào liên tục, mọi người đẩy cậu ấy, mắng cậu ấy như thế nào, cậu ấy cũng không chống trả. Một tên khốn kiếp cầm gậy đánh vào trán Trưởng phòng Lương đến chảy cả máu. Trưởng phòng Lương đúng thật là nam tử hán, cả máu cũng không lau, một tay tóm lấy cổ tên khốn kia, một tay tiếp tục kêu gọi chúng tôi đầu hàng.
– Người trong thôn chúng tôi không hiểu rõ pháp luật, nhưng lại biết cái gì là anh hùng. Một đám quan chức ở Ủy ban nhân dân huyện đều núp ở phía sau không dám ra mặt, Trưởng phòng Lương rõ ràng dẫn theo mười mấy cảnh sát, lại một mình tới thử thuyết phục chúng tôi. Lòng người đều bị thuyết phục, mọi người đều hô “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”. Thời gian trôi qua, người trong thôn đều ngừng tay, chỉ có vài tên khốn kiếp châm ngòi đập phá mạnh nhất. Cuối cùng đều bị người lái xe của Trưởng phòng Lương đánh gục!
Nghe Vương Đại Niên miêu tả sự việc hỗn loạn xảy ra lúc đó, trong nháy mắt Liên Tuyết Phi liền hoảng hốt. Dường như được chứng kiến tận mắt cảnh tượng một cảnh sát trẻ tuổi trán chảy máu, một tay cầm loa kêu gọi những thôn dân đang giận dữ đầu hàng, cho dù bị xô đẩy vẫn ngoan cường tiến lên. Từ lần đầu tiên bắt đầu vụ án cưỡng gian của con trai Trưởng ban thư ký Thành ủy Đằng Tuấn Tề, đến vụ trọng án tại khách sạn Đế Hào, đặc biệt là việc trúng đạn mà không chết, cho đến đoạn video trên mạng về hình ảnh dũng mãnh phi thường, mặc thường phục dùng súng lục giết chết năm tên cướp.
Những thành tích xuất sắc liên tiếp trong vòng một năm ngắn ngủi của người thanh niên xuất thân nhỏ nhoi như ngọn cỏ kia có thể viết thành truyện truyền kỳ được rồi…
Cô phải thừa nhận, người thanh niên này quả thực không giống người thường. Nhà họ Lương, nhà họ Diệp, nhà họ Lâm, nhà họ Lý, dường như đều có mối liên quan nào đó với người thanh niên vốn dĩ không hề có chút quan hệ này. Hôm nay cô châm chọc Lương Thần “Hễ nơi nào có Lương Thần, dường như đều có phiền toái!”. Trên thực tế, ý của cô là “Hễ nơi nào có Lương Thần, nơi đó sẽ xuất hiện người xuất sắc!”
Sau đó, dưới sự dẫn đường của thôn dân Vương Đại Niên, Liên Tuyết Phi lại đến thăm nhà mấy thôn dân nữa. Sau khi đã thu thập đầy đủ tư liệu, tối đó cô liền quay về huyện Giang Vân.
– Để tỏ lòng biết ơn, tôi mời Trưởng phòng Lương và Chủ nhiệm Diêu ăn cơm tối!
Sau khi quay về Giang Vân, Liên Tuyết Phi dùng vẻ mặt thản nhiên mời Lương Thần và Diêu Kim Minh. Nhưng tuy là nói mời hai người, ánh mắt của cô lại chỉ nhìn chăm chú vào một mình Lương Thần.
– Phóng viên Liên từ xa tới là khách, tôi dù sao cũng coi như chủ nhà, bữa cơm này hay là để tôi mời đi!
Cho dù là lễ nghi cơ bản hay là muốn gây chú ý, Lương Thần bất kể thế nào cũng không có ý để đối phương mời cơm.
– Lần này tôi mời, lần sau anh mời.
Liên Tuyết Phi cũng có nguyên tắc kiên trì tương tự, nói một cách khác, cũng là cố chấp tương tự. Cũng hiểu được vài phần tính cách của Liên Tuyết Phi nên Lương Thần cũng không khăng khăng nữa, mỉm cười nói:
– Cứ quyết định như vậy đi! Lần sau tôi mời!
Chủ nhiệm Diêu vô cùng biết điều mà nói có việc rồi đẩy cửa xuống xe. Y đã nhìn ra, Trưởng phòng đại nhân và vị băng sơn mỹ nữ này là quen biết cũ, bất kể là hồng nhan tri kỷ hay là tình nhân, tốt nhất y đều không nên tiếp tục làm kỳ đà cản mũi.
