Phần 105: CẢM XÚC CỦA LƯƠNG THẦN
Tiếng kêu của Tuấn Dân thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp khác trong nhà ăn với sự ngạc nhiên. Những ai ăn xong đều xúm quanh lại. Phùng Yến và Trương Ngữ Giai cũng ngẩn ra, hỏi với sự hiếu kỳ:
– Này, tiên nữ nào vậy?
Trương Ngữ Giai dường như đã liên tưởng tới điều gì đó, trong anh mắt hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng cũng đưa mắt nhìn đầy hoài nghi.
– Đưa cho tôi trước đã!
Ánh mắt của bao nhiêu người đều nhìn về hướng đó, lúc này Lương Thần đang cố gắng rèn luyện trình độ “vui giận không thể hiện ra mặt” nhưng cũng không giấu được sự xấu hổ mặt đỏ lên, đưa tay giằng lấy điện thoại từ chỗ Kim Tuấn Dân, sau đó đứng lên ấn nút nghe điện thoại.
– Khả nghi, chắc chắn có điều gì khả nghi!
Kim Tuấn Dân chỉ tay phía sau Lương Thần nói với Lưu Chí Cương, Phùng Yến, Trương Ngữ Giai:
– Mọi người không nhìn thấy, cô gái trong bức ảnh quả thực, quả thực là một tiên nữ, đấy gọi là đẹp! Tôi nói tên Lương tử này luôn nói không vội không vội, hóa ra đã có sự lựa chọn rồi, chọn một cô bạn gái giống như tiên nữ giáng trần!
– Khoác lác quá đi! Lại còn tiên nữ nữa.
Lưu Chí Cương bĩu môi không phục nói:
– Có đẹp bằng chị Trương của chúng ta không? Hư, nếu đẹp được như chị Trương của chúng ta thì Lương tử đã được ông trời phù hộ rồi, mấy năm nay, mỹ nữ quả thực còn hiếm hơn gấu trúc ý chứ!
– Đúng rồi đúng rồi!
Câu nói của Lưu Chí Cương được không ít đồng nghiệp tán thành, đến đầu bếp Khang của căng tin cũng phải qua nói vài lời:
– Lời nói của tiểu Lưu đúng là rất có lý, nói đến so sánh sắc đẹp thì ai có thể so sánh được với tiểu Trương của cục chúng ta? Tiểu Trương của chúng ta mà đi ra ngoài thì mấy cô ca sĩ, diễn viên, minh tinh gì gì đó đều gạt sang một bên hết!
Trương Ngữ Giai có chút ngượng ngùng hiện lên trên gương mặt xing đẹp, có thế nào thì cô cũng không thể ngờ được đề tài bỗng nhiên lại chuyển hướng về phía mình.
– Chị Trương đương nhiên là đẹp rồi, hoa khôi của phòng công an huyện ta mà!
Kim Tuấn Dân không muốn đắc tội với đám đông vội vàng nói thêm một câu. Nhưng hắn cũng không thể tự mình thừa nhận rằng mình là người nói bừa, chỉ vào Lương Thần vừa nghe điện thoại đang tiến tới nói:
– Cụ thể thế nào thì mọi người tự đi mà xem xét, xem rốt cuộc tôi có khoác lác không.
Vì thế, Lương Thần bị một đám người xúm lại ôm chặt hắn ở giữa, người không phục nhất là Phùng Yến đưa tay về hướng Lương Thần nói:
– Tiểu Thần, chơi không đẹp nha, có bạn gái rồi mà cũng không cho chị Yến biết, hại tôi còn tìm người giới thiệu cho cậu nữa! Đừng giấu nữa, đưa đây cho mọi người xem nào!
– Không phải thế, vẫn chưa đến bước đó!
Lương Thần dở khóc dở cười nhìn đám đồng bào nam như hổ rình đang vây quanh mình. Hắn không hiểu vì sao mọi người lại thấy thích thú với bức ảnh đó. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn cũng đưa điện thoại cho Phùng Yến, đơn giản chỉ là một tấm ảnh thôi mà, cũng không có gì đáng xấu hổ cả!
Mọi người ai cũng cảm thấy tò mò, nghe thấy Kim Tuấn Dân hét một tiếng như vậy, các đồng nghiệp này quả thực ai cũng muốn biết người con gái trong bức ảnh rốt cuộc trông như thế nào.
Phùng Yến cầm lấy điện thoại, ấn ấn vài cái, rất nhanh đã tìm được tấm ảnh mà Kim Tuấn Dân nói đến. Nhìn thật kỹ, Phùng Yến lập tức ngây dại. Kim Tuấn Dân đúng là không nói khoác một tí nào, cô gái trong bức ảnh nếu thay đồ cổ trang thì đúng là một tiên nữ giáng trần. Chỉ đơn giản là nhìn qua ảnh mà đã cảm thấy một cô gái thanh lịch không thể diễn tả, nếu nhìn thấy người thật thì…
Trương Ngữ Giai cũng quay đầu nhìn thoáng qua một cái, lúc cảm thấy bất ngờ về vẻ đẹp của cô gái cũng là lúc trong lòng cô xuất hiện một cảm giác khó diễn tả xưa nay chưa từng có. Ấm ức, bất thường không thỏa mái! Ghen tị? Trương Ngữ Giai đột nhiên liên tưởng tới một từ, không thể không ngạc nhiên, đúng vậy, cô không ngờ là ghen tị! Là ghen tị người con gái kia xinh đẹp hơn mình? Hay là ghen tị vì người con gái kia là bạn gái của Lương Thần?
Phùng Yến lại đưa điện thoại cho Lưu Chí Cương. Một đám đồng nghiệp bao gồm cả đầu bếp Khang cùng xúm lại xem, ai lấy đều nghển dài cổ mở to mắt nhìn kỹ. Cuối cùng, không hẹn mà tất cả cùng đồng thanh một tiếng kinh ngạc thán phục, quay đầu, nhìn về hướng Lương Thần với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
– Tôi bỗng nhiên cảm thấy, mình không nên kết hôn sớm như vậy.
Lưu Chí Minh vừa đưa điện thoại trả cho Lương Thần với vẻ mặt đầy bi thương, vừa giơ hai tay ngửa mặt lên trời than thở:
– Trên đời mỹ nhân không hiếm, chỉ cần bạn kiên nhẫn tìm kiếm, dùng mắt của bạn xem xem, thiên hạ đâu đâu cũng có cỏ thơm!
Thằng ranh này có tài quá! Lương Thần cùng với các đồng nghiệp khác đều cảm thấy run sợ, sau đó cùng với tiếng cười vang lên. Không cần suy nghĩ, xuất khẩu thành thơ, đủ để chứng minh tài cán thông minh nhanh nhẹn. Hắn mà ở thời cổ đại, đảm bảo cũng là một tài tử xuất khẩu thành thơ chứ đừng đùa!
Phong ba của bức ảnh bữa cơm trưa cũng chỉ là một bài nhạc đệm, nhưng thông qua bài nhạc đệm nhỏ này gần như ai cũng biết Lương Thần – đội trưởng đại đội trị an – có một cô bạn gái dung mạo có thể so sánh với tiên nữ.
Quan trường mở rộng, tình trường mỹ nhân ưu ái, dường như tất cả thứ tốt đẹp đều bị tên họ Lương tên Thần chiếm hết rồi. Ngay cả chính hắn có lúc cũng tự cảm thấy mấy tháng gần đây với hắn việc gì cũng quá thuận lợi!
Tự ngồi ngẫm nghĩ phân tích tình hình của chính mình trong thời gian gần đây, kết luận của Lương Thần là mình tạm thời vẫn đang đi lên như diều gặp gió trên con đường sự nghiệp. Trong huyện có hai nhân vật số một bảo lãnh, trên thành phố có Bí thư Lương làm chỗ dựa, thậm chí còn có sự giúp đỡ của phó Bí thư tỉnh ủy Lý thông qua mối quan hệ với chị Đình. Chỉ cần hắn khiêm tốn ổn định, không giả bộ, không vội vàng tiến bước, không tự cao tự đại thì trên quan trường hắn có triển vọng lớn với tương lai rộng mở. Khi hắn còn ở xã đã từng than khổ và hâm mộ “trong triều có người làm quan thật tốt”, bây giờ hắn đã đến gần với thực tế, những việc hắn cần làm bây giờ là nắm chắc cơ hội, lợi dụng các ưu thế, từng bước từng bước hướng về những dự định và mục tiêu mà tiến, thực hiên giấc mơ hai gạch ba sao (Thượng tá, đại tá) của mình.