Ngay sau đó người quay phim và lái xe của Liên Tuyết Phi cũng lấy cớ chuồn mất, dường như trong phương diện này bọn họ và Chủ nhiệm Diêu có cùng suy nghĩ. Chỉ có Lan Kiếm, không nói một tiếng mà vẫn ngồi ở vị trí lái xe, hắn sẽ không cùng Lương Thần, Liên Tuyết Phi vào ăn cơm, nhưng hắn cũng sẽ không rời khỏi sớm, bởi vì nhiệm vụ của hắn là đảm bảo an toàn cho Lương Thần!
Còn lại Lương Thần và Liên Tuyết Phi sóng vai đi vào một nhà hàng đặc sản Cát Lâm. Nhà hàng này mặt tiền không lớn, nhưng lại sạch sẽ, hơn nữa đây là nơi Chủ nhiệm Diêu trước khi đi giới thiệu, có lẽ không sai được.
Lương Thần và Liên Tuyết Phi tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Vừa mới lấy thực đơn gọi một chút đồ ăn, di động của Lương Thần liền vang lên. Nhìn thoáng qua số điện thoại, vẻ mặt Lương Thần có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nhấc máy nghe.
– Trưởng phòng Lương, tôi và Trưởng phòng Chu của phòng Thuế muốn gặp anh, không biết tối nay sếp Lương có thời gian hay không, có chịu nể mặt hay không?
Trong điện thoại di động truyền đến giọng điệu sang sảng của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Huyện Cố Bảo Hoa.
– Chánh văn phòng Cố, thật không may, tôi đang ăn cơm phóng viên Liên của đài truyền hình tỉnh rồi. Chánh văn phòng Cố, anh xem có thể để hôm khác được không?
Lương Thần dùng giọng điệu áy náy nói. Hắn cùng với vị Chánh văn phòng Cố này cùng với Trưởng phòng Chu của phòng Thuế còn chưa quen biết nhiều. Cho nên đối phương chủ động liên lạc mời hắn ăn cơm có chút kỳ quái.
– Ha ha, không sao, vậy thì hôm khác!
Chánh văn phòng Cố dường như không để ý nói:
– Vậy cứ thế nhé, Trưởng phòng Lương, không quấy rầy anh và phóng viên Liên ăn cơm nữa!
Buông điện thoại xuống, Lương Thần nhìn Liên Tuyết Phi mỉm cười nói:
– Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Huyện Cố muốn mời tôi ăn cơm.
– Sao anh không đồng ý với ông ta?
Liên Tuyết Phi thản nhiên nói:
– Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Huyện chủ động mời anh, là rất xem trọng anh đấy!
– Tôi cũng thấy thế. Có điều, nếu so ra thì cơ hội được Phóng viên Liên mời cơm còn khó hơn!
Lương Thần nói đùa.
Nghe xong câu trả lời của Lương Thần, trên gương mặt Liên Tuyết Phi lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng một giây sau đó, cô bỗng nhiên nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, hỏi thẳng một câu:
– Anh biết ông nội của tôi là ai, phải không?
– Phải!
Lương Thần nao nao, sau đó chậm rãi gật đầu, thành thật trả lời.
– Vậy sao anh còn dám đấu khẩu với tôi? Anh không sợ đắc tội tôi, từ đó gây ra tai bay vạ gió sao?
Liên Tuyết Phi lạnh lùng hỏi.
– Tôi biết cô không phải người như vậy!
Lương Thần lắc đầu, dùng ánh mắt vô cùng “chân thành tha thiết” nhìn chăm chú đối phương nói:
Cô và chị Đình giống nhau. Đều là người con gái tâm cao khí ngạo, không thèm sử dụng tài sản của gia đình mà muốn tự mình cố gắng tự lập! Tôi nghĩ, đây cũng có thể là một trong những nguyên nhân khiến hai người trở thành bạn tốt!
Cho dù đối phương có đúng như vậy hay không, hắn cứ phải làm mát đối phương cái đã!
– Mặc kệ ý của anh là gì, nhưng ít nhất, lời nói của anh lại vô cùng lọt tai!
Liên Tuyết Phi thu hồi vẻ mặt lạnh như băng, khóe môi hơi mỉm cười nói:
– Như vậy, nếu nói về chính anh, thì anh là loại người gì?
– Tôi chỉ là một người bình thường không đáng quan tâm!
Lương Thần dường như không muốn nghĩ, cười trả lời.