Tháng 5, tình thế quan trường của thành phố Long Nguyên trở lên sáng sủa. Bí thư thành ủy Lương Khải Minh càng trở nên mạnh mẽ, mà Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu đã mất điểm trước mặt Bí thư tỉnh ủy Giang cho nên chắc chắn sẽ than thở rằng mình sinh ra không đúng thời cơ. Những tưởng rằng nhiệm kỳ sau sẽ thuận lợi lên nhận chức Bí thư thành ủy, nhưng không ngờ rằng đến giữa đường lại xuất hiện kỳ đà cản mũi. Mà càng khiến hắn tức giận hơn nữa là Lương Khải Minh đã thu nhận hết toàn bộ nhân mã của nguyên Bí thư thành ủy. Ngôi vị số hai hắn đang ngồi ngàn năm không thay đổi. Đối mặt với kẻ thù ngày càng đông binh mã, ngày một thêm cứng rắn, mạnh mẽ hơn, cuộc sống của hắn sẽ càng trở lên khó khăn hơn!
Lương Thần tự nhiên không thể hiểu được khổ tâm của Chủ tịch Lam, cứ cho là hiểu đi chăng nữa thì hắn cũng không có chút mảy may thông cảm. Sau khi hắn khôi phục lại chức vụ, toàn bộ sự việc dường như kết thúc tại đây. Trong thành phố không có động tĩnh gì, Bí thư tỉnh ủy Giang yêu cầu theo đến cùng, truy cứu trách nhiệm. Bí thư thành ủy Lương cũng không có ý theo đuổi đến cùng, tổng mà nói, việc này gác lại coi như xong rồi. Lương Thần vẫn bình yên, thằng ranh Lam Phàm khốn kiếp vẫn không đến nhận lỗi với hắn!
Điều càng khiến Lương Thần cảm thấy giật mình và bất ngờ đó là chuyện liên quan đến việc huyện Tây Phong chọn người kế nhiệm trưởng ban tổ chức cán bộ. Hôm 23 tháng 5, Phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Thường Hạo, trưởng phòng cán bộ 1 Điền Văn Lệ dẫn quân đến Tây Phong tuyên đọc quyết định, ban tổ chức thành phố Long Nguyên, đồng chí phó cục trưởng thường trực công an thành phố Uông Phàm nhận quyết định mới: Xóa bỏ chức vụ phó cục trưởng thường trực công an của đồng chí Uông Phàm, bổ nhiệm đồng chí Uông Phàm thành Ủy viên thường vụ huyện ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Tây Phong!
Quyết định mới này khiến không ít người ngã ngửa ra. Những tưởng rằng sẽ kiểm điểm, thậm chí là hạ chức vụ của Uông Phàm, không ngờ rằng hắn lại được bổ nhiệm thành Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện. Tuy rằng cũng ngang hàng với cấp Cục phó, nhưng so sánh mà nói thì rõ ràng có quyền hạn lớn hơn.
Sau khi nhận được tin tức này từ Lý Nha Nội, Lương Thần không thể nào hiểu được. Tối hôm đó Lương Thần và vị Trưởng ban Uông mới nhậm chức này rất trùng hợp chạm mặt nhau tại khu vui chơi giải trí Thời gian vàng. Trưởng ban Uông chỉ nói một câu:
– Tiểu Lương, đã xem “Vô gian đạo” chưa? Đó là một bộ phim hay đấy!
Lương Thần lúc này đã hiểu, vị Trưởng ban Uông này cũng do Bí thư thành ủy Lương chỉ đạo, lúc đó khiến hắn rất khó xử, làm lộ hàng trăm lỗ hổng trong bản báo cáo điều tra, rõ ràng là phối hợp với Bí thư Lương để giăng bẫy Lam Quý Hữu.
Trên thực tế, chân tướng sự việc gần giống với sự suy đoán của Lương Thần. Tuy nhiên lúc đó Uông Phàm đã chuẩn bị tốt tinh thần hy sinh rồi. Chỉ có điều sự tình trở nên thuận lợi một cách không ngờ tới, bởi vì Uông Phàm là tay trong của Lam Quý Hữu, vì thế khi đứng trước sự kỷ luật, Uông Phàm cố tình tìm đến Lam Quý Hữu để nhờ vả, mà Lam Quý Hữu thực tình cũng muốn xếp quân cờ của mình vào Tây Phong, hơn nữa lần này là Lương Khải Minh nói chuyện giúp, kết quả là Uông Phàm thuận lợi tiến hành nhậm chức mới.
Từ chuyện lần này, Lương Thần lại một lần nữa hiểu được những mưu đồ lừa gạt trên quan trường, vì để hạ bệ đối thủ mà không từ một thủ đoạn nào. Chỉ với chuyện này thì ảnh hưởng của nó còn xa mới có thể khiến Lam Quý Hữu mất chức, nhưng cũng phần nào khiến danh tiếng của Lam Quý Hữu ở Long Nguyên bị mất đi, và khiến Lam Quý Hữu mất điểm ấn tượng với các lãnh đạo cấp tỉnh. Bởi tích tiểu thành đại, các nhân tố bất lợi ngày tháng tích lũy, sớm muộn gì cũng có ngày bùng phát!
Các thủ đoạn này của lão tiền bối, đáng để cho mình tham khảo và học tập. Biết đâu một ngày nào đó trong tương lai mình lại dùng đến. Lương Thần bây giờ giống như một học sinh chuyên cần, chăm chỉ quan sát học tập các kinh nghiệm trên quan trường, không cần biết là trên lý thuyết hay trên thực tế!
Chủ nhật, ngày 29 tháng 5.
5h30 phút sáng, Lương Thần liền tỉnh dậy, hôm nay là ngày trọng đại của Lưu Chí Cương, vì bình thường hai người rất thân thiết, hắn tự nhiên cũng muốn giúp cái gì đó.
Tuy rằng cái xe cảnh sát Santana đã cũ nhưng tốt xấu gì cũng có thể dùng để đón đưa khách khứa!
Rửa xong cái mặt, cơm cũng không ăn, hắn vội vàng chạy xuống dưới, lái xe cảnh sát thẳng tiến tới tiểu khu Cát Thịnh. Cát Thịnh cũng được coi là một tiểu khu phát triển của huyện Tây Phong, mới xây dựng được chưa quá 2 năm, giá nhà đất 3 nghìn tệ một mét vuông. Nhà mới của Lương Chí Cương ở tầng 5, rộng 70 mét vuông, nếu như không vay nợ thì tất cả cũng khoảng hơn hai trăm ngàn. Cái này với tình hình kinh tế hiện tại của Lương Thần mà nói thì không có cách nào chịu đựng được.
Hắn dường như cũng có hai trăm ngàn tệ, tuy nhiên đấy là chuyện của hai tháng trước rồi!
Lương Thần có chút không thể tưởng tượng được, đến ngày mình kết hôn thì sẽ như thế nào! Rốt cuộc có thể có được một căn hộ của chính mình hay không? Hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm thứ 3, lúc Thanh Oánh gọi điện cho hắn. Nội dung chủ yếu có 2 vấn đề, thứ nhất, bảo vệ luận văn đã qua đang chuẩn bị tìm công việc mới, thứ hai, mẹ đang tích cực xem xét sắp đặt đối tượng mai mối, trong thời gian một tuần ngắn ngủi đã sắp xếp không dưới 10 người để lựa chọn, tất cả đều bị cô từ chối.
Lương Thần biết rõ khi con gái tiết lộ tin tức của mình, một là muốn hắn mau chóng đưa ra quyết định. Kẻ không nhanh tay sẽ có kẻ khác, đúng như Lý Nha Nội từng nói, một người con gái tốt như vậy không thể để cho kẻ khác có được trước. Có một người bạn gái tuyệt vời như vậy đúng là mở mày mở mặt, nhưng ngược lại áp lực cũng rất lớn.
Hắn ở Long Nguyên Tây Phong, Diệp Thanh Oánh ở Liêu Dương. Hắn thì không thể đến Liêu Dương, mà Diệp Thanh Oánh lại có thể chịu thiệt thòi đến Long Nguyên, thậm chí đến cái thị trấn nhỏ bé của hắn sao? Hắn và Diệp Thanh Oánh có cùng lý tưởng gia đình, nhưng hiện thực khiến hắn phải đối mặt và suy xét, và có lúc, lý tưởng và hiện thực luôn đi ngược lại với nhau.